Chương 43
Ám Mặc Trầm Hương
2024-11-14 01:23:51
Cứ không rõ ràng như vậy, ba người lại quay về nhà họ Diệp.
Lâm Nghi Song vào nhà nói với đạo trưởng: “Đạo trưởng, trước khi đi ba mẹ chúng đã nhờ tôi chăm sóc chúng một chút, bây giờ tôi làm xong việc mới tới. Đứa nhỏ Diệp Hoan này cũng thật là, ba mẹ không có nhà, cũng dám nhận bừa sư phụ, chuyện này phải đợi ba mẹ nó về rồi tính.”
Kỷ đạo trưởng là một người lõi đời, người nhiều kiến thức, Lâm Nghi Song vừa nói xong, ông ấy đã hiểu ý của bà ấy, có lẽ là sợ ông ấy là lừa đảo.
Người không biết không đáng trách. Được thôi, nể tình bà ấy có lòng tốt, ông ấy không trách bà ấy.
Kỷ đạo trưởng nhớ tới Diệp Hoan nói nhà bên cũng họ Kỷ, ông thấy tướng mặt của người phụ nữ này không tồi, nhưng chắc chắn không có quan hệ huyết thống với ông ấy, sau đó nhìn đứa trẻ do bà ấy dẫn tới, cô bé tên Trân Trân kia, ngược lại trên mặt có chút bóng dáng của người nhà họ Kỷ.
Nhưng rốt cuộc có phải là hậu bối của ông ấy không còn phải phí tấm bùa dẫn huyết mạch kiểm tra, Kỷ đạo trưởng lười phí việc. Dù sao thì trông tướng mặt của hai mẹ con này không tồi, lại không có tai nạn gì sắp đối mặt, không cần ông ấy chủ động nhận hậu bối.
Gia tộc ban đầu của Kỷ đạo trưởng cũng là một gia tộc lớn, con cháu đông đúc. Chỉ cần gia tộc không xảy ra nguy cơ nghiêm trọng, Kỷ đạo trưởng sẽ không dễ dàng xuất hiện. Vai vế của ông ấy cao, lại ở bên ngoài quanh năm, rất ít khi liên lạc với người trong gia tộc, cho nên rất nhiều hậu bối chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp ông ấy.
Lâm Nghi Song chủ động nói chuyện vài câu với Kỷ đạo trưởng, cảm thấy ông ấy không giống lừa đảo. Nhưng lừa đảo cũng không viết chữ trên mặt, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Cho nên Lâm Nghi Song tiếp tục ở nhà họ Diệp, trông chừng mấy đứa trẻ.
Kỷ đạo trưởng không thích dáng vẻ Lâm Nghi Song phòng bị ông ấy, nếu không phải vì đợi ba mẹ của Diệp Hoan, ông ấy đã sớm phất tay áo rời đi rồi. Ông ấy chê ở nhà họ Diệp nhàm chán, định hôm nay bắt đầu dạy Diệp Hoan luyện chữ.
“Diệp Hoan, nhà con có bút lông và mực nước không?”
“Không có, người nhà con đều không biết viết chữ bút lông, chắc chắn không có thứ đó.”
“Dù sao thì sau này con phải theo ta học thư pháp, chi bằng bây giờ đi mua, ta dạy con luyện chữ thế nào trước.” Sau đó Kỷ đạo trưởng vươn tay vào trong ống tay áo đạo sĩ lấy ra một tờ đại đoàn kết (10 tệ): “Cho con tiền, mau đi mua đi.”
“Sư phụ, sao con có thể tiêu tiền của người?” Diệp Hoan không dám nhận.
Kỷ đạo trưởng trừng Diệp Hoan nói: “Cho con thì con cầm lấy đi, không nghe câu trưởng giả ban, không dám từ sao?”
Diệp Đông và Diệp Nam mỏi mắt nhìn, hi vọng ông đạo trưởng cũng cho họ một tờ đại đoàn kết. Đáng tiếc là không thể nào, Kỷ đạo trưởng chỉ hào phóng với người của mình; ông ấy xưa giờ không để ý những người không liên quan tới mình.
Diệp Hoan tới cửa hàng đại lý mua bút lông, Diệp Đông và Diệp Nam giống như côn trùng cũng đi theo. Vốn dĩ Trân Trân cũng muốn theo, bọn trẻ đều đi hết, để bà ấy và đạo trưởng ở nhà là sao. Cho nên Lâm Nghi Song ngăn không cho con gái đi, khiến Trân Trân giận bĩu môi không thèm để ý tới mẹ nữa.
Ba đứa trẻ thường chạy nhảy ở bên ngoài, tốc độ rất nhanh, chỉ tầm mười phút đã mua mực nước và bút lông về. Diệp Hoan còn trả tiền thừa cho sư phụ.
Kỷ sư phụ thiếu kiên nhẫn nói: “Đã cho con rồi chính là của con, cầm lấy coi như tiền tiêu vặt đi.”
Diệp Đông, Diệp Nam tỏ vẻ ngưỡng mộ nhìn chị gái. Sao không có ai cho chúng tiền tiêu vặt?
Diệp Hoan chỉ mua bút mực, không mua giấy, giấy dùng để luyện chữ là giấy báo cũ. Trong nhà có rất nhiều giấy báo cũ Diệp Trường Vinh lấy ra đọc, đủ dùng một quãng thời gian.
Sau đó đạo trưởng bắt đầu dạy cho Diệp Hoan viết chữ lớn, người khác ở một bên xem.
Lúc nhỏ Lâm Nghi Song cũng từng luyện chữ một quãng thời gian, nhưng không kiên trì được mà thôi. Tuy trình độ viết chữ thư pháp của bà ấy không ra sao, nhưng bà ấy có năng lực giám định. Bà ấy vừa nhìn đã nhận ra Kỷ đạo trưởng quả thực là một người giỏi chữ thư pháp. Chữ thư pháp của ông ấy viết mây bay nước chảy, tiêu sái thoát tục, đúng là chữ dễ khiến người khác nhận được hảo cảm hơn là người.
Nhưng Lâm Nghi Song biết đây là sư phụ mà Diệp Hoan vừa nhận, cũng không dám để mấy đứa trẻ ở nhà họ Diệp không quản.
Kỷ Nguyên Sâm ngoan ngoãn ở nhà đọc sách một lúc, lại lấy bài tập hè ra làm vài trang. Làm xong cậu ấy liền buồn bực: sao mẹ và em gái vẫn chưa về, nhà họ Diệp có gì vui tới thế sao?
Kỷ Nguyên Sâm chê con nít nhiều ầm ĩ, không muốn đến nhà họ Diệp. Nhưng với tính cách của mẹ, thế mà lại có thể ở nhà người ta lâu như vậy, chắc chắn có chuyện, hay là tới xem thử.
Kết quả Kỷ Nguyên Sâm tới nhìn, tất cả mọi người đang học viết chữ thư pháp, cậu ấy chen tới xem.
Lâm Nghi Song vào nhà nói với đạo trưởng: “Đạo trưởng, trước khi đi ba mẹ chúng đã nhờ tôi chăm sóc chúng một chút, bây giờ tôi làm xong việc mới tới. Đứa nhỏ Diệp Hoan này cũng thật là, ba mẹ không có nhà, cũng dám nhận bừa sư phụ, chuyện này phải đợi ba mẹ nó về rồi tính.”
Kỷ đạo trưởng là một người lõi đời, người nhiều kiến thức, Lâm Nghi Song vừa nói xong, ông ấy đã hiểu ý của bà ấy, có lẽ là sợ ông ấy là lừa đảo.
Người không biết không đáng trách. Được thôi, nể tình bà ấy có lòng tốt, ông ấy không trách bà ấy.
Kỷ đạo trưởng nhớ tới Diệp Hoan nói nhà bên cũng họ Kỷ, ông thấy tướng mặt của người phụ nữ này không tồi, nhưng chắc chắn không có quan hệ huyết thống với ông ấy, sau đó nhìn đứa trẻ do bà ấy dẫn tới, cô bé tên Trân Trân kia, ngược lại trên mặt có chút bóng dáng của người nhà họ Kỷ.
Nhưng rốt cuộc có phải là hậu bối của ông ấy không còn phải phí tấm bùa dẫn huyết mạch kiểm tra, Kỷ đạo trưởng lười phí việc. Dù sao thì trông tướng mặt của hai mẹ con này không tồi, lại không có tai nạn gì sắp đối mặt, không cần ông ấy chủ động nhận hậu bối.
Gia tộc ban đầu của Kỷ đạo trưởng cũng là một gia tộc lớn, con cháu đông đúc. Chỉ cần gia tộc không xảy ra nguy cơ nghiêm trọng, Kỷ đạo trưởng sẽ không dễ dàng xuất hiện. Vai vế của ông ấy cao, lại ở bên ngoài quanh năm, rất ít khi liên lạc với người trong gia tộc, cho nên rất nhiều hậu bối chỉ nghe danh chứ chưa từng gặp ông ấy.
Lâm Nghi Song chủ động nói chuyện vài câu với Kỷ đạo trưởng, cảm thấy ông ấy không giống lừa đảo. Nhưng lừa đảo cũng không viết chữ trên mặt, vẫn nên cẩn thận thì hơn. Cho nên Lâm Nghi Song tiếp tục ở nhà họ Diệp, trông chừng mấy đứa trẻ.
Kỷ đạo trưởng không thích dáng vẻ Lâm Nghi Song phòng bị ông ấy, nếu không phải vì đợi ba mẹ của Diệp Hoan, ông ấy đã sớm phất tay áo rời đi rồi. Ông ấy chê ở nhà họ Diệp nhàm chán, định hôm nay bắt đầu dạy Diệp Hoan luyện chữ.
“Diệp Hoan, nhà con có bút lông và mực nước không?”
“Không có, người nhà con đều không biết viết chữ bút lông, chắc chắn không có thứ đó.”
“Dù sao thì sau này con phải theo ta học thư pháp, chi bằng bây giờ đi mua, ta dạy con luyện chữ thế nào trước.” Sau đó Kỷ đạo trưởng vươn tay vào trong ống tay áo đạo sĩ lấy ra một tờ đại đoàn kết (10 tệ): “Cho con tiền, mau đi mua đi.”
“Sư phụ, sao con có thể tiêu tiền của người?” Diệp Hoan không dám nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ đạo trưởng trừng Diệp Hoan nói: “Cho con thì con cầm lấy đi, không nghe câu trưởng giả ban, không dám từ sao?”
Diệp Đông và Diệp Nam mỏi mắt nhìn, hi vọng ông đạo trưởng cũng cho họ một tờ đại đoàn kết. Đáng tiếc là không thể nào, Kỷ đạo trưởng chỉ hào phóng với người của mình; ông ấy xưa giờ không để ý những người không liên quan tới mình.
Diệp Hoan tới cửa hàng đại lý mua bút lông, Diệp Đông và Diệp Nam giống như côn trùng cũng đi theo. Vốn dĩ Trân Trân cũng muốn theo, bọn trẻ đều đi hết, để bà ấy và đạo trưởng ở nhà là sao. Cho nên Lâm Nghi Song ngăn không cho con gái đi, khiến Trân Trân giận bĩu môi không thèm để ý tới mẹ nữa.
Ba đứa trẻ thường chạy nhảy ở bên ngoài, tốc độ rất nhanh, chỉ tầm mười phút đã mua mực nước và bút lông về. Diệp Hoan còn trả tiền thừa cho sư phụ.
Kỷ sư phụ thiếu kiên nhẫn nói: “Đã cho con rồi chính là của con, cầm lấy coi như tiền tiêu vặt đi.”
Diệp Đông, Diệp Nam tỏ vẻ ngưỡng mộ nhìn chị gái. Sao không có ai cho chúng tiền tiêu vặt?
Diệp Hoan chỉ mua bút mực, không mua giấy, giấy dùng để luyện chữ là giấy báo cũ. Trong nhà có rất nhiều giấy báo cũ Diệp Trường Vinh lấy ra đọc, đủ dùng một quãng thời gian.
Sau đó đạo trưởng bắt đầu dạy cho Diệp Hoan viết chữ lớn, người khác ở một bên xem.
Lúc nhỏ Lâm Nghi Song cũng từng luyện chữ một quãng thời gian, nhưng không kiên trì được mà thôi. Tuy trình độ viết chữ thư pháp của bà ấy không ra sao, nhưng bà ấy có năng lực giám định. Bà ấy vừa nhìn đã nhận ra Kỷ đạo trưởng quả thực là một người giỏi chữ thư pháp. Chữ thư pháp của ông ấy viết mây bay nước chảy, tiêu sái thoát tục, đúng là chữ dễ khiến người khác nhận được hảo cảm hơn là người.
Nhưng Lâm Nghi Song biết đây là sư phụ mà Diệp Hoan vừa nhận, cũng không dám để mấy đứa trẻ ở nhà họ Diệp không quản.
Kỷ Nguyên Sâm ngoan ngoãn ở nhà đọc sách một lúc, lại lấy bài tập hè ra làm vài trang. Làm xong cậu ấy liền buồn bực: sao mẹ và em gái vẫn chưa về, nhà họ Diệp có gì vui tới thế sao?
Kỷ Nguyên Sâm chê con nít nhiều ầm ĩ, không muốn đến nhà họ Diệp. Nhưng với tính cách của mẹ, thế mà lại có thể ở nhà người ta lâu như vậy, chắc chắn có chuyện, hay là tới xem thử.
Kết quả Kỷ Nguyên Sâm tới nhìn, tất cả mọi người đang học viết chữ thư pháp, cậu ấy chen tới xem.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro