Trọng Sinh 80: Tức Phụ Có Điểm Cay
Tính Tình Tốt Không Phải Không Biết Giận
Bảo Trang Thành
2024-11-24 17:47:01
Đúng là chưa ổn, cô bán trứng gà một ngày ở huyện An Khánh có thể kiếm được 10 khối, bây giờ chạy xa hơn, chả lẽ lại chỉ kiếm được một nửa.
Nhưng nếu mỗi lần cô tới Thương Đô có thể bán hết 100 cân lươn, liền tính hai ngày đi một chuyến Thương Đô, một tháng cũng có thể kiếm được khoảng hơn 400 khối. Được rồi, 400 khối một tháng cũng không đáng để kiêu ngạo, không ăn không uống tích cóp hai tháng, vẫn chưa mua được cái đồng hồ Rolex trên tay Chu Thành.
Hạ Hiểu Lan nhìn Thương Đô ở năm 83 này, rất đỏ mắt.
Nơi nơi đều là cơ hội làm ăn, đáng tiếc cô thiếu tiền vốn. Không chỉ ở Thương Đô, hiện tại khắp nơi đã bắt đầu cải cách mở ra, những người có lá gan lớn, giống như Chu Thành dám làm buôn lậu, không biết đã lặng yên tích cóp được bao nhiêu tài sản. Hạ Hiểu Lan biết chính mình bắt đầu muộn hơn, nhưng cô vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Vậy đi từng nhà để hỏi, chẳng lẽ cả Thương Đô chỉ có một nhà bán mì lươn hay sao? Quán mì không cần, còn có tiệm cơm!”
Vết thương trên trán cô đã đỡ hơn rồi, hiện tại giống như một nụ hoa hồng nhạt.
Hạ Hiểu Lan rất trắng, mỗi ngày chạy khắp nơi dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không bị đen đi. Thanh âm của cô đặc biệt kiều, nói chuyện lại rất chắc chắn, nghe vào lỗ tai của Chu Thành giống như đang làm nũng vậy. Tâm tình của Chu Thành rất tốt, rõ ràng coi thường việc làm ăn kiếm ít tiền như vậy, nhưng cũng bị Hạ Hiểu Lan cảm nhiễm:
“Vậy thử xem”
Chỉ dựa vào nguồn sức mạnh này của Hạ Hiểu Lan, dù cho không có người hỗ trợ, cô sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nơi có thanh danh xấu như thôn Đại Hà.
Cùng với một người có sức sống lại rất đẹp như Hạ Hiểu Lan đi dạo trên đường phố ở Thương Đô, Chu Thành cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều thoải mái.
Mặc dù tay cũng chưa được nắm, nhưng cảm xúc kích động lại như muốn tràn ra khỏi lồng ngực. Sống 20 năm, đây là lần đầu anh cảm nhận được loại cảm giác này.
Hai người cùng đi tới chợ nông sản.
Diện tích Thương Đô rất lớn, thành Nam và thành Bắc đều có một cái chợ nông sản lớn, Hạ Hiểu Lan chọn tới chợ nông sản ở thành Nam.
Lúc này đã sắp tới 10h sáng, những người đi mua thức ăn sáng đã sớm đi về, những người giờ này vẫn còn tới chợ nông sản, đều là người không thiếu tiền lại nhàn.
Hạ Hiểu Lan liền cần khách hàng như vậy!
Hai người cùng bán quả nhiên thuận tiện hơn nhiều, có Chu Thành trông quầy hàng, Hạ Hiểu Lan vội đi dạo một vòng quanh chợ nông sản.
Chợ nông sản không chỉ bán đồ ăn, còn có một quầy hàng bán quần áo.
Có mấy cô gái trẻ đáng đứng ở trước quầy hàng chọn lựa, ghét bỏ quần áo già, bà chủ quán trừng lớn đôi mắt:
“Hàng nhà tôi đều nhập từ Dương thành, rẻ và đẹp hơn cửa hàng bách hóa, các cô còn bắt bẻ!”
Quán chủ lôi ra một cái váy hoa, lời nói khiến mấy người kia ngượng ngùng, dứt khoát bỏ xuống quần áo, xoay người đi rồi.
Vừa đi còn vừa thảo luận:
“Quần áo ở cửa hàng bách hóa quá đắt, lần trước tôi muốn mua một cái áo khoác, trời ơi, mọi người đoán xem bao nhiêu tiền? Giá 128 khối!”
“Thương Đô lớn như vậy, trừ bỏ cửa hàng bách hóa chính là hàng vỉa hè, một chỗ thì đắt, một chỗ thì chất lượng kém, sao không có chỗ nào vừa thời thượng lại rẻ nhỉ”
“Đi đi, ai thèm mua quần áo rách nát kia.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Hạ Hiểu Lan biết Dương thành bán sỉ quần áo rất rẻ, mắt nhìn của cô không phải rất thời thượng, nhưng tốt xấu gì cũng mạnh hơn cái chủ quán quần áo vừa rồi nhiều. Đi tới Dương thành chọn một chút quần áo kiểu dáng hợp mốt mang về Thương Đô bán, khẳng định có thể kiếm tiền!
Mua quần áo bán sỉ về để bán lẻ, chắc chắn không chỉ lợi nhuận 1 mao hay 2 mao.
Hạ Hiểu Lan ghi nhớ chuyện này trong lòng, lại hỏi thăm khắp nơi trong chợ nông sản. Sau khi nhớ rõ giá cả hàng hóa ở Thương Đô, cô mới chạy về hội hợp với Chu Thành, ở chợ nông sản có thể tùy tiện bày quán, chỉ cần không chắn mất lối đi và nộp tiền vé cho người quản lý chợ là được.
Quầy hàng lớn thì giao nhiều tiền, quầy hàng nhỏ thì giao ít tiền, Hạ Hiểu Lan sẽ không cãi nhau với người khác vì chuyện nhỏ này. Chiếm chỗ của người khác để kiếm tiền, giao nộp tiền vé là chuyện đương nhiên.
Sảng khoái giao nộp tiền, Chu Thành bên kia đã bắt đầu khai trương.
Không biết anh mượn giấy với bút ở đâu, viết trứng gà 1 mao 5 phân một quả, lươn 12 khối một cân.
Chữ của Chu Thành giống như diện mạo của anh, nhìn rất có tinh thần.
Vài người đã vây quanh Chu Thành, cũng không biết mấy đại tỷ kia là muốn mua trứng gà hay là muốn chiếm tiện nghi của Chu Thành:
“Trứng gà nhà khác đều bán cân, sao chỗ cậu lại bán theo quả?”
“Lươn cũng quá đắt! Hôm nay thịt heo mới một khối bốn một lạng, thêm hai mao tiền là tôi có thể mua một cân thịt mỡ lớn!”
“Tiểu tử, nghe giọng cậu thì không phải người Thương Đô, có đối tượng chưa?”
Chu Thành thật sự không kiên nhẫn nói chuyện với một đám nữ nhân, nhìn thấy Hạ Hiểu Lan trở về, chỉ tay về phía cô:
“Đối tượng của tôi đã trở lại, cô ấy là người bán đồ, tôi chỉ trông hàng thôi”
Hạ Hiểu Lan trừng mắt nhìn anh một cái.
Vị đại tỷ muốn giới thiệu đối tượng cho Chu Thành rất thất vọng.
“Những người trẻ tuổi như các cậu đều thích kiểu con gái như vậy, mặt tròn thì mới có phúc khí!”
Hạ Hiểu Lan bị chụp cái mũ “không phúc khí”, giọng nói cũng có chút lãnh đạm:
“Đại tỷ, còn muốn mua trứng gà không? Trứng gà nhà tôi rất to, nếu chị không muốn mua theo quả, vậy thì 1 khối 5 mao 1 phân một cân nhé”
Trứng gà lớn, một cân khẳng định không được 10 quả.
Vị đại tỷ kia còn muốn tranh cãi:
“Trứng gà này khẳng định có quả to quả nhỏ, có người mua mất trứng gà to rồi, sẽ không cồng bằng với người tới sau, phải mua phải trứng gà nhỏ!”
Hạ Hiểu Lan rất tán đồng nói: “Cho nên mua sớm một chút là có thể chọn quả to!”
Đại tỷ kia còn chưa nói được thêm cái gì, vài người khác đã đẩy chị ta ra.
Ai cũng muốn chọn quả to, những người đến sau thì chỉ có thể chọn được quả nhỏ. Hạ Hiểu Lan nhấn mạnh 2 nguyên tắc: phải dùng động tác nhẹ nhàng, không được lắc trứng thật mạnh, sẽ để tùy ý mọi người chọn lựa.
Hạ Hiểu Lan vì đạt được đơn đặt hàng đã từng phải nhịn rất nhiều tức giận, nhưng không có nghĩa cô là quả hồng mềm.
Có thể ngại hàng không tốt, nhưng công kích bản thân người bán hàng thì không được. Cô không để ý tới cái người nói cô “không có phúc khí” kia, rất nhiệt tình tiếp đón những người mua thật sự.
“Chị gái à, chị có muốn mua chút lương không? Hơi đắt một chút, nhưng lươn là đại bổ, sắp tới mùa thu rồi, mua chút lươn về bổ thân thể cho cả nhà. Thịt lợn ăn ngon, nhưng cũng nên đổi khẩu vị đúng không?”
Hạ Hiểu Lan không biết mổ lươn.
Lúc này mọi người đi mua đồ ăn đều mang theo rổ, bao nilon còn chưa được phổ biến, con lươn bị thịt xong sẽ không dễ bảo quản, người hiểu đồ ăn đều biết, con lươn phải mang cả máu cho vào nồi mới bổ.
Chu Thành ở bên cạnh hỗ trợ.
Đừng nhìn Hạ Hiểu Lan rất kiều, nhưng trong xương cốt của cô có sự cứng rắn, dám tự mình làm buôn bán, dám lấy kéo chọc mắt lưu manh, cũng không nhiệt tình lấy lòng tất cả khách mua hàng, ai chạm vào nguyên tắc của cô, cô sẽ không nhường một bước.
Tuy rằng không đuổi kịp chợ sáng, nhưng ở Thương Đô có nhiều dân cư, chợ nông sản cũng là cả ngày đều có người tới.
Hạ Hiểu Lan mang 500 quả trứng gà và 38 cân lươn tới Thương Đô, trừ bỏ 15 cân lươn bán đi lúc đâu, số còn lại đã bán hết trong vòng chưa tới 3 tiếng. Tiền bán 38 cân lươn còn nhiều hơn 500 quả trứng gà, cô cảm thấy nên cân nhắc chuyện bán lươn này.
“Chu đại ca, nếu anh không vội, tôi muốn đi dạo trong Thương Đô một chuyến”
Nhưng nếu mỗi lần cô tới Thương Đô có thể bán hết 100 cân lươn, liền tính hai ngày đi một chuyến Thương Đô, một tháng cũng có thể kiếm được khoảng hơn 400 khối. Được rồi, 400 khối một tháng cũng không đáng để kiêu ngạo, không ăn không uống tích cóp hai tháng, vẫn chưa mua được cái đồng hồ Rolex trên tay Chu Thành.
Hạ Hiểu Lan nhìn Thương Đô ở năm 83 này, rất đỏ mắt.
Nơi nơi đều là cơ hội làm ăn, đáng tiếc cô thiếu tiền vốn. Không chỉ ở Thương Đô, hiện tại khắp nơi đã bắt đầu cải cách mở ra, những người có lá gan lớn, giống như Chu Thành dám làm buôn lậu, không biết đã lặng yên tích cóp được bao nhiêu tài sản. Hạ Hiểu Lan biết chính mình bắt đầu muộn hơn, nhưng cô vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu.
“Vậy đi từng nhà để hỏi, chẳng lẽ cả Thương Đô chỉ có một nhà bán mì lươn hay sao? Quán mì không cần, còn có tiệm cơm!”
Vết thương trên trán cô đã đỡ hơn rồi, hiện tại giống như một nụ hoa hồng nhạt.
Hạ Hiểu Lan rất trắng, mỗi ngày chạy khắp nơi dưới ánh mặt trời chói chang, cũng không bị đen đi. Thanh âm của cô đặc biệt kiều, nói chuyện lại rất chắc chắn, nghe vào lỗ tai của Chu Thành giống như đang làm nũng vậy. Tâm tình của Chu Thành rất tốt, rõ ràng coi thường việc làm ăn kiếm ít tiền như vậy, nhưng cũng bị Hạ Hiểu Lan cảm nhiễm:
“Vậy thử xem”
Chỉ dựa vào nguồn sức mạnh này của Hạ Hiểu Lan, dù cho không có người hỗ trợ, cô sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi nơi có thanh danh xấu như thôn Đại Hà.
Cùng với một người có sức sống lại rất đẹp như Hạ Hiểu Lan đi dạo trên đường phố ở Thương Đô, Chu Thành cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều thoải mái.
Mặc dù tay cũng chưa được nắm, nhưng cảm xúc kích động lại như muốn tràn ra khỏi lồng ngực. Sống 20 năm, đây là lần đầu anh cảm nhận được loại cảm giác này.
Hai người cùng đi tới chợ nông sản.
Diện tích Thương Đô rất lớn, thành Nam và thành Bắc đều có một cái chợ nông sản lớn, Hạ Hiểu Lan chọn tới chợ nông sản ở thành Nam.
Lúc này đã sắp tới 10h sáng, những người đi mua thức ăn sáng đã sớm đi về, những người giờ này vẫn còn tới chợ nông sản, đều là người không thiếu tiền lại nhàn.
Hạ Hiểu Lan liền cần khách hàng như vậy!
Hai người cùng bán quả nhiên thuận tiện hơn nhiều, có Chu Thành trông quầy hàng, Hạ Hiểu Lan vội đi dạo một vòng quanh chợ nông sản.
Chợ nông sản không chỉ bán đồ ăn, còn có một quầy hàng bán quần áo.
Có mấy cô gái trẻ đáng đứng ở trước quầy hàng chọn lựa, ghét bỏ quần áo già, bà chủ quán trừng lớn đôi mắt:
“Hàng nhà tôi đều nhập từ Dương thành, rẻ và đẹp hơn cửa hàng bách hóa, các cô còn bắt bẻ!”
Quán chủ lôi ra một cái váy hoa, lời nói khiến mấy người kia ngượng ngùng, dứt khoát bỏ xuống quần áo, xoay người đi rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa đi còn vừa thảo luận:
“Quần áo ở cửa hàng bách hóa quá đắt, lần trước tôi muốn mua một cái áo khoác, trời ơi, mọi người đoán xem bao nhiêu tiền? Giá 128 khối!”
“Thương Đô lớn như vậy, trừ bỏ cửa hàng bách hóa chính là hàng vỉa hè, một chỗ thì đắt, một chỗ thì chất lượng kém, sao không có chỗ nào vừa thời thượng lại rẻ nhỉ”
“Đi đi, ai thèm mua quần áo rách nát kia.”
Người nói vô tâm, người nghe cố ý.
Hạ Hiểu Lan biết Dương thành bán sỉ quần áo rất rẻ, mắt nhìn của cô không phải rất thời thượng, nhưng tốt xấu gì cũng mạnh hơn cái chủ quán quần áo vừa rồi nhiều. Đi tới Dương thành chọn một chút quần áo kiểu dáng hợp mốt mang về Thương Đô bán, khẳng định có thể kiếm tiền!
Mua quần áo bán sỉ về để bán lẻ, chắc chắn không chỉ lợi nhuận 1 mao hay 2 mao.
Hạ Hiểu Lan ghi nhớ chuyện này trong lòng, lại hỏi thăm khắp nơi trong chợ nông sản. Sau khi nhớ rõ giá cả hàng hóa ở Thương Đô, cô mới chạy về hội hợp với Chu Thành, ở chợ nông sản có thể tùy tiện bày quán, chỉ cần không chắn mất lối đi và nộp tiền vé cho người quản lý chợ là được.
Quầy hàng lớn thì giao nhiều tiền, quầy hàng nhỏ thì giao ít tiền, Hạ Hiểu Lan sẽ không cãi nhau với người khác vì chuyện nhỏ này. Chiếm chỗ của người khác để kiếm tiền, giao nộp tiền vé là chuyện đương nhiên.
Sảng khoái giao nộp tiền, Chu Thành bên kia đã bắt đầu khai trương.
Không biết anh mượn giấy với bút ở đâu, viết trứng gà 1 mao 5 phân một quả, lươn 12 khối một cân.
Chữ của Chu Thành giống như diện mạo của anh, nhìn rất có tinh thần.
Vài người đã vây quanh Chu Thành, cũng không biết mấy đại tỷ kia là muốn mua trứng gà hay là muốn chiếm tiện nghi của Chu Thành:
“Trứng gà nhà khác đều bán cân, sao chỗ cậu lại bán theo quả?”
“Lươn cũng quá đắt! Hôm nay thịt heo mới một khối bốn một lạng, thêm hai mao tiền là tôi có thể mua một cân thịt mỡ lớn!”
“Tiểu tử, nghe giọng cậu thì không phải người Thương Đô, có đối tượng chưa?”
Chu Thành thật sự không kiên nhẫn nói chuyện với một đám nữ nhân, nhìn thấy Hạ Hiểu Lan trở về, chỉ tay về phía cô:
“Đối tượng của tôi đã trở lại, cô ấy là người bán đồ, tôi chỉ trông hàng thôi”
Hạ Hiểu Lan trừng mắt nhìn anh một cái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vị đại tỷ muốn giới thiệu đối tượng cho Chu Thành rất thất vọng.
“Những người trẻ tuổi như các cậu đều thích kiểu con gái như vậy, mặt tròn thì mới có phúc khí!”
Hạ Hiểu Lan bị chụp cái mũ “không phúc khí”, giọng nói cũng có chút lãnh đạm:
“Đại tỷ, còn muốn mua trứng gà không? Trứng gà nhà tôi rất to, nếu chị không muốn mua theo quả, vậy thì 1 khối 5 mao 1 phân một cân nhé”
Trứng gà lớn, một cân khẳng định không được 10 quả.
Vị đại tỷ kia còn muốn tranh cãi:
“Trứng gà này khẳng định có quả to quả nhỏ, có người mua mất trứng gà to rồi, sẽ không cồng bằng với người tới sau, phải mua phải trứng gà nhỏ!”
Hạ Hiểu Lan rất tán đồng nói: “Cho nên mua sớm một chút là có thể chọn quả to!”
Đại tỷ kia còn chưa nói được thêm cái gì, vài người khác đã đẩy chị ta ra.
Ai cũng muốn chọn quả to, những người đến sau thì chỉ có thể chọn được quả nhỏ. Hạ Hiểu Lan nhấn mạnh 2 nguyên tắc: phải dùng động tác nhẹ nhàng, không được lắc trứng thật mạnh, sẽ để tùy ý mọi người chọn lựa.
Hạ Hiểu Lan vì đạt được đơn đặt hàng đã từng phải nhịn rất nhiều tức giận, nhưng không có nghĩa cô là quả hồng mềm.
Có thể ngại hàng không tốt, nhưng công kích bản thân người bán hàng thì không được. Cô không để ý tới cái người nói cô “không có phúc khí” kia, rất nhiệt tình tiếp đón những người mua thật sự.
“Chị gái à, chị có muốn mua chút lương không? Hơi đắt một chút, nhưng lươn là đại bổ, sắp tới mùa thu rồi, mua chút lươn về bổ thân thể cho cả nhà. Thịt lợn ăn ngon, nhưng cũng nên đổi khẩu vị đúng không?”
Hạ Hiểu Lan không biết mổ lươn.
Lúc này mọi người đi mua đồ ăn đều mang theo rổ, bao nilon còn chưa được phổ biến, con lươn bị thịt xong sẽ không dễ bảo quản, người hiểu đồ ăn đều biết, con lươn phải mang cả máu cho vào nồi mới bổ.
Chu Thành ở bên cạnh hỗ trợ.
Đừng nhìn Hạ Hiểu Lan rất kiều, nhưng trong xương cốt của cô có sự cứng rắn, dám tự mình làm buôn bán, dám lấy kéo chọc mắt lưu manh, cũng không nhiệt tình lấy lòng tất cả khách mua hàng, ai chạm vào nguyên tắc của cô, cô sẽ không nhường một bước.
Tuy rằng không đuổi kịp chợ sáng, nhưng ở Thương Đô có nhiều dân cư, chợ nông sản cũng là cả ngày đều có người tới.
Hạ Hiểu Lan mang 500 quả trứng gà và 38 cân lươn tới Thương Đô, trừ bỏ 15 cân lươn bán đi lúc đâu, số còn lại đã bán hết trong vòng chưa tới 3 tiếng. Tiền bán 38 cân lươn còn nhiều hơn 500 quả trứng gà, cô cảm thấy nên cân nhắc chuyện bán lươn này.
“Chu đại ca, nếu anh không vội, tôi muốn đi dạo trong Thương Đô một chuyến”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro