Thương Tiếc
Phong Lưu Thư Ngốc
2024-07-10 11:05:56
Mẹ ngươi? Quan Tố Y hoảng hốt một lúc mới ý thức được: Mẹ Triệu Vọng Thư chính là Diệp Trăn, nguyên phối phu nhân của Triệu Lục Ly. Nàng không chết, sao có thể? Triệu Lục Ly hận không thể chết để tiếp tục tiền duyên cùng “tiên” phu nhân, hắn sao lại không đi tìm, rồi sao lại nguyện ý cưới người khác khi biết nàng còn sống?
Thực nhanh, thiếu niên liền cho nàng đáp án: “ Mẹ con chính là Diệp Tiệp Dư, Diệp Trân. Nàng không phải chị em sinh đôi của mẹ ta, căn bản nàng chính là mẹ của ta. Vì vinh hoa cùng phú quý nàng đành bỏ chồng bỏ con, càng đáng giận hơn là cha cùng tỷ tỷ biết rõ mọi thứ vậy mà nơi nơi chốn chốn giúp đỡ nàng, thậm chí còn hại cả thai nhi trọng bụng ngài, rồi lại đem tội danh mất trinh mà đưa người sung quân đến Thương Châu. Nàng đã lao vào vòng ôm ấp của kẻ khác, vì sao phải khiến ta, khiến thân thế của ta trở nên bất kham như vậy…”
Thiếu niên từ nghẹn ngào đến gào khóc không thành tiếng. Hắn vốn kính trọng, yêu thương Diệp di nương lại tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình; hắn sùng bái, kính trọng mẫu thân mất đã lâu lại là kẻ ham phú quý, vứt chồng bỏ con, nếu đặt mình trong cảnh của người mà suy mà nghĩ, Quan Tố Y cũng muốn khóc. Nhưng thứ khiến nàng để ý không phải đoạn bí sử cung đình tanh hôi khó lòng tưởng tượng, hay gièm pha vô cùng hoang đường này, mà là câu nói ở giữa.
“Ta không phải ngoài ý muốn sảy thai, mà là phụ thân ngươi cùng tỷ tỷ ngươi ra tay?” Nhớ tới chỉ có duy nhất một đêm, một đêm khuất nhục đến cùng cực, nội tâm bình đạm của Quan Tố Y chợt nảy lên sóng to gió lớn. Nói đến là buồn cười vô cùng, gả vào Triệu gia phải có 5 năm, Triệu Lục Ly chưa chạm vào nàng lần nào, chỉ một lần duy nhất lại là tình cảnh say như chết. Đến nay, nàng vẫn còn nhớ rõ hương rượu khiến người buồn nôn quanh quẩn bên chóp mũi, mà bên tai lại văng vẳng từng tiếng yêu thương áy náy gọi: “Diệp Trăn”. Hắn biến nàng thành vật thay thế cho vong thê, mà nay vật thay thế lại vọng tưởng sinh con dòng chính, chẳng khác nào thương tổn đến lợi ích của con cái nguyên phối, tất nhiên là không thể chấp nhận.
Nghĩ thông suốt tất thảy, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Quan Tố Y vỡ vụn phút chốc, từng câu từng chữ chậm rãi mà hỏi: “Ta liệu từng có làm lỗi chỗ nào với Triệu Lục Ly, lầm lỡ người, hay đãi tệ với Triệu Thuần Hy? Tại sao các ngươi lại phải hại ta đến nông nỗi này? Hay cho một Trấn Bắc Hầu phủ gia phong thanh chính, hay cho một phẩm hạnh sạch sẽ cao cả nguyên phối vợ cả; hay cho một Diệp Tiệp Dư hiền lương thục đức, được đế vương sủng ái, ấy vậy mà lại là nam trộm nữ kỹ, không bằng heo chó!”
Thiếu niên vừa hổ thẹn lại âm thầm cảm thấy sảng khoái. Nam trộm nữ kỹ, không bằng heo chó, mắng thật chuẩn! Chỉ có mẫu thân mới có tư cách để mắng như thế. Hắn quỳ xuống vô cùng cam tâm tình nguyện, hắn vốn tưởng mẫu thân sẽ mất khống chế mà tiếp tục phát tiết, lại thấy nàng bỗng chốc lắc đầu cười khẽ, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Thực nhanh, thiếu niên liền cho nàng đáp án: “ Mẹ con chính là Diệp Tiệp Dư, Diệp Trân. Nàng không phải chị em sinh đôi của mẹ ta, căn bản nàng chính là mẹ của ta. Vì vinh hoa cùng phú quý nàng đành bỏ chồng bỏ con, càng đáng giận hơn là cha cùng tỷ tỷ biết rõ mọi thứ vậy mà nơi nơi chốn chốn giúp đỡ nàng, thậm chí còn hại cả thai nhi trọng bụng ngài, rồi lại đem tội danh mất trinh mà đưa người sung quân đến Thương Châu. Nàng đã lao vào vòng ôm ấp của kẻ khác, vì sao phải khiến ta, khiến thân thế của ta trở nên bất kham như vậy…”
Thiếu niên từ nghẹn ngào đến gào khóc không thành tiếng. Hắn vốn kính trọng, yêu thương Diệp di nương lại tàn nhẫn độc ác, máu lạnh vô tình; hắn sùng bái, kính trọng mẫu thân mất đã lâu lại là kẻ ham phú quý, vứt chồng bỏ con, nếu đặt mình trong cảnh của người mà suy mà nghĩ, Quan Tố Y cũng muốn khóc. Nhưng thứ khiến nàng để ý không phải đoạn bí sử cung đình tanh hôi khó lòng tưởng tượng, hay gièm pha vô cùng hoang đường này, mà là câu nói ở giữa.
“Ta không phải ngoài ý muốn sảy thai, mà là phụ thân ngươi cùng tỷ tỷ ngươi ra tay?” Nhớ tới chỉ có duy nhất một đêm, một đêm khuất nhục đến cùng cực, nội tâm bình đạm của Quan Tố Y chợt nảy lên sóng to gió lớn. Nói đến là buồn cười vô cùng, gả vào Triệu gia phải có 5 năm, Triệu Lục Ly chưa chạm vào nàng lần nào, chỉ một lần duy nhất lại là tình cảnh say như chết. Đến nay, nàng vẫn còn nhớ rõ hương rượu khiến người buồn nôn quanh quẩn bên chóp mũi, mà bên tai lại văng vẳng từng tiếng yêu thương áy náy gọi: “Diệp Trăn”. Hắn biến nàng thành vật thay thế cho vong thê, mà nay vật thay thế lại vọng tưởng sinh con dòng chính, chẳng khác nào thương tổn đến lợi ích của con cái nguyên phối, tất nhiên là không thể chấp nhận.
Nghĩ thông suốt tất thảy, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Quan Tố Y vỡ vụn phút chốc, từng câu từng chữ chậm rãi mà hỏi: “Ta liệu từng có làm lỗi chỗ nào với Triệu Lục Ly, lầm lỡ người, hay đãi tệ với Triệu Thuần Hy? Tại sao các ngươi lại phải hại ta đến nông nỗi này? Hay cho một Trấn Bắc Hầu phủ gia phong thanh chính, hay cho một phẩm hạnh sạch sẽ cao cả nguyên phối vợ cả; hay cho một Diệp Tiệp Dư hiền lương thục đức, được đế vương sủng ái, ấy vậy mà lại là nam trộm nữ kỹ, không bằng heo chó!”
Thiếu niên vừa hổ thẹn lại âm thầm cảm thấy sảng khoái. Nam trộm nữ kỹ, không bằng heo chó, mắng thật chuẩn! Chỉ có mẫu thân mới có tư cách để mắng như thế. Hắn quỳ xuống vô cùng cam tâm tình nguyện, hắn vốn tưởng mẫu thân sẽ mất khống chế mà tiếp tục phát tiết, lại thấy nàng bỗng chốc lắc đầu cười khẽ, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro