Chương 33
Ám Mặc Trầm Hương
2024-11-14 01:23:51
Diệp Hoan nói vậy là sợ ăn xôi chùa ngọng miệng. Bà nội đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy, cô không thích ứng được. Không phải bà nội nghe lời tiên sinh bói toán, thật sự coi cô là quý nhân chứ? Sự đối đãi khác biệt này quá rõ ràng. Trước đây bà nội đều lén lút để sữa cho Đông Đông và Nam Nam uống, chưa từng cho cô uống.
“Đứa trẻ ngốc, ba cháu không cho cháu uống, cháu thật sự không uống à, cháu không nói cho ba cháu biết, ba cháu có thể biết sao? Nếu nó dám nói cháu, bảo nó tới tìm bà.” Bà nội Diệp bá đạo nói xong, suy nghĩ: Đứa cháu gái này sao lại thành thật như vậy, có đồ ngon cũng không biết ăn? Nào có thông minh như Đông Đông và Nam Nam, có đồ ngon đều vội vàng ăn vào bụng. Lẽ nào kẻ ngốc có phúc ngốc?
Nếu Diệp Hoan biết bà nội nghĩ cô như vậy, chắc chắn sẽ lập tức uống hết toàn bộ sữa của bà nội, khiến bà cụ tiếc chết.
Vừa hay Diệp Đông và Diệp Nam ngủ dậy, mơ mơ hồ hồ, chúng đi vệ sinh xong trở lại, nghe ông nội lén lút báo tin: “Bà nội cháu cho Hoan Hoan đồ ăn ngon, hai cháu đi mau.”
Đông Đông và Nam Nam vừa nghe nói có đồ ăn ngon, lập tức tỉnh táo, giống như con khỉ luồn vào trong nhà: “Bà nội, bà cho chị ăn đồ ngon gì vậy.”
Bà nội Diệp vô cùng thích cặp cháu trai Đông Đông và Nam Nam có tướng mạo như thần, bà cụ vừa thấy là hai cháu trai, lập tức tươi cười: “Đông Đông và Nam Nam dậy rồi, đợi bà nội pha sữa cho các cháu uống.”
Bà nội Diệp pha ba bát sữa cho ba đứa nhỏ uống, có hơi xót. Bình thường đều là lén pha hai bát cho cháu trai uống, lần này pha thêm một bát, một bát thêm này vốn có thể để dành cho mình uống hoặc chồng mình uống, bà cụ có thể không xót sao?
Xót thì xót, bà nội Diệp nghĩ tới lời của tiên sinh bói toán, vẫn cắn răng bưng sữa tới trước mặt Hoan Hoan, cố làm ra vẻ hiền từ nói: “Hoan Hoan, mau uống đi, để nguội rồi không ngon.”
Bà nội Diệp sợ hai cháu trai bị bỏng, pha sữa đều pha nước ấm, bây giờ vừa chuẩn nhiệt.
Diệp Đông ngốc nghếch hỏi: “Bà nội, lần này không lén cho cháu và Nam Nam uống nữa, thế mà còn có phần của Hoan Hoan?”
Bà nội Diệp tức giận trừng Đồng Đồng không có mắt nhìn, chỉ chỉ vào đầu của cậu: “Nói bậy, bà lén cho các cháu uống khi nào, uống mau đi, uống xong thì đi chơi.”
Tuy bà nội Diệp thiên vị nhưng bị cháu trai chỉ ra, bà cụ vẫn cảm thấy mất mặt, nhấc bước rời đi, để lại ba đứa trẻ ngồi ngay ngắn uống sữa.
Diệp Nam quay đầu hỏi: “Hoan Hoan, bà nội của chúng ta bị sao vậy, sao lại đột nhiên đối xử tốt với chị như vậy?”
“Ai biết chứ?” Diệp Hoan không thể nói với em trai bởi vì tiên sinh bói toán nói cô là mệnh quý nhân, bà nội mới đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy.
Diệp Hoan uống ừng ực sữa vào bụng, sao lại cảm thấy sữa này cực kỳ ngọt, lẽ nào là vì cảm thấy được uống ké của bà nội?
Diệp Hoan không khỏi mỉm cười lắc đầu. Nghĩ bà nội ngoài không thương cô, ngược lại chưa từng bạc đãi cô, cô vẫn nên thêm chút suối Âm Dương vào trong vại nước nhà bà nội, người ta nói ăn xôi chùa ngọng miệng, không thể chiếm hời như thế được.
Diệp Đông và Diệp Nam uống hết sữa, chào ông bà nội rồi chạy ra ngoài chơi, Diệp Hoan lo an toàn của các em trai, sau đó ra ngoài theo.
Diệp Hoan đi trên đường phát hiện thế mà lại có thêm biểu ngữ tuyên truyền: “Trân quý tính mạng, tránh xa đuối nước”. Xem ra chú Kỷ thật sự nói được làm được, thật sự bảo người tuyên truyền chuyện phòng chống đuối nước ở nông thôn, chỉ là không biết liệu có được thôn dân coi trọng không. Dù sao thì hằng năm bởi vì đuối nước xảy ra chuyện không hiếm, hi vọng sự tuyên truyền của chú Kỷ có thể có tác dụng.
Đương nhiên Diệp Hoan sau khi trọng sinh sẽ không chạy lung tung khắp nơi cùng các em trai nữa, một đám nhóc chơi bên ngoài, Diệp Hoan tìm một nơi có bóng cây luyện công học tập, người qua đường đều tưởng cô đang ngây ngốc.
“Đây không phải là Hoan Hoan nhà lão Diệp sao, sao lại ngồi ở đây?”
Hoan Hoan nâng mắt lên, nhìn thấy một người tầm tuổi bà nội, nhưng cô không quen, vẫn ngoan ngoãn chào một tiếng: “Cháu chào bà.”
“Hoan Hoan thật ngoan, thấy cháu khác với đám trẻ trong thôn, chẳng trách tiên sinh bói toán nói cháu mang mệnh quý nhân, mau cho bà ôm một chút, cho ba ké chút quý khí!”
“Đứa trẻ ngốc, ba cháu không cho cháu uống, cháu thật sự không uống à, cháu không nói cho ba cháu biết, ba cháu có thể biết sao? Nếu nó dám nói cháu, bảo nó tới tìm bà.” Bà nội Diệp bá đạo nói xong, suy nghĩ: Đứa cháu gái này sao lại thành thật như vậy, có đồ ngon cũng không biết ăn? Nào có thông minh như Đông Đông và Nam Nam, có đồ ngon đều vội vàng ăn vào bụng. Lẽ nào kẻ ngốc có phúc ngốc?
Nếu Diệp Hoan biết bà nội nghĩ cô như vậy, chắc chắn sẽ lập tức uống hết toàn bộ sữa của bà nội, khiến bà cụ tiếc chết.
Vừa hay Diệp Đông và Diệp Nam ngủ dậy, mơ mơ hồ hồ, chúng đi vệ sinh xong trở lại, nghe ông nội lén lút báo tin: “Bà nội cháu cho Hoan Hoan đồ ăn ngon, hai cháu đi mau.”
Đông Đông và Nam Nam vừa nghe nói có đồ ăn ngon, lập tức tỉnh táo, giống như con khỉ luồn vào trong nhà: “Bà nội, bà cho chị ăn đồ ngon gì vậy.”
Bà nội Diệp vô cùng thích cặp cháu trai Đông Đông và Nam Nam có tướng mạo như thần, bà cụ vừa thấy là hai cháu trai, lập tức tươi cười: “Đông Đông và Nam Nam dậy rồi, đợi bà nội pha sữa cho các cháu uống.”
Bà nội Diệp pha ba bát sữa cho ba đứa nhỏ uống, có hơi xót. Bình thường đều là lén pha hai bát cho cháu trai uống, lần này pha thêm một bát, một bát thêm này vốn có thể để dành cho mình uống hoặc chồng mình uống, bà cụ có thể không xót sao?
Xót thì xót, bà nội Diệp nghĩ tới lời của tiên sinh bói toán, vẫn cắn răng bưng sữa tới trước mặt Hoan Hoan, cố làm ra vẻ hiền từ nói: “Hoan Hoan, mau uống đi, để nguội rồi không ngon.”
Bà nội Diệp sợ hai cháu trai bị bỏng, pha sữa đều pha nước ấm, bây giờ vừa chuẩn nhiệt.
Diệp Đông ngốc nghếch hỏi: “Bà nội, lần này không lén cho cháu và Nam Nam uống nữa, thế mà còn có phần của Hoan Hoan?”
Bà nội Diệp tức giận trừng Đồng Đồng không có mắt nhìn, chỉ chỉ vào đầu của cậu: “Nói bậy, bà lén cho các cháu uống khi nào, uống mau đi, uống xong thì đi chơi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy bà nội Diệp thiên vị nhưng bị cháu trai chỉ ra, bà cụ vẫn cảm thấy mất mặt, nhấc bước rời đi, để lại ba đứa trẻ ngồi ngay ngắn uống sữa.
Diệp Nam quay đầu hỏi: “Hoan Hoan, bà nội của chúng ta bị sao vậy, sao lại đột nhiên đối xử tốt với chị như vậy?”
“Ai biết chứ?” Diệp Hoan không thể nói với em trai bởi vì tiên sinh bói toán nói cô là mệnh quý nhân, bà nội mới đột nhiên đối xử tốt với cô như vậy.
Diệp Hoan uống ừng ực sữa vào bụng, sao lại cảm thấy sữa này cực kỳ ngọt, lẽ nào là vì cảm thấy được uống ké của bà nội?
Diệp Hoan không khỏi mỉm cười lắc đầu. Nghĩ bà nội ngoài không thương cô, ngược lại chưa từng bạc đãi cô, cô vẫn nên thêm chút suối Âm Dương vào trong vại nước nhà bà nội, người ta nói ăn xôi chùa ngọng miệng, không thể chiếm hời như thế được.
Diệp Đông và Diệp Nam uống hết sữa, chào ông bà nội rồi chạy ra ngoài chơi, Diệp Hoan lo an toàn của các em trai, sau đó ra ngoài theo.
Diệp Hoan đi trên đường phát hiện thế mà lại có thêm biểu ngữ tuyên truyền: “Trân quý tính mạng, tránh xa đuối nước”. Xem ra chú Kỷ thật sự nói được làm được, thật sự bảo người tuyên truyền chuyện phòng chống đuối nước ở nông thôn, chỉ là không biết liệu có được thôn dân coi trọng không. Dù sao thì hằng năm bởi vì đuối nước xảy ra chuyện không hiếm, hi vọng sự tuyên truyền của chú Kỷ có thể có tác dụng.
Đương nhiên Diệp Hoan sau khi trọng sinh sẽ không chạy lung tung khắp nơi cùng các em trai nữa, một đám nhóc chơi bên ngoài, Diệp Hoan tìm một nơi có bóng cây luyện công học tập, người qua đường đều tưởng cô đang ngây ngốc.
“Đây không phải là Hoan Hoan nhà lão Diệp sao, sao lại ngồi ở đây?”
Hoan Hoan nâng mắt lên, nhìn thấy một người tầm tuổi bà nội, nhưng cô không quen, vẫn ngoan ngoãn chào một tiếng: “Cháu chào bà.”
“Hoan Hoan thật ngoan, thấy cháu khác với đám trẻ trong thôn, chẳng trách tiên sinh bói toán nói cháu mang mệnh quý nhân, mau cho bà ôm một chút, cho ba ké chút quý khí!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro