Trọng Sinh: Cầu Được Ước Thấy

Chơi game chung

Mi Track

2024-07-24 01:53:17

Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, Hải Ngân nhịn không được nữa liền chủ động tấn công.

"Anh ơi, anh tên gì vậy?"

Hải Đăng không có chút thiện cảm với Hải Ngân nên càng không muốn tiếp xúc, chỉ trả lời cho qua.

"Hải Đăng!"

"Woaaa..Tên đẹp quá à!"

Hải Ngân dịu dàng suýt xoa khen ngợi, Mộc Nam ở bên cạnh nghe vậy cũng nổi da gà. Ánh mắt nhìn nó mà thầm nghĩ hôm nay nhỏ này uống nhầm thuốc hay gì rồi.

Mễ Lạc cũng cảm thấy Hải Ngân hôm nay thực sự có gì đó khác lạ hẳn, so với kiếp trước thì kiếp này Hải Ngân trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Hải Đăng bấm điện thoại một lúc rồi chơi game. Mộc Nam thấy vậy liền than vãn.

"Game game suốt ngày game, đúng là nhìn mấy đứa hay chơi hame thấy không ưa tí nào."

Hải Ngân nghe anh nói vậy, miệng nhanh hơn não tiếp lời trêu Mễ Lạc.

"Đúng đó, nhỏ Lạc này cũng chơi game này. Game suốt....."

Đang nói thì lúc này Hải Ngân mới sực nhớ đến, kiếp trước cũng vì câu nói này mà Hải Đăng và Mễ Lạc add tài khoản với nhau. Nó đưa tay lên che miệng lại, khuôn mặt tối sầm hối hận vì đã lanh chanh lỡ lời.

Mễ Lạc không ngờ kiếp trước hay kiếp này chuyện này vẫn lặp lại. Hải Đăng nghe vậy thì mắt sáng rực, anh quay sang cười tươi hỏi cô.

"Em có chơi liên quân không?"

Mộc Nam nhíu mày quay sang lườm Hải Ngân, nó cũng ý thức được bản thân vừa đi sai bước nên cầm lấy ly sinh tố lên uống để che đi vẻ mặt khó chịu.

Mễ Lạc chỉ gật đầu, sau đó giả vờ hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có, anh cũng chơi à?"

Hải Đăng hí hửng trả lời.

"Ừm, em đọc ID đi. Vào chơi chung với anh vài trận!"

Cứ thế, cả hai vẫn lặp lại cảnh tượng lúc trước. Hải Ngân ngồi ở đó tức xì khói, nó đã cố gắng để tiếp cận Hải Đăng, còn Mễ Lạc không cần làm gì vẫn thuận lợi được người khác để ý đến.

Trận đầu tiên.....trận thứ hai....trận thứ ba...... Hải Ngân tức giận, nhưng vẻ mặt gượng cười nói.

"Chơi xong chưa? Nãy giờ hơn tiếng rồi đó."

Mộc Nam cũng nhăn mặt nhìn Hải Đăng mắng.

"Cái dm tụi mày ra đây uống nước hay chơi game mà ở đó chơi hoài."

Mễ Lạc nghe hai người cằn nhằn nên nhìn Hải Đăng mỉm cười, Hải Đăng cũng hiểu ý liền dỗ dành Mộc Nam.

"Gần xong rồi, nốt ván!"

15p sau, cả hai xong trận liền thoát game. Lúc này nhìn đồng hồ cũng 17h, Mễ Lạc chủ động lên tiếng hỏi.

"Hồi nãy mình ra quán là 14h, giờ 17h rồi hay về nhỉ?"

Hải Ngân thấy vậy liền đồng ý, sau đó nhìn sang Hải Đăng vờ hỏi.

"Mà anh, nhà anh xa không?"

Mộc Nam thấy vậy liền trêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhà mày xa không chở tao về nữa!"

Hải Đăng cười gượng rồi nói.

"Nhà tao ở gần đây à, đi bộ tí là tới."

Hải Ngân thừa biết nhà anh ở đâu, thế là quay sang lôi kéo Mễ Lạc định đi về. Nhưng vì chưa thanh toán nên cô đẩy tay Hải Ngân ra, đi về phía bàn để thanh toán. Mộc Nam và Hải Đăng thấy cô định thanh toán thì vội ngăn lại, Hải Ngân đứng gần đó thấy vậy thì rất tức giận vì đã bỏ lỡ thời cơ này.

"Để tụi anh trả cho, ly nước có bao nhiêu đâu!"

Mộc Nam bình thản nói, nhưng vẫn chia đôi hoá đơn với Hải Đăng. Xong xuôi, cả ba mới quay người đi ra, Hải Ngân dù không vui nhưng vẫn chạy đến nắm lấy cánh tay Mễ Lạc vừa đi vừa xà mẹo trông rất thân thiết.

Đi một lúc trở về lại đầu hẻm, Hải Đăng quay sang nói với ba người.

"Đây, nhà tao ở ngay đầu đường luôn này!"

Mộc Nam thấy vậy thì bất ngờ, riêng Hải Ngân và Mễ Lạc vốn dĩ đã biết trước nên không có gì ngạc nhiên. Nhưng vì muốn tạo sự chú ý nên Hải Ngân vẫn giả vờ diễn trò.

"Ôi, không ngờ luôn ấy. Nhà chị chủ bọn em ở trong hẻm này luôn!!!"

Lời vừa dứt, Mộc Nam từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Hải Đăng nghe vậy thì cũng trở nên vui vẻ, Mễ Lạc cũng bất lực trước những pha ối giời ơi của Hải Ngân.

Vì trời sắp tối nên cả bốn người tạm biệt nhau trở về, vừa đi Hải Ngân vừa bấm điện thoại. Vì lúc trước zalo có tính năng quét vị trí bạn bè gần đây, nó đang chờ đợi acc zalo của Hải Đăng hiện ra.

Mễ Lạc từ đầu đến cuối cảm thấy Hải Ngân rất kì lạ, những gì xảy ra hôm nay đều khác hẳn so với kiếp trước, cô nghĩ do mình suy nghĩ nhiều rồi nên đành ậm ừ cho qua.

Đến tối, Mễ Lạc ở dưới nhà đi đến chỗ chị Duyên làm để xem. Ở đây ai khéo tay thì được tự làm ăn sản phẩm, còn ai vụng về thì chuyển sang làm phụ lương sẽ ít hơn. Công việc ở đây là vẽ màu lên trang phục, mẫu mã sẽ do khách hàng gửi đến. Công việc phụ là kiểm tra lỗi vải, đính hạt lên thành phẩm....

Vẫn giống như kiếp trước, chị Duyên bảo Mễ Lạc và Hải Ngân vào bàn vẽ để tập lên màu ở vải hỏng. Giọng nói khuyên nhủ.

"Hai đứa cố gắng học đi, nhanh thì lên vải vẽ ăn sản phẩm cho khoẻ!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Cầu Được Ước Thấy

Số ký tự: 0