Chương 30 - Mâu Thuẫn Gia Đình Bùng Nổ 1
Đồng Chí Yến, N...
2024-08-07 22:53:28
Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu đã rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Anh cũng không có nói lời tạm biệt với Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly, mà đi lặng lẽ không một tiếng động.
Nhà ga huyện Thanh An.
Yến Thiếu Ngu muốn đi tỉnh H, chặng đường xa xôi, trên đường cần đổi chỗ, đến nơi cũng phải mất vài ngày.
Lời nên nói tối hôm qua cũng đã nói rồi, Cố Nguyệt Hoài đứng ở sân ga, đưa mắt nhìn Yến Thiếu Ngu lên xe lửa. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất trong biển người, vẫn không nhịn được, trong con ngươi đen kịt nhộn nhạo ra hơi nước.
Cô rũ mắt, thở nhẹ một hơi, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Lần chia tay này, cũng không biết khi nào mới gặp lại.
Lúc này, cô bỗng nhiên nhận ra trước mặt có một cái bóng đen nghịt, lập tức giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay có lực ôm vào trong lòng. Sức lực cánh tay rất lớn, hơi thở mát lạnh quen thuộc làm cho cổ họng cô càng thêm nghẹn ngào.
“Chờ anh.” Yến Thiếu Ngu cụp mắt nhìn cô một lát, bỏ lại hai chữ, rồi xách hành lý lên xe lửa.
Lần này, anh không quay đầu lại.
Cố Nguyệt Hoài kìm nén nước mắt trong mắt, khóe môi hơi cong, mắt mèo cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Yến Thiếu Ngu, em sẽ nhớ anh, cũng sẽ chờ anh.
*
Xe lửa đi xa, Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại cảm xúc, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới sau khi Yến Thiếu Ngu rời đi.
Khi cô trở lại đơn vị Nhật Báo Quần Chúng của công xã, đường phố đã náo nhiệt hẳn lên.
Hiện tại các thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử đều ở nhờ trong nhà các xã viên, cô và Bùi Dịch cũng không có cách nào để tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của các thanh niên trí thức nữa, thay vì ở lại đại đội lãng phí thời gian, chẳng thà quay về đơn vị làm việc.
Cố Nguyệt Hoài một lần nữa trở lại đơn vị, khiến cho không ít người chú ý, mà xông pha đi đầu chính là tổ ba biên tập.
Cô mới làm việc ở đơn vị hơn một tháng đã rời đi, mọi người xem như vừa quen thuộc đã tách ra. Giờ đây cô một lần nữa trở về, bầu không khí của tổ ba biên tập đã xảy ra thay đổi rất lớn, nhưng mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, trên mặt đều rất hoan nghênh.
Trong đó người vui vẻ nhất chính là Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân, bọn họ xem như phân đội nhỏ hợp tác khắn khít ở trong tổ ba.
Vạn Thanh Lam lắc lắc bím tóc đuôi ngựa của mình: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ khi nào thì cô có thể trở về, lần này thì tốt rồi.”
Hoàng Bân Bân nháy mắt ra hiệu nói: “Nguyệt Hoài, thế nào? Đám thanh niên trí thức đến từ thủ đô kia có dễ giao lưu không?”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, không đối mặt với vấn đề này, mà sửa sang lại những tài liệu rải rác và giấy vẽ trên bàn, hỏi: “Trong khoảng thời gian này đơn vị có tin tức gì lớn không? Lúc tôi mới tới thấy mọi người đều có vẻ vội vã, bề bộn nhiều việc.”
Hoàng Bân Bân hơi kinh ngạc: “Cô không biết sao?”
Anh ấy vừa hỏi xong, lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này Cố Nguyệt Hoài không hề tới đây, ở nông thôn cũng không có con đường nào để nhận tin tức, cả người lập tức trở nên phấn chấn, lén lút nói: “Tin tức lớn của đại đội Liễu Chi!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, tin tức của đại đội Liễu Chi, cô đã biết.
“Bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi đột nhiên chết, sau đó lại có người đến đồn cảnh sát tố cáo, nói là đại đội Liễu Chi bị tình nghi buôn người, cùng với nhiều vụ án mạng, nên đã liên kết với Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta để bắt đầu phỏng vấn đưa tin.”
Hoàng Bân Bân dùng giọng điệu khoa trương để kể chuyện, chờ đợi nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của Cố Nguyệt Hoài.
Chẳng qua, anh ấy đợi một hồi lâu, biểu cảm đã cứng ngắc, mà Cố Nguyệt Hoài chỉ chậm rãi nói một tiếng “Ồ”.
Vạn Thanh Lam đắc ý liếc Hoàng Bân Bân một cái, có chút tự hào nói: “Ha ha, cho anh khoe này, anh cho rằng Nguyệt Hoài là người bình thường sao? Chuyện xấu xa của đại đội Liễu Chi mà anh nói với cô ấy làm sao? Dù sao cũng không phải chuyện mà tổ ba chúng ta lo.”
Anh cũng không có nói lời tạm biệt với Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly, mà đi lặng lẽ không một tiếng động.
Nhà ga huyện Thanh An.
Yến Thiếu Ngu muốn đi tỉnh H, chặng đường xa xôi, trên đường cần đổi chỗ, đến nơi cũng phải mất vài ngày.
Lời nên nói tối hôm qua cũng đã nói rồi, Cố Nguyệt Hoài đứng ở sân ga, đưa mắt nhìn Yến Thiếu Ngu lên xe lửa. Nhìn bóng lưng cao lớn của anh biến mất trong biển người, vẫn không nhịn được, trong con ngươi đen kịt nhộn nhạo ra hơi nước.
Cô rũ mắt, thở nhẹ một hơi, cố nén không cho nước mắt rơi xuống.
Lần chia tay này, cũng không biết khi nào mới gặp lại.
Lúc này, cô bỗng nhiên nhận ra trước mặt có một cái bóng đen nghịt, lập tức giật mình, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một đôi tay có lực ôm vào trong lòng. Sức lực cánh tay rất lớn, hơi thở mát lạnh quen thuộc làm cho cổ họng cô càng thêm nghẹn ngào.
“Chờ anh.” Yến Thiếu Ngu cụp mắt nhìn cô một lát, bỏ lại hai chữ, rồi xách hành lý lên xe lửa.
Lần này, anh không quay đầu lại.
Cố Nguyệt Hoài kìm nén nước mắt trong mắt, khóe môi hơi cong, mắt mèo cong thành hình trăng lưỡi liềm.
Yến Thiếu Ngu, em sẽ nhớ anh, cũng sẽ chờ anh.
*
Xe lửa đi xa, Cố Nguyệt Hoài hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại cảm xúc, chuẩn bị nghênh đón cuộc sống mới sau khi Yến Thiếu Ngu rời đi.
Khi cô trở lại đơn vị Nhật Báo Quần Chúng của công xã, đường phố đã náo nhiệt hẳn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại các thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử đều ở nhờ trong nhà các xã viên, cô và Bùi Dịch cũng không có cách nào để tiếp xúc gần gũi với cuộc sống của các thanh niên trí thức nữa, thay vì ở lại đại đội lãng phí thời gian, chẳng thà quay về đơn vị làm việc.
Cố Nguyệt Hoài một lần nữa trở lại đơn vị, khiến cho không ít người chú ý, mà xông pha đi đầu chính là tổ ba biên tập.
Cô mới làm việc ở đơn vị hơn một tháng đã rời đi, mọi người xem như vừa quen thuộc đã tách ra. Giờ đây cô một lần nữa trở về, bầu không khí của tổ ba biên tập đã xảy ra thay đổi rất lớn, nhưng mặc kệ người ngoài nghĩ như thế nào, trên mặt đều rất hoan nghênh.
Trong đó người vui vẻ nhất chính là Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân, bọn họ xem như phân đội nhỏ hợp tác khắn khít ở trong tổ ba.
Vạn Thanh Lam lắc lắc bím tóc đuôi ngựa của mình: “Vốn dĩ tôi còn nghĩ khi nào thì cô có thể trở về, lần này thì tốt rồi.”
Hoàng Bân Bân nháy mắt ra hiệu nói: “Nguyệt Hoài, thế nào? Đám thanh niên trí thức đến từ thủ đô kia có dễ giao lưu không?”
Cố Nguyệt Hoài cười cười, không đối mặt với vấn đề này, mà sửa sang lại những tài liệu rải rác và giấy vẽ trên bàn, hỏi: “Trong khoảng thời gian này đơn vị có tin tức gì lớn không? Lúc tôi mới tới thấy mọi người đều có vẻ vội vã, bề bộn nhiều việc.”
Hoàng Bân Bân hơi kinh ngạc: “Cô không biết sao?”
Anh ấy vừa hỏi xong, lại nghĩ tới trong khoảng thời gian này Cố Nguyệt Hoài không hề tới đây, ở nông thôn cũng không có con đường nào để nhận tin tức, cả người lập tức trở nên phấn chấn, lén lút nói: “Tin tức lớn của đại đội Liễu Chi!”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nheo mắt, tin tức của đại đội Liễu Chi, cô đã biết.
“Bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi đột nhiên chết, sau đó lại có người đến đồn cảnh sát tố cáo, nói là đại đội Liễu Chi bị tình nghi buôn người, cùng với nhiều vụ án mạng, nên đã liên kết với Nhật Báo Quần Chúng của chúng ta để bắt đầu phỏng vấn đưa tin.”
Hoàng Bân Bân dùng giọng điệu khoa trương để kể chuyện, chờ đợi nhìn thấy nét mặt khiếp sợ của Cố Nguyệt Hoài.
Chẳng qua, anh ấy đợi một hồi lâu, biểu cảm đã cứng ngắc, mà Cố Nguyệt Hoài chỉ chậm rãi nói một tiếng “Ồ”.
Vạn Thanh Lam đắc ý liếc Hoàng Bân Bân một cái, có chút tự hào nói: “Ha ha, cho anh khoe này, anh cho rằng Nguyệt Hoài là người bình thường sao? Chuyện xấu xa của đại đội Liễu Chi mà anh nói với cô ấy làm sao? Dù sao cũng không phải chuyện mà tổ ba chúng ta lo.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro