Chương 30 - Ngoài Ý Muốn Kinh Hỉ
Trưởng Thôn Nói...
Doãn gia lão lục
2024-08-11 12:18:19
Chương 6: Trưởng thôn nói chuyện
“Quản, người đều đã đến tận nơi này cáo trạng, sao có thể mặc kệ? Chỉ là……” vẻ mặt của Triệu Tiên Lai khó xử thở dài, “Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đi nói việc đánh đứa trẻ, còn việc đi học, nếu hai vợ chồng bọn họ thật không muốn cho Miên Miên đi học, việc này đúng là không quản được. Cha của con bé gần đây bị thất nghiệp, nuôi dưỡng hai đứa nhỏ đi học, xác thật có chút khó khăn, thành tích học tập của Miên Miên lại không bằng Tư Vũ.”
Đổi lại là nhà ai, cũng đều sẽ cho người học tập tốt tiếp tục đọc sách, hắn cũng sẽ không ngoại lệ.
“Bị đánh thành như vậy, còn có tâm tư nào mà đọc sách?”
Nghĩ đến đôi mắt hàm chứa nước mắt, ánh mắt của Hạ Nam chính là trầm xuống.
Chú ý tới thần sắc của Hạ Nam, Lý Xuân Hoa giúp đỡ Triệu Tiên Lai giải thích, “Việc này a! Cũng không thể trách chú của ngươi, nếu không cho Tư Vũ đi đọc sách, để Miên Miên đi, phỏng chừng giáo viên ở trường học sẽ gọi người trong nhà tới, người khác cũng mặc kệ Miên Miên là bởi vì lý do gì mà học tập không tốt.”
Con người đều là dạng này, chỉ xem kết quả, không hỏi nguyên nhân.
Hạ Nam không nói tiếp, trầm mặc một hồi nói, “Cô bé hẳn là chưa được ăn cơm trưa, thím, phiền toái thím nấu cho cô bé một chén mì.”
“Được.”
Lý Xuân Hoa vốn dĩ tốt tính, làm người cũng không keo kiệt, vừa nghe nói Thẩm Miên Miên chưa ăn cơm, xoay người liền đi phòng bếp.
Một chén mì nóng hầm hập được bê đến trước mặt Thẩm Miên Miên, tâm của cô vốn đang lạnh lẽo như được đụng vào bếp lò, chậm rãi ấm lên, vành mắt không khỏi đỏ, lau một phen nước mắt, “Cảm ơn thím Lý.”
Ở niên đại này, sinh hoạt của quần chúng nhân dân còn chưa được tốt. Đại bộ phận các gia đình ngày thường đều chỉ ăn lương thực phụ, không có khách nhân tới gì đó, căn bản không bỏ được ăn mì sợi. Nhưng Lý Xuân Hoa lại nấu cho cô một chén lớn như vậy, còn bỏ thêm một quả trứng gà……
Lý Xuân Hoa xoa xoa đầu tóc của Thẩm Miên Miên, đau lòng một trận, “Bé ngoan, đừng khóc, mau thừa dịp còn nóng ăn đi!”
Ngày hôm qua ăn một trận đánh, đến bây giờ cũng chưa được ăn cơm, Thẩm Miên Miên thật sự là đói bụng, bưng chén ăn, dạ dày dần ấm lên, một giọt nước mắt không khỏi dừng trong chén, Lý Xuân Hoa nhìn thấy tâm đều nắm thành một đoàn.
Chờ đến lúc Thẩm Miên Miên ăn xong, Lý Xuân Hoa liền cầm chén trở về, lúc xoay người, thoáng nhìn thấy một đạo hình bóng quen thuộc trên đường, cô chạy nhanh trở lại nhà chính, “Tới, Kiến Hoa đã về.”
Sao hiện tại liền đã về? Không phải nói buổi tối mới về sao? Triệu Tiên Lai đứng lên, nói với Hạ Nam: “Ngươi ở tại đây nghỉ một lát, ta đi đến nhà Miên Miên trước, đem chuyện của cô bé xử lý cho xong.”
Hạ Nam gật đầu, “Ân.” Hắn nhìn thoáng qua thân ảnh đơn bạc trong xe kia, mày không khỏi hơi hơi nhăn một chút.
Thẩm Miên Miên đi theo phía sau Triệu Tiên Lai cùng nhau trở về nhà.
Vừa đến cửa, liền nghe giọng nói hùng hùng hổ hổ của Chu Lan Phương cáo trạng, “đứa con chết dầm kia, buổi sáng ngủ nướng không chịu đi học, còn giả vờ bệnh, Tư Vũ tính toán gọi nó dậy đi học cùng. Nó lại nổi giận chạy trốn, cũng không biết đã chạy đi nơi nào nữa.”
Thẩm Kiến Hoa biết Chu Lan Phương không thích Thẩm Miên Miên, luôn luôn nói cô bé không tốt, nhưng cũng cảm thấy lời Chu Lan Phương nói, ít nhất có ba phần là sự thật.
Thẩm Miên Miên hẳn là thật sự không đi học.
Quan sát thần sắc của hắn một chút, ngữ khí của Chu Lan Phương hoà hoãn lại, thử thăm dò thương lượng, “Kiến Hoa, ngươi hiện tại cũng không có việc, hai đứa trẻ đi học phải tốn không ít tiền, nhà của chúng ta khẳng định là không nuôi nổi. Hai đứa trẻ này, chỉ có thể để một đứa tiếp tục đọc sách.”
Sức lao động chính trong nhà là Thẩm Kiến Hoa, ngày thường Chu Lan Phương tuy rằng thích quát mắng yêu sách, nhưng sự việc lớn hơn một chút, cô cũng không dám chính mình làm chủ, đều thương lượng cùng Thẩm Kiến Hoa, đây cũng chính là nguyên nhân mà Thẩm Kiến Hoa có thể chịu đựng cô.
Chu Lan Phương làm nhiều việc, nhưng không dẫm đến điểm mấu chốt của Thẩm Kiến Hoa.
“Quản, người đều đã đến tận nơi này cáo trạng, sao có thể mặc kệ? Chỉ là……” vẻ mặt của Triệu Tiên Lai khó xử thở dài, “Ta nhiều nhất cũng chỉ có thể đi nói việc đánh đứa trẻ, còn việc đi học, nếu hai vợ chồng bọn họ thật không muốn cho Miên Miên đi học, việc này đúng là không quản được. Cha của con bé gần đây bị thất nghiệp, nuôi dưỡng hai đứa nhỏ đi học, xác thật có chút khó khăn, thành tích học tập của Miên Miên lại không bằng Tư Vũ.”
Đổi lại là nhà ai, cũng đều sẽ cho người học tập tốt tiếp tục đọc sách, hắn cũng sẽ không ngoại lệ.
“Bị đánh thành như vậy, còn có tâm tư nào mà đọc sách?”
Nghĩ đến đôi mắt hàm chứa nước mắt, ánh mắt của Hạ Nam chính là trầm xuống.
Chú ý tới thần sắc của Hạ Nam, Lý Xuân Hoa giúp đỡ Triệu Tiên Lai giải thích, “Việc này a! Cũng không thể trách chú của ngươi, nếu không cho Tư Vũ đi đọc sách, để Miên Miên đi, phỏng chừng giáo viên ở trường học sẽ gọi người trong nhà tới, người khác cũng mặc kệ Miên Miên là bởi vì lý do gì mà học tập không tốt.”
Con người đều là dạng này, chỉ xem kết quả, không hỏi nguyên nhân.
Hạ Nam không nói tiếp, trầm mặc một hồi nói, “Cô bé hẳn là chưa được ăn cơm trưa, thím, phiền toái thím nấu cho cô bé một chén mì.”
“Được.”
Lý Xuân Hoa vốn dĩ tốt tính, làm người cũng không keo kiệt, vừa nghe nói Thẩm Miên Miên chưa ăn cơm, xoay người liền đi phòng bếp.
Một chén mì nóng hầm hập được bê đến trước mặt Thẩm Miên Miên, tâm của cô vốn đang lạnh lẽo như được đụng vào bếp lò, chậm rãi ấm lên, vành mắt không khỏi đỏ, lau một phen nước mắt, “Cảm ơn thím Lý.”
Ở niên đại này, sinh hoạt của quần chúng nhân dân còn chưa được tốt. Đại bộ phận các gia đình ngày thường đều chỉ ăn lương thực phụ, không có khách nhân tới gì đó, căn bản không bỏ được ăn mì sợi. Nhưng Lý Xuân Hoa lại nấu cho cô một chén lớn như vậy, còn bỏ thêm một quả trứng gà……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Xuân Hoa xoa xoa đầu tóc của Thẩm Miên Miên, đau lòng một trận, “Bé ngoan, đừng khóc, mau thừa dịp còn nóng ăn đi!”
Ngày hôm qua ăn một trận đánh, đến bây giờ cũng chưa được ăn cơm, Thẩm Miên Miên thật sự là đói bụng, bưng chén ăn, dạ dày dần ấm lên, một giọt nước mắt không khỏi dừng trong chén, Lý Xuân Hoa nhìn thấy tâm đều nắm thành một đoàn.
Chờ đến lúc Thẩm Miên Miên ăn xong, Lý Xuân Hoa liền cầm chén trở về, lúc xoay người, thoáng nhìn thấy một đạo hình bóng quen thuộc trên đường, cô chạy nhanh trở lại nhà chính, “Tới, Kiến Hoa đã về.”
Sao hiện tại liền đã về? Không phải nói buổi tối mới về sao? Triệu Tiên Lai đứng lên, nói với Hạ Nam: “Ngươi ở tại đây nghỉ một lát, ta đi đến nhà Miên Miên trước, đem chuyện của cô bé xử lý cho xong.”
Hạ Nam gật đầu, “Ân.” Hắn nhìn thoáng qua thân ảnh đơn bạc trong xe kia, mày không khỏi hơi hơi nhăn một chút.
Thẩm Miên Miên đi theo phía sau Triệu Tiên Lai cùng nhau trở về nhà.
Vừa đến cửa, liền nghe giọng nói hùng hùng hổ hổ của Chu Lan Phương cáo trạng, “đứa con chết dầm kia, buổi sáng ngủ nướng không chịu đi học, còn giả vờ bệnh, Tư Vũ tính toán gọi nó dậy đi học cùng. Nó lại nổi giận chạy trốn, cũng không biết đã chạy đi nơi nào nữa.”
Thẩm Kiến Hoa biết Chu Lan Phương không thích Thẩm Miên Miên, luôn luôn nói cô bé không tốt, nhưng cũng cảm thấy lời Chu Lan Phương nói, ít nhất có ba phần là sự thật.
Thẩm Miên Miên hẳn là thật sự không đi học.
Quan sát thần sắc của hắn một chút, ngữ khí của Chu Lan Phương hoà hoãn lại, thử thăm dò thương lượng, “Kiến Hoa, ngươi hiện tại cũng không có việc, hai đứa trẻ đi học phải tốn không ít tiền, nhà của chúng ta khẳng định là không nuôi nổi. Hai đứa trẻ này, chỉ có thể để một đứa tiếp tục đọc sách.”
Sức lao động chính trong nhà là Thẩm Kiến Hoa, ngày thường Chu Lan Phương tuy rằng thích quát mắng yêu sách, nhưng sự việc lớn hơn một chút, cô cũng không dám chính mình làm chủ, đều thương lượng cùng Thẩm Kiến Hoa, đây cũng chính là nguyên nhân mà Thẩm Kiến Hoa có thể chịu đựng cô.
Chu Lan Phương làm nhiều việc, nhưng không dẫm đến điểm mấu chốt của Thẩm Kiến Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro