Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân
Chương 15
Bắc Phong Đường
2024-10-03 20:47:13
- “Cháu trước đó không phải nhất định không gọi sao?”
Đường Minh Lễ tò mò nhìn chằm chằm Đường Duyệt, lần này khi anh ta trở về, biến hóa lớn nhất chính là cô cháu gái trước mắt này .
- “Ba đối xử với cháu rất tốt, từ nhỏ đã nuôi lớn cháu, cháu gọi ông ấy là cha có cái gì không đúng chứ?”
Đường Duyệt nghiêng đầu nói, hỏi:
- “Chú nhỏ, bây giờ chú ở trong huyện làm chuyện gì a?”
Đời trước cô không thích bất kỳ ai trong nhà họ Đường, cho nên cô chỉ biết Đường Minh Lễ làm việc ở thị trấn, nhưng lại không biết chú ấy đang làm cái gì.
Chuyện Đường Minh Lễ chết, nếu không phải vừa vặn cô cũng ở trong nhà, chỉ sợ cũng sẽ không biết chuyện này.
- “Chỉ làm chân chạy mà thôi.”
Đường Minh Lễ nói:
- “Chú làm việc ngay tại tiệm cơm Phúc Thăng cách trường học của cháu hai con đường, chú ở nơi đó bưng bê rửa chén đĩa các thứ.”
- “A.”
Đường Duyệt cau mày suy nghĩ một chút, hình như là có một tiệm cơm tên Phúc Thăng.
- “Chờ khi cháu đi học thì có thể đến tìm chú.”
Đường Minh Lễ nói. Trong phòng, bà nội Đường đang gọi anh ta, Đường Minh Lễ bước nhanh đi vào.
Đường Duyệt như có điều suy nghĩ.
- “Tiểu Duyệt.”
Bác Cả Vương Ái Hoa không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt của cô.
Đường Duyệt lạnh mặt nói:
- “Bác Cả làm cái gì vậy? Làm cháu sợ hết hồn.”
Đường Duyệt giả vờ sợ hãi.
- “Tiểu Duyệt, bác Cả là lo lắng thay cho cháu a.”
Vương Ái Hoa ra vẻ làm bộ làm tịch nói:
- “Cha mẹ của cháu nhìn xem như là đối xử tốt với cháu, nhưng mà sau lưng lại âm thầm cho Tiểu Quân rất nhiều đồ ăn ngon, lẽ ra a......”
- “Bác Cả , cháu biết ý của bác là gì, tiểu Quân là em trai ruột của cháu, như thế nào thì cháu cũng không thể giành ăn với em trai ruột của mình chứ?”
Đường Duyệt cắt ngang lời của bà ta, nhìn dáng vẻ Vương Ái Hoa đều là vì muốn tốt cho cô, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
- “Bác Cả , người nói, nếu cha cháu biết, người lén lút ở sau lưng giựt dây cháu, để cho cháu không nhận ông ấy làm cha, ông ấy sẽ như thế nào?”
Đường Duyệt lạnh giọng nói.
Sắc mặt Vương Ái Hoa khẽ run rẩy, vội nói:
- “Tiểu Duyệt, bác là lo lắng cho cháu a, cháu cũng không thể bẫy bác Cả của cháu a.”
- “Có lòng tốt hay không phải lòng tốt, chính cháu biết.”
Đường Duyệt quay đầu bước đi, căn bản không cho Vương Ái Hoa cơ hội lại nói tiếp.
Vương Ái Hoa cắn răng một cái, suy nghĩ tại sao Đường Duyệt ngu xuẩn này đột nhiên trở nên thông minh như vậy.
Mắt thấy người một nhà Đường Chính Đức, mỗi ngày thật vui vẻ hạnh phúc, nhưng đáy lòng bà ta lại không cao hứng.
Đường Hiền nhà bà ta có điểm nào kém hơn so với đứa con hoang là con nhỏ kia chứ!
Buổi chiều, Đường Quân đi ra ngoài chơi, khi trở về liền liên tục nói:
- “Đường Duyệt, anh họ của Mạc Vệ Đông, chính là chú Mạc kia, quả thật rất lợi hại, chú ấy ném một cục đá, muốn ném trúng cái nào liền ném trúng cái đó”
- “Người ta chính là tham gia quân ngũ, đương nhiên lợi hại.”
Đường Duyệt không khỏi thất thần, nhớ tới kiếp trước người đó chính là Tư lệnh a.
- “Tôi cũng không kém.”
Đường Quân cầm tảng đá, ngay tại trong nhà luyện tập.
Đường Duyệt thấy Đường Quân mười lần ném trúng một lần cũng đã không tệ rồi, không khỏi cười. Sau đó, trong lòng cô chợt nghĩ, nếu như thành tích của Đường Quân không được, có phải có thể khi 18 tuổi đi làm lính hay không ?
Tròng mắt cô vừa chuyển, hỏi:
- “Đường Quân, về sau em có muốn tham gia quân ngũ không?”
- “Không muốn.”
Đường Quân lắc đầu nói:
- “Tham gia quân ngũ khổ lắm a, tôi mới không muốn làm đâu.”
Đường Duyệt cố ý nói:
- “Vậy em có luyện mười năm cũng đuổi không kịp người ta.”
- “Đường Duyệt, chị là chị ruột của tôi sao?”
Đường Quân hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái.
Đường Duyệt cũng không sợ thằng bé trừng mình, cô tiếp tục nói:
- “Chị hiểu rồi, em chính là không chịu nổi gian khổ đó mà, hôm qua chú nhỏ không phải nói, người ta là trung đội trưởng sao? Em nghĩ lại mà xem, người ta ở trong bộ đội có thể làm sĩ quan đây, sau này, không chừng người ta còn làm quan lớn hơn. Còn em thì mỗi ngày ở trong nhà, ngay cả học tập cũng không đuổi kịp, em chạy một vòng giống như con trâu đi cày vậy, làm sao có thể đuổi kịp người ta chứ?”
Trước đây, khi chạy bộ trong nhà, Đường Quân chính là chạy chậm nhất .
Đường Minh Lễ tò mò nhìn chằm chằm Đường Duyệt, lần này khi anh ta trở về, biến hóa lớn nhất chính là cô cháu gái trước mắt này .
- “Ba đối xử với cháu rất tốt, từ nhỏ đã nuôi lớn cháu, cháu gọi ông ấy là cha có cái gì không đúng chứ?”
Đường Duyệt nghiêng đầu nói, hỏi:
- “Chú nhỏ, bây giờ chú ở trong huyện làm chuyện gì a?”
Đời trước cô không thích bất kỳ ai trong nhà họ Đường, cho nên cô chỉ biết Đường Minh Lễ làm việc ở thị trấn, nhưng lại không biết chú ấy đang làm cái gì.
Chuyện Đường Minh Lễ chết, nếu không phải vừa vặn cô cũng ở trong nhà, chỉ sợ cũng sẽ không biết chuyện này.
- “Chỉ làm chân chạy mà thôi.”
Đường Minh Lễ nói:
- “Chú làm việc ngay tại tiệm cơm Phúc Thăng cách trường học của cháu hai con đường, chú ở nơi đó bưng bê rửa chén đĩa các thứ.”
- “A.”
Đường Duyệt cau mày suy nghĩ một chút, hình như là có một tiệm cơm tên Phúc Thăng.
- “Chờ khi cháu đi học thì có thể đến tìm chú.”
Đường Minh Lễ nói. Trong phòng, bà nội Đường đang gọi anh ta, Đường Minh Lễ bước nhanh đi vào.
Đường Duyệt như có điều suy nghĩ.
- “Tiểu Duyệt.”
Bác Cả Vương Ái Hoa không biết từ khi nào đã đi đến trước mặt của cô.
Đường Duyệt lạnh mặt nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Bác Cả làm cái gì vậy? Làm cháu sợ hết hồn.”
Đường Duyệt giả vờ sợ hãi.
- “Tiểu Duyệt, bác Cả là lo lắng thay cho cháu a.”
Vương Ái Hoa ra vẻ làm bộ làm tịch nói:
- “Cha mẹ của cháu nhìn xem như là đối xử tốt với cháu, nhưng mà sau lưng lại âm thầm cho Tiểu Quân rất nhiều đồ ăn ngon, lẽ ra a......”
- “Bác Cả , cháu biết ý của bác là gì, tiểu Quân là em trai ruột của cháu, như thế nào thì cháu cũng không thể giành ăn với em trai ruột của mình chứ?”
Đường Duyệt cắt ngang lời của bà ta, nhìn dáng vẻ Vương Ái Hoa đều là vì muốn tốt cho cô, cô chỉ cảm thấy buồn nôn.
- “Bác Cả , người nói, nếu cha cháu biết, người lén lút ở sau lưng giựt dây cháu, để cho cháu không nhận ông ấy làm cha, ông ấy sẽ như thế nào?”
Đường Duyệt lạnh giọng nói.
Sắc mặt Vương Ái Hoa khẽ run rẩy, vội nói:
- “Tiểu Duyệt, bác là lo lắng cho cháu a, cháu cũng không thể bẫy bác Cả của cháu a.”
- “Có lòng tốt hay không phải lòng tốt, chính cháu biết.”
Đường Duyệt quay đầu bước đi, căn bản không cho Vương Ái Hoa cơ hội lại nói tiếp.
Vương Ái Hoa cắn răng một cái, suy nghĩ tại sao Đường Duyệt ngu xuẩn này đột nhiên trở nên thông minh như vậy.
Mắt thấy người một nhà Đường Chính Đức, mỗi ngày thật vui vẻ hạnh phúc, nhưng đáy lòng bà ta lại không cao hứng.
Đường Hiền nhà bà ta có điểm nào kém hơn so với đứa con hoang là con nhỏ kia chứ!
Buổi chiều, Đường Quân đi ra ngoài chơi, khi trở về liền liên tục nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Đường Duyệt, anh họ của Mạc Vệ Đông, chính là chú Mạc kia, quả thật rất lợi hại, chú ấy ném một cục đá, muốn ném trúng cái nào liền ném trúng cái đó”
- “Người ta chính là tham gia quân ngũ, đương nhiên lợi hại.”
Đường Duyệt không khỏi thất thần, nhớ tới kiếp trước người đó chính là Tư lệnh a.
- “Tôi cũng không kém.”
Đường Quân cầm tảng đá, ngay tại trong nhà luyện tập.
Đường Duyệt thấy Đường Quân mười lần ném trúng một lần cũng đã không tệ rồi, không khỏi cười. Sau đó, trong lòng cô chợt nghĩ, nếu như thành tích của Đường Quân không được, có phải có thể khi 18 tuổi đi làm lính hay không ?
Tròng mắt cô vừa chuyển, hỏi:
- “Đường Quân, về sau em có muốn tham gia quân ngũ không?”
- “Không muốn.”
Đường Quân lắc đầu nói:
- “Tham gia quân ngũ khổ lắm a, tôi mới không muốn làm đâu.”
Đường Duyệt cố ý nói:
- “Vậy em có luyện mười năm cũng đuổi không kịp người ta.”
- “Đường Duyệt, chị là chị ruột của tôi sao?”
Đường Quân hung hăng trợn mắt nhìn cô một cái.
Đường Duyệt cũng không sợ thằng bé trừng mình, cô tiếp tục nói:
- “Chị hiểu rồi, em chính là không chịu nổi gian khổ đó mà, hôm qua chú nhỏ không phải nói, người ta là trung đội trưởng sao? Em nghĩ lại mà xem, người ta ở trong bộ đội có thể làm sĩ quan đây, sau này, không chừng người ta còn làm quan lớn hơn. Còn em thì mỗi ngày ở trong nhà, ngay cả học tập cũng không đuổi kịp, em chạy một vòng giống như con trâu đi cày vậy, làm sao có thể đuổi kịp người ta chứ?”
Trước đây, khi chạy bộ trong nhà, Đường Quân chính là chạy chậm nhất .
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro