Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Có Gian Lận Không?
Bảo Trang Thành
2024-11-22 00:09:38
Nhưng mà trước khi huyện Nhất trung thông báo kết quả thi, cô sẽ tiếp tục làm buôn bán, khi có thời gian nhàn rỗi sẽ đọc sách.
Lúc đưa lươn tới Thương Đô, Chu Phóng còn kỳ quái:
“Hiểu Lan, ngày đó cậu của cô nói cô muốn tiếp tục đi học, về sau sẽ không làm việc buôn bán này nữa?”
Hạ Hiểu Lan vội giải thích “Đúng là tôi có tính toán này, nhưng tôi khẳng định sẽ làm đến tháng 11, khi đó cũng không còn lươn mà bắt”
Chu Phóng rất rối rắm.
Đối với bất cứ ai thì đọc sách cũng là chuyện chính sự. Một cô gái như Hạ Hiểu Lan kiếm tiền nuôi gia đình đã không bình thường. Mà cô mới mười mấy tuổi, chỉ có thể đi làm công nhân, hoặc tiếp tục đi học hoặc gả chồng.
Hạ Hiểu Lan hiển nhiên không muốn chọn gả chồng, Chu Phóng thích cô có chí tiến thủ, lại rối rắm chuyện sau tháng 11 sẽ không thấy được Hạ Hiểu Lan nữa. Cho dù chỉ ngẫm lại, Chu Phóng cũng cảm thấy ngủ không yên ổn. Thật vất vả mới chờ đến Hạ Hiểu Lan tới đưa lươn, hắn vội hỏi tính toán của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan thừa nhận muốn tiếp tục đi học, Chu Phóng hơi mất mát.
Nhưng hắn cũng biết Hạ Hiểu Lan nói không sai, vốn dĩ hai người chính là bởi vì Hạ Hiểu Lan đưa lươn tới tiệm cơm Hoàng Hà mới có tiếp xúc. Đến tháng 11 thì ngoài ruộng sẽ không bắt được lươn nữa, việc bán lươn của Hạ Hiểu Lan sẽ kết thúc.
Đến lúc đó, ai biết Hạ Hiểu Lan còn bán hàng cho tiệm cơm Hoàng Hà nữa không, nếu muốn bán thì nên bán cái gì.
Chu Phóng rầu rĩ không vui.
Về đến nhà đã bị mẹ hắn nhìn ra.
Mẹ hắn vừa truy vấn, Chu Phóng liền không giấu được, lập tức nói hết tâm sự:
“Nếu không thì nhà ta an bài công tác cho Hiểu Lan? Cô ấy muốn học đại học, còn không phải là vì đặt chân ở trong thành sao?”
Mẹ của Chu Phóng thiếu chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Nghe xem con trai cô ta đang nói cái gì, trời ơi, hộ khẩu nông thôn, bằng cấp hai, là một đứa bán lươn! Lươn a, mùi tanh lại ướt dầm dề trơn trượt, con gái bình thường ai dám sờ. Cái cô gái nông thôn cả ngày chạm vào con lươn thối hoắc, có thể là đứa dễ đuổi đi hay sao?
Ưu điểm duy nhất là xinh đẹp.
Nữ thôn cô xinh đẹp mười mấy tuổi chạy ra xã hội kiếm ăn, cố tình tiếp cận Chu Phóng. Khiến Chu Phóng thần hồn điên đảo đến nỗi muôn an bài công việc cho cô ta.
Mẹ Chu Phóng hoài nghi đây chính là cạm bẫy cố ý nhằm vào con trai của cô ta. Việc đưa hàng tới tiệm cơm Hoàng Hà cũng là có mục đích, một vòng bộ một vòng, liền có thể bắt được đứa con trai ngốc của cô ta.
Mẹ Chu Phóng rất tức giận, còn không thể nói những lời này với Chu Phóng.
Chu Phóng chắc chắn sẽ không tin!
Thanh niên hơn 20 tuổi vẫn chưa muốn kết hôn, điều kiện lại không kém, còn không phải vì ánh mắt quá cao sao. Chu Phóng nhìn trúng Hạ Hiểu Lan vì hắn là đồ nhan khống. Mẹ Chu Phóng muốn gặp cái con tiểu yêu tinh đến từ nông thôn kia, cũng không nói chắc chắn, ngược lại còn lừa Chu Phóng:
“Rất xinh đẹp? Không phải tiệm cơm Hoàng Hà đang tuyển nữ phục vụ sao?”
Nữ phục vụ của tiệm cơm Hoàng Hà còn đẹp hơn nhà khách Thị ủy, nhưng cũng không có ai có thể so với Hạ Hiểu Lan.
Lấy bộ dáng của Hạ Hiểu Lan, tuyệt đối có thể lọt vào mắt của lãnh đạo, Chu Phóng sợ có lãnh đạo có ý với cô. Hơn nữa, người phục vụ là công việc phải hầu hạ người khác, Chu Phóng còn luyến tiếc đó.
Chu Phóng lại năn nỉ mẹ nhưng mẹ hắn cũng không phải người ăn chay, chỉ nói chính mình muốn gặp Hạ Hiểu Lan một lần mới có thể quyết định.
Nhưng Hạ Hiểu Lan sẽ gặp mẹ của Chu Phóng sao?
Hạ Hiểu Lan đang chờ thành tích của mình đây này!
Chỉ có 7 bài thi mà thôi, sao huyện Nhất Trung chấm hai ngày rồi cũng chưa ra thành tích?
……
Lúc Hạ Hiểu Lan vừa nộp bài thi xong, Tôn lão sư đã bị người kêu đi mất.
Tôn lão sư vốn dĩ muốn xem kỹ bài thi của Hạ Hiểu Lan, nhưng cũng chỉ có thể vội vã giao bài cho Tề lão sư.
“Tề tỷ, bài thi em đặt trên bàn nhé”
Tề lão sư mới thuộc tổ dạy lớp 12, những người chuyển trường xếp lớp đều do Tề lão sư phụ trách. Hạ Hiểu Lan có cơ sở quá kém nên Tề lão sư không đặt chút hy vọng nào vào cô cả.
Huyện Nhất Trung đã là trường cấp ba tốt nhất của huyện An Khánh, con mèo con chó nào cũng có thể tới đọc sách hả? Nhưng mà phía trên đã đồng ý, Tề lão sư chỉ có thể an bài một cuộc thi, chính mình không có kiên nhẫn làm nên đã giao chuyện trông coi cuộc thi cho Tiểu Tôn lão sư mới tới.
Tiểu Tôn lão sư đem bài thi giao cho Tề lão sư, Tề lão sư cũng không coi trọng lắm.
Nhiệm vụ dạy học lớp 12 rất nặng, trường học lúc nào cũng mong mỗi năm có thể có nhiều thêm vài người đậu đại học. Huyện Nhất Trung ở huyện An Khánh đúng là lợi hại, nhưng đặt trong phạm vi toàn thị, toàn tỉnh, cả nước thì chất lượng dạy học của nó kém xa.
Năm nay học sinh của huyện Nhất Trung, chỉ có 8 người thi đậu khoa chính quy, đó là tính cả người học lại vào mới được con số như trên.
Thi đại học chính là tàn khốc như vậy, cạnh tranh chính là lợi hại như vậy. Tề lão sư thật sự không tin một học sinh mới tốt nghiệp cấp hai có thể phù hợp với yêu cầu của huyện Nhất Trung.
Tề lão sư không coi trọng bài thi của Hạ Hiểu Lan.
Trường học có nhiều việc, Tề lão sư liền mang bài thi về nhà để chấm điểm.
Trong nhà cũng có khá nhiều việc, Tề lão sư ném bài thi lên bàn, lại đi làm chuyện khác.
Qua hai ngày mà Tề lão sư cũng không nhớ tới chuyện này, Trần Khánh cả ngày đi lại ở gần đó, cũng không thể xông lên hỏi xem bao giờ có thể chấm bài thi xong chứ?
Chồng của Tề lão sư cũng là lão sư của huyện Nhất Trung, ký túc xá của giáo viên nhỏ, chỉ có thể đặt một chiếc bàn làm việc để 2 vợ chồng thay phiên dùng.
Ngày thứ ba Hạ Hiểu Lan thi xong, Tề lão sư tan tầm về nhà, phát hiện chồng đang ngồi chữa bài thi.
“Ban của anh hôm nay có thi kiểm tra đâu?”
“Không phải ban của anh, anh đang giúp em chấm điểm bài thi của học sinh, bài thi này rất có ý tứ, vậy mà không thấy em nhắc tới bạn học sinh này!”
Tề lão sư lúc này mới nhớ tới, cô đã quên mất bài thi của Hạ Hiểu Lan!
“Một người muốn xếp lớp, chưa học cấp ba đã muốn tham gia kỳ thi đại học sang năm. Trường học cũng thật là, vì thêm một cái mầm có hy vọng, thật là người nào đều có thể đồng ý xếp lớp. Bài thi làm rất kém đúng không?”
Chồng của Tề lão sư lắc đầu “Là rất có ý tứ, cô bé này thiên khoa quá nghiêm trọng”
Cũng không phải là thiên khoa nghiêm trọng sao?
Chấm bài thi văn, những câu học thuộc lòng dễ dàng lấy điểm thì không trả lời được, lý giải qua loa đại khái. Vậy mà phần viết văn lại khiến người đọc trước mắt sáng ngời. Có ví dụ rõ ràng lại rất có chiều sâu, không giống như bài viết của một học sinh bình thường.
Chính trị thì quá thảm, có thể nói là không được bao nhiêu điểm.
Nhưng bài thi tiếng Anh làm cực kì tốt!
Môn tiếng anh mới được cho thêm vào kỳ thi đại học được 2 năm, rất nhiều học sinh còn không phân được rõ 26 cái chữ cái.
Bài thi tiếng anh này có đáp án chuẩn xác, chữ viết cũng thật xinh đẹp, chủ nhân khi hạ bút không có chần chờ, chữ viết lưu sướng không ngừng lại, quả thực có thể nhìn ra từ đầu bút lông.
Chồng của Tề lão sư chính là giáo viên tiếng anh.
Còn Tề lão sư là giáo viên ngữ văn lớp 12.
Bài thi tiếng anh và bài thi ngữ văn, thi thành hai cái cực đoan, cho nên học sinh này có ý tứ.
Tề lão sư thấy bài thi ngữ văn liền không vui, tri thức đơn giản thế kia cũng không biết, đây là thái độ học tập?
Nhưng xem những đề khác, Hạ Hiểu Lan lại trả lời rất nghiêm túc.
Sau khi Tề lão sư và chồng chấm điểm bài thi ngữ văn và tiếng Anh xong, hai người đều cảm thấy kỳ quái.
Ngày thứ 4 Hạ Hiểu Lan thi xong, Tề lão sư tìm thêm lão sư khác cùng nhau chữa xong bài thi của Hạ Hiểu Lan.
Nhìn điểm, Tề lão sư ngây người, gọi Tôn lão sư tới:
“Tiểu Tôn, ngày đó em có trông coi nữ sinh này thật kĩ không? Không gian lận chứ?!”
Lúc đưa lươn tới Thương Đô, Chu Phóng còn kỳ quái:
“Hiểu Lan, ngày đó cậu của cô nói cô muốn tiếp tục đi học, về sau sẽ không làm việc buôn bán này nữa?”
Hạ Hiểu Lan vội giải thích “Đúng là tôi có tính toán này, nhưng tôi khẳng định sẽ làm đến tháng 11, khi đó cũng không còn lươn mà bắt”
Chu Phóng rất rối rắm.
Đối với bất cứ ai thì đọc sách cũng là chuyện chính sự. Một cô gái như Hạ Hiểu Lan kiếm tiền nuôi gia đình đã không bình thường. Mà cô mới mười mấy tuổi, chỉ có thể đi làm công nhân, hoặc tiếp tục đi học hoặc gả chồng.
Hạ Hiểu Lan hiển nhiên không muốn chọn gả chồng, Chu Phóng thích cô có chí tiến thủ, lại rối rắm chuyện sau tháng 11 sẽ không thấy được Hạ Hiểu Lan nữa. Cho dù chỉ ngẫm lại, Chu Phóng cũng cảm thấy ngủ không yên ổn. Thật vất vả mới chờ đến Hạ Hiểu Lan tới đưa lươn, hắn vội hỏi tính toán của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan thừa nhận muốn tiếp tục đi học, Chu Phóng hơi mất mát.
Nhưng hắn cũng biết Hạ Hiểu Lan nói không sai, vốn dĩ hai người chính là bởi vì Hạ Hiểu Lan đưa lươn tới tiệm cơm Hoàng Hà mới có tiếp xúc. Đến tháng 11 thì ngoài ruộng sẽ không bắt được lươn nữa, việc bán lươn của Hạ Hiểu Lan sẽ kết thúc.
Đến lúc đó, ai biết Hạ Hiểu Lan còn bán hàng cho tiệm cơm Hoàng Hà nữa không, nếu muốn bán thì nên bán cái gì.
Chu Phóng rầu rĩ không vui.
Về đến nhà đã bị mẹ hắn nhìn ra.
Mẹ hắn vừa truy vấn, Chu Phóng liền không giấu được, lập tức nói hết tâm sự:
“Nếu không thì nhà ta an bài công tác cho Hiểu Lan? Cô ấy muốn học đại học, còn không phải là vì đặt chân ở trong thành sao?”
Mẹ của Chu Phóng thiếu chút nữa thì tức đến ngất xỉu.
Nghe xem con trai cô ta đang nói cái gì, trời ơi, hộ khẩu nông thôn, bằng cấp hai, là một đứa bán lươn! Lươn a, mùi tanh lại ướt dầm dề trơn trượt, con gái bình thường ai dám sờ. Cái cô gái nông thôn cả ngày chạm vào con lươn thối hoắc, có thể là đứa dễ đuổi đi hay sao?
Ưu điểm duy nhất là xinh đẹp.
Nữ thôn cô xinh đẹp mười mấy tuổi chạy ra xã hội kiếm ăn, cố tình tiếp cận Chu Phóng. Khiến Chu Phóng thần hồn điên đảo đến nỗi muôn an bài công việc cho cô ta.
Mẹ Chu Phóng hoài nghi đây chính là cạm bẫy cố ý nhằm vào con trai của cô ta. Việc đưa hàng tới tiệm cơm Hoàng Hà cũng là có mục đích, một vòng bộ một vòng, liền có thể bắt được đứa con trai ngốc của cô ta.
Mẹ Chu Phóng rất tức giận, còn không thể nói những lời này với Chu Phóng.
Chu Phóng chắc chắn sẽ không tin!
Thanh niên hơn 20 tuổi vẫn chưa muốn kết hôn, điều kiện lại không kém, còn không phải vì ánh mắt quá cao sao. Chu Phóng nhìn trúng Hạ Hiểu Lan vì hắn là đồ nhan khống. Mẹ Chu Phóng muốn gặp cái con tiểu yêu tinh đến từ nông thôn kia, cũng không nói chắc chắn, ngược lại còn lừa Chu Phóng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rất xinh đẹp? Không phải tiệm cơm Hoàng Hà đang tuyển nữ phục vụ sao?”
Nữ phục vụ của tiệm cơm Hoàng Hà còn đẹp hơn nhà khách Thị ủy, nhưng cũng không có ai có thể so với Hạ Hiểu Lan.
Lấy bộ dáng của Hạ Hiểu Lan, tuyệt đối có thể lọt vào mắt của lãnh đạo, Chu Phóng sợ có lãnh đạo có ý với cô. Hơn nữa, người phục vụ là công việc phải hầu hạ người khác, Chu Phóng còn luyến tiếc đó.
Chu Phóng lại năn nỉ mẹ nhưng mẹ hắn cũng không phải người ăn chay, chỉ nói chính mình muốn gặp Hạ Hiểu Lan một lần mới có thể quyết định.
Nhưng Hạ Hiểu Lan sẽ gặp mẹ của Chu Phóng sao?
Hạ Hiểu Lan đang chờ thành tích của mình đây này!
Chỉ có 7 bài thi mà thôi, sao huyện Nhất Trung chấm hai ngày rồi cũng chưa ra thành tích?
……
Lúc Hạ Hiểu Lan vừa nộp bài thi xong, Tôn lão sư đã bị người kêu đi mất.
Tôn lão sư vốn dĩ muốn xem kỹ bài thi của Hạ Hiểu Lan, nhưng cũng chỉ có thể vội vã giao bài cho Tề lão sư.
“Tề tỷ, bài thi em đặt trên bàn nhé”
Tề lão sư mới thuộc tổ dạy lớp 12, những người chuyển trường xếp lớp đều do Tề lão sư phụ trách. Hạ Hiểu Lan có cơ sở quá kém nên Tề lão sư không đặt chút hy vọng nào vào cô cả.
Huyện Nhất Trung đã là trường cấp ba tốt nhất của huyện An Khánh, con mèo con chó nào cũng có thể tới đọc sách hả? Nhưng mà phía trên đã đồng ý, Tề lão sư chỉ có thể an bài một cuộc thi, chính mình không có kiên nhẫn làm nên đã giao chuyện trông coi cuộc thi cho Tiểu Tôn lão sư mới tới.
Tiểu Tôn lão sư đem bài thi giao cho Tề lão sư, Tề lão sư cũng không coi trọng lắm.
Nhiệm vụ dạy học lớp 12 rất nặng, trường học lúc nào cũng mong mỗi năm có thể có nhiều thêm vài người đậu đại học. Huyện Nhất Trung ở huyện An Khánh đúng là lợi hại, nhưng đặt trong phạm vi toàn thị, toàn tỉnh, cả nước thì chất lượng dạy học của nó kém xa.
Năm nay học sinh của huyện Nhất Trung, chỉ có 8 người thi đậu khoa chính quy, đó là tính cả người học lại vào mới được con số như trên.
Thi đại học chính là tàn khốc như vậy, cạnh tranh chính là lợi hại như vậy. Tề lão sư thật sự không tin một học sinh mới tốt nghiệp cấp hai có thể phù hợp với yêu cầu của huyện Nhất Trung.
Tề lão sư không coi trọng bài thi của Hạ Hiểu Lan.
Trường học có nhiều việc, Tề lão sư liền mang bài thi về nhà để chấm điểm.
Trong nhà cũng có khá nhiều việc, Tề lão sư ném bài thi lên bàn, lại đi làm chuyện khác.
Qua hai ngày mà Tề lão sư cũng không nhớ tới chuyện này, Trần Khánh cả ngày đi lại ở gần đó, cũng không thể xông lên hỏi xem bao giờ có thể chấm bài thi xong chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chồng của Tề lão sư cũng là lão sư của huyện Nhất Trung, ký túc xá của giáo viên nhỏ, chỉ có thể đặt một chiếc bàn làm việc để 2 vợ chồng thay phiên dùng.
Ngày thứ ba Hạ Hiểu Lan thi xong, Tề lão sư tan tầm về nhà, phát hiện chồng đang ngồi chữa bài thi.
“Ban của anh hôm nay có thi kiểm tra đâu?”
“Không phải ban của anh, anh đang giúp em chấm điểm bài thi của học sinh, bài thi này rất có ý tứ, vậy mà không thấy em nhắc tới bạn học sinh này!”
Tề lão sư lúc này mới nhớ tới, cô đã quên mất bài thi của Hạ Hiểu Lan!
“Một người muốn xếp lớp, chưa học cấp ba đã muốn tham gia kỳ thi đại học sang năm. Trường học cũng thật là, vì thêm một cái mầm có hy vọng, thật là người nào đều có thể đồng ý xếp lớp. Bài thi làm rất kém đúng không?”
Chồng của Tề lão sư lắc đầu “Là rất có ý tứ, cô bé này thiên khoa quá nghiêm trọng”
Cũng không phải là thiên khoa nghiêm trọng sao?
Chấm bài thi văn, những câu học thuộc lòng dễ dàng lấy điểm thì không trả lời được, lý giải qua loa đại khái. Vậy mà phần viết văn lại khiến người đọc trước mắt sáng ngời. Có ví dụ rõ ràng lại rất có chiều sâu, không giống như bài viết của một học sinh bình thường.
Chính trị thì quá thảm, có thể nói là không được bao nhiêu điểm.
Nhưng bài thi tiếng Anh làm cực kì tốt!
Môn tiếng anh mới được cho thêm vào kỳ thi đại học được 2 năm, rất nhiều học sinh còn không phân được rõ 26 cái chữ cái.
Bài thi tiếng anh này có đáp án chuẩn xác, chữ viết cũng thật xinh đẹp, chủ nhân khi hạ bút không có chần chờ, chữ viết lưu sướng không ngừng lại, quả thực có thể nhìn ra từ đầu bút lông.
Chồng của Tề lão sư chính là giáo viên tiếng anh.
Còn Tề lão sư là giáo viên ngữ văn lớp 12.
Bài thi tiếng anh và bài thi ngữ văn, thi thành hai cái cực đoan, cho nên học sinh này có ý tứ.
Tề lão sư thấy bài thi ngữ văn liền không vui, tri thức đơn giản thế kia cũng không biết, đây là thái độ học tập?
Nhưng xem những đề khác, Hạ Hiểu Lan lại trả lời rất nghiêm túc.
Sau khi Tề lão sư và chồng chấm điểm bài thi ngữ văn và tiếng Anh xong, hai người đều cảm thấy kỳ quái.
Ngày thứ 4 Hạ Hiểu Lan thi xong, Tề lão sư tìm thêm lão sư khác cùng nhau chữa xong bài thi của Hạ Hiểu Lan.
Nhìn điểm, Tề lão sư ngây người, gọi Tôn lão sư tới:
“Tiểu Tôn, ngày đó em có trông coi nữ sinh này thật kĩ không? Không gian lận chứ?!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro