Chương 30 - Ngoài Ý Muốn Kinh Hỉ
Khuyết Thiếu Di...
Doãn gia lão lục
2024-08-11 12:18:19
Chương 31: Khuyết thiếu dinh dưỡng.
……
Mới chạy hai lượt, trên người Thẩm Miên đã ra một tầng mồ hôi, còn thở hồng hộc, cô ôm một nửa sách còn lại trong xe xuống dưới.
“Anh Hạ, sách này em nhận, chờ em xem xong sẽ trả lại cho anh.”
Sách vở đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn giữ, có khi có ý nghĩa kỷ niệm nào đó.
Hạ Nam vốn định nói, sách hắn không cần dùng nữa, nhưng lời ra miệng lại là, “Không vội.”
Hắn lại liếc mắt nhìn Thẩm Miên một cái, khẽ cau mày, âm thanh lạnh vài phần, “Em khuyết thiếu dinh dưỡng.” Hắn thực trực tiếp nói ra cái nhìn của chính mình.
Dựa theo độ tuổi này của cô này, chiều cao từ 1 mét 5 trở lên, nhưng cô hiện tại 1 mét 5 cũng không được.
Thẩm Kiến Hoa cao hơn 1m7, từ gien tới phán đoán, cô không nên là một chú lùn mới đúng.
Trên người hắn có một loại khí thế không giận mà uy, sẽ làm người sinh ra một loại cảm giác áp bách, Thẩm Miên có chút sợ hắn, đặc biệt khi thần sắc hắn lạnh lùng, Thẩm Miên càng sợ.
cô biết hắn đang nói cô lùn.
“Em, em cũng muốn cao một chút.”
Thấy cô nói chuyện có chút lắp, đầu rụt vào trong cổ, Hạ Nam liền hiểu, cô sợ hắn.
Hắn nhấp môi một chút, ngữ khí tận lực chậm lại, “Trở về làm bài tập đi!”
Theo quan điểm của Thẩm Miên, ngữ khí của hắn thật sự không có quá nhiều biến hóa, cơ bắp cả người đều không khỏi cứng đờ, thẳng đến khi ô tô rời đi, mới chậm rãi thả lỏng xuống, sống hai đời, cũng chỉ ở trên người hắn nhìn thấy sự uy nghiêm tự nhiên này.
Mới hơn hai mươi tuổi, đã có khí thế như vậy, cũng khó trách Lê Thành không lưu được đại Phật như vậy.
Kiếp trước, ở hai năm sau, Hạ Nam đã đi kinh đô phát triển, lúc sau cô lại chưa từng thấy qua hắn. Rất nhiều năm sau, đã từng ở trên tin tức nhìn thấy hắn…… Nhớ mang máng, hình ảnh quay chụp là ở một hiện trường cứu tế, hắn mang theo mấy xe tải vật tư……
Khi đó hắn quang mang vạn trượng, ở trên mạng tạo ra một đợt nhiệt sóng, lại không ai biết thân phận của hắn.
Nương ưu thế trọng sinh, Thẩm Miên có tin tưởng có thể sống được những ngày lành, nhưng trở thành người như vậy, hiện tại Thẩm Miên còn không dám hy vọng xa vời.
Về đến nhà, vừa mới bước vào nhà chính, liền nghe được âm thanh Chu Lan Phương đang cáo trạng, Thẩm Miên không để ý tới, ôm sách vở về phòng, lại bị Chu Lan Phương gọi lại.
“Ngươi từ chỗ nào ôm được nhiều sách trở về như vậy?”
Hai cha con này thế nhưng đều coi cô như không khí, cô oán giận cùng Thẩm Kiến Hoa lâu như vậy, hắn giúp đỡ Thẩm Miên nói chuyện, sau lại dứt khoát không để ý tới cô, thật là tức chết người đi được.
Nếu ai tới nói cho cô, Thẩm Miên không phải con gái tư sinh của Thẩm Kiến Hoa, cô đều không tin tưởng.
“Mượn.”
Nghe được âm thanh, Chu Tư Vũ từ trong phòng chạy ra tới, “Chị, chị tìm Hạ Nam mượn sách sao?”
Vừa nãy Thẩm Miên đi rồi, cô lật xem sách trên giường, mặt trên viết tên Hạ Nam.
Hai người quen nhau từ khi nào? Trước đưa quần áo sau đưa sách.
Tai Chu Lan Phương, chỉ chú ý tới hai chữ ‘mượn’, cô bực bội mắng.
“Ngươi còn chạy đến chỗ người ta mượn sách, ngươi không có sao? Ngươi là muốn ra ngoài thét to ta khắt khe ngươi sao? Cố ý làm cho ta mất mặt có phải không?”
Thẩm Kiến Hoa là người sĩ diện, cũng cảm thấy chuyện trong nhà cứ nháo ra bên ngoài sẽ bị người chê cười, “Miên, sao con còn đi mượn sách của người khác, sách của con đâu?”
“Sách của con đều đã bị Tư Vũ bán đi mua đồ ăn vặt rồi.” Thẩm Miên không bỏ lỡ bất luận một cơ hội nào vạch trần bộ mặt thật của Chu Tư Vũ.
Mấy năm nay, Chu Tư Vũ ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa biểu hiện rất tốt, nếu cô không có việc gì mà đi vạch trần, Thẩm Kiến Hoa khẳng định không tin, vậy nên cô liền từng chút một làm bản thân Thẩm Kiến Hoa tự phát hiện.
……
Mới chạy hai lượt, trên người Thẩm Miên đã ra một tầng mồ hôi, còn thở hồng hộc, cô ôm một nửa sách còn lại trong xe xuống dưới.
“Anh Hạ, sách này em nhận, chờ em xem xong sẽ trả lại cho anh.”
Sách vở đã qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn còn giữ, có khi có ý nghĩa kỷ niệm nào đó.
Hạ Nam vốn định nói, sách hắn không cần dùng nữa, nhưng lời ra miệng lại là, “Không vội.”
Hắn lại liếc mắt nhìn Thẩm Miên một cái, khẽ cau mày, âm thanh lạnh vài phần, “Em khuyết thiếu dinh dưỡng.” Hắn thực trực tiếp nói ra cái nhìn của chính mình.
Dựa theo độ tuổi này của cô này, chiều cao từ 1 mét 5 trở lên, nhưng cô hiện tại 1 mét 5 cũng không được.
Thẩm Kiến Hoa cao hơn 1m7, từ gien tới phán đoán, cô không nên là một chú lùn mới đúng.
Trên người hắn có một loại khí thế không giận mà uy, sẽ làm người sinh ra một loại cảm giác áp bách, Thẩm Miên có chút sợ hắn, đặc biệt khi thần sắc hắn lạnh lùng, Thẩm Miên càng sợ.
cô biết hắn đang nói cô lùn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em, em cũng muốn cao một chút.”
Thấy cô nói chuyện có chút lắp, đầu rụt vào trong cổ, Hạ Nam liền hiểu, cô sợ hắn.
Hắn nhấp môi một chút, ngữ khí tận lực chậm lại, “Trở về làm bài tập đi!”
Theo quan điểm của Thẩm Miên, ngữ khí của hắn thật sự không có quá nhiều biến hóa, cơ bắp cả người đều không khỏi cứng đờ, thẳng đến khi ô tô rời đi, mới chậm rãi thả lỏng xuống, sống hai đời, cũng chỉ ở trên người hắn nhìn thấy sự uy nghiêm tự nhiên này.
Mới hơn hai mươi tuổi, đã có khí thế như vậy, cũng khó trách Lê Thành không lưu được đại Phật như vậy.
Kiếp trước, ở hai năm sau, Hạ Nam đã đi kinh đô phát triển, lúc sau cô lại chưa từng thấy qua hắn. Rất nhiều năm sau, đã từng ở trên tin tức nhìn thấy hắn…… Nhớ mang máng, hình ảnh quay chụp là ở một hiện trường cứu tế, hắn mang theo mấy xe tải vật tư……
Khi đó hắn quang mang vạn trượng, ở trên mạng tạo ra một đợt nhiệt sóng, lại không ai biết thân phận của hắn.
Nương ưu thế trọng sinh, Thẩm Miên có tin tưởng có thể sống được những ngày lành, nhưng trở thành người như vậy, hiện tại Thẩm Miên còn không dám hy vọng xa vời.
Về đến nhà, vừa mới bước vào nhà chính, liền nghe được âm thanh Chu Lan Phương đang cáo trạng, Thẩm Miên không để ý tới, ôm sách vở về phòng, lại bị Chu Lan Phương gọi lại.
“Ngươi từ chỗ nào ôm được nhiều sách trở về như vậy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai cha con này thế nhưng đều coi cô như không khí, cô oán giận cùng Thẩm Kiến Hoa lâu như vậy, hắn giúp đỡ Thẩm Miên nói chuyện, sau lại dứt khoát không để ý tới cô, thật là tức chết người đi được.
Nếu ai tới nói cho cô, Thẩm Miên không phải con gái tư sinh của Thẩm Kiến Hoa, cô đều không tin tưởng.
“Mượn.”
Nghe được âm thanh, Chu Tư Vũ từ trong phòng chạy ra tới, “Chị, chị tìm Hạ Nam mượn sách sao?”
Vừa nãy Thẩm Miên đi rồi, cô lật xem sách trên giường, mặt trên viết tên Hạ Nam.
Hai người quen nhau từ khi nào? Trước đưa quần áo sau đưa sách.
Tai Chu Lan Phương, chỉ chú ý tới hai chữ ‘mượn’, cô bực bội mắng.
“Ngươi còn chạy đến chỗ người ta mượn sách, ngươi không có sao? Ngươi là muốn ra ngoài thét to ta khắt khe ngươi sao? Cố ý làm cho ta mất mặt có phải không?”
Thẩm Kiến Hoa là người sĩ diện, cũng cảm thấy chuyện trong nhà cứ nháo ra bên ngoài sẽ bị người chê cười, “Miên, sao con còn đi mượn sách của người khác, sách của con đâu?”
“Sách của con đều đã bị Tư Vũ bán đi mua đồ ăn vặt rồi.” Thẩm Miên không bỏ lỡ bất luận một cơ hội nào vạch trần bộ mặt thật của Chu Tư Vũ.
Mấy năm nay, Chu Tư Vũ ở trước mặt Thẩm Kiến Hoa biểu hiện rất tốt, nếu cô không có việc gì mà đi vạch trần, Thẩm Kiến Hoa khẳng định không tin, vậy nên cô liền từng chút một làm bản thân Thẩm Kiến Hoa tự phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro