Trọng Sinh 90: Gả Cho Chú Của Người Yêu Cũ
Một Đêm Trời Xu...
2024-10-08 08:00:43
Kết quả là lãi chồng lãi, chỉ trong chưa đầy một năm, số tiền từ năm ngàn đã tăng lên ba vạn.
Những kẻ đòi nợ ngày nào cũng chặn cửa, đe dọa rằng nếu không trả tiền, chúng sẽ lấy mạng của đứa con trai yêu quý của bà ta.
Đây chính là điểm yếu chí mạng của Vương Thúy Liên.
Đến bước đường cùng, Vương Thúy Liên lại nghĩ đến việc hy sinh Lý Khả một lần nữa.
Kết quả là bà ta chuốc say cô, nhưng lại đưa nhầm phòng. Khi tỉnh dậy, bên cạnh cô là Trần Hành Nhất đang sốt cao.
Bên ngoài, mẹ nuôi cô dẫn theo một nhóm người để "đòi lại công bằng" cho cô.
Vương Thúy Liên đòi gả (bán) cô cho Trần Hành Nhất với giá ba vạn, nếu không sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp và khiến anh phải ngồi tù.
Trần Hành Nhất dĩ nhiên không thể chấp nhận, anh không phải là người chịu thiệt mà không phản kháng.
Anh nổi tiếng là người xấu, suốt ngày lêu lổng không làm việc gì nghiêm chỉnh cùng với đám bạn lưu manh.
Lý Khả cũng không đồng ý vì Trần Hành Nhất là chú của Trần Thần, bạn trai cũ của cô, cô không muốn trở thành thím của mối tình đầu.
Vì vậy cô suốt ngày khóc lóc, đòi sống đòi chết ở nhà, nếu không Vương Thúy Liên đã chẳng phải chuốc thuốc cô.
Cả hai bên đều không muốn kết hôn.
Chỉ có Vương Thúy Liên lo lắng đến nỗi miệng mọc cả mụn, bởi con trai bà ta còn đang chờ tiền cứu mạng.
Vương Thúy Liên buộc phải cố gắng mỗi ngày đến gặp ba mẹ của Trần Hành Nhất.
Trần Hành Nhất là con út sinh muộn, từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều đến mức sợ nhìn thấy anh nhíu mày.
Dĩ nhiên ba mẹ anh không muốn ép anh kết hôn.
Cuối cùng, Vương Thúy Liên mang kết quả siêu âm đến tận nhà, ba mẹ Trần Hành Nhất đành phải chấp nhận hôn sự này.
Một mặt, vụ việc này đã trở nên quá ồn ào, Lý Khả hoặc phải gả cho Trần Hành Nhất, nếu không sẽ mất hết danh tiếng và bị đồn đại khiến cô không thể sống yên.
Nếu Lý Khả xảy ra chuyện gì sẽ có người nói rằng Trần Hành Nhất đã không chịu trách nhiệm sau khi ngủ với cô, ép cô đến mức phải chết.
Danh tiếng như vậy truyền ra ngoài, con trai bà ấy đừng mong có thể lấy vợ nữa.
Mặt khác, mẹ Trần rất hài lòng với Lý Khả làm con dâu, vì cô chịu khó, hiền lành và không gây chuyện.
Dù tính cách nhút nhát, nhưng nếu dạy dỗ tốt, cô sẽ trở thành một người vợ tốt.
Dĩ nhiên điều quan trọng nhất là trong bụng cô đã có con của Trần Hành Nhất.
Người lớn thời xưa thường rất coi trọng huyết thống con cháu.
Còn ba Trần thì nghe lời vợ.
Cả gia đình Trần Hành Nhất bắt đầu gom tiền để cưới Lý Khả.
Thời bấy giờ, sính lễ trung bình khoảng hai đến ba nghìn, nhà họ Trần đã rút cạn hết tiền tiết kiệm nhiều năm để cưới cô về.
Vương Thúy Liên sau khi bán được cô với giá hời thì đóng gói cô và vài bộ quần áo cũ gửi thẳng đến nhà họ Trần.
Trần Hành Nhất chịu đựng sự thua thiệt này, dĩ nhiên không có thái độ tốt với cô.
Lý Khả đang suy nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ với Trần Hành Nhất thì nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Khả Khả, con chưa ngủ à?" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
"Chưa ạ." Lý Khả vừa trả lời vừa gắng gượng đứng dậy khỏi chiếc giường cứng ngắc với cơ thể đau nhức.
Cô mở cửa, thấy một người phụ nữ cười hiền từ, cao hơn cô nửa cái đầu.
Tóc bà ấy đen nhánh mềm mại, nhưng đã có nếp nhăn nơi khóe mắt.
Tuy nhiên đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, có thể thấy khi còn trẻ bà ấy là một người rất xinh đẹp.
"Mẹ, nhanh ngồi đi, sao mẹ lại đến đây?" Lý Khả thay đổi cách xưng hô vô cùng tự nhiên.
Kiếp trước, ngay cả đến khi ly hôn, cô vẫn chưa thay đổi cách gọi.
Đương nhiên cũng chưa bao giờ coi ba mẹ chồng là người thân, khiến hai ông bà tốt bụng ấy đau lòng.
"Con ngoan, mẹ nghĩ con cả ngày chưa ăn gì nên nấu cho con bát mì." Mẹ Trần vừa nói vừa bước vào phòng, tay cầm một bát men sứ.
Nhìn bát mì đầy ắp, bên trên có một quả trứng chiên vàng óng cùng với vài cọng rau xanh, mắt Lý Khả hơi ướt.
"Cảm ơn mẹ, con đang đói đây ạ." Lý Khả vừa nói vừa nhịn không được nuốt nước bọt.
"Ăn nhanh đi kẻo mì nguội sẽ nở đấy." Mẹ Trần cười hiền từ và đưa đũa cho cô.
Lý Khả nhận lấy đũa bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
"Mẹ biết con thấy thiệt thòi về hôn sự này. Tiểu Lục không phải người xấu, chỉ là từ nhỏ được chiều quá nên không có chí tiến thủ. Bản chất của thằng bé rất tốt, tuy làm việc hơi nóng vội nhưng chưa từng làm điều gì thất đức. Cách các con quen nhau không tốt, nên có lẽ thằng bé sẽ có chút ác cảm với con. Nhưng người ta chỉ có thể tiến về phía trước. Hai đứa đã là vợ chồng, mẹ hy vọng con sẽ tập trung vào gia đình nhỏ của mình và sống hạnh phúc."
Những kẻ đòi nợ ngày nào cũng chặn cửa, đe dọa rằng nếu không trả tiền, chúng sẽ lấy mạng của đứa con trai yêu quý của bà ta.
Đây chính là điểm yếu chí mạng của Vương Thúy Liên.
Đến bước đường cùng, Vương Thúy Liên lại nghĩ đến việc hy sinh Lý Khả một lần nữa.
Kết quả là bà ta chuốc say cô, nhưng lại đưa nhầm phòng. Khi tỉnh dậy, bên cạnh cô là Trần Hành Nhất đang sốt cao.
Bên ngoài, mẹ nuôi cô dẫn theo một nhóm người để "đòi lại công bằng" cho cô.
Vương Thúy Liên đòi gả (bán) cô cho Trần Hành Nhất với giá ba vạn, nếu không sẽ tố cáo anh cưỡng hiếp và khiến anh phải ngồi tù.
Trần Hành Nhất dĩ nhiên không thể chấp nhận, anh không phải là người chịu thiệt mà không phản kháng.
Anh nổi tiếng là người xấu, suốt ngày lêu lổng không làm việc gì nghiêm chỉnh cùng với đám bạn lưu manh.
Lý Khả cũng không đồng ý vì Trần Hành Nhất là chú của Trần Thần, bạn trai cũ của cô, cô không muốn trở thành thím của mối tình đầu.
Vì vậy cô suốt ngày khóc lóc, đòi sống đòi chết ở nhà, nếu không Vương Thúy Liên đã chẳng phải chuốc thuốc cô.
Cả hai bên đều không muốn kết hôn.
Chỉ có Vương Thúy Liên lo lắng đến nỗi miệng mọc cả mụn, bởi con trai bà ta còn đang chờ tiền cứu mạng.
Vương Thúy Liên buộc phải cố gắng mỗi ngày đến gặp ba mẹ của Trần Hành Nhất.
Trần Hành Nhất là con út sinh muộn, từ nhỏ được ba mẹ cưng chiều đến mức sợ nhìn thấy anh nhíu mày.
Dĩ nhiên ba mẹ anh không muốn ép anh kết hôn.
Cuối cùng, Vương Thúy Liên mang kết quả siêu âm đến tận nhà, ba mẹ Trần Hành Nhất đành phải chấp nhận hôn sự này.
Một mặt, vụ việc này đã trở nên quá ồn ào, Lý Khả hoặc phải gả cho Trần Hành Nhất, nếu không sẽ mất hết danh tiếng và bị đồn đại khiến cô không thể sống yên.
Nếu Lý Khả xảy ra chuyện gì sẽ có người nói rằng Trần Hành Nhất đã không chịu trách nhiệm sau khi ngủ với cô, ép cô đến mức phải chết.
Danh tiếng như vậy truyền ra ngoài, con trai bà ấy đừng mong có thể lấy vợ nữa.
Mặt khác, mẹ Trần rất hài lòng với Lý Khả làm con dâu, vì cô chịu khó, hiền lành và không gây chuyện.
Dù tính cách nhút nhát, nhưng nếu dạy dỗ tốt, cô sẽ trở thành một người vợ tốt.
Dĩ nhiên điều quan trọng nhất là trong bụng cô đã có con của Trần Hành Nhất.
Người lớn thời xưa thường rất coi trọng huyết thống con cháu.
Còn ba Trần thì nghe lời vợ.
Cả gia đình Trần Hành Nhất bắt đầu gom tiền để cưới Lý Khả.
Thời bấy giờ, sính lễ trung bình khoảng hai đến ba nghìn, nhà họ Trần đã rút cạn hết tiền tiết kiệm nhiều năm để cưới cô về.
Vương Thúy Liên sau khi bán được cô với giá hời thì đóng gói cô và vài bộ quần áo cũ gửi thẳng đến nhà họ Trần.
Trần Hành Nhất chịu đựng sự thua thiệt này, dĩ nhiên không có thái độ tốt với cô.
Lý Khả đang suy nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ với Trần Hành Nhất thì nghe thấy có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
"Khả Khả, con chưa ngủ à?" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
"Chưa ạ." Lý Khả vừa trả lời vừa gắng gượng đứng dậy khỏi chiếc giường cứng ngắc với cơ thể đau nhức.
Cô mở cửa, thấy một người phụ nữ cười hiền từ, cao hơn cô nửa cái đầu.
Tóc bà ấy đen nhánh mềm mại, nhưng đã có nếp nhăn nơi khóe mắt.
Tuy nhiên đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, có thể thấy khi còn trẻ bà ấy là một người rất xinh đẹp.
"Mẹ, nhanh ngồi đi, sao mẹ lại đến đây?" Lý Khả thay đổi cách xưng hô vô cùng tự nhiên.
Kiếp trước, ngay cả đến khi ly hôn, cô vẫn chưa thay đổi cách gọi.
Đương nhiên cũng chưa bao giờ coi ba mẹ chồng là người thân, khiến hai ông bà tốt bụng ấy đau lòng.
"Con ngoan, mẹ nghĩ con cả ngày chưa ăn gì nên nấu cho con bát mì." Mẹ Trần vừa nói vừa bước vào phòng, tay cầm một bát men sứ.
Nhìn bát mì đầy ắp, bên trên có một quả trứng chiên vàng óng cùng với vài cọng rau xanh, mắt Lý Khả hơi ướt.
"Cảm ơn mẹ, con đang đói đây ạ." Lý Khả vừa nói vừa nhịn không được nuốt nước bọt.
"Ăn nhanh đi kẻo mì nguội sẽ nở đấy." Mẹ Trần cười hiền từ và đưa đũa cho cô.
Lý Khả nhận lấy đũa bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
"Mẹ biết con thấy thiệt thòi về hôn sự này. Tiểu Lục không phải người xấu, chỉ là từ nhỏ được chiều quá nên không có chí tiến thủ. Bản chất của thằng bé rất tốt, tuy làm việc hơi nóng vội nhưng chưa từng làm điều gì thất đức. Cách các con quen nhau không tốt, nên có lẽ thằng bé sẽ có chút ác cảm với con. Nhưng người ta chỉ có thể tiến về phía trước. Hai đứa đã là vợ chồng, mẹ hy vọng con sẽ tập trung vào gia đình nhỏ của mình và sống hạnh phúc."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro