Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 41
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Phùng Mai cùng thím ta đã đấu đá hơn nửa đời người, còn cho rằng sinh con trai là có thể giẫm trên đầu thím ta sao? Lần này gả con gái cho một kẻ nghèo hèn lại còn là côn đồ không dễ động vào, xem về sau Phùng Mai còn mặt mũi nào để tranh giành với thím ta nữa!
Lê Dương dẫn ba người vào nhà chính, nhìn hai cái ghế dài duy nhất trong phòng: “Trong nhà còn rất nhiều thứ chưa mua thêm, mọi người ngồi xuống đi.”
Dứt lời đi thẳng vào phòng bếp lấy ra một cái ghế nhỏ dùng để ngồi nhóm lửa, ngồi xuống đối diện bọn họ.
Phùng Mai thấy thế, đè nén cơn tức giận đang bộc phát trong lòng, bà ta chỉ vào gian phòng trống rỗng: “Mày nhìn xem mày cưới người như nào? Chỉ có khuôn mặt đẹp trai thì có ích gì, có thể ăn được sao? Cả nhà cũng không có đồ đạc tươm tất, mày thật sự muốn cùng hắn đi ăn xin à.”
Lê Dương ngồi ghế nhỏ vốn đã thấp, Phùng Mai lại đứng, cô cúi đầu nghe Phùng Mai tức giận, khiến cô có cảm giác như học sinh tiểu học đang bị dạy dỗ, vì vậy tính khí của Phùng Mai lại càng tăng lên, bà ta không nhịn được đi chọc đầu Lê Dương: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, rốt cuộc mày có nghe lọt hay không?”
Lê Dương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Phùng Mai: “Mẹ, con gả cho Quý Hoài Chi cũng không cần gì cả, trong nhà có giường tủ là đủ rồi.”
Phùng Mai: “...”
Dương Xuân Hoa: “...”
Nhạc Hồng: “...”
Dương Xuân Hoa cũng đã kiềm chế một hồi lâu, mới bình tĩnh lại: “Những câu này là tên côn đồ kia dạy mày nói đúng không?”
Vốn bà ta còn có chút không tin mấy lời của Phùng Mai nói, nhưng lần này thật sự không tin không được, xem ra Lê Dương đúng là bị mê hoặc tâm trí, hồn người cũng không còn mới có thể nói ra lời vô liêm sỉ như vậy!
“Đó là suy nghĩ của cháu.” Lê Dương nghe từng câu từng chữ bọn họ nói, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai: “Anh ấy có tên, tên là Quý Hoài Chi, không phải côn đồ gì cả.”
Cô biết lần này bọn họ tới là vì cái gì, chắc chắn bọn họ sẽ chọn những lời cay độc nhất để đâm vào lòng cô: “Người ta nói có tình chỉ uống nước no thôi, không có tiền chỉ có thể sống qua ngày.”
Lê Dương dẫn ba người vào nhà chính, nhìn hai cái ghế dài duy nhất trong phòng: “Trong nhà còn rất nhiều thứ chưa mua thêm, mọi người ngồi xuống đi.”
Dứt lời đi thẳng vào phòng bếp lấy ra một cái ghế nhỏ dùng để ngồi nhóm lửa, ngồi xuống đối diện bọn họ.
Phùng Mai thấy thế, đè nén cơn tức giận đang bộc phát trong lòng, bà ta chỉ vào gian phòng trống rỗng: “Mày nhìn xem mày cưới người như nào? Chỉ có khuôn mặt đẹp trai thì có ích gì, có thể ăn được sao? Cả nhà cũng không có đồ đạc tươm tất, mày thật sự muốn cùng hắn đi ăn xin à.”
Lê Dương ngồi ghế nhỏ vốn đã thấp, Phùng Mai lại đứng, cô cúi đầu nghe Phùng Mai tức giận, khiến cô có cảm giác như học sinh tiểu học đang bị dạy dỗ, vì vậy tính khí của Phùng Mai lại càng tăng lên, bà ta không nhịn được đi chọc đầu Lê Dương: “Tao đang nói chuyện với mày đấy, rốt cuộc mày có nghe lọt hay không?”
Lê Dương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Phùng Mai: “Mẹ, con gả cho Quý Hoài Chi cũng không cần gì cả, trong nhà có giường tủ là đủ rồi.”
Phùng Mai: “...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Xuân Hoa: “...”
Nhạc Hồng: “...”
Dương Xuân Hoa cũng đã kiềm chế một hồi lâu, mới bình tĩnh lại: “Những câu này là tên côn đồ kia dạy mày nói đúng không?”
Vốn bà ta còn có chút không tin mấy lời của Phùng Mai nói, nhưng lần này thật sự không tin không được, xem ra Lê Dương đúng là bị mê hoặc tâm trí, hồn người cũng không còn mới có thể nói ra lời vô liêm sỉ như vậy!
“Đó là suy nghĩ của cháu.” Lê Dương nghe từng câu từng chữ bọn họ nói, chỉ cảm thấy vô cùng chói tai: “Anh ấy có tên, tên là Quý Hoài Chi, không phải côn đồ gì cả.”
Cô biết lần này bọn họ tới là vì cái gì, chắc chắn bọn họ sẽ chọn những lời cay độc nhất để đâm vào lòng cô: “Người ta nói có tình chỉ uống nước no thôi, không có tiền chỉ có thể sống qua ngày.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro