Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 47
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Thứ sáu, Khương Tiễn Lê có lớp buổi sáng, Tạ Cảnh Thành liền chủ động nói muốn đi đón Khương Tiễn Dương xuất viện.
Vì sợ mẹ cô phát hiện ra chuyện gì, nên để Khương Tiễn Dương ở lại trang viên nhà họ Tạ hai ngày rồi mới về.
Nào ngờ chiều tối, bảo vệ lại báo: "Tứ thiếu phu nhân, có một người phụ nữ ở cổng chính nói là mẹ của cô."
Khương Tiễn Lê nhìn đồng hồ, đã năm giờ, bình thường giờ này, Khương Tiễn Dương cũng tan học rồi.
Vì vậy, cô bảo cậu cùng ra cổng xem sao.
Trong lòng Khương Tiễn Dương có chút lo lắng, "Chị hai, chị nói liệu có phải mẹ biết em bị đánh, nên cố tình đến tìm không?"
"Không sao, dù sao bây giờ em cũng đã khỏi rồi, cho dù bà ấy biết cũng chẳng làm gì được."
Hai người ra đến cổng, liền thấy Triệu Tú Mai xách một túi lưới táo đứng ở ngoài cửa.
Mặc một chiếc áo khoác len dạ kẻ ô, giày da đen, tóc còn bôi dầu bóng, nhìn là biết đã chải chuốt cẩn thận.
Khương Tiễn Lê nhận lấy đồ trên tay bà ta, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Triệu Tú Mai hạ giọng, kinh ngạc thốt lên: "Ôi chao, Lê Lê à, con đúng là số hưởng, lại được gả vào gia đình giàu có như nhà họ Tạ. Nhìn căn nhà này xem, thật là khí thế, ngoài cổng còn có cả bảo vệ, con không ra đón mẹ, họ còn không cho vào. Đến giờ mẹ vẫn cứ như đang mơ, con gái mẹ thế mà lại thành thiếu phu nhân nhà giàu, ha ha ha..."
Khương Tiễn Lê hiểu rõ, xem ra mẹ cô không phải đến vì chuyện Khương Tiễn Dương bị đánh.
"Vào nhà rồi nói sau."
"Được, được."
Triệu Tú Mai như bà Lưu lạc vào Đại Quan Viên, nhìn ngó xung quanh: "Nhà họ Tạ này rốt cuộc có bao nhiêu tiền nhỉ? Trong sân còn có cả vườn hoa, hòn non bộ, thác nước, trời ơi, chẳng khác gì hoàng cung thời xưa! Lê Lê, bình thường mẹ chồng con với Cảnh Thành ít nhiều cũng phải cho con ít tiền tiêu vặt chứ?"
"Ừm." Khương Tiễn Lê căn bản không muốn nói chuyện tiền nong với bà ta.
"Mẹ đến rồi, dù sao cũng phải đi chào hỏi cha mẹ chồng con một tiếng, con dẫn mẹ đến chỗ họ ở đi."
"Không cần đâu, họ có việc phải đi công tác rồi, trưa nay đã đi rồi."
"Ha ha... Vậy thì để lần sau vậy."
Triệu Tú Mai theo Khương Tiễn Lê vào nhà, ngồi xuống mới nhớ đến Khương Tiễn Dương.
"Nhìn Dương Dương ở đây mấy ngày, mặt đã tròn trịa hơn rồi, Dương Dương, ở nhà chị hai con có tốt không?"
Khương Tiễn Dương mỉm cười, "Tốt ạ."
Thím Vương bưng trà nước và đĩa bánh kẹo lại.
"Khương phu nhân, mời bà dùng."
Triệu Tú Mai được chào đón như vậy có chút bối rối, ngồi thẳng người: "Cảm ơn."
Đợi thím Vương đi khỏi, bà ta lập tức kích động vỗ vỗ ngực.
"Mấy đứa có nghe thấy không? Bà ấy gọi mẹ là phu nhân đấy... Sống từng này tuổi, lần đầu tiên được người ta hầu hạ, sướng thật, cứ như đang bay trên mây..."
Nói rồi bà ta rơm rớm nước mắt, cầm một miếng bánh hoa quế bỏ vào miệng.
"Ngon thật đấy."
Khương Tiễn Dương thấy bà ta như vậy, trong lòng cũng thấy khó xử, đưa cốc trà cho bà ta.
"Mẹ, uống miếng nước đi, coi chừng bị nghẹn."
Triệu Tú Mai xoa đầu cậu: "Vẫn là con trai mẹ thương mẹ."
Khương Tiễn Lê nói: "Vậy mẹ đến đón em trai con về nhà à?"
"Không, là bạn gái anh con, mai đến nhà mình, bàn thêm về chi tiết đám cưới. Mẹ muốn con với Cảnh Thành, chị cả với anh rể con đều về, cả nhà mình cùng ăn bữa cơm."
"Thế thì mẹ gọi điện thoại từ quán tạp hóa cũng được mà, sao phải lặn lội đường xa đến đây?"
"Mẹ đến xem con sống ở nhà họ Tạ thế nào thôi? Xem nhà họ Tạ có vì nhà mình nghèo mà bắt nạt con không."
Triệu Tú Mai nói xong, liền đứng dậy đi lại loanh quanh trong phòng.
Khương Tiễn Lê cảm thấy, lời mẹ cô nói nửa thật nửa giả.
Dù sao cũng là con gái ruột, bà ta ít nhiều cũng có chút quan tâm.
Nhưng cho dù nhà họ Tạ có thật sự bắt nạt cô, mẹ cô cũng chỉ nói vài câu cho có lệ, cuối cùng vẫn khuyên cô nhịn.
Nếu không kiếp trước ba chị em cô đều chịu đủ uất ức ở nhà chồng, tại sao chẳng có ai ly hôn?
Chẳng phải vì nhà ngoại không có chỗ dựa, mẹ cô lại luôn dùng lời lẽ chèn ép các cô không được làm đàn bà bỏ chồng sao.
Triệu Tú Mai đi một vòng, cảm thán: "Haiz! Con với Tiểu Huệ là chị em sinh đôi, con chỉ sinh trước nó mười mấy phút, mà số phận lại khác nhau một trời một vực. Con thì rơi vào ổ nhung lụa, còn nó, cả đời này phải sống chật vật. Trời cũng sắp tối rồi, tối nay mẹ ngủ lại đây, sáng mai chúng ta cùng về."
Vì sợ mẹ cô phát hiện ra chuyện gì, nên để Khương Tiễn Dương ở lại trang viên nhà họ Tạ hai ngày rồi mới về.
Nào ngờ chiều tối, bảo vệ lại báo: "Tứ thiếu phu nhân, có một người phụ nữ ở cổng chính nói là mẹ của cô."
Khương Tiễn Lê nhìn đồng hồ, đã năm giờ, bình thường giờ này, Khương Tiễn Dương cũng tan học rồi.
Vì vậy, cô bảo cậu cùng ra cổng xem sao.
Trong lòng Khương Tiễn Dương có chút lo lắng, "Chị hai, chị nói liệu có phải mẹ biết em bị đánh, nên cố tình đến tìm không?"
"Không sao, dù sao bây giờ em cũng đã khỏi rồi, cho dù bà ấy biết cũng chẳng làm gì được."
Hai người ra đến cổng, liền thấy Triệu Tú Mai xách một túi lưới táo đứng ở ngoài cửa.
Mặc một chiếc áo khoác len dạ kẻ ô, giày da đen, tóc còn bôi dầu bóng, nhìn là biết đã chải chuốt cẩn thận.
Khương Tiễn Lê nhận lấy đồ trên tay bà ta, "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
Triệu Tú Mai hạ giọng, kinh ngạc thốt lên: "Ôi chao, Lê Lê à, con đúng là số hưởng, lại được gả vào gia đình giàu có như nhà họ Tạ. Nhìn căn nhà này xem, thật là khí thế, ngoài cổng còn có cả bảo vệ, con không ra đón mẹ, họ còn không cho vào. Đến giờ mẹ vẫn cứ như đang mơ, con gái mẹ thế mà lại thành thiếu phu nhân nhà giàu, ha ha ha..."
Khương Tiễn Lê hiểu rõ, xem ra mẹ cô không phải đến vì chuyện Khương Tiễn Dương bị đánh.
"Vào nhà rồi nói sau."
"Được, được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Tú Mai như bà Lưu lạc vào Đại Quan Viên, nhìn ngó xung quanh: "Nhà họ Tạ này rốt cuộc có bao nhiêu tiền nhỉ? Trong sân còn có cả vườn hoa, hòn non bộ, thác nước, trời ơi, chẳng khác gì hoàng cung thời xưa! Lê Lê, bình thường mẹ chồng con với Cảnh Thành ít nhiều cũng phải cho con ít tiền tiêu vặt chứ?"
"Ừm." Khương Tiễn Lê căn bản không muốn nói chuyện tiền nong với bà ta.
"Mẹ đến rồi, dù sao cũng phải đi chào hỏi cha mẹ chồng con một tiếng, con dẫn mẹ đến chỗ họ ở đi."
"Không cần đâu, họ có việc phải đi công tác rồi, trưa nay đã đi rồi."
"Ha ha... Vậy thì để lần sau vậy."
Triệu Tú Mai theo Khương Tiễn Lê vào nhà, ngồi xuống mới nhớ đến Khương Tiễn Dương.
"Nhìn Dương Dương ở đây mấy ngày, mặt đã tròn trịa hơn rồi, Dương Dương, ở nhà chị hai con có tốt không?"
Khương Tiễn Dương mỉm cười, "Tốt ạ."
Thím Vương bưng trà nước và đĩa bánh kẹo lại.
"Khương phu nhân, mời bà dùng."
Triệu Tú Mai được chào đón như vậy có chút bối rối, ngồi thẳng người: "Cảm ơn."
Đợi thím Vương đi khỏi, bà ta lập tức kích động vỗ vỗ ngực.
"Mấy đứa có nghe thấy không? Bà ấy gọi mẹ là phu nhân đấy... Sống từng này tuổi, lần đầu tiên được người ta hầu hạ, sướng thật, cứ như đang bay trên mây..."
Nói rồi bà ta rơm rớm nước mắt, cầm một miếng bánh hoa quế bỏ vào miệng.
"Ngon thật đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tiễn Dương thấy bà ta như vậy, trong lòng cũng thấy khó xử, đưa cốc trà cho bà ta.
"Mẹ, uống miếng nước đi, coi chừng bị nghẹn."
Triệu Tú Mai xoa đầu cậu: "Vẫn là con trai mẹ thương mẹ."
Khương Tiễn Lê nói: "Vậy mẹ đến đón em trai con về nhà à?"
"Không, là bạn gái anh con, mai đến nhà mình, bàn thêm về chi tiết đám cưới. Mẹ muốn con với Cảnh Thành, chị cả với anh rể con đều về, cả nhà mình cùng ăn bữa cơm."
"Thế thì mẹ gọi điện thoại từ quán tạp hóa cũng được mà, sao phải lặn lội đường xa đến đây?"
"Mẹ đến xem con sống ở nhà họ Tạ thế nào thôi? Xem nhà họ Tạ có vì nhà mình nghèo mà bắt nạt con không."
Triệu Tú Mai nói xong, liền đứng dậy đi lại loanh quanh trong phòng.
Khương Tiễn Lê cảm thấy, lời mẹ cô nói nửa thật nửa giả.
Dù sao cũng là con gái ruột, bà ta ít nhiều cũng có chút quan tâm.
Nhưng cho dù nhà họ Tạ có thật sự bắt nạt cô, mẹ cô cũng chỉ nói vài câu cho có lệ, cuối cùng vẫn khuyên cô nhịn.
Nếu không kiếp trước ba chị em cô đều chịu đủ uất ức ở nhà chồng, tại sao chẳng có ai ly hôn?
Chẳng phải vì nhà ngoại không có chỗ dựa, mẹ cô lại luôn dùng lời lẽ chèn ép các cô không được làm đàn bà bỏ chồng sao.
Triệu Tú Mai đi một vòng, cảm thán: "Haiz! Con với Tiểu Huệ là chị em sinh đôi, con chỉ sinh trước nó mười mấy phút, mà số phận lại khác nhau một trời một vực. Con thì rơi vào ổ nhung lụa, còn nó, cả đời này phải sống chật vật. Trời cũng sắp tối rồi, tối nay mẹ ngủ lại đây, sáng mai chúng ta cùng về."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro