Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 34
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Kế tiếp chính là rau cải khô, cho thịt mỡ vào xào với tỏi băm và một chút ớt khô, sau khi mùi thơm bốc lên thì cho rau cải đã xử lý xong xào tới khi chín, cho thêm chút muối và các loại gia vị, xào đều rồi cho ra khỏi nồi.
Cuối cùng là cá trích nấu đậu, cách làm rất đơn giản chỉ cần chú ý khi chiên cá trích xong cần cho nước sôi vào rồi đun trên lửa lớn, cách nấu này khiến các trích vừa trắng vừa đậm, vừa đẹp mắt lại ngon.
Do sự thúc đẩy của cải cách mở cửa và phong trào sa thải kéo theo, tỉnh Quảng Đông đã quy tụ rất nhiều người đến từ khắp mọi nơi, cũng từ đó trở đi những món ăn đặc sắc của các địa phương bắt đầu xuất hiện giữa các món ăn Quảng Đông tương đối nhẹ nhàng thanh đạm. Nhiều nhà hàng Hồ Nam, Tứ Xuyên cũng được mở ở khắp các phố lớn, ngõ nhỏ, khẩu vị của mọi người cũng dần trở nên phong phú. Lúc đầu người dân địa phương ở Quang Đông ngửi thấy món xào nào cho ớt còn bị sặc đến bịt mũi hoặc ho khan, nhưng sau đó cũng cũng ăn say sưa các món ăn đã được cải tiến.
Lê Dương làm xong ba món ăn, đang nghĩ có nên cho vào nồi hâm nóng không, chợt nghe thấy trong sân truyền đến tiếng động, cô bước nhanh ra cửa nhìn, là Quý Hoài Chi đã trở lại.
Cô mừng rõ gọi: “Anh đã trở lại rồi!”
Phía sau Quý Hoài Chi là một ánh chiều tà vàng óng ả, trên đỉnh đầu và khắp người anh cũng được bao trùm bởi một ánh hào quang mỏng, đôi mắt hoa đào nhìn xung quanh, vừa đa tình lại lạnh lẽo.
Anh gật đầu: “Ừ, về rồi.”
Mùi thức ăn đã tràn ngập khắp sân, trước mặt là cô gái nhỏ cười vui vẻ, đây là cảm giác ấm áp đã lâu anh không cảm nhận được.
Anh nhìn thoáng qua phòng bếp: “Em vất vả rồi.”
Lê Dương nhận lấy quần áo bọc thành một đống trong tay anh: “Đói bụng chưa, em làm…”
Lạch cạch, một đống tiền lớn rơi tung tóe xuống đất, một trăm, năm mươi, mười, mấy đồng xanh đỏ làm Lê Dương hoa hết mắt, cô theo bản năng liền cầm quần áo trong tay đắp lên, sau đó vừa lo lắng vừa kinh ngạc nhìn về phía Quý Hoài Chi.
Quý Hoài Chi: “...”
Rốt cuộc là ai nói với anh, phụ nữ nhìn thấy đàn ông mang tiền về nhà mặt mày nhất định sẽ hớn hở cười toe toét? Sao nhà anh lại không như vậy?
Cuối cùng là cá trích nấu đậu, cách làm rất đơn giản chỉ cần chú ý khi chiên cá trích xong cần cho nước sôi vào rồi đun trên lửa lớn, cách nấu này khiến các trích vừa trắng vừa đậm, vừa đẹp mắt lại ngon.
Do sự thúc đẩy của cải cách mở cửa và phong trào sa thải kéo theo, tỉnh Quảng Đông đã quy tụ rất nhiều người đến từ khắp mọi nơi, cũng từ đó trở đi những món ăn đặc sắc của các địa phương bắt đầu xuất hiện giữa các món ăn Quảng Đông tương đối nhẹ nhàng thanh đạm. Nhiều nhà hàng Hồ Nam, Tứ Xuyên cũng được mở ở khắp các phố lớn, ngõ nhỏ, khẩu vị của mọi người cũng dần trở nên phong phú. Lúc đầu người dân địa phương ở Quang Đông ngửi thấy món xào nào cho ớt còn bị sặc đến bịt mũi hoặc ho khan, nhưng sau đó cũng cũng ăn say sưa các món ăn đã được cải tiến.
Lê Dương làm xong ba món ăn, đang nghĩ có nên cho vào nồi hâm nóng không, chợt nghe thấy trong sân truyền đến tiếng động, cô bước nhanh ra cửa nhìn, là Quý Hoài Chi đã trở lại.
Cô mừng rõ gọi: “Anh đã trở lại rồi!”
Phía sau Quý Hoài Chi là một ánh chiều tà vàng óng ả, trên đỉnh đầu và khắp người anh cũng được bao trùm bởi một ánh hào quang mỏng, đôi mắt hoa đào nhìn xung quanh, vừa đa tình lại lạnh lẽo.
Anh gật đầu: “Ừ, về rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mùi thức ăn đã tràn ngập khắp sân, trước mặt là cô gái nhỏ cười vui vẻ, đây là cảm giác ấm áp đã lâu anh không cảm nhận được.
Anh nhìn thoáng qua phòng bếp: “Em vất vả rồi.”
Lê Dương nhận lấy quần áo bọc thành một đống trong tay anh: “Đói bụng chưa, em làm…”
Lạch cạch, một đống tiền lớn rơi tung tóe xuống đất, một trăm, năm mươi, mười, mấy đồng xanh đỏ làm Lê Dương hoa hết mắt, cô theo bản năng liền cầm quần áo trong tay đắp lên, sau đó vừa lo lắng vừa kinh ngạc nhìn về phía Quý Hoài Chi.
Quý Hoài Chi: “...”
Rốt cuộc là ai nói với anh, phụ nữ nhìn thấy đàn ông mang tiền về nhà mặt mày nhất định sẽ hớn hở cười toe toét? Sao nhà anh lại không như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro