Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 32
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Sau đó anh đột nhiên vung nắm đấm về phía đối diện, nắm đấm mang theo gió vù vù, cú đấm sau lại tàn bạo hơn cú đấm trước, trong nháy mắt năm người đối diện đã ngã xuống đất, chỉ còn lại Tang Bưu đứng đó.
Tang Bưu nhìn đám anh em ngã xuống, nuốt nước bọt, đầu óc quay cuồng, suy nghĩ xem nên trả tiền hay ngang ngạnh đến cùng.
Lúc trước hắn cùng Quý Hoài Chi hợp tác chạy hàng hóa cũng là do hắn nhìn trúng mạng lưới quan hệ và thủ đoạn của Quý Hoài Chi, hắn phụ trách cung cấp đường đi, mới hơn một năm đã kiếm được một khoản lớn, dần dần hắn bắt đầu không thỏa mãn cách kiếm tiền ầm ĩ như vậy, hắn đã để mắt đến quyền lực ở Hồng Kông. Làm sao hắn biết được thủ đoạn của Quý Hoài Chi rất cao minh, hắn vừa mới lên đường đã bị phát hiện, thế là sự hợp tác giữa hai người chấm dứt, số tiền cuối cùng cũng không giải quyết được.
“A, tao liều mạng với mày!” Tang Bưu hô to một tiếng, tăng thêm căn đảm cho mình, vung đao chém về phía Quý Hoài Chi.
Quý Hoài Chi hạ thấp người tránh né, đuôi tóc khẽ động, mấy sợi tóc đã bị chém rơi xuống.
Anh nhìn tóc đen rơi trên mặt đất, chậc một tiếng: “Mày làm tổn thương mặt tao, sẽ chọc giận người ta, mày có dỗ dành nổi không?”
Tang Bưu: “Hả?”
Trần Cương và Hầu Tử: “Hả?”
Dỗ dành ai?
Ai dám giận Quý Hoài Chi?
Quý Hoài Chi vỗ vỗ bụi trên tay, lông mày lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Thu dọn cẩn thận.”
Dứt lời đi sang một bên, dựa vào tường, móc từ túi ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay thon dài, đầu thuốc đỏ rực, anh không chút để ý mà hút, cả người tỏa ra một cảm giác bất cần, dường như người buông ra những lời tàn nhẫn không phải anh.
Trần Cương lập tức đáp: “Biết rồi, lão đại!”
Không có đám anh em vây quanh, lại có Quý Hoài Chi tọa trấn, trong tâm Tang Bưu cảm thấy lo lắng, rất nhanh đã bị đánh bại.
Trần Cương cúi người nhặt côn thép rơi trên mặt đật, chân trần giẫm lên mặt Tang Bưu, khiến mặt hắn sưng tím bầm dập mà nôn khan: “Ọe…”
Mặt Trần Cương tối sầm, chân trực tiếp chọc vào lỗ mũi Tang Bưu: “Anh bạn cũ, đến cuối cùng rồi còn không định trả tiền sao?”
Tang Bưu nhìn đám anh em ngã xuống, nuốt nước bọt, đầu óc quay cuồng, suy nghĩ xem nên trả tiền hay ngang ngạnh đến cùng.
Lúc trước hắn cùng Quý Hoài Chi hợp tác chạy hàng hóa cũng là do hắn nhìn trúng mạng lưới quan hệ và thủ đoạn của Quý Hoài Chi, hắn phụ trách cung cấp đường đi, mới hơn một năm đã kiếm được một khoản lớn, dần dần hắn bắt đầu không thỏa mãn cách kiếm tiền ầm ĩ như vậy, hắn đã để mắt đến quyền lực ở Hồng Kông. Làm sao hắn biết được thủ đoạn của Quý Hoài Chi rất cao minh, hắn vừa mới lên đường đã bị phát hiện, thế là sự hợp tác giữa hai người chấm dứt, số tiền cuối cùng cũng không giải quyết được.
“A, tao liều mạng với mày!” Tang Bưu hô to một tiếng, tăng thêm căn đảm cho mình, vung đao chém về phía Quý Hoài Chi.
Quý Hoài Chi hạ thấp người tránh né, đuôi tóc khẽ động, mấy sợi tóc đã bị chém rơi xuống.
Anh nhìn tóc đen rơi trên mặt đất, chậc một tiếng: “Mày làm tổn thương mặt tao, sẽ chọc giận người ta, mày có dỗ dành nổi không?”
Tang Bưu: “Hả?”
Trần Cương và Hầu Tử: “Hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dỗ dành ai?
Ai dám giận Quý Hoài Chi?
Quý Hoài Chi vỗ vỗ bụi trên tay, lông mày lạnh lẽo, lạnh nhạt nói: “Thu dọn cẩn thận.”
Dứt lời đi sang một bên, dựa vào tường, móc từ túi ra một điếu thuốc, kẹp ở đầu ngón tay thon dài, đầu thuốc đỏ rực, anh không chút để ý mà hút, cả người tỏa ra một cảm giác bất cần, dường như người buông ra những lời tàn nhẫn không phải anh.
Trần Cương lập tức đáp: “Biết rồi, lão đại!”
Không có đám anh em vây quanh, lại có Quý Hoài Chi tọa trấn, trong tâm Tang Bưu cảm thấy lo lắng, rất nhanh đã bị đánh bại.
Trần Cương cúi người nhặt côn thép rơi trên mặt đật, chân trần giẫm lên mặt Tang Bưu, khiến mặt hắn sưng tím bầm dập mà nôn khan: “Ọe…”
Mặt Trần Cương tối sầm, chân trực tiếp chọc vào lỗ mũi Tang Bưu: “Anh bạn cũ, đến cuối cùng rồi còn không định trả tiền sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro