Trọng Sinh 80: Quân Tẩu Quyến Rũ Đừng Hòng Ly Hôn
Chương 8
Ngũ Tử Chanh
2024-08-18 08:43:55
Cố Tẩy Nghiễn giấu cô thật kỹ.
Dì Vương đuổi theo vào bếp, thấy Diệp Đóa Đóa đang đứng trước bếp uống cháo, vội chạy đến hỏi: "Bà chủ sao lại khóc? Không ngon sao?"
Đoàn trưởng Cố ngày thường bận rộn như vậy, nhìn là biết không hay vào bếp, tay nghề nấu ăn có thể tốt đến đâu.
Nhưng cũng không đến nỗi khó ăn đến mức phải khóc chứ?
Diệp Đóa Đóa hoàn hồn nhận ra mặt mình ướt, giơ tay lên lau khóe mắt, cười tươi nói với dì Vương: "Ngon lắm, cảm ơn dì Vương."
Cô cười, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền nông, đẹp không sao tả xiết.
Dì Vương ngẩn người trong chốc lát, ngượng ngùng kéo khóe miệng: "Bà chủ, cháo do đoàn trưởng Cố nấu, tôi không góp sức gì cả."
Diệp Đóa Đóa vẫn cười, dặn dì Vương: "Tôi biết chuyện này, đừng nói với anh ấy."
Hai vợ chồng này sao vậy? Sao đều muốn giấu nhau thế? Dì Vương tuy thấy lạ, nhưng chuyện của chủ nhà, bà cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cần đáp ứng là được.
So với cháo do Cố Tẩy Nghiễn tự tay nấu, Lục Thời Phong chẳng là cái thá gì, Diệp Đóa Đóa sớm đã quên hắn ta từ lâu, thong thả uống hết hai bát cháo, tâm trạng vui vẻ ra khỏi cửa.
Bình thường, Diệp Đóa Đóa ra ngoài đều có thói quen che ô, vì thế, Cố Tẩy Nghiễn đã nhờ người đặt riêng cho cô mấy chiếc ô che nắng, không giống như loại ô đen to thường thấy trên thị trường, vừa không đẹp mắt lại vừa cồng kềnh, ô của cô, nhỏ nhắn, màu sắc rực rỡ, tùy tiện che một chiếc, đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý.
Hôm nay, ngoại lệ, Diệp Đóa Đóa ra ngoài mà không che ô.
Kiếp trước Diệp Đóa Đóa vẫn luôn sống trong khu nhà quân đội, nhưng không được tự do, đến chết cũng không được ngắm nhìn kỹ càng cỏ cây nơi đây.
Giờ mới phát hiện ra, bên đường khu nhà, bên tòa nhà, trồng đầy bạch dương, xen kẽ cây ngô đồng, từng hàng từng hàng đứng hai bên đường, thật là hùng vĩ.
Hơn nữa còn rất hữu dụng, cho dù là giữa mùa hè, chỉ cần đứng dưới bóng cây, tiện tay quạt một cái, cũng mát mẻ hơn ở nhà rất nhiều.
Vì vậy, bất kể lúc nào, nơi có bóng cây rậm rạp nhất, luôn có thể thấy một nhóm ông bà, mỗi người ngồi một chiếc ghế nhỏ, các ông chơi cờ tướng, các bà tám chuyện gia đình, trong máy thu thanh phát ra tiếng phát thanh.
Dì Vương đuổi theo vào bếp, thấy Diệp Đóa Đóa đang đứng trước bếp uống cháo, vội chạy đến hỏi: "Bà chủ sao lại khóc? Không ngon sao?"
Đoàn trưởng Cố ngày thường bận rộn như vậy, nhìn là biết không hay vào bếp, tay nghề nấu ăn có thể tốt đến đâu.
Nhưng cũng không đến nỗi khó ăn đến mức phải khóc chứ?
Diệp Đóa Đóa hoàn hồn nhận ra mặt mình ướt, giơ tay lên lau khóe mắt, cười tươi nói với dì Vương: "Ngon lắm, cảm ơn dì Vương."
Cô cười, đôi mắt cong cong, lúm đồng tiền nông, đẹp không sao tả xiết.
Dì Vương ngẩn người trong chốc lát, ngượng ngùng kéo khóe miệng: "Bà chủ, cháo do đoàn trưởng Cố nấu, tôi không góp sức gì cả."
Diệp Đóa Đóa vẫn cười, dặn dì Vương: "Tôi biết chuyện này, đừng nói với anh ấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai vợ chồng này sao vậy? Sao đều muốn giấu nhau thế? Dì Vương tuy thấy lạ, nhưng chuyện của chủ nhà, bà cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ cần đáp ứng là được.
So với cháo do Cố Tẩy Nghiễn tự tay nấu, Lục Thời Phong chẳng là cái thá gì, Diệp Đóa Đóa sớm đã quên hắn ta từ lâu, thong thả uống hết hai bát cháo, tâm trạng vui vẻ ra khỏi cửa.
Bình thường, Diệp Đóa Đóa ra ngoài đều có thói quen che ô, vì thế, Cố Tẩy Nghiễn đã nhờ người đặt riêng cho cô mấy chiếc ô che nắng, không giống như loại ô đen to thường thấy trên thị trường, vừa không đẹp mắt lại vừa cồng kềnh, ô của cô, nhỏ nhắn, màu sắc rực rỡ, tùy tiện che một chiếc, đi đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý.
Hôm nay, ngoại lệ, Diệp Đóa Đóa ra ngoài mà không che ô.
Kiếp trước Diệp Đóa Đóa vẫn luôn sống trong khu nhà quân đội, nhưng không được tự do, đến chết cũng không được ngắm nhìn kỹ càng cỏ cây nơi đây.
Giờ mới phát hiện ra, bên đường khu nhà, bên tòa nhà, trồng đầy bạch dương, xen kẽ cây ngô đồng, từng hàng từng hàng đứng hai bên đường, thật là hùng vĩ.
Hơn nữa còn rất hữu dụng, cho dù là giữa mùa hè, chỉ cần đứng dưới bóng cây, tiện tay quạt một cái, cũng mát mẻ hơn ở nhà rất nhiều.
Vì vậy, bất kể lúc nào, nơi có bóng cây rậm rạp nhất, luôn có thể thấy một nhóm ông bà, mỗi người ngồi một chiếc ghế nhỏ, các ông chơi cờ tướng, các bà tám chuyện gia đình, trong máy thu thanh phát ra tiếng phát thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro