Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 32
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Trương Vận Lai, sau này bất kể là anh hay mẹ anh, ai còn dám lấy một phân tiền của chị cả tôi, đụng một đầu ngón tay của chị cả tôi, tôi liền chặt tay kẻ đó. Tôi hy vọng các anh tốt nhất đừng cho rằng tôi là nói chuyện đe dọa, tôi ác bao nhiêu, chắc hẳn các người còn rõ ràng hơn chính tôi."
Trương Vận Lai sợ tới mức run rẩy, cứng ngắc cười cười, "Yên tâm đi em rể hai, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho Tiễn Hồng, đừng nói lấy tiền của cô ấy, ngay cả cơm cũng không cho cô ấy làm." Nói xong anh ta còn đưa giỏ rau trong tay Khương Tiễn Hồng cho Lý Quế Phân, "Mẹ, mẹ đi nấu cơm."
Tuy trong lòng Lý Quế Phân có một vạn lần không muốn, nhưng cũng không dám nói thêm, ác danh của Tạ Cảnh Thành ai mà không biết.
Đắc tội anh, đừng nói chặt tay, chặt đầu cũng không thành vấn đề.
Cũng không biết tên tiện nhân Khương Tiễn Lê này gặp vận may gì, lại có thể cứu phu nhân nhà họ Tạ, làm thiếu nãi nãi của nhà họ Tạ.
Bây giờ lại dẫn theo tên bại gia tử nhà họ Tạ tới nhà bọn họ diễu võ dương oai, hừ! Tiện mệnh chính là tiện mệnh, sớm muộn gì cũng có ngày bị Tạ Cảnh Thành vứt bỏ.
Khương Tiễn Lê đương nhiên sẽ không ăn cơm ở Trương gia, cô gọi Khương Tiễn Hồng ra ngoài cửa chính.
Lấy hai trăm đồng ra nhét vào tay cô ấy: "Chị, tiền này chị giấu kỹ, tuyệt đối đừng để Trương Vận lấy được."
Khương Tiễn Hồng lắc đầu, vội vàng chối từ, "Lê Lê, chị không cần, chị có tiền."
Cô ấy biết em gái mình còn đang đi học, tiền của cô đều là nhà họ Tạ đưa, luôn đưa tay lấy tiền của người khác, cô ấy sợ nhà họ Tạ sẽ coi thường em gái mình.
Khương Tiễn Lê đè tay cô ấy lại, nói: "Được rồi, chị cũng đừng khách khí với em. Chị cả, tư tưởng của mẹ chúng ta cổ hủ, luôn cảm thấy phụ nữ ly hôn là mất mặt, nhưng bây giờ là thời đại mới, phụ nữ ly hôn nhiều lắm, hơn nữa, ai cũng không thể vì cái gọi là mặt mũi vớingười ngoài, liền để cho mình chịu khổ cả đời được.
Nếu chị muốn ly hôn, em và Dương Dương đều sẽ ủng hộ chị, chị đừng sợ."
Khương Tiễn Hồng cười cười: "Được, chị cả hiểu rồi, chỉ là bây giờ còn chưa tới mức đó, anh rể của em cũng không làm chuyện gì có lỗi với chị, anh ta chỉ là có chút đam mê không tốt, chị còn muốn khuyên nhủ anh ta nhiều hơn..."
Khương Tiễn Lê nhìn bộ dạng chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định này của cô ấy, cũng không muốn nói thêm gì.
Rất nhanh cô sẽ để chị cả cô tận mắt nhìn thấy Trương Vận Lai có lỗi với cô ấy như thế nào.
Sau khi rời khỏi Trương gia, sắc trời liền dần tối, trận mưa vốn đã lại rơi tiếp.
Tạ Cảnh Thành lái xe đưa Khương Tiễn Dương về nhà họ Khương trước, lúc xuống xe, anh từ trong ngăn kéo trước ghế phụ, tiện tay cầm một xấp tiền đưa cho Khương Tiễn Dương.
"Đây là tiền tiêu vặt mà anh rể hai đưa cho em."
Tuy rằng một xấp tiền kia đều là năm tệ mười tệ, nhưng ít nhất cũng phải có hai ba trăm tệ.
Cho dù Triệu Tú Mai có thương con trai mình, nhưng cũng chỉ cho Khương Tiễn Dương hai tệ tiền tiêu vặt một tuần, cậu ấy chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Vội vàng xua tay, "Anh rể hai không cần, ngày thường em đều ở trường học, không tiêu được bao nhiêu tiền."
Nhưng Tạ Cảnh Thành lại cưỡng ép nhét vào trong túi của cậu ấy: "Khách sáo nữa là khách sáo với anh rể hai."
Anh đi vũ trường ca hát, tiện tay vung một cái còn nhiều hơn số tiền này.
Nhà họ Khương, ngoại trừ Khương Tiễn Lê, anh chỉ nhìn em trai của cô còn thuận mắt một chút, anh vui vẻ, cho ít tiền thì sao chứ?
Khương Tiễn Dương có chút không biết làm sao nhìn Khương Tiễn Lê một chút.
Trương Vận Lai sợ tới mức run rẩy, cứng ngắc cười cười, "Yên tâm đi em rể hai, sau này anh nhất định sẽ bù đắp cho Tiễn Hồng, đừng nói lấy tiền của cô ấy, ngay cả cơm cũng không cho cô ấy làm." Nói xong anh ta còn đưa giỏ rau trong tay Khương Tiễn Hồng cho Lý Quế Phân, "Mẹ, mẹ đi nấu cơm."
Tuy trong lòng Lý Quế Phân có một vạn lần không muốn, nhưng cũng không dám nói thêm, ác danh của Tạ Cảnh Thành ai mà không biết.
Đắc tội anh, đừng nói chặt tay, chặt đầu cũng không thành vấn đề.
Cũng không biết tên tiện nhân Khương Tiễn Lê này gặp vận may gì, lại có thể cứu phu nhân nhà họ Tạ, làm thiếu nãi nãi của nhà họ Tạ.
Bây giờ lại dẫn theo tên bại gia tử nhà họ Tạ tới nhà bọn họ diễu võ dương oai, hừ! Tiện mệnh chính là tiện mệnh, sớm muộn gì cũng có ngày bị Tạ Cảnh Thành vứt bỏ.
Khương Tiễn Lê đương nhiên sẽ không ăn cơm ở Trương gia, cô gọi Khương Tiễn Hồng ra ngoài cửa chính.
Lấy hai trăm đồng ra nhét vào tay cô ấy: "Chị, tiền này chị giấu kỹ, tuyệt đối đừng để Trương Vận lấy được."
Khương Tiễn Hồng lắc đầu, vội vàng chối từ, "Lê Lê, chị không cần, chị có tiền."
Cô ấy biết em gái mình còn đang đi học, tiền của cô đều là nhà họ Tạ đưa, luôn đưa tay lấy tiền của người khác, cô ấy sợ nhà họ Tạ sẽ coi thường em gái mình.
Khương Tiễn Lê đè tay cô ấy lại, nói: "Được rồi, chị cũng đừng khách khí với em. Chị cả, tư tưởng của mẹ chúng ta cổ hủ, luôn cảm thấy phụ nữ ly hôn là mất mặt, nhưng bây giờ là thời đại mới, phụ nữ ly hôn nhiều lắm, hơn nữa, ai cũng không thể vì cái gọi là mặt mũi vớingười ngoài, liền để cho mình chịu khổ cả đời được.
Nếu chị muốn ly hôn, em và Dương Dương đều sẽ ủng hộ chị, chị đừng sợ."
Khương Tiễn Hồng cười cười: "Được, chị cả hiểu rồi, chỉ là bây giờ còn chưa tới mức đó, anh rể của em cũng không làm chuyện gì có lỗi với chị, anh ta chỉ là có chút đam mê không tốt, chị còn muốn khuyên nhủ anh ta nhiều hơn..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tiễn Lê nhìn bộ dạng chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định này của cô ấy, cũng không muốn nói thêm gì.
Rất nhanh cô sẽ để chị cả cô tận mắt nhìn thấy Trương Vận Lai có lỗi với cô ấy như thế nào.
Sau khi rời khỏi Trương gia, sắc trời liền dần tối, trận mưa vốn đã lại rơi tiếp.
Tạ Cảnh Thành lái xe đưa Khương Tiễn Dương về nhà họ Khương trước, lúc xuống xe, anh từ trong ngăn kéo trước ghế phụ, tiện tay cầm một xấp tiền đưa cho Khương Tiễn Dương.
"Đây là tiền tiêu vặt mà anh rể hai đưa cho em."
Tuy rằng một xấp tiền kia đều là năm tệ mười tệ, nhưng ít nhất cũng phải có hai ba trăm tệ.
Cho dù Triệu Tú Mai có thương con trai mình, nhưng cũng chỉ cho Khương Tiễn Dương hai tệ tiền tiêu vặt một tuần, cậu ấy chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Vội vàng xua tay, "Anh rể hai không cần, ngày thường em đều ở trường học, không tiêu được bao nhiêu tiền."
Nhưng Tạ Cảnh Thành lại cưỡng ép nhét vào trong túi của cậu ấy: "Khách sáo nữa là khách sáo với anh rể hai."
Anh đi vũ trường ca hát, tiện tay vung một cái còn nhiều hơn số tiền này.
Nhà họ Khương, ngoại trừ Khương Tiễn Lê, anh chỉ nhìn em trai của cô còn thuận mắt một chút, anh vui vẻ, cho ít tiền thì sao chứ?
Khương Tiễn Dương có chút không biết làm sao nhìn Khương Tiễn Lê một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro