Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Kẻ Ác Tới Cửa
Bảo Trang Thành
2024-11-22 00:09:38
Không có biện pháp, lần này Lưu Phân cùng Hạ Hiểu Lan rất kiên cường, đã chạy tới thôn Thất Tỉnh ở hơn mười ngày rồi, mà vẫn không hề có dấu hiệu về nhà. Bà Hạ cực kì không thích hai mẹ con kia, nhưng cũng không thể không thừa nhận. Lưu Phân trừ bỏ không sinh được con trai nhưng làm việc rất tốt. Chăm chỉ hơn cả Trương Thúy và Vương Kim Quế cộng lại, Vương Kim Quế là đã quen lười biếng, Trương Thúy thì ở huyện thành chăm sóc con gái mấy năm, làm việc ở ruộng không được quen lắm.
Nhưng mà cái rày rách kia vẫn cứ ở lại Lưa gia là tốt nhất.
Hy vọng hai đứa con dâu có thể cảm nhận được ý của bà, có thể làm chuyện này cho tốt.
Bà Hạ đến khi đi ngủ vẫn còn lo lắng.
Người nhà họ Hạ đều ở trong cùng một cái sân, buổi tối muốn tâm sự thì cần phải nói nhỏ. Vương Kim Quế có cùng ý tưởng với bà Hạ, Lưu Phân có thể trở về, Hạ Hiểu Lan tuyệt đối không thể trở về:
“Thái độ của chị dâu cả hôm nay là thế nào, không tình nguyện, Tử Dục có thể tìm được Vương Kiến Hoa, Hồng Hà nhà ta nơi nào kém? Còn không phải là nghỉ học sớm thôi sao? Con gái biết chữ là được, sau khi tốt nghiệp đại học thì đã là gái lỡ thì……”
Vương Kim Quế lẩm bẩm, Hạ Hồng Binh buồn ngủ lắm rồi, không kiên nhẫn nói:
“Hồng Hà không có thiên phú đọc sách, ngày mai đi Lưu gia, cô đừng chỉ lo làm kẻ ác, một cái nha đầu thối còn có thể lật trời chắc, trở về liền nhốt nó lại, lại tìm nhà chồng ở xa đây rồi gả quách nó đi, lời đồn sẽ dần phai nhạt!”
Vương Kim Quế đồng ý với chồng, kỳ thật vẫn không thay đổi ý định ban đầu.
Thật ra cũng rất buồn cười, hai vợ chồng Trương Thúy và Hạ Trường Chinh cũng đang nói tới chuyện này, nhưng bọn họ lại muốn đón Hạ Hiểu Lan về nhà.
Giống như Hạ Hồng Binh nói, nhốt Hạ Hiểu Lan lại, rồi tìm nhà chồng cho cô, dù sao thanh danh của Hạ Hiểu Lan xấu như vậy, gả cho những người đàn ông ế vợ hoặc góa vợ cũng được. Giống như Trương Nhị Lại kia, đằng nào cũng vừa ý nhau, cho hai người kết hôn đúng là danh chính ngôn thuận?
Trương Thúy càng nghĩ càng thấy thích hợp:
“Chúng ta sẽ không nhốt nó cả đời, phụ nữ ý mà, gả chồng sinh con xong, thì sẽ cắm rễ ở nông thôn”
Hạ Tử Dục không muốn Hạ Hiểu Lan rời đi thôn Đại Hà, Trương Thúy cảm thấy gả Hạ Hiểu Lan cho những người ế vợ và góa vợ, thậm chí là Trương Nhị Lại, cũng có thể giải quyết vấn đề này.
Chỉ cần đón được Hạ Hiểu Lan về nhà, Trương Thúy liền có tin tưởng có thể hoàn thành chuyện này.
Nhà họ Hạ vừa có thể thu được tiền sính lễ, mà Hạ Hiểu Lan cũng không còn bản lĩnh để gây chuyện nữa, ai bảo nó không biết nặng nhẹ, dám cướp bạn trai của Tử Dục!
Hạ Trường Chinh cũng cảm thấy vợ nói có lý, hai vợ chồng thống nhất quan điểm. Đêm khuya tĩnh lặng, bọn họ lại nói sang chuyện khác, bởi vì Hạ Tử Dục thi đậu đại học đi kinh thành, Trương Thúy không thể dựa vào chuyện chăm sóc con gái để ở lại trong huyện nữa. Hạ Trường Chinh rất lo lắng cho việc làm ăn trong nhà kia:
“Trong tiệm để em dâu của cô trông coi sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
“Sao có thể có vấn đề, cậu mợ của Tử Dục đều là có lòng tốt muốn giúp đỡ, nếu không có cửa hàng này, của hồi môn của con gái và tiền sính lễ của con trai anh từ đâu tới?”
Hạ Trường Chinh suy nghĩ, cậu của Tử Dục cũng không quá đáng tin, mỗi ngày đều có tiền chảy qua tay mình, cậu em vợ chỉ cần tùy tiện trộm giấu một ít cũng đã là tổn thất của nhà hắn.
Cửa hàng kia là do con gái Tử Dục chỉ đạo mới có thể mở, bắt đầu từ quán nhỏ đến thuê thuê được cửa hiệu, kinh doanh càng ngày càng tốt. Việc làm ăn rực rỡ, Hạ Trường Chinh thật sự là một phút cũng không yên tâm được.
“Vẫn là để cô trông hàng thì tôi mới yên tâm, sau khi giải quyết cái con nha đầu kia, chúng ta liền nói với trong nhà, nói cửa hàng kia do nhà mẹ đẻ cô mở ra, cô tới đó giúp trông hàng để kiếm chút tiền làm phí sinh hoạt cho Tử Dục”
Có thể không làm chuyện nhà nông vất vả, Trương Thúy cũng rất vui lòng.
“Anh cũng đi, trong tiệm thiếu người, mấy ngày nữa anh bảo cậu của Tử Dục trở về, tôi với anh cùng trông tiệm sẽ thuận lợi hơn”
“Để tôi suy nghĩ đã, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải tới thôn Thất Tỉnh”
……
Trời còn chưa sáng, Hạ Đại Quân đã dậy.
Vương Kim Quế ngáp ngắn ngáp dài, Trương Thúy thì có vẻ tinh thần phấn chấn. Hạ Đại Quân tới nhà vợ, một năm khó được đi một chuyến, lại là đi đón mẹ con Lưu Phân, cũng không thể đi tay không.
Nhưng bây giờ Hạ Đại Quân làm gì còn tiền, bà Hạ chỉ có thể mua cho hắn chút quà. Quà gì? Vừa lúc chính là đường trắng và mì sợi mà Lưu Dũng mang tới lần trước, đường trắng vẫn chưa kịp dùng, liền đưa cho Hạ Đại Quân mang qua nhà họ Lưu.
Thời đại này quà cũng đều thay phiên đưa như vậy, anh tặng tôi, tôi lại tặng người khác, kỳ thật chỉ có mấy thứ đó liền đưa qua đưa lại, mọi người đã quen rồi. Nhưng nếu vẫn tặng lại nguyên những đồ mà người ta đưa thì thật là mất lịch sự.
Hơn nữa lại còn không đưa lại toàn bộ mà còn giữ lại vài thứ, đâu chỉ đơn giản là mất lịch sự, mà phải nói là keo kiệt!
Bà Hạ chính là một người keo kiệt như vậy, thế mà Hạ Đại Quân cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Ba người mang theo túi đường trắng kia, ăn hai củ khoai lang đỏ, trời còn chưa sáng liền đi tới thôn Thất Tỉnh. Khi đến nơi vẫn còn chưa tới 8 giờ sáng.
Trùng hợp là Hạ Hiểu Lan đang định ra ngoài, cô đã đi thu mua được chút lươn rồi, bây giờ đang định đi tới chỗ tiếp theo, kết quả vừa mở cửa đã thấy Hạ Đại Quân dẫn theo Trương Thúy và Vương Kim Quế đứng ở bên ngoài, Hạ Hiểu Lan lập tức lạnh mặt.
“Hiểu Lan, con lại ăn thêm chút gì lót dạ, nhỡ may trên đường lại đói……”
Kiếm tiền quan trọng, nhưng cũng không thể không quan tâm thân thể chứ, Lưu Phân cầm theo bát đuổi theo ra bên ngoài, bên trong có sủi cảo.
Cô vừa thấy ba người Hạ Đại Quân, lời nói liền kẹt lại, tay chân luống cuống, sững sờ tại chỗ.
Hạ Hiểu Lan thở dài, lý luận dù có phong phú nhưng thực tiễn lại là một chuyện khác.
“A, chị dâu hai, chị đây là vui mừng choáng váng à? Chúng tôi đi tới đây, chân mỏi nhừ cả rồi, chị cũng không nói để chúng tôi đi vào nhà ngồi!”
Vương Kim Quế nhìn cái bát trong tay Lưu Phân, trong miệng không khỏi phân bố ra nước bọt. Ngửi mùi là nhân thịt lợn, không phải ngày lễ gì mà Lưu gia lại ăn tốt như vậy, trách không được hai mẹ con Hạ Hiểu Lan không muốn trở về.
Lưu Dũng thật sự phát tài rồi à, mới mua xe đạp, lại còn có thể ăn sủi cảo nhân thịt.
Vương Kim Quế liếm môi, lúc ra cửa chỉ ăn khoai lang đỏ làm sao no được, cô ta ngửi thấy mùi sủi cảo liền đói bụng:
“Chị dâu hai, chị làm sủi cảo à, vừa lúc chúng tôi vẫn chưa ăn cơm!”
Hạ Hiểu Lan không muốn nhà họ Hạ chiếm được chút tiện nghi nào của mình, Lý Phượng Mai ở trong phòng cũng nghe được cái gì đó, vừa đi ra đã thấy ba người nhà họ Hạ đứng trước cửa.
“A, tôi tưởng ai, mới sáng ra đã đứng chặn cửa, còn tưởng muốn đánh nhau? Nói cho các người, Lưu gia có ít người nhưng đây cũng không phải thôn Đại Hà, nhà họ Lưu chúng tôi cũng không phải dễ bị bắt nạt đâu!”
Lý Phượng Mai chống eo nói rất có khí thế, không cho ba người nhà họ Hạ vào nhà.
Hạ Hiểu Lan cũng dựng lại xe đạp, phải nhanh chóng đuổi người nhà họ Hạ đi, cô còn phải đi thu lươn nữa.
“Mợ, để cho bọn họ tiến vào nói đi, ngài đi gọi cậu giúp cháu, nếu hôm nay không nói rõ ràng thì về sau sẽ có nhiều phiền toái”
Nông thôn có rất ít người ngủ nướng, dù bây giờ mới 8 giờ sáng, nhưng đã có khá nhiều người thấy 3 người Hạ Đại Quân đứng trước cửa Lưu gia, Hạ Hiểu Lan thấy chả sao cả, cô không cảm thấy mất mặt.
Nhưng có khả năng Lưu Phân sẽ cảm thấy không được tự nhiên, Hạ Hiểu Lan phải quan tâm tới tâm tình của Lưu Phân.
Trương Thúy đi cuối cùng, trộm đánh giá Hạ Hiểu Lan, đứa cháu gái này vẫn là bộ dáng không đứng đắn kia, nhưng thần thái thong dong, hào phóng hơn hẳn lúc trước.
Hình như sau khi đâm tường không chết, Hạ Hiểu Lan đã thay đổi.
Không thể lại để Hạ Hiểu Lan tung tăng nhảy nhót bên ngoài, nếu không sẽ không có ai ở nhà họ Hạ có thể khống chế nha đầu này nữa, trong lòng Trương Thúy có chút hốt hoảng.
Nhưng mà cái rày rách kia vẫn cứ ở lại Lưa gia là tốt nhất.
Hy vọng hai đứa con dâu có thể cảm nhận được ý của bà, có thể làm chuyện này cho tốt.
Bà Hạ đến khi đi ngủ vẫn còn lo lắng.
Người nhà họ Hạ đều ở trong cùng một cái sân, buổi tối muốn tâm sự thì cần phải nói nhỏ. Vương Kim Quế có cùng ý tưởng với bà Hạ, Lưu Phân có thể trở về, Hạ Hiểu Lan tuyệt đối không thể trở về:
“Thái độ của chị dâu cả hôm nay là thế nào, không tình nguyện, Tử Dục có thể tìm được Vương Kiến Hoa, Hồng Hà nhà ta nơi nào kém? Còn không phải là nghỉ học sớm thôi sao? Con gái biết chữ là được, sau khi tốt nghiệp đại học thì đã là gái lỡ thì……”
Vương Kim Quế lẩm bẩm, Hạ Hồng Binh buồn ngủ lắm rồi, không kiên nhẫn nói:
“Hồng Hà không có thiên phú đọc sách, ngày mai đi Lưu gia, cô đừng chỉ lo làm kẻ ác, một cái nha đầu thối còn có thể lật trời chắc, trở về liền nhốt nó lại, lại tìm nhà chồng ở xa đây rồi gả quách nó đi, lời đồn sẽ dần phai nhạt!”
Vương Kim Quế đồng ý với chồng, kỳ thật vẫn không thay đổi ý định ban đầu.
Thật ra cũng rất buồn cười, hai vợ chồng Trương Thúy và Hạ Trường Chinh cũng đang nói tới chuyện này, nhưng bọn họ lại muốn đón Hạ Hiểu Lan về nhà.
Giống như Hạ Hồng Binh nói, nhốt Hạ Hiểu Lan lại, rồi tìm nhà chồng cho cô, dù sao thanh danh của Hạ Hiểu Lan xấu như vậy, gả cho những người đàn ông ế vợ hoặc góa vợ cũng được. Giống như Trương Nhị Lại kia, đằng nào cũng vừa ý nhau, cho hai người kết hôn đúng là danh chính ngôn thuận?
Trương Thúy càng nghĩ càng thấy thích hợp:
“Chúng ta sẽ không nhốt nó cả đời, phụ nữ ý mà, gả chồng sinh con xong, thì sẽ cắm rễ ở nông thôn”
Hạ Tử Dục không muốn Hạ Hiểu Lan rời đi thôn Đại Hà, Trương Thúy cảm thấy gả Hạ Hiểu Lan cho những người ế vợ và góa vợ, thậm chí là Trương Nhị Lại, cũng có thể giải quyết vấn đề này.
Chỉ cần đón được Hạ Hiểu Lan về nhà, Trương Thúy liền có tin tưởng có thể hoàn thành chuyện này.
Nhà họ Hạ vừa có thể thu được tiền sính lễ, mà Hạ Hiểu Lan cũng không còn bản lĩnh để gây chuyện nữa, ai bảo nó không biết nặng nhẹ, dám cướp bạn trai của Tử Dục!
Hạ Trường Chinh cũng cảm thấy vợ nói có lý, hai vợ chồng thống nhất quan điểm. Đêm khuya tĩnh lặng, bọn họ lại nói sang chuyện khác, bởi vì Hạ Tử Dục thi đậu đại học đi kinh thành, Trương Thúy không thể dựa vào chuyện chăm sóc con gái để ở lại trong huyện nữa. Hạ Trường Chinh rất lo lắng cho việc làm ăn trong nhà kia:
“Trong tiệm để em dâu của cô trông coi sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao có thể có vấn đề, cậu mợ của Tử Dục đều là có lòng tốt muốn giúp đỡ, nếu không có cửa hàng này, của hồi môn của con gái và tiền sính lễ của con trai anh từ đâu tới?”
Hạ Trường Chinh suy nghĩ, cậu của Tử Dục cũng không quá đáng tin, mỗi ngày đều có tiền chảy qua tay mình, cậu em vợ chỉ cần tùy tiện trộm giấu một ít cũng đã là tổn thất của nhà hắn.
Cửa hàng kia là do con gái Tử Dục chỉ đạo mới có thể mở, bắt đầu từ quán nhỏ đến thuê thuê được cửa hiệu, kinh doanh càng ngày càng tốt. Việc làm ăn rực rỡ, Hạ Trường Chinh thật sự là một phút cũng không yên tâm được.
“Vẫn là để cô trông hàng thì tôi mới yên tâm, sau khi giải quyết cái con nha đầu kia, chúng ta liền nói với trong nhà, nói cửa hàng kia do nhà mẹ đẻ cô mở ra, cô tới đó giúp trông hàng để kiếm chút tiền làm phí sinh hoạt cho Tử Dục”
Có thể không làm chuyện nhà nông vất vả, Trương Thúy cũng rất vui lòng.
“Anh cũng đi, trong tiệm thiếu người, mấy ngày nữa anh bảo cậu của Tử Dục trở về, tôi với anh cùng trông tiệm sẽ thuận lợi hơn”
“Để tôi suy nghĩ đã, đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải tới thôn Thất Tỉnh”
……
Trời còn chưa sáng, Hạ Đại Quân đã dậy.
Vương Kim Quế ngáp ngắn ngáp dài, Trương Thúy thì có vẻ tinh thần phấn chấn. Hạ Đại Quân tới nhà vợ, một năm khó được đi một chuyến, lại là đi đón mẹ con Lưu Phân, cũng không thể đi tay không.
Nhưng bây giờ Hạ Đại Quân làm gì còn tiền, bà Hạ chỉ có thể mua cho hắn chút quà. Quà gì? Vừa lúc chính là đường trắng và mì sợi mà Lưu Dũng mang tới lần trước, đường trắng vẫn chưa kịp dùng, liền đưa cho Hạ Đại Quân mang qua nhà họ Lưu.
Thời đại này quà cũng đều thay phiên đưa như vậy, anh tặng tôi, tôi lại tặng người khác, kỳ thật chỉ có mấy thứ đó liền đưa qua đưa lại, mọi người đã quen rồi. Nhưng nếu vẫn tặng lại nguyên những đồ mà người ta đưa thì thật là mất lịch sự.
Hơn nữa lại còn không đưa lại toàn bộ mà còn giữ lại vài thứ, đâu chỉ đơn giản là mất lịch sự, mà phải nói là keo kiệt!
Bà Hạ chính là một người keo kiệt như vậy, thế mà Hạ Đại Quân cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Ba người mang theo túi đường trắng kia, ăn hai củ khoai lang đỏ, trời còn chưa sáng liền đi tới thôn Thất Tỉnh. Khi đến nơi vẫn còn chưa tới 8 giờ sáng.
Trùng hợp là Hạ Hiểu Lan đang định ra ngoài, cô đã đi thu mua được chút lươn rồi, bây giờ đang định đi tới chỗ tiếp theo, kết quả vừa mở cửa đã thấy Hạ Đại Quân dẫn theo Trương Thúy và Vương Kim Quế đứng ở bên ngoài, Hạ Hiểu Lan lập tức lạnh mặt.
“Hiểu Lan, con lại ăn thêm chút gì lót dạ, nhỡ may trên đường lại đói……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm tiền quan trọng, nhưng cũng không thể không quan tâm thân thể chứ, Lưu Phân cầm theo bát đuổi theo ra bên ngoài, bên trong có sủi cảo.
Cô vừa thấy ba người Hạ Đại Quân, lời nói liền kẹt lại, tay chân luống cuống, sững sờ tại chỗ.
Hạ Hiểu Lan thở dài, lý luận dù có phong phú nhưng thực tiễn lại là một chuyện khác.
“A, chị dâu hai, chị đây là vui mừng choáng váng à? Chúng tôi đi tới đây, chân mỏi nhừ cả rồi, chị cũng không nói để chúng tôi đi vào nhà ngồi!”
Vương Kim Quế nhìn cái bát trong tay Lưu Phân, trong miệng không khỏi phân bố ra nước bọt. Ngửi mùi là nhân thịt lợn, không phải ngày lễ gì mà Lưu gia lại ăn tốt như vậy, trách không được hai mẹ con Hạ Hiểu Lan không muốn trở về.
Lưu Dũng thật sự phát tài rồi à, mới mua xe đạp, lại còn có thể ăn sủi cảo nhân thịt.
Vương Kim Quế liếm môi, lúc ra cửa chỉ ăn khoai lang đỏ làm sao no được, cô ta ngửi thấy mùi sủi cảo liền đói bụng:
“Chị dâu hai, chị làm sủi cảo à, vừa lúc chúng tôi vẫn chưa ăn cơm!”
Hạ Hiểu Lan không muốn nhà họ Hạ chiếm được chút tiện nghi nào của mình, Lý Phượng Mai ở trong phòng cũng nghe được cái gì đó, vừa đi ra đã thấy ba người nhà họ Hạ đứng trước cửa.
“A, tôi tưởng ai, mới sáng ra đã đứng chặn cửa, còn tưởng muốn đánh nhau? Nói cho các người, Lưu gia có ít người nhưng đây cũng không phải thôn Đại Hà, nhà họ Lưu chúng tôi cũng không phải dễ bị bắt nạt đâu!”
Lý Phượng Mai chống eo nói rất có khí thế, không cho ba người nhà họ Hạ vào nhà.
Hạ Hiểu Lan cũng dựng lại xe đạp, phải nhanh chóng đuổi người nhà họ Hạ đi, cô còn phải đi thu lươn nữa.
“Mợ, để cho bọn họ tiến vào nói đi, ngài đi gọi cậu giúp cháu, nếu hôm nay không nói rõ ràng thì về sau sẽ có nhiều phiền toái”
Nông thôn có rất ít người ngủ nướng, dù bây giờ mới 8 giờ sáng, nhưng đã có khá nhiều người thấy 3 người Hạ Đại Quân đứng trước cửa Lưu gia, Hạ Hiểu Lan thấy chả sao cả, cô không cảm thấy mất mặt.
Nhưng có khả năng Lưu Phân sẽ cảm thấy không được tự nhiên, Hạ Hiểu Lan phải quan tâm tới tâm tình của Lưu Phân.
Trương Thúy đi cuối cùng, trộm đánh giá Hạ Hiểu Lan, đứa cháu gái này vẫn là bộ dáng không đứng đắn kia, nhưng thần thái thong dong, hào phóng hơn hẳn lúc trước.
Hình như sau khi đâm tường không chết, Hạ Hiểu Lan đã thay đổi.
Không thể lại để Hạ Hiểu Lan tung tăng nhảy nhót bên ngoài, nếu không sẽ không có ai ở nhà họ Hạ có thể khống chế nha đầu này nữa, trong lòng Trương Thúy có chút hốt hoảng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro