Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Hắn Thật Sự Tới Đưa Sách?
Bảo Trang Thành
2024-11-25 01:10:29
“Hôm nay anh không tới trường học à?”
Sắc trời đã đen, Trần Khánh mặt đỏ cũng không rõ ràng. Hắn cầm theo một cái túi, đưa cho Hạ Hiểu Lan:
“Không phải tôi nói sẽ cho cô mượn sách sao? Đây là sách của đồng học, năm nay cậu ta đã thi đậu đại học, không cần dùng tới sách cấp ba nữa, tôi liền hỏi mượn sách của cậu ta”
Trần Khánh nói nhẹ nhàng.
Kỳ thật hắn phải vội cả ngày mới mượn được sách. Muốn mượn một bộ sách giáo khoa bình thường đối với Trần Khánh thì không khó. Nhưng mượn một bộ sách của người đã thi đỗ đại học thì hơi khó vì sẽ có rất nhiều người tranh đoạt. Trên đó sẽ có bút ký của sinh viên đó, nhìn bút ký trên giáo trình, có khi một số tri thức khó hiểu lại thông suốt, nếu có thể tăng thành tích kiểm tra lên một chút, có khi có thể thay đổi vận mệnh.
Kỳ thật bộ sách giáo khoa này là Trần Khánh mượn vì bản thân mình.
Đồng học đã đi nơi khác học, hôm nay Trần Khánh mới lấy được sách từ nhà đồng học. Nhưng hắn suy nghĩ, lại lựa chọn đưa bộ sách này cho Hạ Hiểu Lan. Hạ Hiểu Lan muốn đi thi đại học, Trần Khánh không biết kiến thức của cô kém thế nào, chưa từng học cấp ba, sẽ càng cần đến bộ sách có bút ký này hơn hắn.
Trần Khánh không hề cảm thấy Hạ Hiểu Lan có ý nghĩ kỳ lạ, sau sự kinh ngạc ban đầu, hắn cảm thấy rất bội phục sự tiến tới của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan không biết một bộ sách giáo khoa lại có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy. Nhưng Trần Khánh có thể sớm mang sách tới như vậy, là đem chuyện của cô đặt ở trong lòng. Trần Khánh và cô không có giao tình sâu đậm gì, trước kia nguyên chủ tới thôn Thất Tỉnh cũng không hay gặp được, vẫn là trong nửa tháng nay mới coi như chân chính quen biết.
Người ta xem trọng cô, Hạ Hiểu Lan rất cảm động:
“Trần Khánh ca, anh khiến tôi không biết phải nói gì mới tốt”
Trần Khánh đứng ngược sáng, ánh đèn nhà Lý gia vượt qua tường viện, lại vừa lúc chiếu sáng khuôn mặt trắng như sứ của Hạ Hiểu Lan.
Trần Khánh cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội bình tĩnh lại tiếp tục nói chính sự:
“Tôi đã hỏi giúp cô rồi, huyện Nhất Trung không phải không thể tiếp thu học sinh xếp lớp, nhưng cô chỉ có bằng cấp hai, phải vượt qua kiểm tra của trường. Dù cô học khoa văn hay học khoa học tự nhiên, đều phải qua được điểm số của ‘cao đẳng’ năm nay thì huyện Nhất Trung mới đồng ý cho cô xếp lớp”
Trần Khánh cúi đầu, ngữ khí hơi thấp thỏm.
Hắn rất sốt ruột, cảm thấy chính mình không làm tốt chuyện này.
Hiện tại học sinh tốt nghiệp cấp 3 tham gia thi đại học, có thể có thể tham gia thi 4 cái cấp bậc: Đại học trọng điểm, đại học bình thường, chuyên khoa, cao đẳng.
Huyện Nhất Trung vì bảo đảm số lượng thi đỗ đại học, đối với những học sinh không phải của trường sẽ có những hạn chế. Nhưng đi kiểm tra có điểm số vượt qua ‘cao đẳng’ lại nói dễ hơn làm.
Thành tích của Trần Khánh ở trong ban có thể xếp ở 15 vị trí đầu, năm trước hắn cũng coi như ổn định phát huy, lại vì khi tự đánh giá điểm xảy ra sai lầm, bỏ lỡ trường đại học yêu thích.
Lấy thành tích xếp ở 15 hạng đầu của hắn mà tổng điểm cũng chưa đạt tới điểm của khoa chính quy. Hạ Hiểu Lan mới tốt nghiệp cấp hai, tham gia kiểm tra có thể đạt được điểm số của cao đẳng năm nay không?
Trần Khánh vẫn chỉ là học sinh, hắn không có quan hệ để nhờ vả chuyện này, chỉ có thể dựa theo quy củ của trường học.
Hạ Hiểu Lan thật lâu không nói gì, Trần Khánh sốt ruột:
“Cô đừng lo lắng, để tôi về nhà nói với ông nội, khả năng có thể tìm được người ở huyện thành. Dù không vào được huyện Nhất Trung, thì chắc chắn có thể vào huyện Nhị trung”
Chất lượng dạy học của huyện Nhị trung lại kém hơn huyện Nhất Trung.
Nhưng nếu không có lựa chọn thì cũng có thể vào huyện Nhị trung đọc sách.
Hạ Hiểu Lan phục hồi tinh thần lại, vội giải thích:
“Trần Khánh ca hiểu lầm rồi, đừng phiền toái ông Trần, không phải tôi khách khí, chỉ là tôi cảm thấy nếu mình không đạt được điều kiện xếp lớp của huyện Nhất trung thì dù có đi thi đại học cũng chưa chắc có thể đỗ. Đúng rồi, điểm số trúng tuyển cao đẳng khoa học tự nhiên năm nay của tỉnh chúng ta là bao nhiêu vậy?
Là chính mình ảo giác sao?
Vẫn là người vô tri nên không sợ a.
Luôn cảm thấy Hạ Hiểu Lan nói muốn thi được điểm số của cao đẳng mà cứ đơn giản như đi huyện thành bán trứng gà vậy. Nhưng đây cũng không phải đi bán trứng gà a, làm buôn bán tốt, cũng không đại biểu sẽ đọc sách tốt.
“Điểm cao đẳng khoa học tự nhiên năm nay là 350 điểm, tổng điểm là 690 điểm. Hiểu Lan, tôi kiến nghị cô nên học khoa văn, có nhiều môn cần học thuộc, không giống khoa học tự nhiên, còn phải học vật lý, hóa học……”
Những cô gái bình thường học khoa học tự nhiên, gặp được mấy môn vật lý, hóa học, đầu giống như bị dán một tầng mỡ heo vậy.
Kỳ thật ngay cả Trần Khánh đối mặt với mấy cái đề kia cũng thấy đau cả đầu.
Hắn là có lòng tốt khuyên Hạ Hiểu Lan, nhưng Hạ Hiểu Lan lại không nghe vào tai.
“Thời gian kiểm tra nhập học có quy định không?”
“Thứ hai tuần sau”
“Vậy để tôi đọc sách trước, thứ hai tuần sau liền đi kiểm tra đầu vào”
Chỉ còn có bảy ngày, một học sinh cấp hai, muốn đi tham gia kiểm tra đầu vào của huyện Nhất trung sao?
Trần Khánh không còn lời nào để nói.
Hắn cơ hồ là chạy trối chết. Hạ Hiểu Lan quá có tự tin, Trần Khánh sợ hãi buổi kiểm tra đầu vào thứ hai sẽ khiến Hạ Hiểu Lan bị nhục.
Hạ Hiểu Lan cầm sách đi vào nhà, ba người trong nhà đều quay ra nhìn cô.
Trời đã tối rồi, Trần Khánh tới tìm Hạ Hiểu Lan, hai người đứng ở ngoài chân tường nói chuyện một lúc lâu. Hạ Hiểu Lan về phòng còn cầm một cái túi lớn, người trong nhà muốn không hiểu lầm cũng khó.
Lưu Phân muốn nói lại thôi.
Lưu Phân cảm thấy Hạ Hiểu Lan không thích hợp xử đối tượng với Trần Khánh lắm.
Không phải nàng cảm thấy Hạ Hiểu Lan không xứng với Trần Khánh, mà là hai mẹ con còn chưa đứng vững gót chân ở thôn Thất Tỉnh. Nếu Hạ Hiểu Lan cùng Trần Khánh ở bên nhau, người trong thôn khẳng định sẽ nói Hạ Hiểu Lan trèo cao. Lưu Phân không nghĩ những lời đồn kia lại quấn lấy Hạ Hiểu Lan, các cô thật vất vả mới đi khỏi thôn Đại Hà, có nơi đặt chân ở chỗ này.
Nhà Trần thông trưởng là địa vị gì a.
Trần Khánh lại nhất định sẽ thi đại học, nếu xử đối tượng với Hiểu Lan khiến việc học bị chậm trễ. Thì chắc chắn chú Đạt cũng sẽ không thích Hiểu Lan, càng miễn bàn những người khác trong Trần gia sẽ nghĩ thế nào.
Lưu Phân gấp đến độ xoay quanh, lại không biết nói thế nào để có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Lưu Dũng ra hiệu cho em gái đừng nóng vội, chính mình mở miệng hỏi:
“Là Trần Khánh của nhà chú Đạt đúng không? Hôm nay cậu thấy thằng bé kia đi học, sao giờ lại về thôn, còn mang đồ cho cháu nữa?”
Hạ Hiểu Lan đặt túi sách lên bàn nói:
“Trần Khánh ca chính là người tốt, anh ta mang cho cháu mượn sách ôn thi, nếu mọi người đều thấy thì cháu cũng không gạt nữa. Cháu muốn tham gia kì thi đại học sang năm, liền hỏi Trần Khánh ca xem có thể đi xếp lớp ở huyện Nhất Trung không”
“Gì?!”
“Thi đại học?”
“Khụ khụ khụ!”
Lý Phượng Mai đang uống nước, lập tức bị sặc.
Lý Phượng Mai nghẹn đến mức mặt đều đỏ, Lưu Dũng hung hăng trừng vợ một cái, cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hoà dò hỏi cháu gái:
“Sao lại muốn đi tham gia thi đại học?”
Hạ Hiểu Lan trong đầu có bao nhiêu kiến thức, người ngoài không biết, chẳng nhẽ người cậu ruột như hắn lại không biết?
Cái khác không nói, chỉ nói đến việc đọc sách này, Hạ Hiểu Lan là thật sự không am hiểu. Hạ gia ra một cái Hạ Tử Dục, giống như đã chiếm hết cả ánh sáng đọc sách quanh đây, đó cũng là nữ hài giỏi đọc sách nhất mà Lưu Dũng từng gặp.
Hạ Hiểu Lan không biết lấy linh cảm từ đâu, có lẽ cảm thấy chính mình làm buôn bán rất thuận lợi, nên muốn đi khiêu chiến thi đại học?
Hạ Hiểu Lan đương nhiên nói:
“Vẫn nên có hộ khẩu thành trấn, về sau sẽ tiện mua nhà hơn, không phải thi đậu đại học thì mới có hộ khẩu thành trấn sao?”
Cháu gái của tôi ơi, đại học dễ thi đậu như vậy sao?
Nghe giọng điệu kia, đơn giản cứ như đi mua bao muối vậy. Nếu thật sự đơn giản, thì cháu trai Trần thôn trưởng đã không thi rớt rồi? Đếm đếm chung quanh, cũng không có mấy người sinh viên, nếu không thì tại sao thân phận sinh viên của Hạ Tử Dục lại quý giá như vậy chứ!
Người khác học cấp ba mất 3 năm, còn thi trượt đại học.
Học lại cũng là một trận đánh lâu dài, mà cuối cùng cũng chưa chắc có thể thi đỗ đại học, cháu gái là một đứa mới tốt nghiệp cấp hai…… Lưu Dũng cảm thấy răng đau.
Sắc trời đã đen, Trần Khánh mặt đỏ cũng không rõ ràng. Hắn cầm theo một cái túi, đưa cho Hạ Hiểu Lan:
“Không phải tôi nói sẽ cho cô mượn sách sao? Đây là sách của đồng học, năm nay cậu ta đã thi đậu đại học, không cần dùng tới sách cấp ba nữa, tôi liền hỏi mượn sách của cậu ta”
Trần Khánh nói nhẹ nhàng.
Kỳ thật hắn phải vội cả ngày mới mượn được sách. Muốn mượn một bộ sách giáo khoa bình thường đối với Trần Khánh thì không khó. Nhưng mượn một bộ sách của người đã thi đỗ đại học thì hơi khó vì sẽ có rất nhiều người tranh đoạt. Trên đó sẽ có bút ký của sinh viên đó, nhìn bút ký trên giáo trình, có khi một số tri thức khó hiểu lại thông suốt, nếu có thể tăng thành tích kiểm tra lên một chút, có khi có thể thay đổi vận mệnh.
Kỳ thật bộ sách giáo khoa này là Trần Khánh mượn vì bản thân mình.
Đồng học đã đi nơi khác học, hôm nay Trần Khánh mới lấy được sách từ nhà đồng học. Nhưng hắn suy nghĩ, lại lựa chọn đưa bộ sách này cho Hạ Hiểu Lan. Hạ Hiểu Lan muốn đi thi đại học, Trần Khánh không biết kiến thức của cô kém thế nào, chưa từng học cấp ba, sẽ càng cần đến bộ sách có bút ký này hơn hắn.
Trần Khánh không hề cảm thấy Hạ Hiểu Lan có ý nghĩ kỳ lạ, sau sự kinh ngạc ban đầu, hắn cảm thấy rất bội phục sự tiến tới của Hạ Hiểu Lan.
Hạ Hiểu Lan không biết một bộ sách giáo khoa lại có nhiều loanh quanh lòng vòng như vậy. Nhưng Trần Khánh có thể sớm mang sách tới như vậy, là đem chuyện của cô đặt ở trong lòng. Trần Khánh và cô không có giao tình sâu đậm gì, trước kia nguyên chủ tới thôn Thất Tỉnh cũng không hay gặp được, vẫn là trong nửa tháng nay mới coi như chân chính quen biết.
Người ta xem trọng cô, Hạ Hiểu Lan rất cảm động:
“Trần Khánh ca, anh khiến tôi không biết phải nói gì mới tốt”
Trần Khánh đứng ngược sáng, ánh đèn nhà Lý gia vượt qua tường viện, lại vừa lúc chiếu sáng khuôn mặt trắng như sứ của Hạ Hiểu Lan.
Trần Khánh cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội bình tĩnh lại tiếp tục nói chính sự:
“Tôi đã hỏi giúp cô rồi, huyện Nhất Trung không phải không thể tiếp thu học sinh xếp lớp, nhưng cô chỉ có bằng cấp hai, phải vượt qua kiểm tra của trường. Dù cô học khoa văn hay học khoa học tự nhiên, đều phải qua được điểm số của ‘cao đẳng’ năm nay thì huyện Nhất Trung mới đồng ý cho cô xếp lớp”
Trần Khánh cúi đầu, ngữ khí hơi thấp thỏm.
Hắn rất sốt ruột, cảm thấy chính mình không làm tốt chuyện này.
Hiện tại học sinh tốt nghiệp cấp 3 tham gia thi đại học, có thể có thể tham gia thi 4 cái cấp bậc: Đại học trọng điểm, đại học bình thường, chuyên khoa, cao đẳng.
Huyện Nhất Trung vì bảo đảm số lượng thi đỗ đại học, đối với những học sinh không phải của trường sẽ có những hạn chế. Nhưng đi kiểm tra có điểm số vượt qua ‘cao đẳng’ lại nói dễ hơn làm.
Thành tích của Trần Khánh ở trong ban có thể xếp ở 15 vị trí đầu, năm trước hắn cũng coi như ổn định phát huy, lại vì khi tự đánh giá điểm xảy ra sai lầm, bỏ lỡ trường đại học yêu thích.
Lấy thành tích xếp ở 15 hạng đầu của hắn mà tổng điểm cũng chưa đạt tới điểm của khoa chính quy. Hạ Hiểu Lan mới tốt nghiệp cấp hai, tham gia kiểm tra có thể đạt được điểm số của cao đẳng năm nay không?
Trần Khánh vẫn chỉ là học sinh, hắn không có quan hệ để nhờ vả chuyện này, chỉ có thể dựa theo quy củ của trường học.
Hạ Hiểu Lan thật lâu không nói gì, Trần Khánh sốt ruột:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô đừng lo lắng, để tôi về nhà nói với ông nội, khả năng có thể tìm được người ở huyện thành. Dù không vào được huyện Nhất Trung, thì chắc chắn có thể vào huyện Nhị trung”
Chất lượng dạy học của huyện Nhị trung lại kém hơn huyện Nhất Trung.
Nhưng nếu không có lựa chọn thì cũng có thể vào huyện Nhị trung đọc sách.
Hạ Hiểu Lan phục hồi tinh thần lại, vội giải thích:
“Trần Khánh ca hiểu lầm rồi, đừng phiền toái ông Trần, không phải tôi khách khí, chỉ là tôi cảm thấy nếu mình không đạt được điều kiện xếp lớp của huyện Nhất trung thì dù có đi thi đại học cũng chưa chắc có thể đỗ. Đúng rồi, điểm số trúng tuyển cao đẳng khoa học tự nhiên năm nay của tỉnh chúng ta là bao nhiêu vậy?
Là chính mình ảo giác sao?
Vẫn là người vô tri nên không sợ a.
Luôn cảm thấy Hạ Hiểu Lan nói muốn thi được điểm số của cao đẳng mà cứ đơn giản như đi huyện thành bán trứng gà vậy. Nhưng đây cũng không phải đi bán trứng gà a, làm buôn bán tốt, cũng không đại biểu sẽ đọc sách tốt.
“Điểm cao đẳng khoa học tự nhiên năm nay là 350 điểm, tổng điểm là 690 điểm. Hiểu Lan, tôi kiến nghị cô nên học khoa văn, có nhiều môn cần học thuộc, không giống khoa học tự nhiên, còn phải học vật lý, hóa học……”
Những cô gái bình thường học khoa học tự nhiên, gặp được mấy môn vật lý, hóa học, đầu giống như bị dán một tầng mỡ heo vậy.
Kỳ thật ngay cả Trần Khánh đối mặt với mấy cái đề kia cũng thấy đau cả đầu.
Hắn là có lòng tốt khuyên Hạ Hiểu Lan, nhưng Hạ Hiểu Lan lại không nghe vào tai.
“Thời gian kiểm tra nhập học có quy định không?”
“Thứ hai tuần sau”
“Vậy để tôi đọc sách trước, thứ hai tuần sau liền đi kiểm tra đầu vào”
Chỉ còn có bảy ngày, một học sinh cấp hai, muốn đi tham gia kiểm tra đầu vào của huyện Nhất trung sao?
Trần Khánh không còn lời nào để nói.
Hắn cơ hồ là chạy trối chết. Hạ Hiểu Lan quá có tự tin, Trần Khánh sợ hãi buổi kiểm tra đầu vào thứ hai sẽ khiến Hạ Hiểu Lan bị nhục.
Hạ Hiểu Lan cầm sách đi vào nhà, ba người trong nhà đều quay ra nhìn cô.
Trời đã tối rồi, Trần Khánh tới tìm Hạ Hiểu Lan, hai người đứng ở ngoài chân tường nói chuyện một lúc lâu. Hạ Hiểu Lan về phòng còn cầm một cái túi lớn, người trong nhà muốn không hiểu lầm cũng khó.
Lưu Phân muốn nói lại thôi.
Lưu Phân cảm thấy Hạ Hiểu Lan không thích hợp xử đối tượng với Trần Khánh lắm.
Không phải nàng cảm thấy Hạ Hiểu Lan không xứng với Trần Khánh, mà là hai mẹ con còn chưa đứng vững gót chân ở thôn Thất Tỉnh. Nếu Hạ Hiểu Lan cùng Trần Khánh ở bên nhau, người trong thôn khẳng định sẽ nói Hạ Hiểu Lan trèo cao. Lưu Phân không nghĩ những lời đồn kia lại quấn lấy Hạ Hiểu Lan, các cô thật vất vả mới đi khỏi thôn Đại Hà, có nơi đặt chân ở chỗ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà Trần thông trưởng là địa vị gì a.
Trần Khánh lại nhất định sẽ thi đại học, nếu xử đối tượng với Hiểu Lan khiến việc học bị chậm trễ. Thì chắc chắn chú Đạt cũng sẽ không thích Hiểu Lan, càng miễn bàn những người khác trong Trần gia sẽ nghĩ thế nào.
Lưu Phân gấp đến độ xoay quanh, lại không biết nói thế nào để có thể gãi đúng chỗ ngứa.
Lưu Dũng ra hiệu cho em gái đừng nóng vội, chính mình mở miệng hỏi:
“Là Trần Khánh của nhà chú Đạt đúng không? Hôm nay cậu thấy thằng bé kia đi học, sao giờ lại về thôn, còn mang đồ cho cháu nữa?”
Hạ Hiểu Lan đặt túi sách lên bàn nói:
“Trần Khánh ca chính là người tốt, anh ta mang cho cháu mượn sách ôn thi, nếu mọi người đều thấy thì cháu cũng không gạt nữa. Cháu muốn tham gia kì thi đại học sang năm, liền hỏi Trần Khánh ca xem có thể đi xếp lớp ở huyện Nhất Trung không”
“Gì?!”
“Thi đại học?”
“Khụ khụ khụ!”
Lý Phượng Mai đang uống nước, lập tức bị sặc.
Lý Phượng Mai nghẹn đến mức mặt đều đỏ, Lưu Dũng hung hăng trừng vợ một cái, cố gắng bày ra vẻ mặt ôn hoà dò hỏi cháu gái:
“Sao lại muốn đi tham gia thi đại học?”
Hạ Hiểu Lan trong đầu có bao nhiêu kiến thức, người ngoài không biết, chẳng nhẽ người cậu ruột như hắn lại không biết?
Cái khác không nói, chỉ nói đến việc đọc sách này, Hạ Hiểu Lan là thật sự không am hiểu. Hạ gia ra một cái Hạ Tử Dục, giống như đã chiếm hết cả ánh sáng đọc sách quanh đây, đó cũng là nữ hài giỏi đọc sách nhất mà Lưu Dũng từng gặp.
Hạ Hiểu Lan không biết lấy linh cảm từ đâu, có lẽ cảm thấy chính mình làm buôn bán rất thuận lợi, nên muốn đi khiêu chiến thi đại học?
Hạ Hiểu Lan đương nhiên nói:
“Vẫn nên có hộ khẩu thành trấn, về sau sẽ tiện mua nhà hơn, không phải thi đậu đại học thì mới có hộ khẩu thành trấn sao?”
Cháu gái của tôi ơi, đại học dễ thi đậu như vậy sao?
Nghe giọng điệu kia, đơn giản cứ như đi mua bao muối vậy. Nếu thật sự đơn giản, thì cháu trai Trần thôn trưởng đã không thi rớt rồi? Đếm đếm chung quanh, cũng không có mấy người sinh viên, nếu không thì tại sao thân phận sinh viên của Hạ Tử Dục lại quý giá như vậy chứ!
Người khác học cấp ba mất 3 năm, còn thi trượt đại học.
Học lại cũng là một trận đánh lâu dài, mà cuối cùng cũng chưa chắc có thể thi đỗ đại học, cháu gái là một đứa mới tốt nghiệp cấp hai…… Lưu Dũng cảm thấy răng đau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro