Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 10
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Bà ta thở phì phò mà đẩy mạnh Lê Dương vào trong cửa phòng, trở tay khóa cửa lại: "Mấy ngày nay mày đừng hòng đi đâu, chờ làm vợ người ta đi!"
Dứt lời, lại chèn thêm một ổ khóa, mới hài lòng rời đi.
Lê Dương nhìn cửa phòng đóng chặt, không khỏi tức cười.
Xem ra dù có sống lại bao nhiêu lần, Phùng Mai vẫn là Phùng Mai ích kỷ kia, bà ta vĩnh viễn chỉ là mẹ của Lê Diệu Tổ, không phải mẹ của cô.
Cô không biết rõ liệu ngày mai Quý Hoài Chi có tới cứu cô thật hay không, nhưng cô biết Phùng Mai nhất định sẽ tranh thủ thời gian gả cô vào nhà họ Phó, cô không thể ngồi chờ chết.
Cửa khóa, trong nhà lại có người, xông ra ngoài là chuyện không thể, Lê Dương nhìn quanh căn phòng chật chội, ánh mắt dừng lại trên cửa sổ nhỏ hẹp.
Phòng của cô chỉ có sáu bảy mét vuông, chất đầy đồ lặt vặt, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, cửa sổ nằm ngay bên cạnh giường đơn, phía trên cắm mấy hàng gỗ, cắt ngang giữa cô và tự do.
Cô xoay người tìm kiếm dưới gầm giường, sau đó lấy ra một cái rương gỗ nhỏ bẩn thỉu, mở rương gỗ ra, bên trong là mấy vật dụng bằng kim thường thấy trong nhà, Lê Dương nở nụ cười đầu tiên từ khi sống lại tới nay: May mà Phùng Mai đem đồ vật trong nhà nhét hết vào phòng của cô.
Cô lấy ra một cái cưa nhỏ rỉ sét bị gãy và giữ nó trong lòng bàn tay của mình, chỉ chờ đến tối để hành động.
Chạng vạng lúc ăn cơm, Lê Kiến Hải cùng Lê Diệu Tổ lục tục trở về, nghe Lê Kiến Hải hỏi gì đó rồi Phùng Mai ồn ào đáp: "Lo cho nó làm gì, cho nó chết đói đi, nuôi con chó còn có ích hơn nó!"
Ngược lại trước khi đi ngủ, Lê Diệu Tổ lắc lư ở cửa, nói bằng giọng điệu vui sướng khi người gặp họa: "Em nói này, hôm nay chị uống nhầm thuốc gì thế, dám đấu với mẹ?”
“Em nói chị nghe, Phó Tiên không có gì không tốt, nếu chị gả cho hắn ta, không chỉ có sống cuộc sống no đủ mà còn có thể giúp đứa em là em không phải sao?"
Lê Dương nghe Lê Diệu Tổ chẳng biết xấu hổ, lạnh lùng nói: "Mày cút cho tao cút xa được bao nhiêu thì cút đến bấy nhiêu.”
Dứt lời, lại chèn thêm một ổ khóa, mới hài lòng rời đi.
Lê Dương nhìn cửa phòng đóng chặt, không khỏi tức cười.
Xem ra dù có sống lại bao nhiêu lần, Phùng Mai vẫn là Phùng Mai ích kỷ kia, bà ta vĩnh viễn chỉ là mẹ của Lê Diệu Tổ, không phải mẹ của cô.
Cô không biết rõ liệu ngày mai Quý Hoài Chi có tới cứu cô thật hay không, nhưng cô biết Phùng Mai nhất định sẽ tranh thủ thời gian gả cô vào nhà họ Phó, cô không thể ngồi chờ chết.
Cửa khóa, trong nhà lại có người, xông ra ngoài là chuyện không thể, Lê Dương nhìn quanh căn phòng chật chội, ánh mắt dừng lại trên cửa sổ nhỏ hẹp.
Phòng của cô chỉ có sáu bảy mét vuông, chất đầy đồ lặt vặt, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, cửa sổ nằm ngay bên cạnh giường đơn, phía trên cắm mấy hàng gỗ, cắt ngang giữa cô và tự do.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô xoay người tìm kiếm dưới gầm giường, sau đó lấy ra một cái rương gỗ nhỏ bẩn thỉu, mở rương gỗ ra, bên trong là mấy vật dụng bằng kim thường thấy trong nhà, Lê Dương nở nụ cười đầu tiên từ khi sống lại tới nay: May mà Phùng Mai đem đồ vật trong nhà nhét hết vào phòng của cô.
Cô lấy ra một cái cưa nhỏ rỉ sét bị gãy và giữ nó trong lòng bàn tay của mình, chỉ chờ đến tối để hành động.
Chạng vạng lúc ăn cơm, Lê Kiến Hải cùng Lê Diệu Tổ lục tục trở về, nghe Lê Kiến Hải hỏi gì đó rồi Phùng Mai ồn ào đáp: "Lo cho nó làm gì, cho nó chết đói đi, nuôi con chó còn có ích hơn nó!"
Ngược lại trước khi đi ngủ, Lê Diệu Tổ lắc lư ở cửa, nói bằng giọng điệu vui sướng khi người gặp họa: "Em nói này, hôm nay chị uống nhầm thuốc gì thế, dám đấu với mẹ?”
“Em nói chị nghe, Phó Tiên không có gì không tốt, nếu chị gả cho hắn ta, không chỉ có sống cuộc sống no đủ mà còn có thể giúp đứa em là em không phải sao?"
Lê Dương nghe Lê Diệu Tổ chẳng biết xấu hổ, lạnh lùng nói: "Mày cút cho tao cút xa được bao nhiêu thì cút đến bấy nhiêu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro