Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Sợ Thua Lỗ Thì Đừng Tới
Bảo Trang Thành
2024-11-22 15:56:35
Hạ Hiểu Lan ngạc nhiên liếc nhìn Bạch Trân Châu một cái.
“Chị Trân Châu, điều kiện gia đình nhà chị còn vững hơn so với những gì em tưởng tượng một chút. Được rồi, đừng nghiêm túc như vậy, có thể gom đủ 1000 vạn tệ này thì gom, gom không đủ cũng không sao……”
100 triệu tệ chỉ là tiền vốn.
98 triệu tệ hay 95 triệu tệ còn không đủ làm tiền vốn sao?
Hạ Hiểu Lan chỉ muốn giúp bạn bè của mình kiếm được một khoản tiêu vặt thôi, mà sẵn sàng góp vốn với cô mới có cơ hội nhận được tiền tiêu vặt, nếu như không muốn cũng chẳng sao cả —— Hạ Hiểu Lan không cảm thấy sợ việc kinh doanh của những người này lớn hơn so với mình, trong đám bạn chỉ có mình cô tỏa sáng thì chẳng có gì thú vị cả, nếu như công việc kinh doanh gặp khó khăn, muốn tìm người giúp cũng không ai giúp được, đều là quỷ nghèo thì giúp kiểu gì!
Cho nên tốt hơn hết là mọi người cùng nhau phát tài mới đúng.
Nếu hôm nay cô vay tiền, Bạch Trân Châu có thể lập tức bỏ ra 400 vạn cho cô vay, cũng có thể giúp cô giải quyết một số chuyện cấp bách.
“Góp, sao lại không góp được, tôi cũng có thể góp 400 vạn!”
Trần Tích Lương cũng nhanh chóng tỏ rõ thái độ của mình.
Làm sao anh ấy có được số tiền 400 vạn này? Lợi nhuận của Luna trong mấy năm nay, cộng với số tiền bán sỉ quầy hàng đã kiếm được, việc quay phim truyền hình đều dùng tiền công của Luna, hoàn toàn không cần Trần Tích Lương bỏ tiền riêng —— số tiền đó vốn là khoản vay từ ngân hàng dùng để mua Elegance , nhưng Elegance đã bị Dư Thi Hoa đoạt mất, cũng không thể mất công vay số tiền này được, Hạ Hiểu Lan liền quyết định sử dụng nó để quay một bộ phim truyền hình.
Mấy năm nay Trần Tích Lương cũng kiếm được một khoản kha khá, anh ấy cũng không có chỗ nào để tiêu hết số tiền đó, có lẽ khoản chi xa xỉ nhất của anh ấy chính là mua căn hộ ở ‘La Hồ Thiên Thành’.
Bây giờ anh ấy hứa sẽ bỏ ra 400 vạn, chắc là sẽ phải chạy vạy vay mượn khắp nơi để bù vào.
Trần Tích Lương thực hào phóng, nhưng Khang Vĩ lại không đồng ý.
"Hai người đều góp phần lớn số tiền, không để lại cho tôi một ít à? Nếu không như này nhé, anh Trần và Trân Châu đều nhượng bộ một chút, cả hai chỉ cần góp 350 vạn thôi, để lại cho tôi và Quang Vinh định mức 300 vạn, tôi góp 200 vạn, Quang Vinh 100 vạn."
Nhưng Thiệu Quang Vinh lấy đâu ra đủ 100 vạn bây giờ.
Ngoài cửa hàng vật liệu xây dựng gia thì anh ấy không có nguồn thu nhập nào khác, anh ấy chỉ là một nhân viên công chức hàng tháng nhận lương của nhà nước. Hơn nữa cổ phần của anh ấy trong cửa hàng vật liệu xây dựng cũng chỉ có 4%.
Khang Vĩ giúp anh ấy nói ra những lời này, chỉ là muốn lấy cớ giúp anh ấy góp vốn đầu tư 100 vạn, giống như lúc trước cho anh ấy vay tiền để đầu tư vào cửa hàng vật liệu xây dựng vậy……Nhưng da mặt của Thiệu Quang Vinh cũng không dày đến mức vậy, cầm nhiều tiền của Khang Vĩ như vậy để tạo mối quan hệ: “Nếu không thì như vậy nhé, Khang Tử, cậu bỏ ra 260 vạn, 40 vạn còn lại tôi sẽ góp đủ.”
40 vạn chính là giới hạn mà Thiệu Quang Vinh có thể bỏ ra.
Với số tiền lợi nhuận anh ấy nhận được liên tục từ cửa hàng vật liệu xây dựng, cộng lại cũng chỉ thêm được mười mấy vạn, anh ấy làm việc ở đơn vị cũng không ăn mặc quần áo xa xỉ gì, cũng không dùng xe máy, đúng là không có nhiều chỗ để tiêu tiền lắm……Anh ấy thực ra cũng muốn tiêu tiền mua đồ cho Tiểu Vưu, nhưng mà cô gái Tiểu Vưu này không đồng ý, cho nên ngoài tiền chia hoa hồng của Thiệu Quang Vinh còn có tiền vốn của Khang Vĩ, về cơ bản thì đây là tất cả số tiền anh ấy đã tiết kiệm được.
Tất nhiên, có 10 vạn, khoảng cách tới 40 vạn vẫn còn thiếu 30 vạn đó.
Thiệu Quang Vinh suy nghĩ một chút, vay mượn một lượt họ hàng thân thích có thể cho vay, còn có cả của cha mẹ, bác cả của anh ấy, những người khác trong nhà họ Thiệu, gom của mấy nhà vào chả nhẽ còn không được mười mấy vạn tệ sao?
Vẫn còn thiếu mười mấy vạn nữa.
Anh ấy cần phải nghĩ cách khác.
40 vạn là con số Thiệu Quang Vinh cảm thấy có thể bỏ ra được.
Khang Vĩ cũng không tranh cãi với Thiệu Quang Vinh ngay trước mặt mọi người, hiện tại lên tiếng giúp Thiệu Quang Vinh bù số tiền này, sẽ làm mất thể diện của Thiệu Quang Vinh!
Hạ Hiểu Lan coi như đã hiểu những người này có lẽ đang nghĩ cô đang muốn vay tiền họ.
"Này này, mọi người hãy nghe tôi nói đã, số tiền 1000 vạn này có hay không cũng không sao cả, mọi người có thể huy động tiền vốn cho tôi nhưng với tiền đề là chuyện này không thể ảnh hưởng đến tài chính và công việc kinh doanh của mọi người, nếu xảy ra trường hợp này, thì tôi cũng không cần số tiền này của mọi người đâu!"
Kiếm tiền trên thị trường chứng khoán chính chỉ là kiếm một lần, công việc kinh doanh của Trần Tích Lương và mọi người đang dần đi vào quỹ đạo, đây mới là nền tảng cho sự phát triển lâu dài của tất cả mọi người.
Nếu như vì vụ đầu tư này mà ảnh hưởng đến vốn lưu động của hội, Hạ Hiểu Lan cho rằng chuyện này không có lợi gì cả.
Bạch Trân Châu nói không thành vấn đề.
Bà người còn lại cũng nói không ảnh hưởng gì cả.
Sau khi số cổ phiếu được xác định xong, bao gồm Trần Tích Lương góp 350 vạn, Bạch Trân Châu góp 350 vạn, Khang Vĩ góp 260 vạn, Thiệu Quang Vinh góp 400 vạn, trong vòng một tuần họ đã gom góp đủ 1000 vạn giao cho Hạ Hiểu Lan.
Mọi người thậm chí đã thảo luận xong về phần cổ phiếu tương ứng của mình, cho nên Hạ Hiểu Lan cũng muốn giải thích rõ ràng những rủi ro trong lần đầu tư này.
Cô nói ngắn gọn về kế hoạch của bản thân, nhấn mạnh rằng đây không phải là vay tiền họ, mà là một khoản 'đầu tư'.
"Đầu tư có lẽ sẽ kiếm được tiền, nhưng cũng có thể mất tiền, mọi người đều là bạn bè, cho nên tôi cũng không muốn vì một số tiền ít ỏi này mà phá hỏng tình bạn của chúng ta. Tôi cho rằng sẽ kiếm được tiền, nhưng lỡ như mất hết tiền thì sao? Nếu như ai trong số mọi người cho rằng bản thân không chấp nhận rủi ro mất tiền thì chuyện này cứ coi như là tôi chưa nói gì cả, chuyện tiền nong cũng không cần nhắc nữa, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến tình cảm bạn bè của chúng ta!"
Cô cho rằng bản thân cô có thể dẫn theo bạn bè của mình cùng nhau phát tài.
Nhưng nếu như thao tác không tốt, không thể giúp bạn bè phát tài thì sao?
Bất kỳ khoản đầu tư nào cũng là đang đánh cược, mười năm sau, khi Soros vay 1200 trăm triệu để bán khống đô la Hồng Kông, những nhà đầu cơ khác đi theo Soros cùng hưởng lợi, nhóm cá mập này đã phá hủy bao nhiêu quốc gia ở Đông Nam Á, họ cho rằng Hồng Kông cũng không thể chịu nổi sau sự kiện này —— Chỉ số Hang Sen - Index ban đầu cao đến 16.000 điểm trước khi bị Soros cho vào tầm ngắm, nhưng Soros và những kẻ đầu cơ theo sau ông ta đã phá vỡ chỉ số Hang Seng xuống chỉ còn 6.000 điểm chỉ trong một năm, những người đầu tư cổ phiếu của đảo Hồng Kông đều sống trong sự tuyệt vọng, cho rằng kết cục của đảo Hồng Kông cũng sẽ giống như kết cục thị trường chứng khoán bị phá hủy của mấy quốc gia Đông Nam Á kia, họ không có bất kỳ hy vọng gì về việc chính phủ Hồng Kông có thể giải cứu thành công thị trường chứng khoán của đảo Hồng Kông cả.
Nhưng vào thời điểm đó, đảo Hồng Kông vừa mới được trao trả lại cho Trung Quốc.
Chính phủ Trung Quốc có thể nhìn đảo Hồng Kông bị đánh sập sao?
Chính phủ Trung Quốc không cần thể hiện sao, vừa lấy lại đảo Hồng Kông từ tay của người Anh, kết quả là nền kinh tế của đảo Hồng Kông lại lung lay sắp đổ……Chính phủ Trung Quốc chắc chắn là không thể chịu sự sỉ nhục này!
Có người nói rằng chính phủ Trung Quốc đang huy động dự trữ ngoại hối để tham gia thị trường.
Cũng có người nói rằng dự trữ ngoại hối của chính phủ Trung Quốc chưa thực sự được sử dụng, nhưng họ đứng đằng sau ủng hộ cho chính quyền địa phương của đảo Hồng Kông, điều này đã mang lại cho chính quyền Hồng Kông một sự ủng hộ và niềm tin rất lớn. Dù sao cuối cùng thì chính quyền đảo Hồng Kông cuối cùng đã thành công giải cứu đảo Hồng Kông, đánh bại Soros, mặc dù người dân của đảo Hồng Kông đã phải chịu tổn thất nặng nề trong cuộc chiến tài chính này, vô số người trở thành người vô sản —— nhưng như vậy còn tốt hơn nhiều so với Thái Lan và các nước Đông Nam Á kia!
“Chị Trân Châu, điều kiện gia đình nhà chị còn vững hơn so với những gì em tưởng tượng một chút. Được rồi, đừng nghiêm túc như vậy, có thể gom đủ 1000 vạn tệ này thì gom, gom không đủ cũng không sao……”
100 triệu tệ chỉ là tiền vốn.
98 triệu tệ hay 95 triệu tệ còn không đủ làm tiền vốn sao?
Hạ Hiểu Lan chỉ muốn giúp bạn bè của mình kiếm được một khoản tiêu vặt thôi, mà sẵn sàng góp vốn với cô mới có cơ hội nhận được tiền tiêu vặt, nếu như không muốn cũng chẳng sao cả —— Hạ Hiểu Lan không cảm thấy sợ việc kinh doanh của những người này lớn hơn so với mình, trong đám bạn chỉ có mình cô tỏa sáng thì chẳng có gì thú vị cả, nếu như công việc kinh doanh gặp khó khăn, muốn tìm người giúp cũng không ai giúp được, đều là quỷ nghèo thì giúp kiểu gì!
Cho nên tốt hơn hết là mọi người cùng nhau phát tài mới đúng.
Nếu hôm nay cô vay tiền, Bạch Trân Châu có thể lập tức bỏ ra 400 vạn cho cô vay, cũng có thể giúp cô giải quyết một số chuyện cấp bách.
“Góp, sao lại không góp được, tôi cũng có thể góp 400 vạn!”
Trần Tích Lương cũng nhanh chóng tỏ rõ thái độ của mình.
Làm sao anh ấy có được số tiền 400 vạn này? Lợi nhuận của Luna trong mấy năm nay, cộng với số tiền bán sỉ quầy hàng đã kiếm được, việc quay phim truyền hình đều dùng tiền công của Luna, hoàn toàn không cần Trần Tích Lương bỏ tiền riêng —— số tiền đó vốn là khoản vay từ ngân hàng dùng để mua Elegance , nhưng Elegance đã bị Dư Thi Hoa đoạt mất, cũng không thể mất công vay số tiền này được, Hạ Hiểu Lan liền quyết định sử dụng nó để quay một bộ phim truyền hình.
Mấy năm nay Trần Tích Lương cũng kiếm được một khoản kha khá, anh ấy cũng không có chỗ nào để tiêu hết số tiền đó, có lẽ khoản chi xa xỉ nhất của anh ấy chính là mua căn hộ ở ‘La Hồ Thiên Thành’.
Bây giờ anh ấy hứa sẽ bỏ ra 400 vạn, chắc là sẽ phải chạy vạy vay mượn khắp nơi để bù vào.
Trần Tích Lương thực hào phóng, nhưng Khang Vĩ lại không đồng ý.
"Hai người đều góp phần lớn số tiền, không để lại cho tôi một ít à? Nếu không như này nhé, anh Trần và Trân Châu đều nhượng bộ một chút, cả hai chỉ cần góp 350 vạn thôi, để lại cho tôi và Quang Vinh định mức 300 vạn, tôi góp 200 vạn, Quang Vinh 100 vạn."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Thiệu Quang Vinh lấy đâu ra đủ 100 vạn bây giờ.
Ngoài cửa hàng vật liệu xây dựng gia thì anh ấy không có nguồn thu nhập nào khác, anh ấy chỉ là một nhân viên công chức hàng tháng nhận lương của nhà nước. Hơn nữa cổ phần của anh ấy trong cửa hàng vật liệu xây dựng cũng chỉ có 4%.
Khang Vĩ giúp anh ấy nói ra những lời này, chỉ là muốn lấy cớ giúp anh ấy góp vốn đầu tư 100 vạn, giống như lúc trước cho anh ấy vay tiền để đầu tư vào cửa hàng vật liệu xây dựng vậy……Nhưng da mặt của Thiệu Quang Vinh cũng không dày đến mức vậy, cầm nhiều tiền của Khang Vĩ như vậy để tạo mối quan hệ: “Nếu không thì như vậy nhé, Khang Tử, cậu bỏ ra 260 vạn, 40 vạn còn lại tôi sẽ góp đủ.”
40 vạn chính là giới hạn mà Thiệu Quang Vinh có thể bỏ ra.
Với số tiền lợi nhuận anh ấy nhận được liên tục từ cửa hàng vật liệu xây dựng, cộng lại cũng chỉ thêm được mười mấy vạn, anh ấy làm việc ở đơn vị cũng không ăn mặc quần áo xa xỉ gì, cũng không dùng xe máy, đúng là không có nhiều chỗ để tiêu tiền lắm……Anh ấy thực ra cũng muốn tiêu tiền mua đồ cho Tiểu Vưu, nhưng mà cô gái Tiểu Vưu này không đồng ý, cho nên ngoài tiền chia hoa hồng của Thiệu Quang Vinh còn có tiền vốn của Khang Vĩ, về cơ bản thì đây là tất cả số tiền anh ấy đã tiết kiệm được.
Tất nhiên, có 10 vạn, khoảng cách tới 40 vạn vẫn còn thiếu 30 vạn đó.
Thiệu Quang Vinh suy nghĩ một chút, vay mượn một lượt họ hàng thân thích có thể cho vay, còn có cả của cha mẹ, bác cả của anh ấy, những người khác trong nhà họ Thiệu, gom của mấy nhà vào chả nhẽ còn không được mười mấy vạn tệ sao?
Vẫn còn thiếu mười mấy vạn nữa.
Anh ấy cần phải nghĩ cách khác.
40 vạn là con số Thiệu Quang Vinh cảm thấy có thể bỏ ra được.
Khang Vĩ cũng không tranh cãi với Thiệu Quang Vinh ngay trước mặt mọi người, hiện tại lên tiếng giúp Thiệu Quang Vinh bù số tiền này, sẽ làm mất thể diện của Thiệu Quang Vinh!
Hạ Hiểu Lan coi như đã hiểu những người này có lẽ đang nghĩ cô đang muốn vay tiền họ.
"Này này, mọi người hãy nghe tôi nói đã, số tiền 1000 vạn này có hay không cũng không sao cả, mọi người có thể huy động tiền vốn cho tôi nhưng với tiền đề là chuyện này không thể ảnh hưởng đến tài chính và công việc kinh doanh của mọi người, nếu xảy ra trường hợp này, thì tôi cũng không cần số tiền này của mọi người đâu!"
Kiếm tiền trên thị trường chứng khoán chính chỉ là kiếm một lần, công việc kinh doanh của Trần Tích Lương và mọi người đang dần đi vào quỹ đạo, đây mới là nền tảng cho sự phát triển lâu dài của tất cả mọi người.
Nếu như vì vụ đầu tư này mà ảnh hưởng đến vốn lưu động của hội, Hạ Hiểu Lan cho rằng chuyện này không có lợi gì cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Trân Châu nói không thành vấn đề.
Bà người còn lại cũng nói không ảnh hưởng gì cả.
Sau khi số cổ phiếu được xác định xong, bao gồm Trần Tích Lương góp 350 vạn, Bạch Trân Châu góp 350 vạn, Khang Vĩ góp 260 vạn, Thiệu Quang Vinh góp 400 vạn, trong vòng một tuần họ đã gom góp đủ 1000 vạn giao cho Hạ Hiểu Lan.
Mọi người thậm chí đã thảo luận xong về phần cổ phiếu tương ứng của mình, cho nên Hạ Hiểu Lan cũng muốn giải thích rõ ràng những rủi ro trong lần đầu tư này.
Cô nói ngắn gọn về kế hoạch của bản thân, nhấn mạnh rằng đây không phải là vay tiền họ, mà là một khoản 'đầu tư'.
"Đầu tư có lẽ sẽ kiếm được tiền, nhưng cũng có thể mất tiền, mọi người đều là bạn bè, cho nên tôi cũng không muốn vì một số tiền ít ỏi này mà phá hỏng tình bạn của chúng ta. Tôi cho rằng sẽ kiếm được tiền, nhưng lỡ như mất hết tiền thì sao? Nếu như ai trong số mọi người cho rằng bản thân không chấp nhận rủi ro mất tiền thì chuyện này cứ coi như là tôi chưa nói gì cả, chuyện tiền nong cũng không cần nhắc nữa, sẽ không gây ảnh hưởng gì đến tình cảm bạn bè của chúng ta!"
Cô cho rằng bản thân cô có thể dẫn theo bạn bè của mình cùng nhau phát tài.
Nhưng nếu như thao tác không tốt, không thể giúp bạn bè phát tài thì sao?
Bất kỳ khoản đầu tư nào cũng là đang đánh cược, mười năm sau, khi Soros vay 1200 trăm triệu để bán khống đô la Hồng Kông, những nhà đầu cơ khác đi theo Soros cùng hưởng lợi, nhóm cá mập này đã phá hủy bao nhiêu quốc gia ở Đông Nam Á, họ cho rằng Hồng Kông cũng không thể chịu nổi sau sự kiện này —— Chỉ số Hang Sen - Index ban đầu cao đến 16.000 điểm trước khi bị Soros cho vào tầm ngắm, nhưng Soros và những kẻ đầu cơ theo sau ông ta đã phá vỡ chỉ số Hang Seng xuống chỉ còn 6.000 điểm chỉ trong một năm, những người đầu tư cổ phiếu của đảo Hồng Kông đều sống trong sự tuyệt vọng, cho rằng kết cục của đảo Hồng Kông cũng sẽ giống như kết cục thị trường chứng khoán bị phá hủy của mấy quốc gia Đông Nam Á kia, họ không có bất kỳ hy vọng gì về việc chính phủ Hồng Kông có thể giải cứu thành công thị trường chứng khoán của đảo Hồng Kông cả.
Nhưng vào thời điểm đó, đảo Hồng Kông vừa mới được trao trả lại cho Trung Quốc.
Chính phủ Trung Quốc có thể nhìn đảo Hồng Kông bị đánh sập sao?
Chính phủ Trung Quốc không cần thể hiện sao, vừa lấy lại đảo Hồng Kông từ tay của người Anh, kết quả là nền kinh tế của đảo Hồng Kông lại lung lay sắp đổ……Chính phủ Trung Quốc chắc chắn là không thể chịu sự sỉ nhục này!
Có người nói rằng chính phủ Trung Quốc đang huy động dự trữ ngoại hối để tham gia thị trường.
Cũng có người nói rằng dự trữ ngoại hối của chính phủ Trung Quốc chưa thực sự được sử dụng, nhưng họ đứng đằng sau ủng hộ cho chính quyền địa phương của đảo Hồng Kông, điều này đã mang lại cho chính quyền Hồng Kông một sự ủng hộ và niềm tin rất lớn. Dù sao cuối cùng thì chính quyền đảo Hồng Kông cuối cùng đã thành công giải cứu đảo Hồng Kông, đánh bại Soros, mặc dù người dân của đảo Hồng Kông đã phải chịu tổn thất nặng nề trong cuộc chiến tài chính này, vô số người trở thành người vô sản —— nhưng như vậy còn tốt hơn nhiều so với Thái Lan và các nước Đông Nam Á kia!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro