Chương 30 - Ngoài Ý Muốn Kinh Hỉ
Phạt Trạm
Doãn gia lão lục
2024-08-11 12:18:19
Hai ngày liền, ở cả trường học lẫn trong nhà hạ bẫy Thẩm Miên đều thất bại, đây là chuyện trước nay chưa từng có, trong lòng Chu Tư Vũ thập phần không thoải mái.
Ra thôn, cô ỷ vào vóc dáng cao chân dài, thừa dịp Thẩm Miên không chú ý, cưỡi lên xe liền chạy.
Thẩm Miên một chút cũng không ngoài ý muốn, dù cho ngồi trên xe, Chu Tư Vũ cũng sẽ nghĩ cách cho cô đi xuống, không té ngã thì cũng không sống yên ổn, nhưng hôm nay sợ là bị muộn rồi.
Cũng may là tiết học của Trần Kiệt, hẳn là sẽ không khó xử cô.
Đương nhiên, cô cũng biết, cứ như vậy không phải là biện pháp.
Chỉ cần kiên trì thêm nửa năm, sang năm là có thể trọ ở trường, người thành phố nhiều, phương pháp kiếm tiền cũng nhiều, cô nỗ lực kiếm học phí, sinh hoạt phí, vẫn là có thể.
Tới trường học, Thẩm Miên thể hội một phen kế hoạch không theo kịp biến hóa, không biết vì nguyên nhân gì, Lý Thu Mai thế nhưng lại đổi tiết với Trần Kiệt, tóm được cơ hội Lý Thu Mai một chút cũng không khách khí, trực tiếp cho Thẩm Miên đứng ở ven tường cuối lớp.
Nhưng Thẩm Miên cũng không cô đơn, bên cạnh còn có một người ‘ làm bạn ’.
Thừa dịp Lý Thu Mai không chú ý, cô liếc mắt nhìn Lục Tư Viễn một cái, thình lình hỏi một câu, “Lần này không đánh thắng sao?”
Lục Tư Viễn bị Thẩm Miên hỏi liền sửng sốt, sau đó không phục mà phản bác, “Không đánh thắng ta sẽ ở đứng đây sao?” Đều là người bị đồng học cô lập, lại ngồi cùng bàn, hiện tại còn bị phạt đứng cùng nhau, cũng coi như là ‘ đồng bọn ’ đi?
Nghĩ vậy, Thẩm Miên không nhịn được cười một chút.
Đây là đang cười nhạo hắn? Không tin lời hắn nói?
Lục Tư Viễn hừ một tiếng, “Tan học ta dẫn ngươi đi xem tên Đỗ Hiểu Huy kia.” Tên kia trên người hiện tại đều là phân.
Thẩm Miên bắt được một cái trọng điểm, “Ngươi cùng Đỗ Hiểu Huy đánh nhau?”
Đối tượng nổi danh khó chơi của năm hai cấp ba, so với Lục Tư Viễn còn khó dây vào hơn, ỷ vào dượng là hiệu trưởng, ở trường học như ‘ con cua ’ ( đi ngang ), nhưng không phải người cùng một lớp.
Sao đột nhiên sáng sớm đã đánh nhau?
Có lẽ cùng là người thân phận thiên nhai lưu lạc, làm Lục Tư Viễn có dục vọng nói chuyện, hắn luôn luôn không thích nói chuyện phiếm cùng nữ sinh, khó được trả lời vấn đề của Thẩm Miên.
“Hắn đi tiểu trúng ống quần của ta.”
Thiếu niên tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu đựng được? Trực tiếp một chân bay qua, đá cho Đỗ Hiểu Huy ngã vào hố phân.
Đỗ Hiểu Huy bị đá cho sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền đánh trả một quyền.
Vừa lúc Trần Kiệt lại đây đi WC kéo hai người ra, người bị dính đầy phân, sau đó mới có chuyện đổi tiết.
“Phốc……”
Thẩm Miên lần này không nhịn nổi nữa, trực tiếp cười ra tiếng.
Kiếp trước lúc này đã không còn đi học, nên cũng không biết chuyện này, bỏ lỡ một vụ hay.
“Ta giảng bài buồn cười như vậy sao?”
Âm thanh mang theo lửa giận của Lý Thu Mai từ trên bục giảng truyền tới, cặp mắt kia hận không thể chọc chết Thẩm Miên, học tập kém cỏi nhất, còn dám cười nhạo cô giảng bài.
“Ngươi xong rồi.” Lục Tư Viễn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Ai không biết Lý Thu Mai ghét nhất là học sinh không lắng nghe giảng bài, đặc biệt là học sinh dở.
Thẩm Miên: “……”
Lý Thu Mai cầm thước kẻ đi tới, mọi người đều nhìn hai người, đôi mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ lỡ chuyện vui.
Dám cười ở trong giờ của Lý Thu Mai, không muốn sống nữa đi?
Mấy người đặc biệt nhằm vào Thẩm Miên, trên mặt đều lộ ra biểu tình hưng phấn, cây thước kẻ kia của Lý Thu Mai, một học kỳ cũng phải đổi vài cái, cái nào cũng đánh ở trên người học sinh không nghe lời.
Ra thôn, cô ỷ vào vóc dáng cao chân dài, thừa dịp Thẩm Miên không chú ý, cưỡi lên xe liền chạy.
Thẩm Miên một chút cũng không ngoài ý muốn, dù cho ngồi trên xe, Chu Tư Vũ cũng sẽ nghĩ cách cho cô đi xuống, không té ngã thì cũng không sống yên ổn, nhưng hôm nay sợ là bị muộn rồi.
Cũng may là tiết học của Trần Kiệt, hẳn là sẽ không khó xử cô.
Đương nhiên, cô cũng biết, cứ như vậy không phải là biện pháp.
Chỉ cần kiên trì thêm nửa năm, sang năm là có thể trọ ở trường, người thành phố nhiều, phương pháp kiếm tiền cũng nhiều, cô nỗ lực kiếm học phí, sinh hoạt phí, vẫn là có thể.
Tới trường học, Thẩm Miên thể hội một phen kế hoạch không theo kịp biến hóa, không biết vì nguyên nhân gì, Lý Thu Mai thế nhưng lại đổi tiết với Trần Kiệt, tóm được cơ hội Lý Thu Mai một chút cũng không khách khí, trực tiếp cho Thẩm Miên đứng ở ven tường cuối lớp.
Nhưng Thẩm Miên cũng không cô đơn, bên cạnh còn có một người ‘ làm bạn ’.
Thừa dịp Lý Thu Mai không chú ý, cô liếc mắt nhìn Lục Tư Viễn một cái, thình lình hỏi một câu, “Lần này không đánh thắng sao?”
Lục Tư Viễn bị Thẩm Miên hỏi liền sửng sốt, sau đó không phục mà phản bác, “Không đánh thắng ta sẽ ở đứng đây sao?” Đều là người bị đồng học cô lập, lại ngồi cùng bàn, hiện tại còn bị phạt đứng cùng nhau, cũng coi như là ‘ đồng bọn ’ đi?
Nghĩ vậy, Thẩm Miên không nhịn được cười một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là đang cười nhạo hắn? Không tin lời hắn nói?
Lục Tư Viễn hừ một tiếng, “Tan học ta dẫn ngươi đi xem tên Đỗ Hiểu Huy kia.” Tên kia trên người hiện tại đều là phân.
Thẩm Miên bắt được một cái trọng điểm, “Ngươi cùng Đỗ Hiểu Huy đánh nhau?”
Đối tượng nổi danh khó chơi của năm hai cấp ba, so với Lục Tư Viễn còn khó dây vào hơn, ỷ vào dượng là hiệu trưởng, ở trường học như ‘ con cua ’ ( đi ngang ), nhưng không phải người cùng một lớp.
Sao đột nhiên sáng sớm đã đánh nhau?
Có lẽ cùng là người thân phận thiên nhai lưu lạc, làm Lục Tư Viễn có dục vọng nói chuyện, hắn luôn luôn không thích nói chuyện phiếm cùng nữ sinh, khó được trả lời vấn đề của Thẩm Miên.
“Hắn đi tiểu trúng ống quần của ta.”
Thiếu niên tâm cao khí ngạo, sao có thể chịu đựng được? Trực tiếp một chân bay qua, đá cho Đỗ Hiểu Huy ngã vào hố phân.
Đỗ Hiểu Huy bị đá cho sửng sốt, sau khi phản ứng lại liền đánh trả một quyền.
Vừa lúc Trần Kiệt lại đây đi WC kéo hai người ra, người bị dính đầy phân, sau đó mới có chuyện đổi tiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phốc……”
Thẩm Miên lần này không nhịn nổi nữa, trực tiếp cười ra tiếng.
Kiếp trước lúc này đã không còn đi học, nên cũng không biết chuyện này, bỏ lỡ một vụ hay.
“Ta giảng bài buồn cười như vậy sao?”
Âm thanh mang theo lửa giận của Lý Thu Mai từ trên bục giảng truyền tới, cặp mắt kia hận không thể chọc chết Thẩm Miên, học tập kém cỏi nhất, còn dám cười nhạo cô giảng bài.
“Ngươi xong rồi.” Lục Tư Viễn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện.
Ai không biết Lý Thu Mai ghét nhất là học sinh không lắng nghe giảng bài, đặc biệt là học sinh dở.
Thẩm Miên: “……”
Lý Thu Mai cầm thước kẻ đi tới, mọi người đều nhìn hai người, đôi mắt cũng không dám chớp, sợ bỏ lỡ chuyện vui.
Dám cười ở trong giờ của Lý Thu Mai, không muốn sống nữa đi?
Mấy người đặc biệt nhằm vào Thẩm Miên, trên mặt đều lộ ra biểu tình hưng phấn, cây thước kẻ kia của Lý Thu Mai, một học kỳ cũng phải đổi vài cái, cái nào cũng đánh ở trên người học sinh không nghe lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro