Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân
Chương 12
Bắc Phong Đường
2024-10-03 20:47:13
- “Không đúng, anh họ của tôi mà cậu lại gọi là chú Mạc, vậy sau này, có phải cậu cũng phải gọi tôi là chú hay không ?”
Mạc Vệ Đông giống như là phát hiện ra một thế giới mới vậy.
Đường Quân một quyền đập xuống, nói:
- “Cậu gọi của cậu, tôi gọi của tôi, có liên quan gì tới cậu chứ?”
- “Tiểu Quân, quần áo của em chị đã lấy giúp em rồi, ngay trong phòng tắm đó.”
Giọng nói của Đường Duyệt từ trong nhà truyền ra. Cô ngồi ở trong phòng mà tâm trí có chút không tập trung .
Cô đã sống lại, có phải có thể giúp chú nhỏ Đường Minh Lễ thay đổi số mệnh phải chết hay không a?
Cô đã sớm biết, Đường Minh Lễ qune biết thủ trưởng Mạc, chẳng qua, cô vẫn luôn không nghĩ tới, kiếp trước họ chưa từng gặp nhau, kiếp này lại gặp nhau nhanh như vậy, lại là lúc cô chật vật nhất nữa chứ.
Nhưng mà, tính toán thời gian thì mẹ Mạc còn chưa có xảy ra chuyện, hôm nay thủ trưởng Mạc không giống như trước kia tĩnh mịch cùng cô đơn như vậy.
Trước đây vào những ngày cuối đời của cô, thủ trưởng Mạc đã tìm bệnh viện và chữa trị cho cô. Sau khi sống lại, cô cũng muốn khắc ghi phần ân tình này, giúp đỡ thủ trưởng Mạc thay đổi vận mệnh của mẹ anh ấy.
- "Bùm bùm bùm bùm."
Tiếng đập cửa vang lên đã đánh gãy hồi ức của Đường Duyệt.
Đường Quân ở bên ngoài nói:
- “Đường Duyệt, tôi nấu canh gừng, chị uống một bát, đừng để bị cảm.”
- “Em nấu sao?”
Đường Duyệt mở cửa ra liền nhìn thấy trên tay thằng bé đang bưng chén canh gừng đang bốc hơi nóng, cô có chút tò mò nhìn Đường Quân.
Đường Quân lúng túng nói:
- “Nếu bị cảm lại phải xài tiền, đến lúc đó, cha không để cho tôi đi học thì phải làm sao bây giờ?”
Đường Quân đặt canh gừng vào trong tay cô và rời đi như thể chạy trốn.
- “Phốc ~”
Thật đáng yêu.
Đường Duyệt chén canh gừng còn ấm kia, nghĩ đến bộ dáng có chút ngượng ngùng vừa rồi của thằng bé, rõ ràng chính là quan tâm cô, nhưng lời nói đi ra ngoài lại không dễ nghe như vậy. Tại sao lúc trước cô không có phát hiện, người em trai này lại đáng yêu như thế chứ?
Chà, về sau cô nhất định phải cố gắng dạy dỗ Đường Quân, để cho thằng bé không đi theo con đường cũ của kiếp trước, sau khi tốt nghiệp cấp hai liền đi theo đám lưu manh trong huyện lăn lộn.
Vào buổi tối, khi Đường Chính Đức và Trương Hoa Liên nghe nói tiểu Quân suýt chút nữa xảy ra chuyện, là Đường Duyệt đã liều mạng đi cứu người thì Đường Chính Đức cảm kích vô cùng.
- “Cha, chúng ta là người một nhà, con cứu tiểu Quân cũng là nên.”
Đường Duyệt vung lên nụ cười nói:
- “Tiểu Quân, từ nay về sau, mạng của em chính là của chị a.”
- “Người ta đều nói thi ân không cầu báo, chị còn muốn thi ân nhưng lại cầu báo đáp hay sao?”
Đường Quân lập tức khẩn trương nhìn về phía Đường Duyệt, trước đó Đường Duyệt cũng đã chỉnh cậu ta không ít lần rồi.
- “Khục.”
Đường Duyệt hắng giọng một cái, trong lòng thầm mắng: ‘thằng nhóc thúi, chị của em có đáng sợ như vậy sao?’
Khi bà nội Đường biết chuyện này, còn cố ý đưa cho nhà bọn họ 6 cái trứng gà, lần đầu tiên khen Đường Duyệt.
****
Trên đường phố huyên náo, có một bà lão mặt đầy nếp nhăn, rõ ràng chỉ mới bốn mươi sáu tuổi nhưng lại giống như là đã năm sáu mươi tuổi vậy, tóc đã bạc một nửa, nếp nhăn nhiều đến nỗi có thể chèn chết một con muỗi.
Bà ấy bước đi không mục đích, từng bước từng bước chật vật như vậy, tóc rối bời, quần áo trên người giống như bị người xé rách, trông giống như là tên ăn mày đang chạy nạn vậy.
Không, so với tên ăn mày còn không bằng.
Bóng lưng của bà ấy cô độc và tuyệt vọng, trong ánh mắt của bà không có một tia ánh sáng, giống như là tận thế đã đến.
Trời mưa to như trút nước mà bà lão vẫn bước đi không mục đích, mãi cho đến khi có tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe ngừng lại, cả người bà ấy lại giống như chim sợ cành cong, ngã xuống.
Nằm ở trên mặt đất ướt dầm dề, bà ấy gào khóc lên, nước mắt hòa với nước mưa, bà ấy khóc một cách tuyệt vọng, giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ vậy.
Bà ấy vì nhà họ Ngô vất vả cả một đời, phòng ở nhà họ Ngô, xe nhà họ Ngô, tiền của nhà họ Ngô, đều là bà ấy dùng vô số cả ngày lẫn đêm mới kiếm được.
Trước đây, người bạn thân nhất của bà là Hứa Chân Thực, chưa lập gia đình đã mang thai, bà đã tốn biết bao nhiêu tâm tư, từ khi cô ta mang thai đến khi sinh con. Sau này đứa nhỏ lớn lên, mỗi một lần nó sinh bệnh, lên tiểu học, cấp 2, cấp 3, thậm chí là đại học, bà cũng trả giá rất nhiều.
Ngay cả người bạn thân nhất của bà là Hứa Chân Thực, cầm lấy bản thảo thiết kế do bà vẽ kí tên lên, bà cũng không nói nửa lời.
Bà thương hại Hứa Chân Thực, càng là bởi vì bản thân bà không có con cho nên coi đứa con của Hứa Chân Thực như con của mình.
Thế nhưng là bà chưa bao giờ nghĩ tới, đứa con của Hứa Chân Thực lại là của Ngô Tân Minh .
Mạc Vệ Đông giống như là phát hiện ra một thế giới mới vậy.
Đường Quân một quyền đập xuống, nói:
- “Cậu gọi của cậu, tôi gọi của tôi, có liên quan gì tới cậu chứ?”
- “Tiểu Quân, quần áo của em chị đã lấy giúp em rồi, ngay trong phòng tắm đó.”
Giọng nói của Đường Duyệt từ trong nhà truyền ra. Cô ngồi ở trong phòng mà tâm trí có chút không tập trung .
Cô đã sống lại, có phải có thể giúp chú nhỏ Đường Minh Lễ thay đổi số mệnh phải chết hay không a?
Cô đã sớm biết, Đường Minh Lễ qune biết thủ trưởng Mạc, chẳng qua, cô vẫn luôn không nghĩ tới, kiếp trước họ chưa từng gặp nhau, kiếp này lại gặp nhau nhanh như vậy, lại là lúc cô chật vật nhất nữa chứ.
Nhưng mà, tính toán thời gian thì mẹ Mạc còn chưa có xảy ra chuyện, hôm nay thủ trưởng Mạc không giống như trước kia tĩnh mịch cùng cô đơn như vậy.
Trước đây vào những ngày cuối đời của cô, thủ trưởng Mạc đã tìm bệnh viện và chữa trị cho cô. Sau khi sống lại, cô cũng muốn khắc ghi phần ân tình này, giúp đỡ thủ trưởng Mạc thay đổi vận mệnh của mẹ anh ấy.
- "Bùm bùm bùm bùm."
Tiếng đập cửa vang lên đã đánh gãy hồi ức của Đường Duyệt.
Đường Quân ở bên ngoài nói:
- “Đường Duyệt, tôi nấu canh gừng, chị uống một bát, đừng để bị cảm.”
- “Em nấu sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Duyệt mở cửa ra liền nhìn thấy trên tay thằng bé đang bưng chén canh gừng đang bốc hơi nóng, cô có chút tò mò nhìn Đường Quân.
Đường Quân lúng túng nói:
- “Nếu bị cảm lại phải xài tiền, đến lúc đó, cha không để cho tôi đi học thì phải làm sao bây giờ?”
Đường Quân đặt canh gừng vào trong tay cô và rời đi như thể chạy trốn.
- “Phốc ~”
Thật đáng yêu.
Đường Duyệt chén canh gừng còn ấm kia, nghĩ đến bộ dáng có chút ngượng ngùng vừa rồi của thằng bé, rõ ràng chính là quan tâm cô, nhưng lời nói đi ra ngoài lại không dễ nghe như vậy. Tại sao lúc trước cô không có phát hiện, người em trai này lại đáng yêu như thế chứ?
Chà, về sau cô nhất định phải cố gắng dạy dỗ Đường Quân, để cho thằng bé không đi theo con đường cũ của kiếp trước, sau khi tốt nghiệp cấp hai liền đi theo đám lưu manh trong huyện lăn lộn.
Vào buổi tối, khi Đường Chính Đức và Trương Hoa Liên nghe nói tiểu Quân suýt chút nữa xảy ra chuyện, là Đường Duyệt đã liều mạng đi cứu người thì Đường Chính Đức cảm kích vô cùng.
- “Cha, chúng ta là người một nhà, con cứu tiểu Quân cũng là nên.”
Đường Duyệt vung lên nụ cười nói:
- “Tiểu Quân, từ nay về sau, mạng của em chính là của chị a.”
- “Người ta đều nói thi ân không cầu báo, chị còn muốn thi ân nhưng lại cầu báo đáp hay sao?”
Đường Quân lập tức khẩn trương nhìn về phía Đường Duyệt, trước đó Đường Duyệt cũng đã chỉnh cậu ta không ít lần rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Khục.”
Đường Duyệt hắng giọng một cái, trong lòng thầm mắng: ‘thằng nhóc thúi, chị của em có đáng sợ như vậy sao?’
Khi bà nội Đường biết chuyện này, còn cố ý đưa cho nhà bọn họ 6 cái trứng gà, lần đầu tiên khen Đường Duyệt.
****
Trên đường phố huyên náo, có một bà lão mặt đầy nếp nhăn, rõ ràng chỉ mới bốn mươi sáu tuổi nhưng lại giống như là đã năm sáu mươi tuổi vậy, tóc đã bạc một nửa, nếp nhăn nhiều đến nỗi có thể chèn chết một con muỗi.
Bà ấy bước đi không mục đích, từng bước từng bước chật vật như vậy, tóc rối bời, quần áo trên người giống như bị người xé rách, trông giống như là tên ăn mày đang chạy nạn vậy.
Không, so với tên ăn mày còn không bằng.
Bóng lưng của bà ấy cô độc và tuyệt vọng, trong ánh mắt của bà không có một tia ánh sáng, giống như là tận thế đã đến.
Trời mưa to như trút nước mà bà lão vẫn bước đi không mục đích, mãi cho đến khi có tiếng thắng xe chói tai vang lên, xe ngừng lại, cả người bà ấy lại giống như chim sợ cành cong, ngã xuống.
Nằm ở trên mặt đất ướt dầm dề, bà ấy gào khóc lên, nước mắt hòa với nước mưa, bà ấy khóc một cách tuyệt vọng, giống như là bị toàn thế giới vứt bỏ vậy.
Bà ấy vì nhà họ Ngô vất vả cả một đời, phòng ở nhà họ Ngô, xe nhà họ Ngô, tiền của nhà họ Ngô, đều là bà ấy dùng vô số cả ngày lẫn đêm mới kiếm được.
Trước đây, người bạn thân nhất của bà là Hứa Chân Thực, chưa lập gia đình đã mang thai, bà đã tốn biết bao nhiêu tâm tư, từ khi cô ta mang thai đến khi sinh con. Sau này đứa nhỏ lớn lên, mỗi một lần nó sinh bệnh, lên tiểu học, cấp 2, cấp 3, thậm chí là đại học, bà cũng trả giá rất nhiều.
Ngay cả người bạn thân nhất của bà là Hứa Chân Thực, cầm lấy bản thảo thiết kế do bà vẽ kí tên lên, bà cũng không nói nửa lời.
Bà thương hại Hứa Chân Thực, càng là bởi vì bản thân bà không có con cho nên coi đứa con của Hứa Chân Thực như con của mình.
Thế nhưng là bà chưa bao giờ nghĩ tới, đứa con của Hứa Chân Thực lại là của Ngô Tân Minh .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro