Chương 30 - Ngoài Ý Muốn Kinh Hỉ
Xum Xoe
Doãn gia lão lục
2024-08-11 12:18:19
Chương 34: Xum xoe
Buổi sáng độ ấm thấp, nước giếng đặc biệt lạnh, Thẩm Miên bưng chậu rửa mặt đi vào trong phòng bếp đổ nước ấm, Chu Tư Vũ đang cùng Chu Lan Phương nói cái gì đó, nhìn thấy cô, lập tức ngậm miệng lại.
Vừa lúc Thẩm Kiến Hoa cầm theo nước từ bên ngoài đi tới.
Cô ta giả vờ không thấy được Thẩm Kiến Hoa, bắt đầu sắm vai nhân vật tiểu áo bông tri kỷ, “Cô, cô cho cháu một mao là đủ rồi, cháu ăn uống không nhiều, dượng kiếm tiền không dễ dàng, cháu bớt một chút, cô lại bỏ thêm, mua đôi đế giày, làm cho dượng đôi giày bông mới ăn tết, giày trên chân dượng, đế đều đã sắp bị mài rách.”
Chu Lan Phương có chút ghen, “Cháu chỉ chú ý dượng, sao cháu không chú ý đế giày của ta cũng sắp rách?”
Chu Tư Vũ làm nũng, “Dượng ở bên ngoài làm việc vất vả! Chúng ta khổ một chút cũng không thể để dượng khổ!”
“Nghe xem, nghe xem.” Chu Lan Phương quay đầu đi vào nói với Thẩm Kiến Hoa, “Ta là cô, nhưng ở trong lòng con bé này còn không bằng dượng của nó đâu, mấy năm nay, không uổng công ngươi đối xử tốt với con bé như vậy, đáng giá.”
Đã nói Chu Tư Vũ là đứa trẻ có lương tâm mà, không uổng công thương, không giống đứa con hoang kia, không chừng có một ngày nào đó còn muốn đón mẹ đẻ của nó trở về.
Cô sở dĩ giấu tiền riêng, chính là sợ một ngày nào đó Thẩm Kiến Hoa bỏ cô, đừng nhìn hai người hiện tại tốt, kia đều là mặt ngoài.
Thẩm Kiến Hoa cả ngày đi làm ở bên ngoài , thường xuyên mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, trong lúc này, hắn ở bên ngoài làm gì, ai biết?
Chỉ cần trên tay cô có tiền, sẽ bồi dưỡng tốt cho Tư Vũ, Thẩm Kiến Hoa ngày nào đó nếu thật sự mặc kệ cô, vậy cuộc sống của cô vẫn tốt.
Cũng may Chu Tư Vũ chịu tranh đua, học tập tốt, miệng ngọt, Thẩm Kiến Hoa nguyện ý bồi dưỡng cô, bằng không dựa vào cô, thật đúng là không đủ lực.
Giờ phút này trong lòng Thẩm Kiến Hoa vô cùng cao hứng, cực cực khổ khổ nửa đời người, nuôi đứa con của người khác, đâu có nam nhân nào thấy thoải mái trong lòng?
Khi tuổi còn trẻ trong nhà nghèo, thật vất vả mới cưới được vợ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mùa đông năm ấy tuyết lớn, trong nhà cạn kiệt lương thực, hắn dẫn theo Chu Lan Phương mang thai sáu tháng đi đến nhà mẹ vợ mượn lương thực.
Ai biết cô không cẩn thận trượt chân, té ngã một cái, đã sinh non không nói, còn bệnh căn không dứt, không thể sinh được nữa.
Là hắn xin lỗi Chu Lan Phương, cộng thêm người nhà mẹ đẻ Chu Lan Phương bảo vệ cô, trong nhà lại nghèo, cũng không có biện pháp cưới vợ khác.
Vừa rồi những gì Chu Tư Vũ nói, hoàn toàn là quan tâm coi hắn giống như cha đẻ, so với những kẻ không hiếu thuận với cha mẹ đẻ, mạnh hơn gấp trăm lần, nội tâm dù là sắt, cũng bị hoá mềm.
“Ta là trụ cột trong nhà, cũng là nam nhân duy nhất trong nhà, chịu chút khổ không có gì, cháu hiện tại đang là thời điểm lớn lên, cần ăn nhiều một chút, không cần tiết kiệm.”
“Dượng, bởi vì dượng là trụ cột trong nhà, mới càng nên được ăn mặc tốt nhất, dượng tốt chúng ta mới có thể tốt.”
“Hiện tại cháu còn nhỏ, có phần hiếu tâm này là được, chờ đến khi cháu trưởng thành lại hảo hảo hiếu thuận ta và cô cháu sau.” Thẩm Kiến Hoa cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đều lộ ra tới.
“Đó là chắc chắn, ở trong mắt cháu, dượng cùng cô so với ba mẹ cháu còn thân hơn.”
Những lời này, kiếp trước kiếp này Thẩm Miên không biết đã nghe bao nhiêu lần, cô mặc kệ ba người phụ từ tử hiếu, đổ nước ấm liền đi ra ngoài.
“Vừa sáng ra, bãi cái mặt cho ai xem?” Chu Lan Phương hướng về phía bóng dáng cô trừng mắt một cái, “Có đứa trẻ là báo ân, có đứa trẻ chính là tới báo thù.”
“Ngươi là người lớn, so đo với một đứa trẻ làm gì?” Thẩm Kiến Hoa tâm tình đang tốt, cũng không thật sinh khí Chu Lan Phương, “Mau dọn dẹp một chút rồi ăn cơm, tránh chậm trễ bọn trẻ đi học.”
Buổi sáng độ ấm thấp, nước giếng đặc biệt lạnh, Thẩm Miên bưng chậu rửa mặt đi vào trong phòng bếp đổ nước ấm, Chu Tư Vũ đang cùng Chu Lan Phương nói cái gì đó, nhìn thấy cô, lập tức ngậm miệng lại.
Vừa lúc Thẩm Kiến Hoa cầm theo nước từ bên ngoài đi tới.
Cô ta giả vờ không thấy được Thẩm Kiến Hoa, bắt đầu sắm vai nhân vật tiểu áo bông tri kỷ, “Cô, cô cho cháu một mao là đủ rồi, cháu ăn uống không nhiều, dượng kiếm tiền không dễ dàng, cháu bớt một chút, cô lại bỏ thêm, mua đôi đế giày, làm cho dượng đôi giày bông mới ăn tết, giày trên chân dượng, đế đều đã sắp bị mài rách.”
Chu Lan Phương có chút ghen, “Cháu chỉ chú ý dượng, sao cháu không chú ý đế giày của ta cũng sắp rách?”
Chu Tư Vũ làm nũng, “Dượng ở bên ngoài làm việc vất vả! Chúng ta khổ một chút cũng không thể để dượng khổ!”
“Nghe xem, nghe xem.” Chu Lan Phương quay đầu đi vào nói với Thẩm Kiến Hoa, “Ta là cô, nhưng ở trong lòng con bé này còn không bằng dượng của nó đâu, mấy năm nay, không uổng công ngươi đối xử tốt với con bé như vậy, đáng giá.”
Đã nói Chu Tư Vũ là đứa trẻ có lương tâm mà, không uổng công thương, không giống đứa con hoang kia, không chừng có một ngày nào đó còn muốn đón mẹ đẻ của nó trở về.
Cô sở dĩ giấu tiền riêng, chính là sợ một ngày nào đó Thẩm Kiến Hoa bỏ cô, đừng nhìn hai người hiện tại tốt, kia đều là mặt ngoài.
Thẩm Kiến Hoa cả ngày đi làm ở bên ngoài , thường xuyên mười ngày nửa tháng mới trở về một lần, trong lúc này, hắn ở bên ngoài làm gì, ai biết?
Chỉ cần trên tay cô có tiền, sẽ bồi dưỡng tốt cho Tư Vũ, Thẩm Kiến Hoa ngày nào đó nếu thật sự mặc kệ cô, vậy cuộc sống của cô vẫn tốt.
Cũng may Chu Tư Vũ chịu tranh đua, học tập tốt, miệng ngọt, Thẩm Kiến Hoa nguyện ý bồi dưỡng cô, bằng không dựa vào cô, thật đúng là không đủ lực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giờ phút này trong lòng Thẩm Kiến Hoa vô cùng cao hứng, cực cực khổ khổ nửa đời người, nuôi đứa con của người khác, đâu có nam nhân nào thấy thoải mái trong lòng?
Khi tuổi còn trẻ trong nhà nghèo, thật vất vả mới cưới được vợ, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, mùa đông năm ấy tuyết lớn, trong nhà cạn kiệt lương thực, hắn dẫn theo Chu Lan Phương mang thai sáu tháng đi đến nhà mẹ vợ mượn lương thực.
Ai biết cô không cẩn thận trượt chân, té ngã một cái, đã sinh non không nói, còn bệnh căn không dứt, không thể sinh được nữa.
Là hắn xin lỗi Chu Lan Phương, cộng thêm người nhà mẹ đẻ Chu Lan Phương bảo vệ cô, trong nhà lại nghèo, cũng không có biện pháp cưới vợ khác.
Vừa rồi những gì Chu Tư Vũ nói, hoàn toàn là quan tâm coi hắn giống như cha đẻ, so với những kẻ không hiếu thuận với cha mẹ đẻ, mạnh hơn gấp trăm lần, nội tâm dù là sắt, cũng bị hoá mềm.
“Ta là trụ cột trong nhà, cũng là nam nhân duy nhất trong nhà, chịu chút khổ không có gì, cháu hiện tại đang là thời điểm lớn lên, cần ăn nhiều một chút, không cần tiết kiệm.”
“Dượng, bởi vì dượng là trụ cột trong nhà, mới càng nên được ăn mặc tốt nhất, dượng tốt chúng ta mới có thể tốt.”
“Hiện tại cháu còn nhỏ, có phần hiếu tâm này là được, chờ đến khi cháu trưởng thành lại hảo hảo hiếu thuận ta và cô cháu sau.” Thẩm Kiến Hoa cười, nếp nhăn nơi khóe mắt đều lộ ra tới.
“Đó là chắc chắn, ở trong mắt cháu, dượng cùng cô so với ba mẹ cháu còn thân hơn.”
Những lời này, kiếp trước kiếp này Thẩm Miên không biết đã nghe bao nhiêu lần, cô mặc kệ ba người phụ từ tử hiếu, đổ nước ấm liền đi ra ngoài.
“Vừa sáng ra, bãi cái mặt cho ai xem?” Chu Lan Phương hướng về phía bóng dáng cô trừng mắt một cái, “Có đứa trẻ là báo ân, có đứa trẻ chính là tới báo thù.”
“Ngươi là người lớn, so đo với một đứa trẻ làm gì?” Thẩm Kiến Hoa tâm tình đang tốt, cũng không thật sinh khí Chu Lan Phương, “Mau dọn dẹp một chút rồi ăn cơm, tránh chậm trễ bọn trẻ đi học.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro