Thương Tiếc
Phong Lưu Thư Ngốc
2024-07-10 11:05:56
Thiếu niên từ trong ánh mắt nàng thấy được quan tâm, đau khổ cùng áy náy nghẹn ở đáy lòng trong nháy mắt vỡ đê, khập khiễn tiến lên vài bước, bổ nhào vào bên chân người phụ nữ mà khóc lóc kể lể. Quan Tố Y không trốn tránh, hai nha hoàn đã nhanh ngăn lại thiếu niên, một bên nâng một bên dò hỏi: “Đại công tử, ngài đây là làm sao vậy? Bị ủy khuất rồi sao? Chân ngài bị thương, không thể bị va chạm được!” Dạng ủy khuất cỡ nào mà khiến đại công tử vốn thù địch phu nhân không ngại ngàn dặm xa xôi đến Thương châu tố khổ, mà còn là ở tình cảnh đi đứng không tiện?
Hai người không hỏi, thiếu niên còn có thể ẩn nhẫn, lời này vừa ra chẳng khác van mở đập, nháy mắt nước mắt rơi không ngừng, vừa nghẹn ngào vừa đứt quảng mở miệng nói, “ Mẫu thân, nhi tử thật lòng xin lỗi ngài! Ngài đối với nhi tử xưa nay nghiêm khắc, răn dạy khi nhi tử ham chơi, trách phạt khi sai lầm, cũng khích lệ khi tiến bộ. Ngài coi nhi tử như mình sanh ra, nhi tử lại tin lời gièm pha mà luôn cảm thấy ngài bụng dạ khó lường, ẩn hàm ác ý, do đó cố ý xa cách, ngược lại đi thân thiết Diệp di nương. Nhi tử thật sự ngốc, nhi tử sai rồi!”
Quan Tố Y một tay đỡ trán, một tay trên bàn đá, đầu ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, tựa như là chuyên tâm lắng nghe, lại tựa như đang ngẩn người. Diệp di nương? Diệp di nương nào? Ở Thương châu hai năm, chuyện ở Triệu phủ bị nàng cố tình quên đi, phải mất một phen công phu mới moi ra nhân vật này từ đám ký ức bám bụi.
Diệp di nương là đường muội của nguyên phối vợ cả Triệu Lục Ly, tại sau khi mình vào cửa không lâu liền lấy danh chiếu cố hài tử mà nạp vào. Nàng ta cùng đích tử đích nữ của Triệu Lục Ly có mối liên kết huyết thống, hơn là nghe đâu nhìn bọn họ từ bé đến lớn, lại vô cùng giống tướng mạo của mẫu thân bọn họ, hoàn mỹ mà thỏa mãn tưởng tượng về “tình thương của mẹ” của bọn họ. Mặt ngoài ả ta là di nương, lại đâu ai hay kẻ này đắc được nhân tâm trên dưới Hầu phủ, Triệu Lục Ly cũng vì nàng mang dáng dấp tương tự tiên thê đến sáu bảy phần mà phá lệ mê luyến, hai đứa nhỏ thì khỏi bàn, tất nhiên coi nàng ta như mẫu thân ruột thịt mà đối đãi.
Trái lại với Quan Tố Y, tình cảnh lúng túng nửa vời, hai bên đều không ưa. Không có gia thế hiển hách, cũng không có của hồi môn phong phú, vì dừng chân tại chốn cửa cao nhà lớn phủ Trấn Bắc hầu, ngoại trừ nghiêm khắc với bản thân, uốn mình theo lễ pháp, cẩn trọng mà thủ vững bổn phận, nàng còn biện pháp nào để sinh tồn. Phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân, giáo dưỡng con cái, có thể làm nên làm nàng chu toàn trọn vẹn trong yên lặng, kết cục lại là thân bại danh liệt, sung quân đến đây.
Hai người không hỏi, thiếu niên còn có thể ẩn nhẫn, lời này vừa ra chẳng khác van mở đập, nháy mắt nước mắt rơi không ngừng, vừa nghẹn ngào vừa đứt quảng mở miệng nói, “ Mẫu thân, nhi tử thật lòng xin lỗi ngài! Ngài đối với nhi tử xưa nay nghiêm khắc, răn dạy khi nhi tử ham chơi, trách phạt khi sai lầm, cũng khích lệ khi tiến bộ. Ngài coi nhi tử như mình sanh ra, nhi tử lại tin lời gièm pha mà luôn cảm thấy ngài bụng dạ khó lường, ẩn hàm ác ý, do đó cố ý xa cách, ngược lại đi thân thiết Diệp di nương. Nhi tử thật sự ngốc, nhi tử sai rồi!”
Quan Tố Y một tay đỡ trán, một tay trên bàn đá, đầu ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, tựa như là chuyên tâm lắng nghe, lại tựa như đang ngẩn người. Diệp di nương? Diệp di nương nào? Ở Thương châu hai năm, chuyện ở Triệu phủ bị nàng cố tình quên đi, phải mất một phen công phu mới moi ra nhân vật này từ đám ký ức bám bụi.
Diệp di nương là đường muội của nguyên phối vợ cả Triệu Lục Ly, tại sau khi mình vào cửa không lâu liền lấy danh chiếu cố hài tử mà nạp vào. Nàng ta cùng đích tử đích nữ của Triệu Lục Ly có mối liên kết huyết thống, hơn là nghe đâu nhìn bọn họ từ bé đến lớn, lại vô cùng giống tướng mạo của mẫu thân bọn họ, hoàn mỹ mà thỏa mãn tưởng tượng về “tình thương của mẹ” của bọn họ. Mặt ngoài ả ta là di nương, lại đâu ai hay kẻ này đắc được nhân tâm trên dưới Hầu phủ, Triệu Lục Ly cũng vì nàng mang dáng dấp tương tự tiên thê đến sáu bảy phần mà phá lệ mê luyến, hai đứa nhỏ thì khỏi bàn, tất nhiên coi nàng ta như mẫu thân ruột thịt mà đối đãi.
Trái lại với Quan Tố Y, tình cảnh lúng túng nửa vời, hai bên đều không ưa. Không có gia thế hiển hách, cũng không có của hồi môn phong phú, vì dừng chân tại chốn cửa cao nhà lớn phủ Trấn Bắc hầu, ngoại trừ nghiêm khắc với bản thân, uốn mình theo lễ pháp, cẩn trọng mà thủ vững bổn phận, nàng còn biện pháp nào để sinh tồn. Phụng dưỡng mẹ chồng, chiếu cố phu quân, giáo dưỡng con cái, có thể làm nên làm nàng chu toàn trọn vẹn trong yên lặng, kết cục lại là thân bại danh liệt, sung quân đến đây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro