Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân
Chương 49
Bắc Phong Đường
2024-10-03 20:47:13
Đường Duyệt hừ lạnh một tiếng, nói:
- “Tôi ngủ là ở giường trên, nếu như bị các người kéo xuống từ trên giường, đầu của tôi sẽ chạm đất trước tiên, cô nói xem như vậy sẽ làm tôi bị thương chỗ nào ?”
Đường Duyệt bước lên phía trước, mặc dù cô và Triệu Tiểu Nguyệt có cùng chiều cao, nhưng về khí thế thì cô mạnh hơn nhiều, cô gằn từng chữ một:
- “Vu khống tôi ăn trộm tiền, suýt chút nữa khiến tôi ngã xuống giường, làm một người bình thường, chẳng lẽ các người không nên xin lỗi tôi sao?”
- “Tôi......”
Triệu Tiểu Nguyệt vừa định phản bác thì Đường Duyệt đã ngắt lời, nói:
- “Trừ phi cô không phải là người bình thường, nếu không, tất cả mọi người đều là biết sai có thể sửa, đúng không?”
Đường Duyệt quay đầu nhìn đám người bên ngoài ký túc xá đang xem náo nhiệt, nở một nụ cười xinh đẹp hỏi.
- “Đúng vậy, nếu làm sai thì nhất định phải xin lỗi.”
Có người mở miệng nói.
Trâu Hà cũng phụ họa theo.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều buộc Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương xin lỗi.
Trương Mẫn Mẫn có gia thế tốt, nghe nói bối cảnh rất mạnh, cô ấy vừa mới biết được thật sự không phải là Đường Duyệt trộm, liền giậm chân một cái, trở về giường đi ngủ.
Trương Mẫn Mẫn thì mọi người không dám nói, nhưng mà Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương, chỉ là là hai tùy tùng nhỏ mà thôi!
- “Xin lỗi.”
- “Xin lỗi.”
Bên ngoài ký túc xá, mọi người đều chỉnh tề nhất trí.
Đường Duyệt nghịch ngợm chớp chớp mắt, nói:
- “Tất cả mọi người đều là học sinh của trường trung học số 1 huyện Vọng Giang, Trường trung học số 1 Vọng Giang là trường học tốt nhất, tôi tin tưởng những học sinh ở đây cũng là những người cực kỳ có tư chất.”
- “Thực xin lỗi.”
Triệu Tiểu nguyệt mím môi nói nhỏ.
Lưu Phương cũng nói nhỏ một câu.
- “Tôi chỉ nghe thấy hai con muỗi kêu.”
Đường Duyệt cố ý móc móc lỗ tai.
Triệu Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn cô.
- “Tôi không nghe thấy.”
Bên ngoài túc xá, giọng nói của một cô gái kêu lớn nhất.
Đường Duyệt chuyển mắt nhìn, nhìn về phía cô gái kia nở nụ cười.
Triệu Tiểu Nguyệt nổi giận đùng đùng hét lớn một câu:
- “Thực xin lỗi, được rồi chứ?”
- “Đúng vậy, thực xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý, ai biết cô không có trộm tiền.”
Lưu Phương bất mãn nói.
- “Chẳng lẽ vô duyên vô cớ, tôi hoài nghi cô trộm tiền của người khác, cô cảm thấy trong lòng cô có thể dễ chịu sao?”
Đường Duyệt hỏi lại.
Lưu Phương:
- “......”
Triệu Tiểu Nguyệt:
- “......”
Cả hai đều im lặng, nếu là có người hoài nghi cô trộm tiền, nhất định cô ta sẽ cùng người đó đánh nhau luôn không chừng.
Những người bên ngoài ký túc xá cũng dần dần giải tán.
Trâu Hà chen vào nói:
- “Tiểu Duyệt, bạn không sao chứ?”
- “Không có việc gì.”
Đường Duyệt cười lắc đầu nói:
- “Vừa mới nãy, lúc bị bọn họ kéo từ trên giường xuống thì có chút hoảng sợ, tôi không có võ công, cũng không phải là tường đồng vách sắt.”
- “Tiểu Duyệt, bạn đó nha, chính là quá hiền lành.”
Trâu Hà nói với cô vài câu rồi quay trở lại ký túc xá, bây giờ cũng đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi học đâu.
- “Tiểu Duyệt.”
Hứa Chân Thực vừa định tiến lên an ủi thì Đường Duyệt đã quay người leo lên trên giường của mình. Cô lại một lần nữa cất tiền bỏ vào trong túi, đối với sự hoài nghi của Trương Mẫn Mẫn thì trong lòng cô cũng có thể hiểu được. Bởi vì ngày thường cô ấy thì cô không vừa mắt, cho nên, cô làm cái gì cũng là sai.
Chỉ là......
Đường Duyệt nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện lúc trước Hứa Chân Thực đến muộn mấy phút, lại nghĩ đến vẻ mặt của Hứa Chân Thực lúc cuối, trong lòng của của cô nói là thất vọng, nhưng cũng có một loại cảm giác như là đương nhiên.
Nếu không phải như vậy, làm sao kiếp trước Hứa Chân Thực có thể không biết xấu hổ cùng chồng của cô công ở bên nhau nhiều năm như vậy, còn nghênh ngang nuôi dưỡng con trai của chồng cô chứ?
Phi phi phi, đời này của cô không muốn dính dáng gì đến nhà họ Ngô!
Trong đêm tối, Hứa Chân Thực nghiêng người, nhìn về phía Đường Duyệt đang nằm trên giường, nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm nay, trong lòng cô ta cũng rất hoảng hốt. Đồng thời trong lòng vừa bối rối vừa khó chịu, tại sao Đường lại khác với trước đây!
Đồng thời, Hứa Chân Thực thật lòng có chút chột dạ, chuyện trước đó cô ta đến chậm, Đường Duyệt hẳn là...... sẽ không phát hiện được cái gì a?
Ngày hôm sau, người trong phòng học đều biết rõ ràng mọi chuyện phát sinh trong túc xá đêm qua có liên quan tới Đường Duyệt .
Tất cả mọi người đang người đang thảo luận về chuyện này.
Khi Đường Duyệt mới vừa bước vào phòng học, liền nghe lấy Hứa Chân Thực đang nói với các bạn cùng học:
- “Tiền ngày hôm qua chắc không phải là Tiểu Duyệt trộm, chắc là dính vào trên đế giày nên không tìm được.”
- “Hứa Chân Thực, cái gì gọi là chắc là a, vốn dĩ không phải là Đường Duyệt trộm.”
Dương Thanh Thanh – người ngồi cùng bàn với Đường Duyệt - nhịn không được mở miệng nói:
- “Đường Duyệt không phải là người như vậy.”
- “Tôi cũng không có nói là bạn ấy trộm a.”
- “Tôi ngủ là ở giường trên, nếu như bị các người kéo xuống từ trên giường, đầu của tôi sẽ chạm đất trước tiên, cô nói xem như vậy sẽ làm tôi bị thương chỗ nào ?”
Đường Duyệt bước lên phía trước, mặc dù cô và Triệu Tiểu Nguyệt có cùng chiều cao, nhưng về khí thế thì cô mạnh hơn nhiều, cô gằn từng chữ một:
- “Vu khống tôi ăn trộm tiền, suýt chút nữa khiến tôi ngã xuống giường, làm một người bình thường, chẳng lẽ các người không nên xin lỗi tôi sao?”
- “Tôi......”
Triệu Tiểu Nguyệt vừa định phản bác thì Đường Duyệt đã ngắt lời, nói:
- “Trừ phi cô không phải là người bình thường, nếu không, tất cả mọi người đều là biết sai có thể sửa, đúng không?”
Đường Duyệt quay đầu nhìn đám người bên ngoài ký túc xá đang xem náo nhiệt, nở một nụ cười xinh đẹp hỏi.
- “Đúng vậy, nếu làm sai thì nhất định phải xin lỗi.”
Có người mở miệng nói.
Trâu Hà cũng phụ họa theo.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều buộc Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương xin lỗi.
Trương Mẫn Mẫn có gia thế tốt, nghe nói bối cảnh rất mạnh, cô ấy vừa mới biết được thật sự không phải là Đường Duyệt trộm, liền giậm chân một cái, trở về giường đi ngủ.
Trương Mẫn Mẫn thì mọi người không dám nói, nhưng mà Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương, chỉ là là hai tùy tùng nhỏ mà thôi!
- “Xin lỗi.”
- “Xin lỗi.”
Bên ngoài ký túc xá, mọi người đều chỉnh tề nhất trí.
Đường Duyệt nghịch ngợm chớp chớp mắt, nói:
- “Tất cả mọi người đều là học sinh của trường trung học số 1 huyện Vọng Giang, Trường trung học số 1 Vọng Giang là trường học tốt nhất, tôi tin tưởng những học sinh ở đây cũng là những người cực kỳ có tư chất.”
- “Thực xin lỗi.”
Triệu Tiểu nguyệt mím môi nói nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Phương cũng nói nhỏ một câu.
- “Tôi chỉ nghe thấy hai con muỗi kêu.”
Đường Duyệt cố ý móc móc lỗ tai.
Triệu Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn cô.
- “Tôi không nghe thấy.”
Bên ngoài túc xá, giọng nói của một cô gái kêu lớn nhất.
Đường Duyệt chuyển mắt nhìn, nhìn về phía cô gái kia nở nụ cười.
Triệu Tiểu Nguyệt nổi giận đùng đùng hét lớn một câu:
- “Thực xin lỗi, được rồi chứ?”
- “Đúng vậy, thực xin lỗi, chúng tôi không phải cố ý, ai biết cô không có trộm tiền.”
Lưu Phương bất mãn nói.
- “Chẳng lẽ vô duyên vô cớ, tôi hoài nghi cô trộm tiền của người khác, cô cảm thấy trong lòng cô có thể dễ chịu sao?”
Đường Duyệt hỏi lại.
Lưu Phương:
- “......”
Triệu Tiểu Nguyệt:
- “......”
Cả hai đều im lặng, nếu là có người hoài nghi cô trộm tiền, nhất định cô ta sẽ cùng người đó đánh nhau luôn không chừng.
Những người bên ngoài ký túc xá cũng dần dần giải tán.
Trâu Hà chen vào nói:
- “Tiểu Duyệt, bạn không sao chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Không có việc gì.”
Đường Duyệt cười lắc đầu nói:
- “Vừa mới nãy, lúc bị bọn họ kéo từ trên giường xuống thì có chút hoảng sợ, tôi không có võ công, cũng không phải là tường đồng vách sắt.”
- “Tiểu Duyệt, bạn đó nha, chính là quá hiền lành.”
Trâu Hà nói với cô vài câu rồi quay trở lại ký túc xá, bây giờ cũng đã muộn rồi, ngày mai còn phải đi học đâu.
- “Tiểu Duyệt.”
Hứa Chân Thực vừa định tiến lên an ủi thì Đường Duyệt đã quay người leo lên trên giường của mình. Cô lại một lần nữa cất tiền bỏ vào trong túi, đối với sự hoài nghi của Trương Mẫn Mẫn thì trong lòng cô cũng có thể hiểu được. Bởi vì ngày thường cô ấy thì cô không vừa mắt, cho nên, cô làm cái gì cũng là sai.
Chỉ là......
Đường Duyệt nhắm mắt lại, nghĩ đến chuyện lúc trước Hứa Chân Thực đến muộn mấy phút, lại nghĩ đến vẻ mặt của Hứa Chân Thực lúc cuối, trong lòng của của cô nói là thất vọng, nhưng cũng có một loại cảm giác như là đương nhiên.
Nếu không phải như vậy, làm sao kiếp trước Hứa Chân Thực có thể không biết xấu hổ cùng chồng của cô công ở bên nhau nhiều năm như vậy, còn nghênh ngang nuôi dưỡng con trai của chồng cô chứ?
Phi phi phi, đời này của cô không muốn dính dáng gì đến nhà họ Ngô!
Trong đêm tối, Hứa Chân Thực nghiêng người, nhìn về phía Đường Duyệt đang nằm trên giường, nghĩ đến chuyện phát sinh ngày hôm nay, trong lòng cô ta cũng rất hoảng hốt. Đồng thời trong lòng vừa bối rối vừa khó chịu, tại sao Đường lại khác với trước đây!
Đồng thời, Hứa Chân Thực thật lòng có chút chột dạ, chuyện trước đó cô ta đến chậm, Đường Duyệt hẳn là...... sẽ không phát hiện được cái gì a?
Ngày hôm sau, người trong phòng học đều biết rõ ràng mọi chuyện phát sinh trong túc xá đêm qua có liên quan tới Đường Duyệt .
Tất cả mọi người đang người đang thảo luận về chuyện này.
Khi Đường Duyệt mới vừa bước vào phòng học, liền nghe lấy Hứa Chân Thực đang nói với các bạn cùng học:
- “Tiền ngày hôm qua chắc không phải là Tiểu Duyệt trộm, chắc là dính vào trên đế giày nên không tìm được.”
- “Hứa Chân Thực, cái gì gọi là chắc là a, vốn dĩ không phải là Đường Duyệt trộm.”
Dương Thanh Thanh – người ngồi cùng bàn với Đường Duyệt - nhịn không được mở miệng nói:
- “Đường Duyệt không phải là người như vậy.”
- “Tôi cũng không có nói là bạn ấy trộm a.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro