Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 22
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
"Trên mặt hai người có thể là bị bệnh sởi đỏ, cũng có thể là do thời tiết khô, tóm lại là không có bất cứ quan hệ gì với Hoan Hoan."
Dừng một chút, Tạ Cảnh Thành lại nói: "Chẳng phải chị muốn lừa tôi à? Muốn bao nhiêu tiền, chị cứ nói, chỉ cần chị đừng níu lấy Hoan Hoan không buông, bao nhiêu tiền ta đều cho chị."
"Ba vạn!"
Hà Hân Nhiên giờ phút này cũng không có lý trí gì, chỉ muốn trút cục tức trong lòng kia ra, tùy tiện nói cái giá trên trời.
Nhưng không ngờ Tạ Cảnh Thành không hề do dự, lập tức đồng ý.
"Được, tôi cho chị ba vạn, về sau cách xa Hoa Hoan một chút!"
Dứt lời, anh lấy một bó tiền lớn từ trong túi xách màu đen trong xe ra, ném vào trong ngực Hà Hân Nhiên.
"Chú... chú..." Hà Hân Nhiên lắp bắp, Tạ Cảnh Thành thường xuyên bán đồ từ phương nam tới, cô ta cũng biết, nhưng cô ta không biết Tạ Cảnh Thành lại có tiền như vậy, tiện tay là có thể lấy ra nhiều như vậy, nhưng tiền tới tay cô ta rồi đừng hòng để cô ta lấy ra.
"Thật không ngờ chú tư lại thích Diệp Đình Hoan như vậy, vì cô ta mà không tiếc vung tiền như rác." Nói xong cô ta còn nhìn Khương Tiễn Lê một cái: "So sánh ra thì thím tư đáng thương lắm..."
Nói xong, cô ta liền cười rời đi.
Tạ Cảnh Thành nhìn bóng lưng cô ta rời đi, ánh mắt lạnh lùng âm trầm, trên đời này không ai có thể lừa tiền anh vô ích.
Quay đầu lại, anh kéo cánh tay Khương Tiễn Lê, nhét cô vào trong xe.
Khương Tiễn Lê vẫn hơi khủng hoảng, sợ lửa giận của Tạ Cảnh Thành thiêu đốt cô, không dám hé răng một tiếng, để mặc Tạ Cảnh Thành lái xe đưa cô ra ngoài.
Không ngờ cuối cùng Tạ Cảnh Thành lại đỗ xe ở cổng bệnh viện.
Cô thật sự nhịn không được, hỏi một câu, "Anh tới đây, là muốn tìm Diệp tiểu thư sao?"
Tạ Cảnh Thành bước tới chỗ đăng ký, không quay đầu lại.
"Tôi tìm cô ấy làm gì? Đến trị mặt cho cô."
"Ồ..."
Khương Tiễn Lê cúi đầu đi theo anh đến phòng khám, bác sĩ nhìn kỹ mặt cô.
"Không giống như là dị ứng, gần đây bôi lên mặt cái gì đó sao?"
"Một tuần trước, từng dùng kem dưỡng một lần, còn bôi phấn nền."
"Hẳn là hàm lượng cồn trong đồ trang điểm vượt quá tiêu chuẩn, nhưng cô chỉ dùng một lần, nếu hàm lượng cồn vượt quá tiêu chuẩn cũng không có tác dụng phụ rõ ràng như vậy, cũng có thể là do có người thêm vào một số vật chất có hại, tốt nhất cô nên mang đồ trang điểm đã dùng qua tới xét nghiệm một lần."
Khương Tiễn Lê cười cười, "Không cần bác sĩ, ngài kê đơn thuốc cho tôi đi."
"Được, tôi kê thuốc cho cô dùng trước, ba ngày sau không cải thiện lại tới."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
Lúc Khương Tiễn Lê đi lấy thuốc, Tạ Cảnh Thành đến quầy bán quà vặt trước cửa bệnh viện gọi điện thoại.
"Này, Tiểu Lệ, lần trước em mua đồ trang điểm nhập khẩu từ bạn của Hoan Hoan, dùng thế nào?"
Tiểu Lệ: "Rất tốt, mấy chị em của em đều dùng, làn da trên mặt đều trở nên mượt mà."
Tạ Cảnh Thành: "Có ai nổi mẩn đỏ không?"
Tiểu Lệ: "Không có, có phải anh sợ Hoan Hoan dùng không tốt không... Em nói cho anh biết đồ trang điểm này thật sự là không tệ, bảo cô ấy yên tâm..."
Căn bản không đợi cô ta nói xong, Tạ Cảnh Thành đã cúp điện thoại.
Anh chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy một thanh âm dễ nghe lại vui mừng lẫn sợ hãi.
"A Thành!"
Ngẩng đầu liền thấy Diệp Đình Hoan mặc áo sơ mi trắng ngăn nắp chạy chậm về phía anh: "A Thành, sao anh lại đến bệnh viện?"
Dừng một chút, Tạ Cảnh Thành lại nói: "Chẳng phải chị muốn lừa tôi à? Muốn bao nhiêu tiền, chị cứ nói, chỉ cần chị đừng níu lấy Hoan Hoan không buông, bao nhiêu tiền ta đều cho chị."
"Ba vạn!"
Hà Hân Nhiên giờ phút này cũng không có lý trí gì, chỉ muốn trút cục tức trong lòng kia ra, tùy tiện nói cái giá trên trời.
Nhưng không ngờ Tạ Cảnh Thành không hề do dự, lập tức đồng ý.
"Được, tôi cho chị ba vạn, về sau cách xa Hoa Hoan một chút!"
Dứt lời, anh lấy một bó tiền lớn từ trong túi xách màu đen trong xe ra, ném vào trong ngực Hà Hân Nhiên.
"Chú... chú..." Hà Hân Nhiên lắp bắp, Tạ Cảnh Thành thường xuyên bán đồ từ phương nam tới, cô ta cũng biết, nhưng cô ta không biết Tạ Cảnh Thành lại có tiền như vậy, tiện tay là có thể lấy ra nhiều như vậy, nhưng tiền tới tay cô ta rồi đừng hòng để cô ta lấy ra.
"Thật không ngờ chú tư lại thích Diệp Đình Hoan như vậy, vì cô ta mà không tiếc vung tiền như rác." Nói xong cô ta còn nhìn Khương Tiễn Lê một cái: "So sánh ra thì thím tư đáng thương lắm..."
Nói xong, cô ta liền cười rời đi.
Tạ Cảnh Thành nhìn bóng lưng cô ta rời đi, ánh mắt lạnh lùng âm trầm, trên đời này không ai có thể lừa tiền anh vô ích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quay đầu lại, anh kéo cánh tay Khương Tiễn Lê, nhét cô vào trong xe.
Khương Tiễn Lê vẫn hơi khủng hoảng, sợ lửa giận của Tạ Cảnh Thành thiêu đốt cô, không dám hé răng một tiếng, để mặc Tạ Cảnh Thành lái xe đưa cô ra ngoài.
Không ngờ cuối cùng Tạ Cảnh Thành lại đỗ xe ở cổng bệnh viện.
Cô thật sự nhịn không được, hỏi một câu, "Anh tới đây, là muốn tìm Diệp tiểu thư sao?"
Tạ Cảnh Thành bước tới chỗ đăng ký, không quay đầu lại.
"Tôi tìm cô ấy làm gì? Đến trị mặt cho cô."
"Ồ..."
Khương Tiễn Lê cúi đầu đi theo anh đến phòng khám, bác sĩ nhìn kỹ mặt cô.
"Không giống như là dị ứng, gần đây bôi lên mặt cái gì đó sao?"
"Một tuần trước, từng dùng kem dưỡng một lần, còn bôi phấn nền."
"Hẳn là hàm lượng cồn trong đồ trang điểm vượt quá tiêu chuẩn, nhưng cô chỉ dùng một lần, nếu hàm lượng cồn vượt quá tiêu chuẩn cũng không có tác dụng phụ rõ ràng như vậy, cũng có thể là do có người thêm vào một số vật chất có hại, tốt nhất cô nên mang đồ trang điểm đã dùng qua tới xét nghiệm một lần."
Khương Tiễn Lê cười cười, "Không cần bác sĩ, ngài kê đơn thuốc cho tôi đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, tôi kê thuốc cho cô dùng trước, ba ngày sau không cải thiện lại tới."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
Lúc Khương Tiễn Lê đi lấy thuốc, Tạ Cảnh Thành đến quầy bán quà vặt trước cửa bệnh viện gọi điện thoại.
"Này, Tiểu Lệ, lần trước em mua đồ trang điểm nhập khẩu từ bạn của Hoan Hoan, dùng thế nào?"
Tiểu Lệ: "Rất tốt, mấy chị em của em đều dùng, làn da trên mặt đều trở nên mượt mà."
Tạ Cảnh Thành: "Có ai nổi mẩn đỏ không?"
Tiểu Lệ: "Không có, có phải anh sợ Hoan Hoan dùng không tốt không... Em nói cho anh biết đồ trang điểm này thật sự là không tệ, bảo cô ấy yên tâm..."
Căn bản không đợi cô ta nói xong, Tạ Cảnh Thành đã cúp điện thoại.
Anh chưa kịp nghĩ nhiều, đã nghe thấy một thanh âm dễ nghe lại vui mừng lẫn sợ hãi.
"A Thành!"
Ngẩng đầu liền thấy Diệp Đình Hoan mặc áo sơ mi trắng ngăn nắp chạy chậm về phía anh: "A Thành, sao anh lại đến bệnh viện?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro