Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Tìm Người Mua Khác
Bảo Trang Thành
2024-11-22 00:09:38
Từ khi cô xuyên tới năm 83 này, mỏi mệt đã trở thành bình thường, ngày hôm qua cô không đi vào huyện mà cưỡi xe đạp đi thu mua đồ ở hơn 20 thôn, thu được hơn 50 cân lươn.
Công việc của Hạ Hiểu Lan chính là bán hết hơn 50 cân lươn và mấy trăm quả trứng gà. Mấy ngày vội nhất của vụ mùa đã qua đi, số người muốn bán trứng gà cho Hạ Hiểu Lan càng ngày càng ít.
Mà lấy thôn Thất Tỉnh làm trung tâm, các thôn xung quanh trong phạm vi mấy chục dặm đều bị cô thu vét trứng gần như cạn kiệt rồi, các thôn dân muốn tích được trứng gà thì cũng cần thời gian.
Sau khi bán hết mấy trăm quả trứng gà này, Hạ Hiểu Lan sẽ chuyên tâm bán lươn, mùa này đúng là mùa lươn béo mập nhất. Hạ Hiểu Lan suy nghĩ, dù sao cũng mất công vào tỉnh bán lươn, khi trở về chỉ mang hai cái sọt trống có vẻ không có lời? Cô có thể lấy một ít hàng hóa từ Thương Đô mang trở về quê bán không?
Nhưng mà hiện nay sức mua của thôn dân không cao, trừ bỏ những hàng hóa thiết yếu như dầu, muối, tương, dấm, dân quê chi tiêu từng phân tiền cũng phải tính toán, tiết kiệm nhiều nhất có thể.
Không đúng, dân quê cả dầu cũng không mua, có những nhà cả năm cũng chỉ bỏ tiền mua muối. Không ăn tương, dấm và dầu cũng không sao, nhưng nếu con người không ăn muối thì thân thể sẽ không có sức lực!
Cô cần phải đem thứ gì trở lại thì mới có thể móc được tiền trong tay người nông dân?
Marketing đời sau đều nói tiền của con gái và trẻ con là dễ kiếm nhất, hiện tại con gái trên cơ bản là không trang điểm, trẻ con cũng đều được nuôi thả, kế hoạch hoá gia đình vừa bắt đầu thực hiện không lâu nên hiện tại nhà ai cũng có nhiều con cái cả?
Nhà nào có một con mới là hiếm thấy, có nhiều con cái thì cho chúng ăn no là tốt rồi. Sẽ không bỏ ra quá nhiều tiền để tiêu cho trẻ con. Cho nên Đào Đào cõng cặp sách mới đi học, khiến các bạn học khác cực kỳ hâm mộ vì bố mẹ những đứa bé khác đều sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cặp cho chúng.
Quần áo của trẻ con cũng không được, mọi nhà đều là đứa lớn mặc chật thì cho đứa nhỏ hơn mặc, một bộ quần áo có thể mặc mấy năm liền, cho đến khi nào nó đã rách rưới đến không thể mặc được nữa thì mới bị bỏ đi.
Hạ Hiểu Lan suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ được nên nhập loại hàng nào, đạp xe tới cửa hàng bán mì lươn đầu tiên.
“Đồng chí, hôm nay còn cần lươn không?”
Cô tận lực làm chính mình nói chuyện đứng đắn, nhưng thanh âm đúng là quá kiều, nói một câu vừa rồi, chủ quán bán mì vẫn chưa đi ra, mà tất cả khách hàng đang ăn mì đều quay ra nhìn cô.
Người trẻ tuổi có tố chất tốt nên khôi phục cũng nhanh, vết thương trên trán của Hạ Hiểu Lan đã sớm kết vảy và bị bong ra, hiện tại chỉ còn lại dấu vết màu hồng nhạt.
Tuy rằng cô không trang điểm, nhưng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, đã là mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy.
Hạ Hiểu Lan đứng tại chỗ đợi một lát, người đi ra lại không phải chủ quán mua lươn hôm trước.
Là một người phụ nữ trung niên, khẩu khí không tốt lắm:
“Không mua lươn, cửa hàng nhà chúng tôi đã có người cũng cấp dài hạn, về sau cô đừng tới đây nữa!”
“Nhưng mà……”
“Tôi nói vậy rồi mà nữ đồng chí này nghe không hiểu tiếng người hả? Không cần lươn, cửa hàng nhà tôi không cần lươn của cô!”
Giọng điệu của người phụ nữ trung niên này rất ác liệt, các khách hàng trong tiệm cũng nhịn không được hát đệm:
“Không mua thì không mua, nói chuyện bình thườn không được sao”
“Cái chất giọng thô kia của chị, đừng để nữ đồng chí bị sợ hãi!”
“Vại dấm trong nhà bị đô rồi!"
Người phụ nữ trung niên này không cãi nhau với mấy vị khách kia, trong phòng bếp truyền đến một tiếng gì đó bị đổ. Hạ Hiểu Lan đoán vị này hẳn là vợ của ông chủ quán hôm trước. Ngày đó tới bán lươn chỉ cảm thấy ông chủ kia là người hàm hậu, không nghĩ tới lại khiến vợ của chủ quán ghen tuông.
Hạ Hiểu Lan oan muốn chết, nhưng nếu cãi nhau với bà chủ quán, chắc về sau cô cũng khỏi cần buôn bán tại vũng này nữa.
Dù cho Hạ Hiểu Lan là người biết kiềm chế bản thân, thì sắc mặt cô cũng thay đổi mấy lần.
Cô chuẩn bị đẩy xe đạp đi, thì ông chủ quán đi ra nói:
“Thật xin lỗi, tính tình của vợ tôi hơi nóng nảy. Trong tiệm không mua lươn của cô nữa, nhưng mà tôi có một thân thích quản lý chuyện mua sắm ở nhà khách thị ủy, tên là Hồ Vĩnh Tài, nếu cô muốn thì có thể đến đó hỏi thử xem, cứ nói là Hồ Trụ Lương giới thiệu”
Hồ lão bản cảm thấy hơi xấu hổ, vợ của hắn lại khiến Hạ Hiểu Lan bẽ mặt trước mặt mọi người như vậy. Nếu là người có tính tình không tốt đã la lối khóc lóc lên rồi. Khó được là Hạ Hiểu Lan không so đo, nhưng nhà hắn cũng không thể bắt nạt cô nương người ta được.
Thị ủy nhà khách?
Bộ môn của nhà nước sợ là hơi khó giao tiếp, nhưng nếu thật sự có thể thành công, thì đây chính là một đối tác lâu dài.
“Cảm ơn ngài, Hồ lão bản!”
Hạ Hiểu Lan nói lời cảm tạ, Hồ Trụ Lương không dám ở lâu, sợ vợ hắn lại tức giận.
Hạ Hiểu Lan không đi tới nhà khách thị ủy ngay lập tức.
Không phải cô không tin vào sự giới thiệu của Hồ lão bản, mà là sau khi hỏi thăm cô mới biết được. Cái khách sạn kia không ở trong nội thành, mà là ở vùng ngoại ô ở Tây thành. Không thể hiểu được lãnh đạo của Thương Đô nghĩ như thế nào mà xây nhà khách thị ủy ở xa như vậy.
Hạ Hiểu Lan muốn đi tới chợ nông sản để bán hàng trước, hôm nay cô tới khá sớm, nên chợ nông sản vẫn còn rất nhiều người.
Sau khi cô nộp tiền vé vào chợ thì được phân cho một chỗ khá nhỏ, Hạ Hiểu Lan vừa dựng bìa niêm yết giá hàng lên, liền có người tiến lên chọn lựa.
Dung mạo của cô khiến người ta ấn tượng khắc sâu, nên vẫn còn có người nhớ rõ cô, có người còn hỏi cô là sao đối tượng của cô không tới, Hạ Hiểu Lan chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
“Lươn có thể bán rẻ chút không?”
“Một cân, tôi chỉ cần một cân, cô phải cân cho đủ!”
Những người mua đồ ăn vây quanh Hạ Hiểu Lan, người nào cũng nói rất nhiều, cô vừa phải cân hàng cho khách, lại còn phải tìm tiền để trả lại, có người mua trứng gà, có người mua lươn, nếu là người phản ứng chậm sẽ dễ bị nhầm lẫn.
Hạ Hiểu Lan bận rộn khoảng 2 tiếng, quần áo bị mồ hôi làm ướt đẫm, lúc này cô mới có thời gian để nghỉ ngơi.
Hầu như mọi người đều mua để mang về nhà ăn, chỉ có một vài người mua với số lượng nhiều. Hiện tại còn thừa hơn một trăm quả trứng gà và hơn hai mươi cân lươn.
Lại đứng thêm một lúc nữa, Hạ Hiểu Lan vẫn còn thừa một chút lươn và trứng gà.
Mỗi ngày đều bán lẻ như này đúng là có nguy hiểm rất lớn, Hạ Hiểu Lan còn phải tìm người có thể thu mua với số lượng lớn. Nghĩ đến lời ông chủ Hồ nói, cô chuẩn bị đến nhà khách thị ủy hỏi xem thế nào.
Một người phụ trách quản lý công việc của nhà khách, có thể nhà khách sẽ không mua quá nhiều hàng, nhưng đối phương khẳng định quen biết những người khác trong nghề.
Những năm 80 là thời kỳ mà ân tình rất được xem trọng, nếu cô có thể tạo lên mối quan hệ với Hồ Vĩnh Tài, vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là mở ra một cái thị trường.
Hạ Hiểu Lan chuẩn bị dùng thủ đoạn viên đạn bọc đường luyện ra được từ đời trước để thuyết phục đồng chí Hồ Lương Tài.
Tặng quà cũng cần chú ý, tặng quà cho nam đồng chí, thuốc lá và rượu là thứ vĩnh viễn không lỗi thời. Rượu tốt nhất khẳng định là Mao Đài, Ngũ Lương Dịch. Chưa nói tới giá cả thế nào nhưng hai loại này chỉ cũng cấp cho các cán bộ. Dù bỏ tiền ra mua cũng không có người bán, mua không được!
Còn thuốc lá, xưởng thuốc lá của Thương Đô sản xuất ra Hoàng Kim Diệp, Tán Hoa và Thải Điệp. ‘Hoàng Kim Diệp’ là thuốc là dành cho dân chúng dùng, ‘Tán Hoa’ là thuốc lá được các cán bộ dùng và cung cấp cho các hội nghị, ‘Thải Điệp’ thì ở giữa hai loại này, giá bán lẻ là 35 khối một hộp thuốc. Hạ Hiểu Lan cảm thấy dùng loại này để tặng cho thân thích của ông chủ Hồ rất hợp lí.
Nhưng rất nhanh cô đã bị thực tế vả mặt, người ta nghe cô nói muốn mua một hộp ‘ Thải Điệp ’, liền dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc để nhìn cô:
“Một hộp? Không có! Nếu cô muốn mua thì chỉ có thể mua theo bao thôi!”....
Công việc của Hạ Hiểu Lan chính là bán hết hơn 50 cân lươn và mấy trăm quả trứng gà. Mấy ngày vội nhất của vụ mùa đã qua đi, số người muốn bán trứng gà cho Hạ Hiểu Lan càng ngày càng ít.
Mà lấy thôn Thất Tỉnh làm trung tâm, các thôn xung quanh trong phạm vi mấy chục dặm đều bị cô thu vét trứng gần như cạn kiệt rồi, các thôn dân muốn tích được trứng gà thì cũng cần thời gian.
Sau khi bán hết mấy trăm quả trứng gà này, Hạ Hiểu Lan sẽ chuyên tâm bán lươn, mùa này đúng là mùa lươn béo mập nhất. Hạ Hiểu Lan suy nghĩ, dù sao cũng mất công vào tỉnh bán lươn, khi trở về chỉ mang hai cái sọt trống có vẻ không có lời? Cô có thể lấy một ít hàng hóa từ Thương Đô mang trở về quê bán không?
Nhưng mà hiện nay sức mua của thôn dân không cao, trừ bỏ những hàng hóa thiết yếu như dầu, muối, tương, dấm, dân quê chi tiêu từng phân tiền cũng phải tính toán, tiết kiệm nhiều nhất có thể.
Không đúng, dân quê cả dầu cũng không mua, có những nhà cả năm cũng chỉ bỏ tiền mua muối. Không ăn tương, dấm và dầu cũng không sao, nhưng nếu con người không ăn muối thì thân thể sẽ không có sức lực!
Cô cần phải đem thứ gì trở lại thì mới có thể móc được tiền trong tay người nông dân?
Marketing đời sau đều nói tiền của con gái và trẻ con là dễ kiếm nhất, hiện tại con gái trên cơ bản là không trang điểm, trẻ con cũng đều được nuôi thả, kế hoạch hoá gia đình vừa bắt đầu thực hiện không lâu nên hiện tại nhà ai cũng có nhiều con cái cả?
Nhà nào có một con mới là hiếm thấy, có nhiều con cái thì cho chúng ăn no là tốt rồi. Sẽ không bỏ ra quá nhiều tiền để tiêu cho trẻ con. Cho nên Đào Đào cõng cặp sách mới đi học, khiến các bạn học khác cực kỳ hâm mộ vì bố mẹ những đứa bé khác đều sẽ không bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua cặp cho chúng.
Quần áo của trẻ con cũng không được, mọi nhà đều là đứa lớn mặc chật thì cho đứa nhỏ hơn mặc, một bộ quần áo có thể mặc mấy năm liền, cho đến khi nào nó đã rách rưới đến không thể mặc được nữa thì mới bị bỏ đi.
Hạ Hiểu Lan suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ được nên nhập loại hàng nào, đạp xe tới cửa hàng bán mì lươn đầu tiên.
“Đồng chí, hôm nay còn cần lươn không?”
Cô tận lực làm chính mình nói chuyện đứng đắn, nhưng thanh âm đúng là quá kiều, nói một câu vừa rồi, chủ quán bán mì vẫn chưa đi ra, mà tất cả khách hàng đang ăn mì đều quay ra nhìn cô.
Người trẻ tuổi có tố chất tốt nên khôi phục cũng nhanh, vết thương trên trán của Hạ Hiểu Lan đã sớm kết vảy và bị bong ra, hiện tại chỉ còn lại dấu vết màu hồng nhạt.
Tuy rằng cô không trang điểm, nhưng ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, đã là mỹ nhân xinh đẹp hiếm thấy.
Hạ Hiểu Lan đứng tại chỗ đợi một lát, người đi ra lại không phải chủ quán mua lươn hôm trước.
Là một người phụ nữ trung niên, khẩu khí không tốt lắm:
“Không mua lươn, cửa hàng nhà chúng tôi đã có người cũng cấp dài hạn, về sau cô đừng tới đây nữa!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng mà……”
“Tôi nói vậy rồi mà nữ đồng chí này nghe không hiểu tiếng người hả? Không cần lươn, cửa hàng nhà tôi không cần lươn của cô!”
Giọng điệu của người phụ nữ trung niên này rất ác liệt, các khách hàng trong tiệm cũng nhịn không được hát đệm:
“Không mua thì không mua, nói chuyện bình thườn không được sao”
“Cái chất giọng thô kia của chị, đừng để nữ đồng chí bị sợ hãi!”
“Vại dấm trong nhà bị đô rồi!"
Người phụ nữ trung niên này không cãi nhau với mấy vị khách kia, trong phòng bếp truyền đến một tiếng gì đó bị đổ. Hạ Hiểu Lan đoán vị này hẳn là vợ của ông chủ quán hôm trước. Ngày đó tới bán lươn chỉ cảm thấy ông chủ kia là người hàm hậu, không nghĩ tới lại khiến vợ của chủ quán ghen tuông.
Hạ Hiểu Lan oan muốn chết, nhưng nếu cãi nhau với bà chủ quán, chắc về sau cô cũng khỏi cần buôn bán tại vũng này nữa.
Dù cho Hạ Hiểu Lan là người biết kiềm chế bản thân, thì sắc mặt cô cũng thay đổi mấy lần.
Cô chuẩn bị đẩy xe đạp đi, thì ông chủ quán đi ra nói:
“Thật xin lỗi, tính tình của vợ tôi hơi nóng nảy. Trong tiệm không mua lươn của cô nữa, nhưng mà tôi có một thân thích quản lý chuyện mua sắm ở nhà khách thị ủy, tên là Hồ Vĩnh Tài, nếu cô muốn thì có thể đến đó hỏi thử xem, cứ nói là Hồ Trụ Lương giới thiệu”
Hồ lão bản cảm thấy hơi xấu hổ, vợ của hắn lại khiến Hạ Hiểu Lan bẽ mặt trước mặt mọi người như vậy. Nếu là người có tính tình không tốt đã la lối khóc lóc lên rồi. Khó được là Hạ Hiểu Lan không so đo, nhưng nhà hắn cũng không thể bắt nạt cô nương người ta được.
Thị ủy nhà khách?
Bộ môn của nhà nước sợ là hơi khó giao tiếp, nhưng nếu thật sự có thể thành công, thì đây chính là một đối tác lâu dài.
“Cảm ơn ngài, Hồ lão bản!”
Hạ Hiểu Lan nói lời cảm tạ, Hồ Trụ Lương không dám ở lâu, sợ vợ hắn lại tức giận.
Hạ Hiểu Lan không đi tới nhà khách thị ủy ngay lập tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không phải cô không tin vào sự giới thiệu của Hồ lão bản, mà là sau khi hỏi thăm cô mới biết được. Cái khách sạn kia không ở trong nội thành, mà là ở vùng ngoại ô ở Tây thành. Không thể hiểu được lãnh đạo của Thương Đô nghĩ như thế nào mà xây nhà khách thị ủy ở xa như vậy.
Hạ Hiểu Lan muốn đi tới chợ nông sản để bán hàng trước, hôm nay cô tới khá sớm, nên chợ nông sản vẫn còn rất nhiều người.
Sau khi cô nộp tiền vé vào chợ thì được phân cho một chỗ khá nhỏ, Hạ Hiểu Lan vừa dựng bìa niêm yết giá hàng lên, liền có người tiến lên chọn lựa.
Dung mạo của cô khiến người ta ấn tượng khắc sâu, nên vẫn còn có người nhớ rõ cô, có người còn hỏi cô là sao đối tượng của cô không tới, Hạ Hiểu Lan chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
“Lươn có thể bán rẻ chút không?”
“Một cân, tôi chỉ cần một cân, cô phải cân cho đủ!”
Những người mua đồ ăn vây quanh Hạ Hiểu Lan, người nào cũng nói rất nhiều, cô vừa phải cân hàng cho khách, lại còn phải tìm tiền để trả lại, có người mua trứng gà, có người mua lươn, nếu là người phản ứng chậm sẽ dễ bị nhầm lẫn.
Hạ Hiểu Lan bận rộn khoảng 2 tiếng, quần áo bị mồ hôi làm ướt đẫm, lúc này cô mới có thời gian để nghỉ ngơi.
Hầu như mọi người đều mua để mang về nhà ăn, chỉ có một vài người mua với số lượng nhiều. Hiện tại còn thừa hơn một trăm quả trứng gà và hơn hai mươi cân lươn.
Lại đứng thêm một lúc nữa, Hạ Hiểu Lan vẫn còn thừa một chút lươn và trứng gà.
Mỗi ngày đều bán lẻ như này đúng là có nguy hiểm rất lớn, Hạ Hiểu Lan còn phải tìm người có thể thu mua với số lượng lớn. Nghĩ đến lời ông chủ Hồ nói, cô chuẩn bị đến nhà khách thị ủy hỏi xem thế nào.
Một người phụ trách quản lý công việc của nhà khách, có thể nhà khách sẽ không mua quá nhiều hàng, nhưng đối phương khẳng định quen biết những người khác trong nghề.
Những năm 80 là thời kỳ mà ân tình rất được xem trọng, nếu cô có thể tạo lên mối quan hệ với Hồ Vĩnh Tài, vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là mở ra một cái thị trường.
Hạ Hiểu Lan chuẩn bị dùng thủ đoạn viên đạn bọc đường luyện ra được từ đời trước để thuyết phục đồng chí Hồ Lương Tài.
Tặng quà cũng cần chú ý, tặng quà cho nam đồng chí, thuốc lá và rượu là thứ vĩnh viễn không lỗi thời. Rượu tốt nhất khẳng định là Mao Đài, Ngũ Lương Dịch. Chưa nói tới giá cả thế nào nhưng hai loại này chỉ cũng cấp cho các cán bộ. Dù bỏ tiền ra mua cũng không có người bán, mua không được!
Còn thuốc lá, xưởng thuốc lá của Thương Đô sản xuất ra Hoàng Kim Diệp, Tán Hoa và Thải Điệp. ‘Hoàng Kim Diệp’ là thuốc là dành cho dân chúng dùng, ‘Tán Hoa’ là thuốc lá được các cán bộ dùng và cung cấp cho các hội nghị, ‘Thải Điệp’ thì ở giữa hai loại này, giá bán lẻ là 35 khối một hộp thuốc. Hạ Hiểu Lan cảm thấy dùng loại này để tặng cho thân thích của ông chủ Hồ rất hợp lí.
Nhưng rất nhanh cô đã bị thực tế vả mặt, người ta nghe cô nói muốn mua một hộp ‘ Thải Điệp ’, liền dùng ánh mắt như nhìn một đứa ngốc để nhìn cô:
“Một hộp? Không có! Nếu cô muốn mua thì chỉ có thể mua theo bao thôi!”....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro