Cáo Trạng
Nam Phương Lệ Chi
2024-09-23 21:58:58
Editor: Emma
Con trai bình an trở về, mẹ Quý đương nhiên vui vẻ, hỏi han ân cần một phen, biết được hắn giữa trưa về, còn ăn một bát bún mà con dâu ba làm, đánh một giấc thoải mái, vợ hắn cũng không càm ràm, lại còn làm cho một bát bún ăn, lúc này mới thoáng hừ một tiếng.
Tuy rằng đối Tô Đan Hồng bà không hài lòng, bất quá đối với việc cô ta còn biết bò dậy làm chút gì cho con trai bà ăn, mẹ Quý tạm hài lòng.
Bà mặc kệ Tô Đan Hồng có muôn vàn điểm không tốt, nhưng chỉ cần nàng làm được một việc đó là chăm sóc tốt con trai bà, bà chấp nhận chịu đựng một thân đầy khuyết điểm của cô ta.
Vốn dĩ mẹ Quý định cáo trạng một phen nhưng nghĩ lại liền hỏi chuyện trong quân.
Quý Kiến Quân nhất nhất trả lời mẹ, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ở lại giúp bà ít việc vặt, thẳng đến một giờ sau mới từ chối ở lại ăn cơm mà trở về nhà.
Mới ra cửa, liền gặp chị dâu cả Phùng Phương Phương mang theo con trai, Quý Kiến Quân không nói hai lời liền ẵm thằng nhóc lên, ước lượng, nói: “Hầu Oa Tử cao lên nhiều ha.”
“Chú ba, con nhớ rõ chú nha!” Hầu Oa Tử ôm cổ anh nói
“Hầu Oa trí nhớ không phải dạng vừa nha, sau này đi học không khéo đứng đầu toàn ban.” Quý Kiến Quân cười nói.
“Chú ba, chú mới về phải không? Chú trước chạy về xem thím ba sao rồi!” Phùng Phương Phương đứng bên cạnh, tròng mắt xoay chuyển, liền nói.
“Làm sao vậy?” Quý Kiến Quân nói.
“Thím ba treo cổ!” Phùng Phương Phương còn chưa trả lời, Hầu Oa Tử đã nhanh nhảu.
“Treo cổ?” Quý Kiến Quân sửng sốt, nhìn về phía Phùng Phương Phương nói: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”
Phùng Phương Phương cũng không che dấu, trực tiếp kể từ đầu đến đuôi chuyện mẹ Quý cho Hầu Oa Tử một cái bánh trứng ăn bị Tô Đan Hồng thấy, sau đó náo ầm ĩ treo cổ tự tử.
“May mắn là cứu kịp thời.” Cuối cùng, Phùng Phương Phương nói: “Nhưng mà chú ba này, không phải chị nói chú chứ người vợ này của chú tầm nhìn còn bé hơn cả lỗ kim, mẹ thích Hầu Oa Tử, cho thằng bé ăn một cái bánh thì đã sao? Đây chính cháu đích tôn nhà họ Quý, mệt thím ba vì chuyện này mà nháo ra nông nỗi vậy?”
Nhà chú hai sinh hai cô con gái, thím ba cũng đã gả vào nhà ba năm rồi mà bụng mãi không động tĩnh gì, chị ta sinh được cháu đích tôn cho nhà họ Quý, nói chuyện eo có thể thẳng tắp!
Quý Kiến Quân trả Hầu Oa Tử cho chị ta, nói: “Em về trước.”
“Chú về gặp thím ba đi, đừng cãi nhau làm gì, chú khó khăn lắm mới về nhà lần, cùng thím ấy sống an ổn mấy ngày.” Phùng Phương Phương nói.
Quý Kiến Quân nghĩ thầm, chị nếu thật muốn tôi sống yên ổn mấy ngày sẽ không đem những lời này nói ra? Mẹ cũng chưa nói gì.
Nhưng anh không nói ra, trở về nhà mình.
“Về rồi sao? Anh nghỉ ngơi xíu, sủi cảo sắp làm xong rồi.” Tô Đan Hồng nghe được thanh âm từ trong phòng bếp nói.
Quý Kiến Quân đi đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, Tô Đan Hồng đỏ mặt, đôi mắt không dám nhìn anh, nói: “Sủi cảo còn chưa gói xong, em vào làm vằn thắn trước.”
Nói xong, cô liền xoay người đi làm vằn thắn.
Quý Kiến Quân híp mắt, hèn gì hôm nay thay đổi đến vậy, đây là biết sai rồi, sợ anh mắng?
Nhưng mà vẫn có gì đó sai sai, vợ anh từ khi nào sợ anh nói này nói nọ chứ? Năm kia làm ầm ĩ trước mặt anh như vậy chính là làm để dằn mặt anh.
“Đây là tiền trợ cấp hai tháng này, em cầm đi.” Quý Kiến Quân đi vào theo, từ trong ngực móc ra bao tiền nói.
“Anh cất trước đi, em đang bận.” Tô Đan Hồng nhìn anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm vằn thắn.
Xem ra là thật sự biết sai rồi, trước kia việc đầu tiên khi thấy mặt là đòi tiền, hiện giờ chính mình đưa tiền cô cũng không đả động gì.
Nếu biết sai rồi, anh cũng coi như không biết gì.
Quý Kiến Quân nghĩ thầm, lâu lâu mới về, sống mấy ngày yên ổn trước rồi tính sau.
“Anh phụ em.” Anh đi tới nói.
“Bếp núc là chuyện của đàn bà con gái, anh mau đi ra đi, em tự làm được rồi.” Tô Đan Hồng thấy anh xắn tay áo lại hỗ trợ, vội vàng nói.
“Đâu ra nhiều quy cũ vậy.” Chồng cô vừa nói vừa bắt đầu làm, trong trí nhớ cô biết mỗi lần chồng về đều làm cơm cho cô ăn.
Cô cảm thấy gả cho người đàn ông như vậy thật hạnh phúc chết đi được, vậy mà nguyên chủ không biết trân trọng, xem việc hưởng thụ sự hầu hạ của chồng vất vả đi xa về là một điều hiển nhiên, vậy mà còn bắt bẻ này nọ, thật là nhàn rỗi sinh nông nổi mà.
Sủi cảo gói được không ít, phần sáng mai cũng cùng nhau gói xong.
Cơm chiều hai vợ chồng ăn sủi cảo, sau đó Quý Kiến Quân được vợ một phen nhắc nhở, lúc ăn cơm phải ăn chậm nhai kỹ, hơn nữa không được nói chuyên, anh cùng nàng cảm khái vài câu bị nàng tức giận trừng mắt, lúc ăn lúc ngủ đừng hòng được nói chuyện.
Dù những việc vợ nói có vẻ kỳ quái, không biết sao anh lại cảm thấy thoải mái.
“Em ăn no rồi.” Ăn xong bốn cái sủi cảo, vợ liền nói.
“Ăn ít như vậy?” Quý Kiến Quân lúc này thật sửng sốt, không thể tưởng tượng người trước mặt là vợ mình.
Dù biết sai rồi thì cũng không đến nỗi cơm cũng không dám ăn? Bình thường ăn cơm vợ chính là liều mạng ăn nha!
“Em phải giảm cân.” Vợ hắn mặt đỏ bừng bừng nhìn hắn một cái, bộ dáng y như trẻ nhỏ làm việc sai, cuối đầu: “Em trước kia không hiểu chuyện, anh đừng cùng em so đo, ngày sau em sẽ sống thật tốt.”
“Anh biết, vậy em ăn nhiều một chút? Giảm cái gì béo, em có béo chút nào đâu?” Quý Kiến Quân nói.
“Anh đừng gắp, mình anh ăn là được rồi, đúng rồi, đưa tiền cho em đi.” Tô Đan Hồng nói.
Trong trí nhớ cô biết tiền này quan trọng bao nhiêu, đời trước cô ăn mặc vô ưu vô lo, bình thường bạc vụn đều cho hạ nhân dùng, chính mình cũng không cần mua đồ gì nhiều, nhưng có câu có tiền trong tay làm việc gì cũng thuận, tiền này nhất thiết phải thu, còn có tiền cô cất trong phòng cũng phải thu thập lại đàng hoàng.
Ai da, đây mới là vợ hắn nha!
Quý Kiến Quân đem tiền cho cô trong lòng thầm nghĩ.
Tô Đan Hồng liền không quản anh nữa, cầm tiền về phòng, đem tiền trước kia tiết kiệm tính toán lại, tổng cộng có 345 đồng 46 hào, chừng này tiền không biết mua được những gì, nhưng cô biết tuyệt đối không phải là khoản nhỏ.
Lần này chồng mang về tận 70 đồng, tiền trợ cấp hai tháng này so với mấy lần khác nhiều hơn mười mấy đồng?
Cầm hai mươi đồng ra ngoài, Tô Đan Hồng liền múc xô nước ở lu bên ngoài mang vào đun, đặt 20 đồng lên bàn nói: “Anh cầm mang sang cho mẹ đi.”
Quý Kiến Quân ngẩn người, sau đó gật gật đầu: “Được.” Thấy cô đang bận, vội hỏi: “Sao em lại nấu nước?”
“Cho anh tắm đó.” Tô Đan Hồng vừa thổi lửa vừa nói.
Quý Kiến Quân nghe vậy liền biết rồi nha, đêm nay có thịt ăn ^^ ( thịt gì thì mọi người tự biết nha ;)) , anh phải thể hiện thật tốt mới được, lại ăn hai chén sủi cảo lớn lấy sức.
Bây giờ đã tháng 10, trời bắt đầu lạnh dần, hai ngày trước còn có sương mù, phải đun nước nóng tắm mới chịu nổi.
Lúc Tô Đan Hồng nấu nước, Quý Kiến Quân ăn no liền đi thẳng ra ngoài, đúng lúc thấy lu hết nước, lúc về phải gánh thêm mới được.
Con trai bình an trở về, mẹ Quý đương nhiên vui vẻ, hỏi han ân cần một phen, biết được hắn giữa trưa về, còn ăn một bát bún mà con dâu ba làm, đánh một giấc thoải mái, vợ hắn cũng không càm ràm, lại còn làm cho một bát bún ăn, lúc này mới thoáng hừ một tiếng.
Tuy rằng đối Tô Đan Hồng bà không hài lòng, bất quá đối với việc cô ta còn biết bò dậy làm chút gì cho con trai bà ăn, mẹ Quý tạm hài lòng.
Bà mặc kệ Tô Đan Hồng có muôn vàn điểm không tốt, nhưng chỉ cần nàng làm được một việc đó là chăm sóc tốt con trai bà, bà chấp nhận chịu đựng một thân đầy khuyết điểm của cô ta.
Vốn dĩ mẹ Quý định cáo trạng một phen nhưng nghĩ lại liền hỏi chuyện trong quân.
Quý Kiến Quân nhất nhất trả lời mẹ, chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ở lại giúp bà ít việc vặt, thẳng đến một giờ sau mới từ chối ở lại ăn cơm mà trở về nhà.
Mới ra cửa, liền gặp chị dâu cả Phùng Phương Phương mang theo con trai, Quý Kiến Quân không nói hai lời liền ẵm thằng nhóc lên, ước lượng, nói: “Hầu Oa Tử cao lên nhiều ha.”
“Chú ba, con nhớ rõ chú nha!” Hầu Oa Tử ôm cổ anh nói
“Hầu Oa trí nhớ không phải dạng vừa nha, sau này đi học không khéo đứng đầu toàn ban.” Quý Kiến Quân cười nói.
“Chú ba, chú mới về phải không? Chú trước chạy về xem thím ba sao rồi!” Phùng Phương Phương đứng bên cạnh, tròng mắt xoay chuyển, liền nói.
“Làm sao vậy?” Quý Kiến Quân nói.
“Thím ba treo cổ!” Phùng Phương Phương còn chưa trả lời, Hầu Oa Tử đã nhanh nhảu.
“Treo cổ?” Quý Kiến Quân sửng sốt, nhìn về phía Phùng Phương Phương nói: “Chị dâu, có chuyện gì vậy?”
Phùng Phương Phương cũng không che dấu, trực tiếp kể từ đầu đến đuôi chuyện mẹ Quý cho Hầu Oa Tử một cái bánh trứng ăn bị Tô Đan Hồng thấy, sau đó náo ầm ĩ treo cổ tự tử.
“May mắn là cứu kịp thời.” Cuối cùng, Phùng Phương Phương nói: “Nhưng mà chú ba này, không phải chị nói chú chứ người vợ này của chú tầm nhìn còn bé hơn cả lỗ kim, mẹ thích Hầu Oa Tử, cho thằng bé ăn một cái bánh thì đã sao? Đây chính cháu đích tôn nhà họ Quý, mệt thím ba vì chuyện này mà nháo ra nông nỗi vậy?”
Nhà chú hai sinh hai cô con gái, thím ba cũng đã gả vào nhà ba năm rồi mà bụng mãi không động tĩnh gì, chị ta sinh được cháu đích tôn cho nhà họ Quý, nói chuyện eo có thể thẳng tắp!
Quý Kiến Quân trả Hầu Oa Tử cho chị ta, nói: “Em về trước.”
“Chú về gặp thím ba đi, đừng cãi nhau làm gì, chú khó khăn lắm mới về nhà lần, cùng thím ấy sống an ổn mấy ngày.” Phùng Phương Phương nói.
Quý Kiến Quân nghĩ thầm, chị nếu thật muốn tôi sống yên ổn mấy ngày sẽ không đem những lời này nói ra? Mẹ cũng chưa nói gì.
Nhưng anh không nói ra, trở về nhà mình.
“Về rồi sao? Anh nghỉ ngơi xíu, sủi cảo sắp làm xong rồi.” Tô Đan Hồng nghe được thanh âm từ trong phòng bếp nói.
Quý Kiến Quân đi đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, Tô Đan Hồng đỏ mặt, đôi mắt không dám nhìn anh, nói: “Sủi cảo còn chưa gói xong, em vào làm vằn thắn trước.”
Nói xong, cô liền xoay người đi làm vằn thắn.
Quý Kiến Quân híp mắt, hèn gì hôm nay thay đổi đến vậy, đây là biết sai rồi, sợ anh mắng?
Nhưng mà vẫn có gì đó sai sai, vợ anh từ khi nào sợ anh nói này nói nọ chứ? Năm kia làm ầm ĩ trước mặt anh như vậy chính là làm để dằn mặt anh.
“Đây là tiền trợ cấp hai tháng này, em cầm đi.” Quý Kiến Quân đi vào theo, từ trong ngực móc ra bao tiền nói.
“Anh cất trước đi, em đang bận.” Tô Đan Hồng nhìn anh một cái, lại cúi đầu tiếp tục làm vằn thắn.
Xem ra là thật sự biết sai rồi, trước kia việc đầu tiên khi thấy mặt là đòi tiền, hiện giờ chính mình đưa tiền cô cũng không đả động gì.
Nếu biết sai rồi, anh cũng coi như không biết gì.
Quý Kiến Quân nghĩ thầm, lâu lâu mới về, sống mấy ngày yên ổn trước rồi tính sau.
“Anh phụ em.” Anh đi tới nói.
“Bếp núc là chuyện của đàn bà con gái, anh mau đi ra đi, em tự làm được rồi.” Tô Đan Hồng thấy anh xắn tay áo lại hỗ trợ, vội vàng nói.
“Đâu ra nhiều quy cũ vậy.” Chồng cô vừa nói vừa bắt đầu làm, trong trí nhớ cô biết mỗi lần chồng về đều làm cơm cho cô ăn.
Cô cảm thấy gả cho người đàn ông như vậy thật hạnh phúc chết đi được, vậy mà nguyên chủ không biết trân trọng, xem việc hưởng thụ sự hầu hạ của chồng vất vả đi xa về là một điều hiển nhiên, vậy mà còn bắt bẻ này nọ, thật là nhàn rỗi sinh nông nổi mà.
Sủi cảo gói được không ít, phần sáng mai cũng cùng nhau gói xong.
Cơm chiều hai vợ chồng ăn sủi cảo, sau đó Quý Kiến Quân được vợ một phen nhắc nhở, lúc ăn cơm phải ăn chậm nhai kỹ, hơn nữa không được nói chuyên, anh cùng nàng cảm khái vài câu bị nàng tức giận trừng mắt, lúc ăn lúc ngủ đừng hòng được nói chuyện.
Dù những việc vợ nói có vẻ kỳ quái, không biết sao anh lại cảm thấy thoải mái.
“Em ăn no rồi.” Ăn xong bốn cái sủi cảo, vợ liền nói.
“Ăn ít như vậy?” Quý Kiến Quân lúc này thật sửng sốt, không thể tưởng tượng người trước mặt là vợ mình.
Dù biết sai rồi thì cũng không đến nỗi cơm cũng không dám ăn? Bình thường ăn cơm vợ chính là liều mạng ăn nha!
“Em phải giảm cân.” Vợ hắn mặt đỏ bừng bừng nhìn hắn một cái, bộ dáng y như trẻ nhỏ làm việc sai, cuối đầu: “Em trước kia không hiểu chuyện, anh đừng cùng em so đo, ngày sau em sẽ sống thật tốt.”
“Anh biết, vậy em ăn nhiều một chút? Giảm cái gì béo, em có béo chút nào đâu?” Quý Kiến Quân nói.
“Anh đừng gắp, mình anh ăn là được rồi, đúng rồi, đưa tiền cho em đi.” Tô Đan Hồng nói.
Trong trí nhớ cô biết tiền này quan trọng bao nhiêu, đời trước cô ăn mặc vô ưu vô lo, bình thường bạc vụn đều cho hạ nhân dùng, chính mình cũng không cần mua đồ gì nhiều, nhưng có câu có tiền trong tay làm việc gì cũng thuận, tiền này nhất thiết phải thu, còn có tiền cô cất trong phòng cũng phải thu thập lại đàng hoàng.
Ai da, đây mới là vợ hắn nha!
Quý Kiến Quân đem tiền cho cô trong lòng thầm nghĩ.
Tô Đan Hồng liền không quản anh nữa, cầm tiền về phòng, đem tiền trước kia tiết kiệm tính toán lại, tổng cộng có 345 đồng 46 hào, chừng này tiền không biết mua được những gì, nhưng cô biết tuyệt đối không phải là khoản nhỏ.
Lần này chồng mang về tận 70 đồng, tiền trợ cấp hai tháng này so với mấy lần khác nhiều hơn mười mấy đồng?
Cầm hai mươi đồng ra ngoài, Tô Đan Hồng liền múc xô nước ở lu bên ngoài mang vào đun, đặt 20 đồng lên bàn nói: “Anh cầm mang sang cho mẹ đi.”
Quý Kiến Quân ngẩn người, sau đó gật gật đầu: “Được.” Thấy cô đang bận, vội hỏi: “Sao em lại nấu nước?”
“Cho anh tắm đó.” Tô Đan Hồng vừa thổi lửa vừa nói.
Quý Kiến Quân nghe vậy liền biết rồi nha, đêm nay có thịt ăn ^^ ( thịt gì thì mọi người tự biết nha ;)) , anh phải thể hiện thật tốt mới được, lại ăn hai chén sủi cảo lớn lấy sức.
Bây giờ đã tháng 10, trời bắt đầu lạnh dần, hai ngày trước còn có sương mù, phải đun nước nóng tắm mới chịu nổi.
Lúc Tô Đan Hồng nấu nước, Quý Kiến Quân ăn no liền đi thẳng ra ngoài, đúng lúc thấy lu hết nước, lúc về phải gánh thêm mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro