Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Cậu Đi Tìm Cô Ấy Đi
Bảo Trang Thành
2024-11-22 15:56:35
Lời nói của Khang Vĩ lại rất trực tiếp, cũng rất chân thành: “Tôi cũng biết tình hình của mẹ Vưu Lệ, Vưu Lệ đã phải chịu rất nhiều áp lực khi phải chăm sóc cho một người bệnh trong một thời gian dài. Tôi cũng không biết hai người có đến được với nhau hay không, người nhà của anh có cho phép anh và Vưu Lệ ở bên nhau không, hai chúng ta lớn lên với nhau từ nhỏ, mặc dù khác họ, nhưng chẳng khác gì những anh em cùng một họ cả. Mặc dù người anh em này không thể trói Vưu Lệ mang đến cho anh, nhưng ít nhất cũng có thể làm gì đó cho anh……Nếu như người nhà anh thật sự không đồng ý chuyện này, trong tay anh cũng không thiếu tiền, vậy thì có thể cùng tiểu Vưu gánh vác chi phí trị liệu của mẹ cô ấy, anh nói đúng không?”
Mặc dù Tiểu Vưu nhìn có vẻ không muốn để Thiệu Quang Vinh gánh vác chi phí cùng mình.
Nhưng nếu như hai người họ thực sự ở bên nhau, người nhà Thiệu Quang Vinh lại không đồng ý, Thiệu Quang Vinh lại không có cách nào để giúp cô ấy, vậy thì anh ấy thực sự đành lòng để cho Vưu Lệ tự chống đỡ mọi chuyện một mình sao.
Cho nên có tiền sẽ tốt hơn là không có tiền nhiều, trong tay có tiền là có thể giải quyết được rất nhiều khó khăn một cách dễ dàng.
Bản thân Khanh Vĩ cũng từng trải qua những trở ngại trong tình cảm như vậy, cho nên anh ấy thực sự hy vọng cuộc sống của những người bạn bên cạnh mình có thể được hạnh phúc. Lý do không thể ở bên nhau có thể là ‘không yêu’, chứ không phải là do ‘thiếu tiền’ hay những lý do vớ vẩn khác, như vậy thì thật sự rất đáng tiếc!
Hai tay Thiệu Quang Vinh nắm chặt lại, đấm nhẹ vào vai Khang Vĩ nói: “Cảm ơn nhé người anh em! Nhưng 40 vạn là đủ rồi, ý tốt của cậu tôi xin nhận, mỗi năm tôi cũng có thể nhận được một phần lợi nhuận từ cửa hàng vật liệu xây dựng, có số tiền này là đủ rồi, cậu cũng biết tình hình của tôi mà, có lẽ kinh tế có chút dư dả, nhưng cũng không quá giàu có!”
Nếu quá giàu thì có nghĩa là có vấn đề.
Không biết còn có thể nhận được bao nhiêu lần chia hoa hồng từ cửa hàng vật liệu xây dựng nữa. Nếu như tiểu Vưu thật sự chấp nhận anh ấy thì Thiệu Quang Vinh muốn đem 4% cổ phần của cửa hàng vật liệu xây dựng đó sang tên cho Tiểu Vưu.
Lấy tiền mà không làm việc thì sẽ rất hổ thẹn, đây chính là lý do khiến cho Thiệu Quang Vinh phải sắp xếp thời gian để thành lập chi nhánh ở Bắc Kinh.
Anh đã trả giá vì cửa hàng vật liệu xây dựng, như vậy thì số tiền hoa hồng mà anh được nhận từ đó sẽ không phải là do người khác thấy anh đáng thương mà bố thí, như thế thì lúc tiểu Vưu dùng số tiền đó cũng sẽ thấy có tự tin.
Một người đàn ông khỏe mạnh mà lại không nuôi nổi người phụ nữ của mình, vậy thì người đó thật sự quá kém cỏi rồi.
Thiệu Quang Vinh đã lên kế hoạch tương lai một cách rõ ràng, Tiểu Vưu sớm muộn gì cũng sẽ là vợ của anh, cô ấy sẽ không trốn được đâu.
Chỉ là người anh em của anh thì hơi thảm, nhìn một cái mà xem Khang Vĩ đã bị Tiểu Đan hại thành bộ dáng gì rồi.
Rốt cuộc là thể diện quan trọng hay là tình yêu quan trọng hơn đây?
“Khang tử, nếu không thì cậu đến Tây Bắc tìm cô ấy đi?”
Thiệu Quang Vinh cũng rất nghiêm túc đưa ra kiến nghị.
Thể diện rất quan trọng, nhưng giữ vững thể diện cũng rất đau khổ và mệt mỏi.
Nếu như hắn mà thích một người phụ nữ nhưng lại không chiếm được thì dù có trói cũng phải trói người phụ nữ kia vào bên người mình, bây giờ không yêu hắn nhưng về sau không phải sẽ tốt sao? Hoặc có thể sẽ không bao giờ yêu hắn thì cũng không sao, ít nhất vẫn có thể nhìn thấy nhau.
Thế mà Khang Vĩ lại lựa chọn buông tay.
Kiểu buông tay này chẳng được gì, quên Đan Du Quân còn được, bản thân ăn sung mặc sướng, mặc kệ Đan Du Quân đi dạy bao nhiêu năm, cũng không liên quan gì đến Khang Vĩ.
Nhưng hiển nhiên là Khang Vĩ không phải loại người như thế.
Hắn vẫn chưa thể thoát ra khỏi mối tình đầu, cũng không quen thêm người bạn gái thứ hai, áp bức bản thân giống như một tăng nhân tu hành khổ hạnh, kiểu buông tay này không hề tiêu sái một chút nào, dựa vào cái gì lại để cho một mình Đan Du Quân được thoải mái vui sướng?
Thiệu Quang Vinh đưa ra ý tưởng:
“Đến Tây Bắc hơi phiền toái một chút, bây giờ cậu cũng không đi làm, một tháng dành ra vài ngày nghỉ để đi! Tôi nói cho cậu, người phụ nữ có lợi hại thế nào cũng không thể cưỡng lại được sự dây dưa của đàn ông, chỗ mà Đan Du Quân đang ở, nhìn đâu cũng toàn là người nông thôn, cô ấy có thể tìm được ai có điều kiện tốt hơn cậu? Chỉ cần cuối cùng cô ấy lựa chọn gả chồng, thì cậu vẫn còn cơ hội, trừ phi cả đời này cô ấy không kết hôn mà muốn cống hiến cho Tây Bắc, nếu không thì cô ấy chắc chắn sẽ không tìm được đối tượng kết hôn nào phù hơn hơn cậu, cậu có cơ sở vật chất, hai người ít nhiều gì cũng vẫn còn tình cảm —”
Càng nói, ý nghĩ của Triệu Quang Vinh càng rõ ràng.
“Tiểu Đan không phải là người như thế.”
Khang Vĩ đánh gãy lời Thiệu Quang Vinh.
“Tôi không biết tới khi nào Tiểu Đan mới muốn kết hôn, hoặc là việc có muốn kết hôn hay không, cho dù là như thế nào thì cô ấy sẽ không tùy tiện gả cho một người đàn ông. Cô ấy có kế hoạch cho cuộc sống bản thân, cũng không phải không thích tôi một chút nào, chỉ là…. Được rồi, tôi sẽ không đi đến Tây Bắc nữa. Hai ta đang nói chuyện của anh, tự dưng kéo chủ đề về phía tôi làm gì?”
Đây là kết luận sau khi Khang Vĩ đã suy nghĩ cẩn thận.
Nếu nói Đan Du Quân không hề thích hắn một chút nào thì chắc chắn là không có khả năng.
Không thích hắn thì sao lại hẹn hò với hắn lâu như thế, không phải Đan Du Quân đang lãng phí thời gian của bản thân hay sao!
Đúng là thật sự thích hắn, nhưng lại không đặt hắn ở trong kế hoạch cuộc sống của cô ấy mà thôi.
Điều làm Khang Vĩ không hiểu chính là cái đó, Đan Du Quân dựa vào cái gì mà nhận định rằng hắn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, sẽ không ủng hộ những quyết định của cô, không có tư cách đặt chân vào kế hoạch cuộc sống của cô?
Mối tình đầu bị nhục, Khang Vĩ cảm thấy yêu đương quá mệt mỏi, cũng không thú vị, không vui bằng đi kiếm tiền.
Thiệu Quang Vinh ngẫm lại bản thân, vẫn chưa theo đuổi được Tiểu Vưu thành công, được rồi, hắn dựa vào gì để dạy Khang Vĩ chứ.
Vẫn nên nỗ lực kiếm tiền, người đàn ông trong túi không có tiền, trên tay không quyền thì ngay cả làm việc cũng không nắm chắc. Thiệu Quang Vinh lôi kéo Khang Vĩ nói nửa ngày, mục tiêu năm nay của hắn không chỉ là xây dựng chi nhánh ở thủ đô mà còn ở cả Tân Thị. Nếu được thì sẽ mở thêm một chi nhánh bên Thương Đô, Thương Đô là đầu mối then chốt của đường sắt Trung Nguyên, nối liền hai phía bắc nam, cũng cần phải chiếm đóng.
Hai anh em nói xong, thì mỗi người đều quay về gom tiền.
Khang Vĩ còn đỡ hơn chút, xưởng gia cụ của bản thân hắn kiếm được tiền, cổ phần ở cửa hàng vật liệu xây dựng cũng nhiều hơn Thiệu Quang Vinh, góp đủ 260 vạn khá dễ dàng.
Việc góp 40 vạn của Thiệu Quang Vinh hơi gập ghềnh.
Nếu hắn không phải là mầm độc đinh của Thiệu gia, lấy nhiều tiền như thế, người nhà hắn có thể đánh gãy chân hắn.
Mười mấy vạn, của cải mấy nhà đều bị hắn đào sạch sẽ, nếu số tiền này bị hắn đầu tư lỗ sạch, ba mẹ của Thiệu Quang Vinh cũng không biết lấy gì trả người trong nhà. Vẫn nhờ có bác cả của Thiệu Quang Vinh - Thiệu Lập Dân ủng hộ:
“Cho nó thì cứ cho đi, tuổi nó cũng chẳng còn nhỏ, không chơi bời như mấy năm trước, cầm mười mấy vạn cũng vẫn có chỗ để tiêu tiền…. Nhưng mà dù có tai họa con gái nhà ai thì cũng không đến mức đổ nhiều tiền vào như thế. Trong nhà có tiền lại không cho nó, không phải đang ép nó đi lên con đường ngoại môn tà đạo để kiếm tiền hay sao?”
Mặc dù Tiểu Vưu nhìn có vẻ không muốn để Thiệu Quang Vinh gánh vác chi phí cùng mình.
Nhưng nếu như hai người họ thực sự ở bên nhau, người nhà Thiệu Quang Vinh lại không đồng ý, Thiệu Quang Vinh lại không có cách nào để giúp cô ấy, vậy thì anh ấy thực sự đành lòng để cho Vưu Lệ tự chống đỡ mọi chuyện một mình sao.
Cho nên có tiền sẽ tốt hơn là không có tiền nhiều, trong tay có tiền là có thể giải quyết được rất nhiều khó khăn một cách dễ dàng.
Bản thân Khanh Vĩ cũng từng trải qua những trở ngại trong tình cảm như vậy, cho nên anh ấy thực sự hy vọng cuộc sống của những người bạn bên cạnh mình có thể được hạnh phúc. Lý do không thể ở bên nhau có thể là ‘không yêu’, chứ không phải là do ‘thiếu tiền’ hay những lý do vớ vẩn khác, như vậy thì thật sự rất đáng tiếc!
Hai tay Thiệu Quang Vinh nắm chặt lại, đấm nhẹ vào vai Khang Vĩ nói: “Cảm ơn nhé người anh em! Nhưng 40 vạn là đủ rồi, ý tốt của cậu tôi xin nhận, mỗi năm tôi cũng có thể nhận được một phần lợi nhuận từ cửa hàng vật liệu xây dựng, có số tiền này là đủ rồi, cậu cũng biết tình hình của tôi mà, có lẽ kinh tế có chút dư dả, nhưng cũng không quá giàu có!”
Nếu quá giàu thì có nghĩa là có vấn đề.
Không biết còn có thể nhận được bao nhiêu lần chia hoa hồng từ cửa hàng vật liệu xây dựng nữa. Nếu như tiểu Vưu thật sự chấp nhận anh ấy thì Thiệu Quang Vinh muốn đem 4% cổ phần của cửa hàng vật liệu xây dựng đó sang tên cho Tiểu Vưu.
Lấy tiền mà không làm việc thì sẽ rất hổ thẹn, đây chính là lý do khiến cho Thiệu Quang Vinh phải sắp xếp thời gian để thành lập chi nhánh ở Bắc Kinh.
Anh đã trả giá vì cửa hàng vật liệu xây dựng, như vậy thì số tiền hoa hồng mà anh được nhận từ đó sẽ không phải là do người khác thấy anh đáng thương mà bố thí, như thế thì lúc tiểu Vưu dùng số tiền đó cũng sẽ thấy có tự tin.
Một người đàn ông khỏe mạnh mà lại không nuôi nổi người phụ nữ của mình, vậy thì người đó thật sự quá kém cỏi rồi.
Thiệu Quang Vinh đã lên kế hoạch tương lai một cách rõ ràng, Tiểu Vưu sớm muộn gì cũng sẽ là vợ của anh, cô ấy sẽ không trốn được đâu.
Chỉ là người anh em của anh thì hơi thảm, nhìn một cái mà xem Khang Vĩ đã bị Tiểu Đan hại thành bộ dáng gì rồi.
Rốt cuộc là thể diện quan trọng hay là tình yêu quan trọng hơn đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khang tử, nếu không thì cậu đến Tây Bắc tìm cô ấy đi?”
Thiệu Quang Vinh cũng rất nghiêm túc đưa ra kiến nghị.
Thể diện rất quan trọng, nhưng giữ vững thể diện cũng rất đau khổ và mệt mỏi.
Nếu như hắn mà thích một người phụ nữ nhưng lại không chiếm được thì dù có trói cũng phải trói người phụ nữ kia vào bên người mình, bây giờ không yêu hắn nhưng về sau không phải sẽ tốt sao? Hoặc có thể sẽ không bao giờ yêu hắn thì cũng không sao, ít nhất vẫn có thể nhìn thấy nhau.
Thế mà Khang Vĩ lại lựa chọn buông tay.
Kiểu buông tay này chẳng được gì, quên Đan Du Quân còn được, bản thân ăn sung mặc sướng, mặc kệ Đan Du Quân đi dạy bao nhiêu năm, cũng không liên quan gì đến Khang Vĩ.
Nhưng hiển nhiên là Khang Vĩ không phải loại người như thế.
Hắn vẫn chưa thể thoát ra khỏi mối tình đầu, cũng không quen thêm người bạn gái thứ hai, áp bức bản thân giống như một tăng nhân tu hành khổ hạnh, kiểu buông tay này không hề tiêu sái một chút nào, dựa vào cái gì lại để cho một mình Đan Du Quân được thoải mái vui sướng?
Thiệu Quang Vinh đưa ra ý tưởng:
“Đến Tây Bắc hơi phiền toái một chút, bây giờ cậu cũng không đi làm, một tháng dành ra vài ngày nghỉ để đi! Tôi nói cho cậu, người phụ nữ có lợi hại thế nào cũng không thể cưỡng lại được sự dây dưa của đàn ông, chỗ mà Đan Du Quân đang ở, nhìn đâu cũng toàn là người nông thôn, cô ấy có thể tìm được ai có điều kiện tốt hơn cậu? Chỉ cần cuối cùng cô ấy lựa chọn gả chồng, thì cậu vẫn còn cơ hội, trừ phi cả đời này cô ấy không kết hôn mà muốn cống hiến cho Tây Bắc, nếu không thì cô ấy chắc chắn sẽ không tìm được đối tượng kết hôn nào phù hơn hơn cậu, cậu có cơ sở vật chất, hai người ít nhiều gì cũng vẫn còn tình cảm —”
Càng nói, ý nghĩ của Triệu Quang Vinh càng rõ ràng.
“Tiểu Đan không phải là người như thế.”
Khang Vĩ đánh gãy lời Thiệu Quang Vinh.
“Tôi không biết tới khi nào Tiểu Đan mới muốn kết hôn, hoặc là việc có muốn kết hôn hay không, cho dù là như thế nào thì cô ấy sẽ không tùy tiện gả cho một người đàn ông. Cô ấy có kế hoạch cho cuộc sống bản thân, cũng không phải không thích tôi một chút nào, chỉ là…. Được rồi, tôi sẽ không đi đến Tây Bắc nữa. Hai ta đang nói chuyện của anh, tự dưng kéo chủ đề về phía tôi làm gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là kết luận sau khi Khang Vĩ đã suy nghĩ cẩn thận.
Nếu nói Đan Du Quân không hề thích hắn một chút nào thì chắc chắn là không có khả năng.
Không thích hắn thì sao lại hẹn hò với hắn lâu như thế, không phải Đan Du Quân đang lãng phí thời gian của bản thân hay sao!
Đúng là thật sự thích hắn, nhưng lại không đặt hắn ở trong kế hoạch cuộc sống của cô ấy mà thôi.
Điều làm Khang Vĩ không hiểu chính là cái đó, Đan Du Quân dựa vào cái gì mà nhận định rằng hắn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, sẽ không ủng hộ những quyết định của cô, không có tư cách đặt chân vào kế hoạch cuộc sống của cô?
Mối tình đầu bị nhục, Khang Vĩ cảm thấy yêu đương quá mệt mỏi, cũng không thú vị, không vui bằng đi kiếm tiền.
Thiệu Quang Vinh ngẫm lại bản thân, vẫn chưa theo đuổi được Tiểu Vưu thành công, được rồi, hắn dựa vào gì để dạy Khang Vĩ chứ.
Vẫn nên nỗ lực kiếm tiền, người đàn ông trong túi không có tiền, trên tay không quyền thì ngay cả làm việc cũng không nắm chắc. Thiệu Quang Vinh lôi kéo Khang Vĩ nói nửa ngày, mục tiêu năm nay của hắn không chỉ là xây dựng chi nhánh ở thủ đô mà còn ở cả Tân Thị. Nếu được thì sẽ mở thêm một chi nhánh bên Thương Đô, Thương Đô là đầu mối then chốt của đường sắt Trung Nguyên, nối liền hai phía bắc nam, cũng cần phải chiếm đóng.
Hai anh em nói xong, thì mỗi người đều quay về gom tiền.
Khang Vĩ còn đỡ hơn chút, xưởng gia cụ của bản thân hắn kiếm được tiền, cổ phần ở cửa hàng vật liệu xây dựng cũng nhiều hơn Thiệu Quang Vinh, góp đủ 260 vạn khá dễ dàng.
Việc góp 40 vạn của Thiệu Quang Vinh hơi gập ghềnh.
Nếu hắn không phải là mầm độc đinh của Thiệu gia, lấy nhiều tiền như thế, người nhà hắn có thể đánh gãy chân hắn.
Mười mấy vạn, của cải mấy nhà đều bị hắn đào sạch sẽ, nếu số tiền này bị hắn đầu tư lỗ sạch, ba mẹ của Thiệu Quang Vinh cũng không biết lấy gì trả người trong nhà. Vẫn nhờ có bác cả của Thiệu Quang Vinh - Thiệu Lập Dân ủng hộ:
“Cho nó thì cứ cho đi, tuổi nó cũng chẳng còn nhỏ, không chơi bời như mấy năm trước, cầm mười mấy vạn cũng vẫn có chỗ để tiêu tiền…. Nhưng mà dù có tai họa con gái nhà ai thì cũng không đến mức đổ nhiều tiền vào như thế. Trong nhà có tiền lại không cho nó, không phải đang ép nó đi lên con đường ngoại môn tà đạo để kiếm tiền hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro