Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 50
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Đám người Phùng Mai cùng Dương Xuân Hoa ỷ mình là trưởng bối, cho rằng có thể ép cô đến mức không thể phản kháng, nếu bị thương một chút mà có thể cắt đứt nghiệt duyên giữa cô với nhà họ Lê thì cô cũng nguyện ý, vì thế khi Phùng Mai đánh cô, cô không chút do dự đưa ra quyết định này, theo cô thấy đã không làm thì thôi, nếu muốn làm tất nhiên phải làm tới cùng.
Cô đoán trước được hướng bàn tay của Phùng Mai, cũng khống chế lực khi đụng vào tường, chỉ là không nghĩ tới Quý Hoài Chi lại trở về nhanh như vậy.
Cô nói xong đã chuẩn bị tốt để bị Quý Hoài Chi dạy dỗ, nhưng một lúc lâu sau cũng không nghe thấy gì, lại ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt vừa dịu dàng vừa thương xót vừa phức tạp.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Anh nói rồi, anh sẽ che chở cho em, nếu em muốn đối phó với bọn họ, tại sao không đợi anh về?”
Lê Dương rũ mắt, buồn bực nói: “Chuyện như vậy em làm là được rồi, em không muốn anh phải dính vào.”
“Chúng ta đã là vợ chồng.” Quý Hoài Chi sửa lại cho cô.
Một câu nói ngắn ngủi lại khiến Lê Dương xấu hồ rất lâu.
Rõ ràng ngay từ đầu, chính cô đã lợi dụng anh, nhưng cho tới bây giờ anh đối với cô đều là thẳng thắn vô tư.
Trong con ngươi đen nhánh của cô tràn đầy trầm tĩnh, lập tức nói: “Mẹ em, bà nội em, còn có các chú các thím của em đều là những người rất khó chơi, anh đã giúp em rất nhiều, em không muốn bởi vì mình yếu đuối mà dây dưa không rõ ràng với bọn họ, lại càng không muốn anh vì em mà bị chửi bới.”
Từ lúc vào cửa bọn họ đã bắt đầu nói những lời “độc ác” để cho cô nghe được mà khổ sở trong lòng, Quý Hoài Chi là người rất tốt, nếu không phải vì cô thì cũng sẽ không cần chịu sỉ nhục như vậy.
Cô nhìn về phía anh, ánh mắt chân thành tha thiết: “Em biết anh sẽ che chở cho em, nhưng em cũng muốn chính mình mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ anh, không phải gánh nặng của anh.”
Quý Hoài Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã khô máu của cô, vẻ mặt vô cùng quật cường.
Anh muốn nói với cô gái nhỏ không cần kiên cường như vậy, anh lại càng không cần sự bảo vệ của cô, nhưng không biết tại sao, lời đó mãi không nói nên lời.
Anh ở trong bóng tối cô đơn lẻ loi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ anh, còn là một cô gái nhỏ yếu đuối.
Trong lòng anh có một chút mềm mại.
Cô đoán trước được hướng bàn tay của Phùng Mai, cũng khống chế lực khi đụng vào tường, chỉ là không nghĩ tới Quý Hoài Chi lại trở về nhanh như vậy.
Cô nói xong đã chuẩn bị tốt để bị Quý Hoài Chi dạy dỗ, nhưng một lúc lâu sau cũng không nghe thấy gì, lại ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của anh, đúng lúc bắt gặp ánh mắt vừa dịu dàng vừa thương xót vừa phức tạp.
Chỉ thấy đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Anh nói rồi, anh sẽ che chở cho em, nếu em muốn đối phó với bọn họ, tại sao không đợi anh về?”
Lê Dương rũ mắt, buồn bực nói: “Chuyện như vậy em làm là được rồi, em không muốn anh phải dính vào.”
“Chúng ta đã là vợ chồng.” Quý Hoài Chi sửa lại cho cô.
Một câu nói ngắn ngủi lại khiến Lê Dương xấu hồ rất lâu.
Rõ ràng ngay từ đầu, chính cô đã lợi dụng anh, nhưng cho tới bây giờ anh đối với cô đều là thẳng thắn vô tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong con ngươi đen nhánh của cô tràn đầy trầm tĩnh, lập tức nói: “Mẹ em, bà nội em, còn có các chú các thím của em đều là những người rất khó chơi, anh đã giúp em rất nhiều, em không muốn bởi vì mình yếu đuối mà dây dưa không rõ ràng với bọn họ, lại càng không muốn anh vì em mà bị chửi bới.”
Từ lúc vào cửa bọn họ đã bắt đầu nói những lời “độc ác” để cho cô nghe được mà khổ sở trong lòng, Quý Hoài Chi là người rất tốt, nếu không phải vì cô thì cũng sẽ không cần chịu sỉ nhục như vậy.
Cô nhìn về phía anh, ánh mắt chân thành tha thiết: “Em biết anh sẽ che chở cho em, nhưng em cũng muốn chính mình mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ anh, không phải gánh nặng của anh.”
Quý Hoài Chi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã khô máu của cô, vẻ mặt vô cùng quật cường.
Anh muốn nói với cô gái nhỏ không cần kiên cường như vậy, anh lại càng không cần sự bảo vệ của cô, nhưng không biết tại sao, lời đó mãi không nói nên lời.
Anh ở trong bóng tối cô đơn lẻ loi lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói muốn bảo vệ anh, còn là một cô gái nhỏ yếu đuối.
Trong lòng anh có một chút mềm mại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro