Trọng Sinh 80: Kết Hôn Nhanh, Vợ Xinh Bận Kiếm Tiền
Vẫn Lỗ
2024-11-21 22:18:37
Nếu có ai mặc cả xuống vài xu, cô cũng sẽ vui vẻ bán.
Nếu không ai mặc cả, cô sẽ giữ nguyên giá.
Những khách hàng mà cô nhắm đến là những người ăn mặc khá giả, phần lớn là những người có lương và ăn gạo chợ.
Trong thị trấn vẫn có một số người ăn gạo chợ, và vì đang vào giờ ăn, việc mua một quả trứng luộc trà với giá 1 hào 5 để ăn no hay thoả mãn cơn thèm là điều họ rất sẵn lòng.
Khi còn khoảng năm, sáu quả trứng, có một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc áo sơ mi dài tay màu xanh, đến trước mặt Lâm Kiều Nhụy và Lâm Nguyên Phong.
“Hai đồng chí, còn mấy quả trứng luộc trà nữa? Bán thế nào?” Người đàn ông nghiêm túc hỏi.
Lâm Nguyên Phong vội đáp: “Chú ơi, còn sáu quả trứng luộc trà nữa, 1 hào 5 một quả. Chú muốn mua mấy quả ạ?”
Lâm Kiều Nhụy vội bổ sung: “Chú, nếu không có tiền, chú có thể dùng phiếu. Một quả trứng luộc trà đổi một cân phiếu lương thực, hoặc các loại phiếu khác cũng được ạ.”
Người đàn ông trung niên đang tìm tiền trong túi nghe thấy có thể dùng phiếu để đổi trứng thì ngay lập tức giãn mày ra.
Ông ta lấy ra 2 hào, một phiếu lương thực 3 cân và một phiếu đường 1 cân rồi đưa cho Lâm Kiều Nhụy: “Chừng này có đủ mua hết chỗ trứng của hai cháu không?”
Lâm Kiều Nhụy nhận tiền và phiếu, tính toán một chút rồi cười nói: “Chú có thể mua hết trứng của cháu.”
Khi nhìn thấy phiếu đường, mắt cô đã sáng rực lên.
Nghe chị họ nói vậy, Lâm Nguyên Phong nhanh chóng lấy sáu quả trứng còn lại trong hộp ra và đưa cho người đàn ông: “Chú ơi, trứng luộc trà vẫn còn ấm, chú nên ăn sớm cho nóng.”
Người đàn ông cẩn thận bỏ trứng vào túi áo và túi quần.
Sau khi bán hết trứng, chị em họ chuẩn bị ra về.
Lâm Kiều Nhụy vui vẻ nói: “Nguyên Phong, chúng ta đi mua bánh rán ăn, nghỉ ngơi một chút rồi về nhà.”
“Em muốn ăn bánh có thịt.” Lâm Nguyên Phong nghe đến bánh thịt thì không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Nhìn vẻ thèm thuồng của đối phương khi nhắc đến món thịt, Lâm Kiều Nhụy không nhịn được cười: “Vậy chúng ta ăn bánh thịt nướng nhé, ăn no rồi mới về.”
“Chị Kiều Nhụy tuyệt nhất!” Lâm Nguyên Phong vui vẻ kéo tay cô gái.
Sau đó, cậu ta có vẻ không hiểu, hỏi: “Chị à, trứng luộc trà của chúng ta bán 1 hào 5 một quả, 6 quả thì phải được 9 hào.”
“Nhưng chú kia chỉ đưa có 2 hào, thêm 3 cân phiếu lương thực và 1 cân phiếu đường, em tính mãi mà thấy mình vẫn lỗ rồi.”
Lâm Kiều Nhụy liền giải thích: “Một cân phiếu đường quý lắm, giá trị còn hơn nhiều cân phiếu lương thực. Dân làm nông như chúng ta rất khó kiếm được phiếu đường. Sau này, chúng ta có thể dùng phiếu đó mua được một cân đường trắng ở cửa hàng hợp tác xã.”
“Chị đã nói rồi mà, bán trứng luộc trà chỉ là tạm thời, sau này chị định làm bánh đậu xanh, mà muốn làm bánh đậu xanh thì cần cả đậu xanh lẫn đường trắng.”
Dù đã bước vào thập niên 80, nhiều mặt hàng như đường vẫn còn khan hiếm. Mua một cân đường trắng phải tốn 9 hào và cần thêm 1 cân phiếu đường.
Lâm Kiều Nhụy dự định sẽ mua đậu xanh và đường để thử làm bánh đậu xanh, vì đã rất lâu rồi cô không làm món này.
Cô cũng không chắc rằng chỉ với chiếc nồi gang lớn và một số nguyên liệu ở nhà có thể làm ra món bánh đậu xanh ngon như ý.
Lâm Nguyên Phong nhìn chị họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Chị Kiều Nhụy, chị còn biết làm bánh nữa à? Sao chị giỏi thế?”
Lâm Kiều Nhụy mơ hồ trả lời: “Chị chỉ nhìn người ta làm rồi nhớ cách thôi, tính thử làm xem sao. Nếu không ngon thì em không được chê nhé, nếu chê chị sẽ không chơi với em nữa.”
Lâm Nguyên Phong vội vàng hứa: “Chỉ cần là chị làm, cái gì em cũng thích.”
Trong đôi mắt sáng rực đầy vẻ ngưỡng mộ và yêu mến dành cho chị họ.
Lâm Kiều Nhụy nhìn thoáng qua khuôn mặt rạng rỡ của cậu em trai, rồi tiếp tục bước đi. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy, cô không khỏi nhớ về cuộc đời bất hạnh của cậu ta trong kiếp trước.
Nếu không ai mặc cả, cô sẽ giữ nguyên giá.
Những khách hàng mà cô nhắm đến là những người ăn mặc khá giả, phần lớn là những người có lương và ăn gạo chợ.
Trong thị trấn vẫn có một số người ăn gạo chợ, và vì đang vào giờ ăn, việc mua một quả trứng luộc trà với giá 1 hào 5 để ăn no hay thoả mãn cơn thèm là điều họ rất sẵn lòng.
Khi còn khoảng năm, sáu quả trứng, có một người đàn ông trung niên để râu dê, mặc áo sơ mi dài tay màu xanh, đến trước mặt Lâm Kiều Nhụy và Lâm Nguyên Phong.
“Hai đồng chí, còn mấy quả trứng luộc trà nữa? Bán thế nào?” Người đàn ông nghiêm túc hỏi.
Lâm Nguyên Phong vội đáp: “Chú ơi, còn sáu quả trứng luộc trà nữa, 1 hào 5 một quả. Chú muốn mua mấy quả ạ?”
Lâm Kiều Nhụy vội bổ sung: “Chú, nếu không có tiền, chú có thể dùng phiếu. Một quả trứng luộc trà đổi một cân phiếu lương thực, hoặc các loại phiếu khác cũng được ạ.”
Người đàn ông trung niên đang tìm tiền trong túi nghe thấy có thể dùng phiếu để đổi trứng thì ngay lập tức giãn mày ra.
Ông ta lấy ra 2 hào, một phiếu lương thực 3 cân và một phiếu đường 1 cân rồi đưa cho Lâm Kiều Nhụy: “Chừng này có đủ mua hết chỗ trứng của hai cháu không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Kiều Nhụy nhận tiền và phiếu, tính toán một chút rồi cười nói: “Chú có thể mua hết trứng của cháu.”
Khi nhìn thấy phiếu đường, mắt cô đã sáng rực lên.
Nghe chị họ nói vậy, Lâm Nguyên Phong nhanh chóng lấy sáu quả trứng còn lại trong hộp ra và đưa cho người đàn ông: “Chú ơi, trứng luộc trà vẫn còn ấm, chú nên ăn sớm cho nóng.”
Người đàn ông cẩn thận bỏ trứng vào túi áo và túi quần.
Sau khi bán hết trứng, chị em họ chuẩn bị ra về.
Lâm Kiều Nhụy vui vẻ nói: “Nguyên Phong, chúng ta đi mua bánh rán ăn, nghỉ ngơi một chút rồi về nhà.”
“Em muốn ăn bánh có thịt.” Lâm Nguyên Phong nghe đến bánh thịt thì không kiềm được mà nuốt nước bọt.
Nhìn vẻ thèm thuồng của đối phương khi nhắc đến món thịt, Lâm Kiều Nhụy không nhịn được cười: “Vậy chúng ta ăn bánh thịt nướng nhé, ăn no rồi mới về.”
“Chị Kiều Nhụy tuyệt nhất!” Lâm Nguyên Phong vui vẻ kéo tay cô gái.
Sau đó, cậu ta có vẻ không hiểu, hỏi: “Chị à, trứng luộc trà của chúng ta bán 1 hào 5 một quả, 6 quả thì phải được 9 hào.”
“Nhưng chú kia chỉ đưa có 2 hào, thêm 3 cân phiếu lương thực và 1 cân phiếu đường, em tính mãi mà thấy mình vẫn lỗ rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Kiều Nhụy liền giải thích: “Một cân phiếu đường quý lắm, giá trị còn hơn nhiều cân phiếu lương thực. Dân làm nông như chúng ta rất khó kiếm được phiếu đường. Sau này, chúng ta có thể dùng phiếu đó mua được một cân đường trắng ở cửa hàng hợp tác xã.”
“Chị đã nói rồi mà, bán trứng luộc trà chỉ là tạm thời, sau này chị định làm bánh đậu xanh, mà muốn làm bánh đậu xanh thì cần cả đậu xanh lẫn đường trắng.”
Dù đã bước vào thập niên 80, nhiều mặt hàng như đường vẫn còn khan hiếm. Mua một cân đường trắng phải tốn 9 hào và cần thêm 1 cân phiếu đường.
Lâm Kiều Nhụy dự định sẽ mua đậu xanh và đường để thử làm bánh đậu xanh, vì đã rất lâu rồi cô không làm món này.
Cô cũng không chắc rằng chỉ với chiếc nồi gang lớn và một số nguyên liệu ở nhà có thể làm ra món bánh đậu xanh ngon như ý.
Lâm Nguyên Phong nhìn chị họ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Chị Kiều Nhụy, chị còn biết làm bánh nữa à? Sao chị giỏi thế?”
Lâm Kiều Nhụy mơ hồ trả lời: “Chị chỉ nhìn người ta làm rồi nhớ cách thôi, tính thử làm xem sao. Nếu không ngon thì em không được chê nhé, nếu chê chị sẽ không chơi với em nữa.”
Lâm Nguyên Phong vội vàng hứa: “Chỉ cần là chị làm, cái gì em cũng thích.”
Trong đôi mắt sáng rực đầy vẻ ngưỡng mộ và yêu mến dành cho chị họ.
Lâm Kiều Nhụy nhìn thoáng qua khuôn mặt rạng rỡ của cậu em trai, rồi tiếp tục bước đi. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong sáng ấy, cô không khỏi nhớ về cuộc đời bất hạnh của cậu ta trong kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro