Trọng Sinh 70, Vả Mặt Chồng Cũ, Nhân Sinh Làm Lại Từ Đầu
Chương 9
2024-12-18 22:55:52
"Em trai tôi dễ thương không?"
Cô nhìn Hướng Trường Lâm, mắt sáng lấp lánh, Hướng Trường Lâm cười gật đầu: "Dễ thương."
Giống em vậy.
Diệp Thanh mím môi cười: "Anh đi nộp viện phí giúp tôi nhé, tiền trong túi quần tôi."
Cô vừa nói vừa nghiêng người sang bên trái, để anh ta dễ lấy tiền.
Hướng Trường Lâm nhìn vào túi quần cô, mặt hơi đỏ nhưng vì mặt anh ta vốn đã rám nắng nên không nhìn ra.
"Hay, hay là để ôi bế đứa bé, cô tự lấy ra."
Diệp Thanh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mỉm cười hiểu ý, đưa đứa bé cho anh ta: "Vậy anh bế một lát."
Vừa nãy cô chỉ vô thức làm vậy, suýt quên mất bây giờ họ vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa phải người yêu, chắc chắn anh ta sẽ ngại.
Đếm mười đồng tiền rồi đặt lên giường, sau đó lại bế đứa bé về: "Đi đi, làm phiền anh rồi."
Hướng Trường Lâm cầm số tiền trên giường nắm chặt trong tay: "Không sao, cô không cần khách sáo với tôi."
Sau khi anh ta đi, Vương Quyên nhanh chóng được đẩy vào.
Phòng bệnh này khá lớn, kê sáu chiếc giường, một bên ba chiếc nhưng chỉ có Vương Quyên là bệnh nhân, vì thời đó ít người đến bệnh viện để sinh con, càng ít người nằm viện, đều sợ tốn tiền, nếu không phải nguy cấp thì không ai muốn tiêu "Tiền oan" này.
"Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
Diệp Thanh bế đứa bé lại gần hỏi thăm tình hình của bà.
Vương Quyên cố nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, giọng khàn khàn: "Mẹ không sao, đưa mẹ xem em trai con."
"Được"
Diệp Thanh nhẹ nhàng đặt đứa bé bên cạnh bà.
"Tốt quá~ Tốt quá~"
Thuốc gây tê trên người Vương Quyên vẫn chưa hết, cũng không thể chạm vào đứa bé, chỉ có thể miệng lẩm bẩm tốt quá, nước mắt cứ thế chảy ra.
Diệp Thanh thấy vậy vội đưa tay giúp bà lau nước mắt, miệng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, lát nữa lại khóc hỏng mắt, em trai còn cần mẹ chăm sóc đấy!"
Vương Quyên nghe vậy thì hít mũi: "Đúng rồi, mẹ còn phải chăm sóc em trai con, mẹ không được khóc."
Diệp Thanh cười nói: "Đúng rồi, mấy ngày này mẹ cứ dưỡng sức cho khỏe, không cần lo lắng gì cả, con và bố sẽ chăm sóc mẹ."
Vương Quyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mẹ thấy sức khỏe của mẹ không sao rồi, ngày mai chúng ta về nhà tĩnh dưỡng đi, ở đây tốn kém lắm."
"Không được, mẹ không phải sinh thường, là sinh mổ, phải ở lại bệnh viện, lỡ có gì đột xuất thì cũng tiện gọi bác sĩ, chuyện tiền mẹ không cần lo, con có nhiều lắm."
Nói rồi cô liền móc ra một xấp tiền và phiếu, làm vợ chồng Diệp Nhị Trụ giật mình.
"Sao con lại lấy nhiều tiền của bà nội con thế?"
Diệp Nhị Trụ nhìn số tiền này có thể tưởng tượng được khi họ về nhà chắc chắn sẽ bị Chu Thủy Muội lột da.
Vương Quyên cũng sợ không kém, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hung dữ của mẹ chồng là bà lại run rẩy trong lòng.
"Con gái chết tiệt này gan cũng lớn thật, mau về trả tiền cho bà nội con đi."
Đối với tính cách nhu nhược của cha mẹ, Diệp Thanh đã sớm quen rồi nhưng sống lại một lần cũng không biết đời này có thể thay đổi họ được không.
Cô nhìn Hướng Trường Lâm, mắt sáng lấp lánh, Hướng Trường Lâm cười gật đầu: "Dễ thương."
Giống em vậy.
Diệp Thanh mím môi cười: "Anh đi nộp viện phí giúp tôi nhé, tiền trong túi quần tôi."
Cô vừa nói vừa nghiêng người sang bên trái, để anh ta dễ lấy tiền.
Hướng Trường Lâm nhìn vào túi quần cô, mặt hơi đỏ nhưng vì mặt anh ta vốn đã rám nắng nên không nhìn ra.
"Hay, hay là để ôi bế đứa bé, cô tự lấy ra."
Diệp Thanh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó mỉm cười hiểu ý, đưa đứa bé cho anh ta: "Vậy anh bế một lát."
Vừa nãy cô chỉ vô thức làm vậy, suýt quên mất bây giờ họ vẫn chưa kết hôn, thậm chí còn chưa phải người yêu, chắc chắn anh ta sẽ ngại.
Đếm mười đồng tiền rồi đặt lên giường, sau đó lại bế đứa bé về: "Đi đi, làm phiền anh rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hướng Trường Lâm cầm số tiền trên giường nắm chặt trong tay: "Không sao, cô không cần khách sáo với tôi."
Sau khi anh ta đi, Vương Quyên nhanh chóng được đẩy vào.
Phòng bệnh này khá lớn, kê sáu chiếc giường, một bên ba chiếc nhưng chỉ có Vương Quyên là bệnh nhân, vì thời đó ít người đến bệnh viện để sinh con, càng ít người nằm viện, đều sợ tốn tiền, nếu không phải nguy cấp thì không ai muốn tiêu "Tiền oan" này.
"Mẹ, mẹ thấy thế nào?"
Diệp Thanh bế đứa bé lại gần hỏi thăm tình hình của bà.
Vương Quyên cố nở nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, giọng khàn khàn: "Mẹ không sao, đưa mẹ xem em trai con."
"Được"
Diệp Thanh nhẹ nhàng đặt đứa bé bên cạnh bà.
"Tốt quá~ Tốt quá~"
Thuốc gây tê trên người Vương Quyên vẫn chưa hết, cũng không thể chạm vào đứa bé, chỉ có thể miệng lẩm bẩm tốt quá, nước mắt cứ thế chảy ra.
Diệp Thanh thấy vậy vội đưa tay giúp bà lau nước mắt, miệng an ủi: "Mẹ, mẹ đừng khóc, lát nữa lại khóc hỏng mắt, em trai còn cần mẹ chăm sóc đấy!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Quyên nghe vậy thì hít mũi: "Đúng rồi, mẹ còn phải chăm sóc em trai con, mẹ không được khóc."
Diệp Thanh cười nói: "Đúng rồi, mấy ngày này mẹ cứ dưỡng sức cho khỏe, không cần lo lắng gì cả, con và bố sẽ chăm sóc mẹ."
Vương Quyên suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mẹ thấy sức khỏe của mẹ không sao rồi, ngày mai chúng ta về nhà tĩnh dưỡng đi, ở đây tốn kém lắm."
"Không được, mẹ không phải sinh thường, là sinh mổ, phải ở lại bệnh viện, lỡ có gì đột xuất thì cũng tiện gọi bác sĩ, chuyện tiền mẹ không cần lo, con có nhiều lắm."
Nói rồi cô liền móc ra một xấp tiền và phiếu, làm vợ chồng Diệp Nhị Trụ giật mình.
"Sao con lại lấy nhiều tiền của bà nội con thế?"
Diệp Nhị Trụ nhìn số tiền này có thể tưởng tượng được khi họ về nhà chắc chắn sẽ bị Chu Thủy Muội lột da.
Vương Quyên cũng sợ không kém, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ hung dữ của mẹ chồng là bà lại run rẩy trong lòng.
"Con gái chết tiệt này gan cũng lớn thật, mau về trả tiền cho bà nội con đi."
Đối với tính cách nhu nhược của cha mẹ, Diệp Thanh đã sớm quen rồi nhưng sống lại một lần cũng không biết đời này có thể thay đổi họ được không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro