Trọng Sinh 70, Vả Mặt Chồng Cũ, Nhân Sinh Làm Lại Từ Đầu
Chương 21
2024-12-18 22:55:52
Việc hôn sự của Hướng Trường Lâm vẫn luôn là nỗi lo trong lòng bà, con trai bà không tệ, lại chăm chỉ, chỉ vì bị bệnh của ông già kéo luỵ, mãi không tìm được đối tượng, bây giờ anh nói đang yêu đương, bà sao có thể không kích động, không vui mừng!
"Khi nào vậy? Trước đây sao mẹ không nghe con nói, âm thầm làm chuyện lớn nhỉ con trai!"
"Hôm nay mới yêu."
"Trước đây cũng không thấy con nhắc đến cô ấy, hai đứa quen nhau thế nào, con kể cho mẹ nghe nào!"
Lâm Thúy Tâm đi đến ngồi phịch xuống bên cạnh Hướng Trường Lâm, hai mắt tò mò nhìn anh.
Hướng Trường Lâm kể sơ qua những chuyện xảy ra hôm nay cho bà, tất nhiên là tự động bỏ qua cảnh hai người ôm ấp nhau.
Lâm Thúy Tâm nghe nói là Diệp Thanh chủ động ngỏ lời, liền vỗ tay phấn khích: "Xem này, mẹ đã nói mà, con trai mẹ đẹp trai, lại giỏi giang, chắc chắn sẽ có cô gái tốt để mắt đến, quả nhiên, không phải là có rồi sao!"
"Cô bé Thanh Thanh đó tốt lắm, hai đứa cứ yêu nhau cho tốt, đợi mẹ cô ấy hết ở cữ, mẹ sẽ nhờ bà con đến nói chuyện đôi đứa, để hai đứa sớm kết hôn! Đúng rồi, trong nhà còn sáu quả trứng, con mang hết đi, không được, mẹ đi cùng con, hai đứa đã yêu nhau rồi, thế nào mẹ cũng phải đi xem mặt, không thì người ta lại bảo nhà mình không biết lễ nghĩa."
Hướng Trường Lâm gật đầu: "Được nhưng sáu quả trứng có hơi ít không, nhà mình có đường đỏ không?"
"Nhà mình làm gì có thứ quý giá đó, sáu quả trứng này cũng là mẹ tích cóp mấy ngày nay đấy."
Nghĩ đến đây, bà lại thở dài, có chút lo lắng hỏi: "Thanh Thanh có chê nhà mình không?"
"Không, con nói mình không xứng với cô ấy, cô ấy còn giận."
"Trước đây cứ nghĩ đứa trẻ này là cái bình bí, không ngờ lại là người thật thà, như vậy mẹ cũng yên tâm rồi. Trường Lâm, Thanh Thanh có thể yêu con, đó là phúc của con, cũng là phúc của nhà mình, sau này con phải đối xử tốt với cô ấy!"
Hướng Trường Lâm gật đầu, giọng nghiêm túc: "Mẹ, con biết rồi, con nhất định sẽ đối xử tốt với Thanh Thanh."
Lâm Thúy Tâm cười vỗ tay anh: "Được, mẹ vào nhà báo tin vui này cho bố con, để ông ấy cũng vui mừng!"
"Ông ơi, tôi có chuyện vui muốn nói với ông!"
Hướng Trường Lâm nhìn bóng lưng vui vẻ của bà, khẽ cong môi, nghĩ đến việc Diệp Thanh đã trở thành đối tượng của mình, trong lòng như ăn phải mật, củ khoai lang trên tay cũng ngọt đến phát ngán.
Bên kia bệnh viện, Diệp Nhị Trụ ngồi ngoài suốt nửa tiếng mới quay lại phòng bệnh, Diệp Thanh thấy ông vào chỉ liếc nhìn ông một cái cũng không nói chuyện, Diệp Nhị Trụ trong lòng có chút chua xót.
"Thanh Thanh, con ra ngoài với bố."
Diệp Thanh không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài với ông.
Hai người đến cửa sổ cuối hành lang, Diệp Nhị Trụ nhìn cô một lúc lâu mới mở miệng nói: "Sao bố thấy con thay đổi rồi nhỉ?"
"Khi nào vậy? Trước đây sao mẹ không nghe con nói, âm thầm làm chuyện lớn nhỉ con trai!"
"Hôm nay mới yêu."
"Trước đây cũng không thấy con nhắc đến cô ấy, hai đứa quen nhau thế nào, con kể cho mẹ nghe nào!"
Lâm Thúy Tâm đi đến ngồi phịch xuống bên cạnh Hướng Trường Lâm, hai mắt tò mò nhìn anh.
Hướng Trường Lâm kể sơ qua những chuyện xảy ra hôm nay cho bà, tất nhiên là tự động bỏ qua cảnh hai người ôm ấp nhau.
Lâm Thúy Tâm nghe nói là Diệp Thanh chủ động ngỏ lời, liền vỗ tay phấn khích: "Xem này, mẹ đã nói mà, con trai mẹ đẹp trai, lại giỏi giang, chắc chắn sẽ có cô gái tốt để mắt đến, quả nhiên, không phải là có rồi sao!"
"Cô bé Thanh Thanh đó tốt lắm, hai đứa cứ yêu nhau cho tốt, đợi mẹ cô ấy hết ở cữ, mẹ sẽ nhờ bà con đến nói chuyện đôi đứa, để hai đứa sớm kết hôn! Đúng rồi, trong nhà còn sáu quả trứng, con mang hết đi, không được, mẹ đi cùng con, hai đứa đã yêu nhau rồi, thế nào mẹ cũng phải đi xem mặt, không thì người ta lại bảo nhà mình không biết lễ nghĩa."
Hướng Trường Lâm gật đầu: "Được nhưng sáu quả trứng có hơi ít không, nhà mình có đường đỏ không?"
"Nhà mình làm gì có thứ quý giá đó, sáu quả trứng này cũng là mẹ tích cóp mấy ngày nay đấy."
Nghĩ đến đây, bà lại thở dài, có chút lo lắng hỏi: "Thanh Thanh có chê nhà mình không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, con nói mình không xứng với cô ấy, cô ấy còn giận."
"Trước đây cứ nghĩ đứa trẻ này là cái bình bí, không ngờ lại là người thật thà, như vậy mẹ cũng yên tâm rồi. Trường Lâm, Thanh Thanh có thể yêu con, đó là phúc của con, cũng là phúc của nhà mình, sau này con phải đối xử tốt với cô ấy!"
Hướng Trường Lâm gật đầu, giọng nghiêm túc: "Mẹ, con biết rồi, con nhất định sẽ đối xử tốt với Thanh Thanh."
Lâm Thúy Tâm cười vỗ tay anh: "Được, mẹ vào nhà báo tin vui này cho bố con, để ông ấy cũng vui mừng!"
"Ông ơi, tôi có chuyện vui muốn nói với ông!"
Hướng Trường Lâm nhìn bóng lưng vui vẻ của bà, khẽ cong môi, nghĩ đến việc Diệp Thanh đã trở thành đối tượng của mình, trong lòng như ăn phải mật, củ khoai lang trên tay cũng ngọt đến phát ngán.
Bên kia bệnh viện, Diệp Nhị Trụ ngồi ngoài suốt nửa tiếng mới quay lại phòng bệnh, Diệp Thanh thấy ông vào chỉ liếc nhìn ông một cái cũng không nói chuyện, Diệp Nhị Trụ trong lòng có chút chua xót.
"Thanh Thanh, con ra ngoài với bố."
Diệp Thanh không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài với ông.
Hai người đến cửa sổ cuối hành lang, Diệp Nhị Trụ nhìn cô một lúc lâu mới mở miệng nói: "Sao bố thấy con thay đổi rồi nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro