Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 43
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Nước mắt Diệp Đình Hoan càng rơi dữ dội hơn, dáng người mảnh mai, vẫn mặc chiếc váy liền bằng vải cotton trắng, gió thổi qua tựa như đóa tuyết liên trên núi cao, cô độc xinh đẹp, đáng thương vô cùng.
"A Thành, anh hãy tin em... Em luôn áy náy với Khương Tiễn Lê, em... sao em có thể hại cô ấy... Em là người nổi tiếng, sao có thể làm ra chuyện tự hủy hoại danh tiếng như vậy..."
"Tôi..."
Vì lời của Hà Hân Nhiên, Tạ Cảnh Thành không thể nào nói ra được ba chữ "Tôi tin em".
"Hoan Hoan, chuyện này qua rồi, em không cần tự trách nữa, chuyện của em trai em cũng đã được giải quyết, em cũng không cần nghĩ nhiều nữa. Làm việc cho tốt, chăm sóc cha mẹ cho tốt, trời sắp tối rồi, về đi."
Hà Hân Nhiên hóng hớt không sợ chuyện lớn: "Chú tư, Đình Hoan xinh đẹp như vậy lại là người nổi tiếng, một cô gái yếu đuối đi trên đường rất dễ bị kẻ xấu để ý, hay là chú đi tiễn cô ấy đi."
Tạ Cảnh Thành vô thức nhìn về phía Khương Tiễn Lê.
Nhưng Khương Tiễn Lê chỉ cười: "Chị dâu hai nói đúng."
Diệp Đình Hoan đến tìm cô, nếu Diệp Đình Hoan giở trò, nói trên đường về nhà xảy ra chuyện gì, khi đó cô sẽ thành kẻ có tội.
Đúng lúc Tạ Cảnh Thành đang khó xử, quản gia đến.
"Nhị thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân, phu nhân nói Diệp tiểu thư đã đến là khách, muốn mời Diệp tiểu thư ở lại nhà chính dùng bữa tối, Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân cùng đi ạ."
Không đợi Tạ Cảnh Thành lên tiếng, Diệp Đình Hoan đã nói: "Đình Hoan cảm ơn phu nhân."
Nói xong, cô ta liền đi vào dinh thự nhà họ Tạ.
Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, cô ta đã sớm muốn đến nhà họ Tạ gặp Tạ phu nhân.
Càng muốn đến xem nơi mà sau này cô ta sẽ sống cả đời.
Vừa vào sân, cô ta không khỏi cảm thán: Nhà họ Tạ đúng là phú quý mê người.
Một ngày nào đó, cô ta nhất định phải trở thành nữ chủ nhân nơi này!
Trên đường đến nhà chính, cô ta cố ý đi bên cạnh Tạ Cảnh Thành.
Khương Tiễn Lê cũng rất biết ý, chủ động đi sang một bên.
Lúc vào đại sảnh nhà chính, Tạ Cảnh Thành và Diệp Đình Hoan đi phía trước, Khương Tiễn Lê đi phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Tạ phu nhân tức giận đến mức lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Nhưng trên mặt bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu.
"Lê Lê tan học rồi."
Tạ phu nhân thân mật nắm tay Khương Tiễn Lê đi đến bàn ăn.
"Lê Lê, con đi học suốt ngày phải động não nhiều, mẹ đã đặc biệt dặn nhà bếp làm cá diếc hoang dã bổ não cho con, còn làm sườn xào chua ngọt, chân giò kho tàu mà con thích ăn nữa, mau ngồi xuống đi."
Tạ lão gia cũng hỏi han Tạ Cảnh Thành dạo này làm gì.
Cho đến khi cả bốn người đều ngồi xuống, cũng không ai để ý đến Diệp Đình Hoan.
Diệp Đình Hoan cắn chặt môi, hốc mắt đỏ hoe.
Tạ Cảnh Thành thấy không đành lòng, nói: "Hoan Hoan, lại đây ngồi đi."
Diệp Đình Hoan mới cúi đầu đi tới, Khương Tiễn Lê ngồi cạnh Tạ phu nhân, Tạ Cảnh Thành ngồi bên phải Khương Tiễn Lê, Diệp Đình Hoan đương nhiên ngồi bên phải Tạ Cảnh Thành.
Tạ phu nhân cười như không cười nói: "Cháu là Diệp Đình Hoan phải không? Thật ngại quá Diệp tiểu thư, ta vừa nhìn thấy con dâu thứ tư này đã rất vui mừng, lỡ lạnh nhạt với cháu, thật sự xin lỗi."
"Không sao đâu ạ, phu nhân cho cháu dùng bữa đã là phúc ba đời của cháu rồi."
Tạ phu nhân gật đầu khen ngợi: "Tốt, tốt lắm, cháu tuy là minh tinh nhưng không kiêu ngạo, không tự đại, vẫn rất khiêm tốn. Con người ta, không có gì cũng không thể không có lương tâm, thiếu gì cũng không thể thiếu đức hạnh. Diệp tiểu thư, cháu thấy có đúng không?"
"A Thành, anh hãy tin em... Em luôn áy náy với Khương Tiễn Lê, em... sao em có thể hại cô ấy... Em là người nổi tiếng, sao có thể làm ra chuyện tự hủy hoại danh tiếng như vậy..."
"Tôi..."
Vì lời của Hà Hân Nhiên, Tạ Cảnh Thành không thể nào nói ra được ba chữ "Tôi tin em".
"Hoan Hoan, chuyện này qua rồi, em không cần tự trách nữa, chuyện của em trai em cũng đã được giải quyết, em cũng không cần nghĩ nhiều nữa. Làm việc cho tốt, chăm sóc cha mẹ cho tốt, trời sắp tối rồi, về đi."
Hà Hân Nhiên hóng hớt không sợ chuyện lớn: "Chú tư, Đình Hoan xinh đẹp như vậy lại là người nổi tiếng, một cô gái yếu đuối đi trên đường rất dễ bị kẻ xấu để ý, hay là chú đi tiễn cô ấy đi."
Tạ Cảnh Thành vô thức nhìn về phía Khương Tiễn Lê.
Nhưng Khương Tiễn Lê chỉ cười: "Chị dâu hai nói đúng."
Diệp Đình Hoan đến tìm cô, nếu Diệp Đình Hoan giở trò, nói trên đường về nhà xảy ra chuyện gì, khi đó cô sẽ thành kẻ có tội.
Đúng lúc Tạ Cảnh Thành đang khó xử, quản gia đến.
"Nhị thiếu phu nhân, Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân, phu nhân nói Diệp tiểu thư đã đến là khách, muốn mời Diệp tiểu thư ở lại nhà chính dùng bữa tối, Tứ thiếu gia, Tứ thiếu phu nhân cùng đi ạ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi Tạ Cảnh Thành lên tiếng, Diệp Đình Hoan đã nói: "Đình Hoan cảm ơn phu nhân."
Nói xong, cô ta liền đi vào dinh thự nhà họ Tạ.
Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, cô ta đã sớm muốn đến nhà họ Tạ gặp Tạ phu nhân.
Càng muốn đến xem nơi mà sau này cô ta sẽ sống cả đời.
Vừa vào sân, cô ta không khỏi cảm thán: Nhà họ Tạ đúng là phú quý mê người.
Một ngày nào đó, cô ta nhất định phải trở thành nữ chủ nhân nơi này!
Trên đường đến nhà chính, cô ta cố ý đi bên cạnh Tạ Cảnh Thành.
Khương Tiễn Lê cũng rất biết ý, chủ động đi sang một bên.
Lúc vào đại sảnh nhà chính, Tạ Cảnh Thành và Diệp Đình Hoan đi phía trước, Khương Tiễn Lê đi phía sau.
Nhìn thấy cảnh này, Tạ phu nhân tức giận đến mức lửa giận bốc lên tận đỉnh đầu.
Nhưng trên mặt bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lê Lê tan học rồi."
Tạ phu nhân thân mật nắm tay Khương Tiễn Lê đi đến bàn ăn.
"Lê Lê, con đi học suốt ngày phải động não nhiều, mẹ đã đặc biệt dặn nhà bếp làm cá diếc hoang dã bổ não cho con, còn làm sườn xào chua ngọt, chân giò kho tàu mà con thích ăn nữa, mau ngồi xuống đi."
Tạ lão gia cũng hỏi han Tạ Cảnh Thành dạo này làm gì.
Cho đến khi cả bốn người đều ngồi xuống, cũng không ai để ý đến Diệp Đình Hoan.
Diệp Đình Hoan cắn chặt môi, hốc mắt đỏ hoe.
Tạ Cảnh Thành thấy không đành lòng, nói: "Hoan Hoan, lại đây ngồi đi."
Diệp Đình Hoan mới cúi đầu đi tới, Khương Tiễn Lê ngồi cạnh Tạ phu nhân, Tạ Cảnh Thành ngồi bên phải Khương Tiễn Lê, Diệp Đình Hoan đương nhiên ngồi bên phải Tạ Cảnh Thành.
Tạ phu nhân cười như không cười nói: "Cháu là Diệp Đình Hoan phải không? Thật ngại quá Diệp tiểu thư, ta vừa nhìn thấy con dâu thứ tư này đã rất vui mừng, lỡ lạnh nhạt với cháu, thật sự xin lỗi."
"Không sao đâu ạ, phu nhân cho cháu dùng bữa đã là phúc ba đời của cháu rồi."
Tạ phu nhân gật đầu khen ngợi: "Tốt, tốt lắm, cháu tuy là minh tinh nhưng không kiêu ngạo, không tự đại, vẫn rất khiêm tốn. Con người ta, không có gì cũng không thể không có lương tâm, thiếu gì cũng không thể thiếu đức hạnh. Diệp tiểu thư, cháu thấy có đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro