Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 14
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Nghe vậy, Quý Hoài Chi lấy từ trong túi áo ra một phong bì gấp: "Đều ở đây.”
Lê Dương nhận lấy cất vào túi: "Đi, chúng ta đến nhà máy.”
Lúc này ở Dương Thành, kết hôn cần sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai bên, không chỉ như thế, còn cần đơn vị công tác viết giấy chứng nhận, như vậy cũng là để hưởng ứng chính sách kế hoạch hóa gia đình của nhà nước, cam kết sau một độ tuổi nhất định mới có con.
Lê Dương đi tới cửa, phát hiện một chiếc xe đạp hiệu Ngũ Dương đỗ ở đó, cô mừng rỡ nhìn về phía Quý Hoài Chi.
Cô nhớ hình như Quý Hoài Chi không có xe đạp, anh cố ý đi mượn?
Quý Hoài Chi ho nhẹ một tiếng, sắc mặt tự nhiên đi tới, đá văng chân: "Không phải nói thời gian cấp bách sao?”
“... À, phải." Lê Dương vội vàng đi theo, dùng cả tay lẫn chân leo lên ghế sau xe đạp: "Đi thôi.”
Cô cũng muốn ngồi lên trông thật tao nhã, thế nhưng xe đạp nam này thật sự là quá cao, chiều cao một mét sáu của cô thật sự có chút miễn cưỡng.
Quý Hoài Chi giống như không phát hiện ra sự khó xử của cô, chỉ nghiêng xe đạp sang một bên trong quá trình cô leo, để cô thoải mái hơn một chút, sau đó chân dài đạp lên bàn đạp: "Ngồi xong rồi chứ." Rồi nghênh ngang rời đi.
Hai người đến nhà máy gia công trang sức Lê Dương đang làm việc trước, đi thẳng đến văn phòng, nhờ đơn vị hỗ trợ viết giấy chứng nhận kết hôn.
Chủ nhiệm văn phòng còn cười cô: "Lúc trước mẹ cô còn tới giúp cô xin nghỉ hai ngày, thì ra là muốn kết hôn à? Như nào mà giấu kín thế, yêu đương từ khi nào mà không chịu nói, rốt cuộc là con trai nhà ai?"
Lê Dương sợ khuôn mặt nổi tiếng của Quý Hoài Chi gây chấn động, tạo thành phiền toái không cần thiết, liền không cho anh vào xưởng. Đương nhiên, cô không dám để Quý Hoài Chi biết.
Cô cười, nghiêm túc nói dối: "Nhà tôi giới thiệu, cũng chưa quen bao lâu, nói ra cũng hợp tính nhau nên quyết định kết hôn.”
Lê Dương trông rất ngoan ngoãn, bình thường đều biểu hiện tốt, hơn nữa họ cũng biết danh chế độ chuyên chế của Phùng Mai, cho nên hầu như không ai hoài nghi lời của cô.
Lê Dương nhận lấy cất vào túi: "Đi, chúng ta đến nhà máy.”
Lúc này ở Dương Thành, kết hôn cần sổ hộ khẩu và chứng minh thư của hai bên, không chỉ như thế, còn cần đơn vị công tác viết giấy chứng nhận, như vậy cũng là để hưởng ứng chính sách kế hoạch hóa gia đình của nhà nước, cam kết sau một độ tuổi nhất định mới có con.
Lê Dương đi tới cửa, phát hiện một chiếc xe đạp hiệu Ngũ Dương đỗ ở đó, cô mừng rỡ nhìn về phía Quý Hoài Chi.
Cô nhớ hình như Quý Hoài Chi không có xe đạp, anh cố ý đi mượn?
Quý Hoài Chi ho nhẹ một tiếng, sắc mặt tự nhiên đi tới, đá văng chân: "Không phải nói thời gian cấp bách sao?”
“... À, phải." Lê Dương vội vàng đi theo, dùng cả tay lẫn chân leo lên ghế sau xe đạp: "Đi thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô cũng muốn ngồi lên trông thật tao nhã, thế nhưng xe đạp nam này thật sự là quá cao, chiều cao một mét sáu của cô thật sự có chút miễn cưỡng.
Quý Hoài Chi giống như không phát hiện ra sự khó xử của cô, chỉ nghiêng xe đạp sang một bên trong quá trình cô leo, để cô thoải mái hơn một chút, sau đó chân dài đạp lên bàn đạp: "Ngồi xong rồi chứ." Rồi nghênh ngang rời đi.
Hai người đến nhà máy gia công trang sức Lê Dương đang làm việc trước, đi thẳng đến văn phòng, nhờ đơn vị hỗ trợ viết giấy chứng nhận kết hôn.
Chủ nhiệm văn phòng còn cười cô: "Lúc trước mẹ cô còn tới giúp cô xin nghỉ hai ngày, thì ra là muốn kết hôn à? Như nào mà giấu kín thế, yêu đương từ khi nào mà không chịu nói, rốt cuộc là con trai nhà ai?"
Lê Dương sợ khuôn mặt nổi tiếng của Quý Hoài Chi gây chấn động, tạo thành phiền toái không cần thiết, liền không cho anh vào xưởng. Đương nhiên, cô không dám để Quý Hoài Chi biết.
Cô cười, nghiêm túc nói dối: "Nhà tôi giới thiệu, cũng chưa quen bao lâu, nói ra cũng hợp tính nhau nên quyết định kết hôn.”
Lê Dương trông rất ngoan ngoãn, bình thường đều biểu hiện tốt, hơn nữa họ cũng biết danh chế độ chuyên chế của Phùng Mai, cho nên hầu như không ai hoài nghi lời của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro