Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người
Đụng Mặt
Mạnh Nhuyễn
2024-11-19 21:57:36
Editor: Tô Nhi
—---------------
Ông cụ Hồ ngồi thêm một lúc nữa, thấy sắc trời không còn sớm, liền tính toán ra về.
Trước khi đi, ông cụ Hồ cũng không ăn một miếng bánh đậu xanh nào, nhưng ông lại ăn không ít đậu phộng. Ông đã ăn hết phân nửa nhưng trước khi đi còn không quên hốt thêm một nắm.
“Anh Khương, phiền anh rồi!”
Mạnh Dao vốn định tiễn ông cụ Hồ ra cửa, nhưng lại bị Kỳ Bác Ngạn ấn lại, không cho đứng dậy.
Ông cụ Hồ cũng không muốn cô đã bị thương mà còn tiễn mình, bảo cô dưỡng thương cho tốt, cô chỉ có thế đành cảm ơn Khương Văn Lỗi,
Khương Văn Lỗi chỉ chừa lại hai chữ, “Yên tâm!”
Nhưng trong lòng lại thầm nói là: Kỳ tổng còn ước gì ông cụ này nhanh đi cho rồi, bằng không, ông ở lại nói thêm mấy câu, con đường theo đuổi vợ của sếp anh càng thêm khó khăn.
Mạnh Dao cùng Kỳ Bác Ngạn không đứng dậy tiễn ông cụ Hồ ra cửa.
Ông cụ Hồ chậm rì rì, vừa đi vừa nhìn phong cảnh nông thôn. Không có người cùng ông nói chuyện, ông liền lôi kéo Khương Văn Lỗi nói đông nói tây.
“Người ở nông thôn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Đừng thấy bọn họ làm việc vất vả, thật ra, bọn họ thường xuyên lao động nên cơ thể cũng khỏe mạnh hơn bọn ta rất nhiều. Như bọn ta trên trấn, cả ngày chỉ đi đi lại lại, trong người đều là cả đống bệnh tật.”
Khương Văn Lỗi nhìn qua ông cụ Hồ, yên lặng không nói gì.
Người hàng năm hưởng phúc không thể so sánh với người lao động vất vả ở nông thôn được.
Ông cụ Hồ hơn bảy mươi tuổi, da không nhăn, mắt không mờ, nhiều lắm cũng chỉ hơn năm mươi tuổi.
“Bây giờ đang là vụ hoa màu!”
Ông cụ Hồ vuốt râu, cảm thán một câu, “Năm nay nhìn có vẻ được mùa, hẳn là năm nay có vẻ bội thu, cũng không biết…”
Ông cụ Hồ nói đến đây, nghĩ đến con trai mình cũng làm việc về lương thực, ý cười trên mặt cũng nhạt dần.
Lương thực như thế này, vậy mà nói là mất mùa, đói kém.
Càng nghĩ càng chán chả muốn nói, ông cụ Hồ rất mau bỏ vấn đề này ra sau đầu, nhanh chóng quay trở lại trạng thái thảnh thơi của mình.
Bất quá ông chưa từng tưởng tượng, từ đây đến cửa thôn chỉ một đoạn ngắn mà ông lại đụng cái tên Kiều Xuyên láo toét kia.
Kiều Xuyên đang khập khiễng đi tới, trên mặt mang theo nét cười, cùng người khác cười đùa, nói đúng hơn là đang vui sướng khi người khác gặp họa.
Ông cụ Hồ vừa thấy cậu ta thì liền trừng mắt dựng râu lên, “Đúng là đen đủi mà, đi có mấy bước chân mà cũng gặp thằng nhóc đó, còn có thể gặp những hai lần.”
Kiều Xuyên vốn dĩ đang cao hứng, nhìn thấy ông cụ Hồ, đôi mắt cậu ta lóe lóe lên. Sau đó, trực tiếp phun một ngụm nước bọt, vẻ mặt đầy trán ghét.
“Đen đủi!”
Ông cụ Hồ lập tức nổi nóng, “Rốt cuộc nhà nào dạy được đứa con như thằng nhóc này, một chút gia giáo cũng không có, cứ như vậy mà cho ra ngoài gặp người được sao? Cho dù trong nhà có phú quý thì cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Kiều Tịch Ngôn đi tìm Kiều Xuyên vừa nghe được câu đó, biểu tình trên mặt cũng cứng lại, cô ta mấp máy môi.
“Ông, không nghĩ tới lại gặp ông ở đây thêm lần nữa. Em trai cháu….Không chọc gì đến ông đi?”
Kiều Tịch Ngôn tuy rằng biết người trước mặt này là ai, nhưng câu nói trong nhà có phú quý thì cũng chỉ có vậy mà thôi, đã đâm trúng tâm của cô ta.
Nhà cô ta có thể giàu có được như ngày hôm nay đều là công sức nỗ lực của cô ta bỏ ra. Một câu đơn giản của ông đã đem toàn bộ những cố gắng của cô ta phủ định hết thảy.
=====================
Xin chào mọi người, mình là Tô Nhi nè.
Đầu tiên, mình xin gửi đến các bạn đọc giả thân yêu của mình một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, vạn sự như ý, phát tài phát lộc. Chúc cho các bạn có một năm hoàn thành tốt những kế hoạch mục tiêu mà mình đặt ra. Mong rằng các bạn sẽ có một năm thành công rực rỡ. Lần nữa, chúc cả nhà sung túc, hạnh phúc, an khang, may mắn ngập tràn.
Tiếp theo, mình xin lỗi mọi người vì mấy ngày qua đã không ra chương đều đặn, để mọi người chờ lâu. Chắc có lẽ là đến hết tuần này, mình mới quay lại lịch đăng chương như cũ được, nhưng mình vẫn sẽ cố gắng ra chương nhiều nhất có thể.
Cuối cùng, mình không có gì tặng mọi người năm mới, nên mình xin phép không thu phí chương này. Đây xem như là một món quà cảm ơn đến các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua, cũng như là lộc đầu năm để các bạn được gặp may mắn.
Chúc mừng năm mới.
Yêu mọi người nhiều.
—---------------
Ông cụ Hồ ngồi thêm một lúc nữa, thấy sắc trời không còn sớm, liền tính toán ra về.
Trước khi đi, ông cụ Hồ cũng không ăn một miếng bánh đậu xanh nào, nhưng ông lại ăn không ít đậu phộng. Ông đã ăn hết phân nửa nhưng trước khi đi còn không quên hốt thêm một nắm.
“Anh Khương, phiền anh rồi!”
Mạnh Dao vốn định tiễn ông cụ Hồ ra cửa, nhưng lại bị Kỳ Bác Ngạn ấn lại, không cho đứng dậy.
Ông cụ Hồ cũng không muốn cô đã bị thương mà còn tiễn mình, bảo cô dưỡng thương cho tốt, cô chỉ có thế đành cảm ơn Khương Văn Lỗi,
Khương Văn Lỗi chỉ chừa lại hai chữ, “Yên tâm!”
Nhưng trong lòng lại thầm nói là: Kỳ tổng còn ước gì ông cụ này nhanh đi cho rồi, bằng không, ông ở lại nói thêm mấy câu, con đường theo đuổi vợ của sếp anh càng thêm khó khăn.
Mạnh Dao cùng Kỳ Bác Ngạn không đứng dậy tiễn ông cụ Hồ ra cửa.
Ông cụ Hồ chậm rì rì, vừa đi vừa nhìn phong cảnh nông thôn. Không có người cùng ông nói chuyện, ông liền lôi kéo Khương Văn Lỗi nói đông nói tây.
“Người ở nông thôn, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Đừng thấy bọn họ làm việc vất vả, thật ra, bọn họ thường xuyên lao động nên cơ thể cũng khỏe mạnh hơn bọn ta rất nhiều. Như bọn ta trên trấn, cả ngày chỉ đi đi lại lại, trong người đều là cả đống bệnh tật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Văn Lỗi nhìn qua ông cụ Hồ, yên lặng không nói gì.
Người hàng năm hưởng phúc không thể so sánh với người lao động vất vả ở nông thôn được.
Ông cụ Hồ hơn bảy mươi tuổi, da không nhăn, mắt không mờ, nhiều lắm cũng chỉ hơn năm mươi tuổi.
“Bây giờ đang là vụ hoa màu!”
Ông cụ Hồ vuốt râu, cảm thán một câu, “Năm nay nhìn có vẻ được mùa, hẳn là năm nay có vẻ bội thu, cũng không biết…”
Ông cụ Hồ nói đến đây, nghĩ đến con trai mình cũng làm việc về lương thực, ý cười trên mặt cũng nhạt dần.
Lương thực như thế này, vậy mà nói là mất mùa, đói kém.
Càng nghĩ càng chán chả muốn nói, ông cụ Hồ rất mau bỏ vấn đề này ra sau đầu, nhanh chóng quay trở lại trạng thái thảnh thơi của mình.
Bất quá ông chưa từng tưởng tượng, từ đây đến cửa thôn chỉ một đoạn ngắn mà ông lại đụng cái tên Kiều Xuyên láo toét kia.
Kiều Xuyên đang khập khiễng đi tới, trên mặt mang theo nét cười, cùng người khác cười đùa, nói đúng hơn là đang vui sướng khi người khác gặp họa.
Ông cụ Hồ vừa thấy cậu ta thì liền trừng mắt dựng râu lên, “Đúng là đen đủi mà, đi có mấy bước chân mà cũng gặp thằng nhóc đó, còn có thể gặp những hai lần.”
Kiều Xuyên vốn dĩ đang cao hứng, nhìn thấy ông cụ Hồ, đôi mắt cậu ta lóe lóe lên. Sau đó, trực tiếp phun một ngụm nước bọt, vẻ mặt đầy trán ghét.
“Đen đủi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ Hồ lập tức nổi nóng, “Rốt cuộc nhà nào dạy được đứa con như thằng nhóc này, một chút gia giáo cũng không có, cứ như vậy mà cho ra ngoài gặp người được sao? Cho dù trong nhà có phú quý thì cũng chỉ có vậy mà thôi!”
Kiều Tịch Ngôn đi tìm Kiều Xuyên vừa nghe được câu đó, biểu tình trên mặt cũng cứng lại, cô ta mấp máy môi.
“Ông, không nghĩ tới lại gặp ông ở đây thêm lần nữa. Em trai cháu….Không chọc gì đến ông đi?”
Kiều Tịch Ngôn tuy rằng biết người trước mặt này là ai, nhưng câu nói trong nhà có phú quý thì cũng chỉ có vậy mà thôi, đã đâm trúng tâm của cô ta.
Nhà cô ta có thể giàu có được như ngày hôm nay đều là công sức nỗ lực của cô ta bỏ ra. Một câu đơn giản của ông đã đem toàn bộ những cố gắng của cô ta phủ định hết thảy.
=====================
Xin chào mọi người, mình là Tô Nhi nè.
Đầu tiên, mình xin gửi đến các bạn đọc giả thân yêu của mình một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, vạn sự như ý, phát tài phát lộc. Chúc cho các bạn có một năm hoàn thành tốt những kế hoạch mục tiêu mà mình đặt ra. Mong rằng các bạn sẽ có một năm thành công rực rỡ. Lần nữa, chúc cả nhà sung túc, hạnh phúc, an khang, may mắn ngập tràn.
Tiếp theo, mình xin lỗi mọi người vì mấy ngày qua đã không ra chương đều đặn, để mọi người chờ lâu. Chắc có lẽ là đến hết tuần này, mình mới quay lại lịch đăng chương như cũ được, nhưng mình vẫn sẽ cố gắng ra chương nhiều nhất có thể.
Cuối cùng, mình không có gì tặng mọi người năm mới, nên mình xin phép không thu phí chương này. Đây xem như là một món quà cảm ơn đến các bạn đã ủng hộ mình trong suốt thời gian qua, cũng như là lộc đầu năm để các bạn được gặp may mắn.
Chúc mừng năm mới.
Yêu mọi người nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro