Bên trong vinh...
Tiêu Đường Đông Qua
2024-11-19 02:57:07
Đau đầu quá, Dung Phi từ từ ngồi dậy, cậu nhìn bốn phía xung quanh trong trạng thái mơ hồ, phải mất một hồi lâu mới nhận ra đây là phòng khách sạn của mình.
“Cậu.. tại sao cậu lại ở đây?” Dung Phi gõ nhẹ vào đầu, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở trong trí nhớ cậu là cảnh Tô Trăn cất tiếng hát bài “Close to you” ở quán bar.
Cậu nhấc điện thoại và nghe tiếng gầm gừ của An Khải Văn.
” Cả ngày hôm nay rốt cuộc cậu đã chạy đi đâu thế! Gọi điện thoại thì cũng không nghe máy! Nhắn tin cũng không trả lời! Cậu có biết là tôi suýt nữa thì đã báo cảnh sát rồi không!” Giọng của An Khải Văn gần như làm thủng cả màng nhĩ của Dung Phi.
“……Tôi hiện đang ở trong phòng khách sạn…” Dung Phi vội vàng cầm điện thoại ra xa khỏi bản thân.
“Ở trong phòng sao? Cậu về khi nào đấy?”
“……Tôi không biết……”
Dung Phi nghĩ thầm hẳn bản thân mình uống say ở quán bar, Tô Trăn đã đưa cậu về.
“Không biết ư? Sau khi đi catwalk xong liền biến mất không tung tích?”
Thành thật xin lỗi nhé… bởi vì có bạn bè bay từ xa đến xem tôi trình diễn thời trang… cho nên tôi…
“Là Tô Trăn phải không?”
An Khải Văn thẳng thắn nói ra tên đó, Dung Phi đột nhiên không biết trả lời như thế nào.
Mặc dù có rất nhiều phóng viên dưới khán đài, nhưng đối với An Khải Văn, việc chú ý đến Tô Trăn trong số những khán giả ấy không phải là việc khó.
“Ừm.” Dung Phi chỉ có thể đành thừa nhận, “Chúng tôi đi uống rượu, bởi vì sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc nên tâm trạng thoải mái, cho nên có uống nhiều hơn 2 ly nhưng không ngờ lại trở nên say mềm.”
Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn đau đầu dữ dội.
“……Cậu cùng với Tô Trăn thực sự không có gì sao?” Im lặng hai ba giây sau, An Khải Văn đột nhiên hỏi.
“Cái gì mà không có gì?” Dung Phi vẫn chưa hiểu.
“……Thôi, cậu tiếp tục ngủ đi. Nhớ sắp xếp hành lý cho chuyến bay chiều mai.” Nói xong, An Khải Văn liền cúp điện thoại.
Dung Phi biết An Khải Văn đang rất tức giận, thầm nghĩ chính bản thân mình sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc đã không đi ăn mừng cùng An Khải Văn và những người bạn diễn khác mà lại tự ý bỏ đi, thực sự là do bản thân cậu không đúng.
Nhưng chỉ cần đầu cậu vừa chạm lên gối, một hình ảnh liền lóe lên trong tâm trí.
Đó là cảnh Tô Trăn trong một không gian khép kín đã gắt gao đè cái gáy của cậu lại mà điên cuồng hôn môi.
Trong tích tắc, Dung Phi mở choàng mắt ra, cả người run rẩy.
Làm sao… Chuyện gì thế này? Vừa nãy bản thân mình đã nghĩ cái gì thế?
Dung Phi nuốt nước bọt ực một cái, Tô Trăn làm sao có thể hôn mình? Chắc chắn là ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!
Dần dần, cảm giác chạm môi của Tô Trăn, sức ôm của anh, thậm chí cả thái độ ngang ngược đó đều ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Dung Phi thở dốc vì kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Bản thân mình mắc chứng hoang tưởng sao? Nếu không thì tại sao nụ hôn của Tô Trăn sao lại chân thực như thế được?
Dung Phi vội vã cầm lấy chiếc điện thoại ném trên đầu giường, bấm một cuộc gọi.
Cuộc gọi vừa mới bắt đầu, Dung Phi giống như bị lửa đốt, giật mình cúp điện thoại, tim đập thình thịch.
Dung Phi! Cái đầu của mày có phải bị hỏng rồi không? Sao mày lại gọi cho Tô Trăn làm gì thế? Hỏi người ta có hôn mày hay không à? Thật là buồn cười!
Quả nhiên rượu chẳng phải là vật gì tốt lành, chính mình uống say ở trước mặt Tô Trăn không phải một hai lần rồi! Thật là khốn nạn không biết chừa!
Không nghĩ tới, Tô Trăn vậy mà gọi lại.
Nhìn vào chiếc điện thoại đang rung lên, Dung Phi không biết nên bắt máy hay không, mãi đến hơn hai mươi giây sau, Dung Phi mới cắn răng trả lời điện thoại.
“Alo…… Tô Trăn à…… ha ha…… bây giờ anh đang ở đâu thế?”
“Anh sao? Vừa mới xuống máy bay về nước thôi, tối nay có một sự kiện từ thiện phải tham gia”. Giọng nói ôn hòa của Tô Trăn căn bản không có gì khác biệt so với ngày thường.
Dung Phi bình tĩnh trở lại, càng cảm thấy suy nghĩ hoang đường của mình thật vô lý, thái quá.
“Có phải em vừa mới ngủ dậy không vậy? Anh đã bảo em đừng có uống nhiều ‘Mars Bomb’ rồi mà không nghe, anh bắt đầu thấy hối hận khi đã đưa em đến quán bar rồi.”
Cho dù không gặp mặt, Dung Phi cũng có thể cảm nhận được biểu tình Tô Trăn lúc này nhất định đang mỉm cười nhàn nhạt.
“Được rồi, được rồi, em không phải là say xỉn sao, không đem thêm phiền toái cho anh chứ?”
“Tạm ổn, chính em cứ nằng nặc đòi đi London Eye.”
“Hahaha, vậy anh lúc đó định làm thế nào a?”
“Anh lại không thể cứ thế mà đánh ngất em, rồi đưa em về khách sạn. Em cứ như vậy lăn lộn, quyết tâm tới Vòng xoay thiên niên kỷ London Eye, anh chỉ còn cách đành phải đưa em đến đó.”
Dung Phi chớp chớp mắt, nhớ tới cửa sổ bằng kính của vòng đu quay, dòng sông Thames dài hun hút, ánh sáng buổi bình minh… Còn có chính mình bên cạnh Tô Trăn…
Các khung cảnh chồng lên nhau.
“Sau đó thì… chúng ta đã làm gì trên vòng đu quay London Eye vậy?”
Sau khi hỏi câu này xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Trái tim vốn đã bình tĩnh của Dung Phi lại đập mạnh trở lại. Đồ ngốc! Sao mày lại hỏi câu này một lần nữa để làm gì!
“Đúng rồi, chúng ta đã làm gì thế nhỉ?” Tô Trăn kéo dài âm cuối lên, “Để anh nhớ lại xem nào… ôi cha… chúng ta a…”
Dung Phi nín thở, không dám nói.
“Anh cảm thấy quá lãng phí a. Em sau khi lên trên London Eye, liền úp mặt lên trên cửa kính nhìn ra ngoài không đến 10 phút liền ngủ rồi. Hại anh đành phải thưởng thức cảnh đẹp một mình, thậm chí còn không có cả người để trò chuyện.”
“Hả? Em ngủ quên mất sao?” Lòng Dung Phi như trút được gánh nặng.
“Đúng vậy. Chẳng lẽ em còn ở trên đó khiêu vũ sao?”
“Thì ra là thế… ngủ mất rồi thì tốt, ha ha, ngủ mất rồi thì tốt…”
“A?”
Cái gì mà “Ngủ mất rồi thì tốt” chứ. Dung Phi, rốt cuộc trong đầu mày đang chứa cái gì vậy!
“Em ngủ suốt hơn mười mấy tiếng đồng hồ rồi, hẳn là bây giờ cũng đã đói rồi. Vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ rồi đi ăn một chút gì nhé.”
“Ừm, em biết rồi.”
“Anh không có thời gian đến xem buổi trình diễn catwalk của em tại Tuần lễ thời trang Milan, nhưng anh sẽ đến tuần lễ thời trang Paris để ủng hộ em.”
“Thật sao? Vẫn là thôi đi, bay đường dài cực lắm!”
“Không sao đâu, sau sự kiện từ thiện này, lúc sau chỉ còn một tiết mục làm host nữa. Sau đó liền có một tuần nghỉ ngơi, có thể nghỉ ngơi tốt một chút. Dù sao thì cũng không có việc gì, sau buổi trình diễn thời trang chúng ta có thể ở Paris chơi thêm vài ngày.”
“Được nha!”
Sau khi cúp điện thoại, Dung Phi liền quẳng hết những hình ảnh kỳ quái đó vứt ra sau đầu.
Trong Tuần lễ thời trang London lần này, Dung Phi thực sự “Một lần trình diễn thành danh”. Khi cậu đang chuẩn bị đến nhà ăn của khách sạn, đã có rất nhiều phóng viên thời trang đợi sẵn ở đó để vì cậu thực hiện một cuộc phỏng vấn.
Đáng tiếc, tiếng Anh của Dung Phi chỉ ngang với trình độ học sinh trung học, cậu chỉ nhìn thấy bọn họ nói mãi cái gì không thôi nhưng lại chẳng cách nào đáp lại.
“Sorry, I am really sorry! I ’m not good at English!”
Nói vài câu tiếng anh như này đã là cực hạn của Dung Phi rồi.
Không ngờ tới có một bóng người quen thuộc vội vã chạy tới, bình tĩnh đứng trước mặt cậu trả lời các câu hỏi của phóng viên.
“Vệ Tử Hành! Cuối cùng anh cũng đến!” Dung Phi tìm thấy được cứu tinh, nắm lấy tay Vệ Tử Hành!
Vệ Tử Hành nở nụ cười thương mại, “Dung thiếu, xem ra nếu không có tôi thì cậu thật đúng là không ổn nha.” Lý do khiến Vệ Tử Hành không cùng Dung Phi đến tuần lễ thời trang London ngay từ đầu là để thương thảo cho Dung Phi một vai diễn quan trọng trong “Thương Thần”.
“Anh cứ thế lao tới đây như thế này, có phải là vì cái nhân vật kia đã lấy được rồi không?” Dung Phi háo hức nhìn người đối diện.
“Ban đầu tôi cho rằng sẽ không thuận lợi như vậy, xét cho cùng thì có rất nhiều diễn viên cạnh tranh nhân vật Mạc Tiểu Bắc, hơn nữa nam chính Lâm Mặc Phong đã được định là giao cho Tô Trăn, nên đóng vai người anh em của Lâm Mặc Phong thì sẽ khó mà không nổi tiếng được. Bao gồm cả Nhậm Bạch ở trong nước cũng muốn có được vai diễn này.”
“Thật không hổ danh là người đại diện vàng, anh làm như thế nào có thể bắt lấy được nó?” Dung Phi vỗ nhẹ lên vai Vệ Tử Hành.
Người kia mỉm cười một cách bí ẩn, khó đoán, nhìn về ba nhà báo thời trang vẫn còn đang chờ đợi ở đó, rồi dùng tiếng Anh trôi chảy mời bọn họ đi đến nhà ăn.
Dung Phi khó hiểu mà đi theo sau Vệ Tử Hành.
“Tôi không biết rõ về chuyện của giới thời trang… chắc chắn tôi sẽ không trả lời được câu hỏi của những phóng viên này…”
“Không sao, tôi biết cách trả lời là được.” Vệ Tử Hành gõ lên bả vai Dung Phi một chút: “Cậu có biết tại sao lần này có thể thành công bắt lấy nhân vật Mạc Tiểu Bắc không, chính là nhờ vào lần catwalk này đó?”
“Hả?” Dung Phi đờ người ra, buổi trình diễn thời trang này có tác dụng lớn vậy sao?
Vệ Tử Hành đem Dung Phi ngồi xuống ở trên ghế, rồi lễ phép, nho nhã nói một tràng dài với ba phóng viên kia. Hồng trà Bá Tước được mang lên, góc phòng ăn này khá có không khí của một buổi trà chiều nói chuyện, hỏi thăm.
Theo lời Metter tiên sinh đến từ tạp chí thời trang đã nói, cậu đã xuất hiện với phong thái vô cùng rạng rỡ, cuốn hút trong buổi trình diễn này, khiến đêm tối của Dung Phi bao trùm toàn bộ giới thời trang London. Metter tiên sinh hỏi rằng liệu cậu có tính toán để trở thành một người mẫu chuyên nghiệp không.
Dung Phi gật đầu mỉm cười với vị Metter kia rồi nói với Vệ Tử Hành: “Anh biết câu trả lời của tôi rồi còn gì.”
“Bướng bỉnh”. Vệ Tử Hành cười khẽ, “Cậu có biết hay không, nếu xét về thời điểm hiện tại thì cơ hội cậu trở thành siêu mẫu nam quốc tế hàng đầu còn cao hơn cả đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất?”.
“Nhưng tôi lại hứng thú với giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất hơn.”
Sau khi trả lời câu hỏi của Metter tiên sinh xong, vệ Tử Hành lại dịch tiếp câu hỏi của một phóng viên khác cho cậu: “Keynes tiên sinh tò mò là cậu đã nắm bắt chủ đề ‘ đêm tối’ này như thế nào? Cậu đã tạo nên một hình tượng khác biệt trên sàn catwalk so với những hình tượng về màn đêm trước đây, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng sâu sắc và hấp dẫn, vô cùng say mê lòng người. Đối với sự khác biệt này, cậu đã nắm bắt nó như thế nào?”
Biểu cảm của Vệ Tử Hành rõ ràng là đang nói “Tôi cũng rất tò mò”.
Đây là một vấn đề khó để miêu tả.
Dung Phi cúi đầu khẽ cười một tiếng, sau đó hít một hơi, “Thực ra tôi… không biết phải thể hiện chủ đề này như thế nào, vì người mẫu không bao giờ là nhân vật chính trên sàn catwalk mà chính là bộ đồ thời trang họ đang mặc.
Tôi chỉ tự hỏi, mặc trang phục này như thế nào để thu hút được ánh nhìn của người khác… Tôi chưa bao giờ là người muốn thể hiện bản thân mình, người phương Đông vốn kín đáo và hướng nội như các bạn biết.
Tuy nhiên, lần trình diễn này đã giúp tôi bộc lộ những khía cạnh mà chính tôi cũng không hề nhận thức được. Đó là một trải nghiệm rất kỳ lạ… Tôi biết, có một người đang nhìn tôi giữa đám đông… Tôi muốn anh ấy vẫn luôn dõi theo tôi mãi mãi…”
“Người đó là ai?” Vệ Tử Hành cũng kinh ngạc.
“Bí mật.” Dung Phi cố ý, thành công bắt chước nụ cười thương mại của Vệ Tử Hành, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
Cuộc phỏng vấn lần này nhanh chóng được đưa lên các tạp chí thời trang hàng đầu London. Khi Dung Phi vẫn còn đang chật vật, dành hết tâm tư để thoát khỏi hình ảnh của một công tử bột, ăn chơi trác táng ở trong nước, ngoài dự liệu cậu lại bất ngờ trở thành người được giới thời trang châu u cưng chiều, theo đuổi.
Khi anh theo Perinoi và An Khải Văn lên máy bay tới Milan, An Khải Văn đã đem mấy quyển tạp chí đè lên đầu Dung Phi.
“Cái gì đây?” Dung Phi vươn tay bắt lấy cuốn tạp chí, lật từng trang, hầu như trang nào cũng có hình cậu được chụp tại Tuần lễ thời trang London, đủ mọi góc độ, Dung Phi chớp mắt, “Sao… có nhiều ảnh của tôi thế?”
An Khải Văn dùng sức đem Dung Phi đầu ấn lên trên ghế, bộ dạng có vẻ rất tức giận, “Ừ phải, phải! Đều là cậu! Cướp hết tất cả hào quang của tôi!”
Thậm chí còn có một cuốn tạp chí vì Dung Phi mà danh riêng một chuyên mục ba trang. Chỉ tiếc vốn từ vựng tiếng Anh của Dung Phi quá ít ỏi. Đây là vinh quang mà Dung Phi với vai trò là diễn viên chưa từng được hưởng thụ, giờ đây cậu đã trở thành trung tâm của giới thời trang.
“Cứ như vậy, thì tuần lễ thời trang Milan sẽ có nhiều người mong chờ biểu hiện của cậu hơn đấy.” An Khải Văn hừ nhẹ một tiếng, “Đừng có hồi hộp, khẩn trương mà mà luống cuống tay chân nữa.”
Nhưng Dung Phi vẫn cứ trân trân nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí như thể không nghe thấy An Khải Văn nói gì.
“Này, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì vậy!” An Khải Văn không nhịn được mà giật lấy cuốn tạp chí trên tay cậu.
A… Tôi lấy làm tiếc vì chính mình đang đọc nó nhưng mà chẳng hiểu cái gì cả…
An Khải Văn thở dài một hơi, lật đến bài về chuyên mục kia, thì thầm: “Dung Phi đạp lên bóng đêm lặng lẽ xâm chiếm tầm mắt của khán giả, hơi thở của anh ta lan tỏa, lên men thành rượu vang, dễ dàng chiếm trọn tâm hồn chúng ta.
Khi tâm trạng của chúng ta phiêu du, cùng anh ta vượt qua vùng đất hoang vu tĩnh mịch và bí ẩn, khi anh ta quay lưng, cơ thể chúng ta ngã xuống, nhưng linh hồn lại theo bước chân phiêu du của anh ta, đắm chìm trong bóng hình như sương mù của anh ta.
Mọi thứ đều là nỗi nhớ tiềm ẩn trong bóng đêm, không kịp nắm bắt những rung động của khoảnh khắc, biến mất ở rìa ánh sáng – diễn giải một cách hoàn hảo “Đêm tối” của Perini.”
“Đây có phải là đang nói về tôi không? Sao lại giống như thơ thế này?” Dung Phi cố nhìn thật kỹ vào những từ tiếng Anh được sắp xếp tinh tế đó.
“Đó chính là nhờ vào khả năng dịch thuật tuyệt đỉnh của tôi!” An Khải Văn không kiên nhẫn, khó chịu đem cuốn tạp chí ấn lên mặt Dung Phi, lấy miếng bịt mắt ra đeo vào, “Tôi muốn ngủ, cậu tự làm đẹp lấy đi!”
Dung Phi nhìn về phía Vệ Tử Hành ở một bên, hỏi: “Trên tạp chí thật sự viết như vậy sao? Có phải An Khải Văn đang giỡn mặt với tôi hay không?”
Vệ Tử Hành cũng không ngẩng đầu lên, gõ gõ gì đó trên máy tính xách tay, “Anh ra nói đúng đấy, hiện tại tôi đang cân nhắc việc để cậu trực tiếp phát triển luôn ở giới thời trang Châu Âu. Tất nhiên, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
“Trông bộ dạng anh nhìn rất bận rộn…” Dung Phi gãi đầu, kể từ sau khi bộ phim “Thiển phong” đóng máy, lịch trình của Dung Phi chủ yếu tập trung ở các buổi từ thiện, phỏng vấn hoặc chương trình giải trí, mà Vệ Tử Hành cũng hiếm khi bận rộn như vậy.
“Bởi sau khi buổi trình diễn tại Tuần lễ thời trang Paris kết thúc, cậu sẽ có rất nhiều thông cáo. Tốt nhất cậu nên dành khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, chẳng hạn như trên máy bay, hãy học theo An Khải Văn mang theo bịt mắt ngủ thật ngon.”
“Rất nhiều thông cáo ư? Từ đâu ra mà lắm việc thế?”
Vệ Tử Hành đưa tay ấn nhẹ khóe mắt, giọng nói khẽ khàng: “Trước tiên, “Thiển Phong” đã hết suất chiếu được một tuần, doanh thu phòng vé tuy có khoảng cách khá lớn so với các phim bom tấn cùng lúc của Âu Mỹ, nhưng trong số các phim nội địa năm nay thì lọt vào top ba phim có doanh thu phòng vé cao nhất. Diễn xuất của cậu đã được giới chuyên môn cũng như khán giả công nhận.
Trên mạng hiện nay đã có hẳn một diễn đàn về “Thiển Phong”, thậm chí có cả người hâm mộ lập hẳn riêng cho cậu một trang web. Trang web này quy mô tuy nhỏ hơn nhiều so với các thần tượng tuổi teen như Nhậm Bạch, nhưng cũng là một khởi đầu rất tốt.
Sau khi cuộc phỏng vấn “Tầm nhìn” lên sóng, thái độ chân thành của cậu cộng thêm sức ảnh hưởng của Tô Trăn đối với công chúng, cuộc điều tra đã chỉ ra rằng có đến 52% khán giả tin rằng cậu thực sự là “lãng tử quay đầu”, 30% khán giả cho biết họ sẽ tiếp tục dõi theo biểu hiện sau này của cậu.
Mặc dù sau cuộc phỏng vấn, tôi không nhận thêm việc nào cho cậu nữa, đó là vì các vai diễn trong phim mà tôi nhận được, hoặc là kịch bản viết không ra gì, hoặc là không phù hợp với cậu.”
“Cậu.. tại sao cậu lại ở đây?” Dung Phi gõ nhẹ vào đầu, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở trong trí nhớ cậu là cảnh Tô Trăn cất tiếng hát bài “Close to you” ở quán bar.
Cậu nhấc điện thoại và nghe tiếng gầm gừ của An Khải Văn.
” Cả ngày hôm nay rốt cuộc cậu đã chạy đi đâu thế! Gọi điện thoại thì cũng không nghe máy! Nhắn tin cũng không trả lời! Cậu có biết là tôi suýt nữa thì đã báo cảnh sát rồi không!” Giọng của An Khải Văn gần như làm thủng cả màng nhĩ của Dung Phi.
“……Tôi hiện đang ở trong phòng khách sạn…” Dung Phi vội vàng cầm điện thoại ra xa khỏi bản thân.
“Ở trong phòng sao? Cậu về khi nào đấy?”
“……Tôi không biết……”
Dung Phi nghĩ thầm hẳn bản thân mình uống say ở quán bar, Tô Trăn đã đưa cậu về.
“Không biết ư? Sau khi đi catwalk xong liền biến mất không tung tích?”
Thành thật xin lỗi nhé… bởi vì có bạn bè bay từ xa đến xem tôi trình diễn thời trang… cho nên tôi…
“Là Tô Trăn phải không?”
An Khải Văn thẳng thắn nói ra tên đó, Dung Phi đột nhiên không biết trả lời như thế nào.
Mặc dù có rất nhiều phóng viên dưới khán đài, nhưng đối với An Khải Văn, việc chú ý đến Tô Trăn trong số những khán giả ấy không phải là việc khó.
“Ừm.” Dung Phi chỉ có thể đành thừa nhận, “Chúng tôi đi uống rượu, bởi vì sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc nên tâm trạng thoải mái, cho nên có uống nhiều hơn 2 ly nhưng không ngờ lại trở nên say mềm.”
Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn đau đầu dữ dội.
“……Cậu cùng với Tô Trăn thực sự không có gì sao?” Im lặng hai ba giây sau, An Khải Văn đột nhiên hỏi.
“Cái gì mà không có gì?” Dung Phi vẫn chưa hiểu.
“……Thôi, cậu tiếp tục ngủ đi. Nhớ sắp xếp hành lý cho chuyến bay chiều mai.” Nói xong, An Khải Văn liền cúp điện thoại.
Dung Phi biết An Khải Văn đang rất tức giận, thầm nghĩ chính bản thân mình sau khi buổi trình diễn thời trang kết thúc đã không đi ăn mừng cùng An Khải Văn và những người bạn diễn khác mà lại tự ý bỏ đi, thực sự là do bản thân cậu không đúng.
Nhưng chỉ cần đầu cậu vừa chạm lên gối, một hình ảnh liền lóe lên trong tâm trí.
Đó là cảnh Tô Trăn trong một không gian khép kín đã gắt gao đè cái gáy của cậu lại mà điên cuồng hôn môi.
Trong tích tắc, Dung Phi mở choàng mắt ra, cả người run rẩy.
Làm sao… Chuyện gì thế này? Vừa nãy bản thân mình đã nghĩ cái gì thế?
Dung Phi nuốt nước bọt ực một cái, Tô Trăn làm sao có thể hôn mình? Chắc chắn là ảo giác! Chắc chắn là ảo giác!
Dần dần, cảm giác chạm môi của Tô Trăn, sức ôm của anh, thậm chí cả thái độ ngang ngược đó đều ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Dung Phi thở dốc vì kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì thế này? Bản thân mình mắc chứng hoang tưởng sao? Nếu không thì tại sao nụ hôn của Tô Trăn sao lại chân thực như thế được?
Dung Phi vội vã cầm lấy chiếc điện thoại ném trên đầu giường, bấm một cuộc gọi.
Cuộc gọi vừa mới bắt đầu, Dung Phi giống như bị lửa đốt, giật mình cúp điện thoại, tim đập thình thịch.
Dung Phi! Cái đầu của mày có phải bị hỏng rồi không? Sao mày lại gọi cho Tô Trăn làm gì thế? Hỏi người ta có hôn mày hay không à? Thật là buồn cười!
Quả nhiên rượu chẳng phải là vật gì tốt lành, chính mình uống say ở trước mặt Tô Trăn không phải một hai lần rồi! Thật là khốn nạn không biết chừa!
Không nghĩ tới, Tô Trăn vậy mà gọi lại.
Nhìn vào chiếc điện thoại đang rung lên, Dung Phi không biết nên bắt máy hay không, mãi đến hơn hai mươi giây sau, Dung Phi mới cắn răng trả lời điện thoại.
“Alo…… Tô Trăn à…… ha ha…… bây giờ anh đang ở đâu thế?”
“Anh sao? Vừa mới xuống máy bay về nước thôi, tối nay có một sự kiện từ thiện phải tham gia”. Giọng nói ôn hòa của Tô Trăn căn bản không có gì khác biệt so với ngày thường.
Dung Phi bình tĩnh trở lại, càng cảm thấy suy nghĩ hoang đường của mình thật vô lý, thái quá.
“Có phải em vừa mới ngủ dậy không vậy? Anh đã bảo em đừng có uống nhiều ‘Mars Bomb’ rồi mà không nghe, anh bắt đầu thấy hối hận khi đã đưa em đến quán bar rồi.”
Cho dù không gặp mặt, Dung Phi cũng có thể cảm nhận được biểu tình Tô Trăn lúc này nhất định đang mỉm cười nhàn nhạt.
“Được rồi, được rồi, em không phải là say xỉn sao, không đem thêm phiền toái cho anh chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tạm ổn, chính em cứ nằng nặc đòi đi London Eye.”
“Hahaha, vậy anh lúc đó định làm thế nào a?”
“Anh lại không thể cứ thế mà đánh ngất em, rồi đưa em về khách sạn. Em cứ như vậy lăn lộn, quyết tâm tới Vòng xoay thiên niên kỷ London Eye, anh chỉ còn cách đành phải đưa em đến đó.”
Dung Phi chớp chớp mắt, nhớ tới cửa sổ bằng kính của vòng đu quay, dòng sông Thames dài hun hút, ánh sáng buổi bình minh… Còn có chính mình bên cạnh Tô Trăn…
Các khung cảnh chồng lên nhau.
“Sau đó thì… chúng ta đã làm gì trên vòng đu quay London Eye vậy?”
Sau khi hỏi câu này xong, đầu dây bên kia im lặng một hồi.
Trái tim vốn đã bình tĩnh của Dung Phi lại đập mạnh trở lại. Đồ ngốc! Sao mày lại hỏi câu này một lần nữa để làm gì!
“Đúng rồi, chúng ta đã làm gì thế nhỉ?” Tô Trăn kéo dài âm cuối lên, “Để anh nhớ lại xem nào… ôi cha… chúng ta a…”
Dung Phi nín thở, không dám nói.
“Anh cảm thấy quá lãng phí a. Em sau khi lên trên London Eye, liền úp mặt lên trên cửa kính nhìn ra ngoài không đến 10 phút liền ngủ rồi. Hại anh đành phải thưởng thức cảnh đẹp một mình, thậm chí còn không có cả người để trò chuyện.”
“Hả? Em ngủ quên mất sao?” Lòng Dung Phi như trút được gánh nặng.
“Đúng vậy. Chẳng lẽ em còn ở trên đó khiêu vũ sao?”
“Thì ra là thế… ngủ mất rồi thì tốt, ha ha, ngủ mất rồi thì tốt…”
“A?”
Cái gì mà “Ngủ mất rồi thì tốt” chứ. Dung Phi, rốt cuộc trong đầu mày đang chứa cái gì vậy!
“Em ngủ suốt hơn mười mấy tiếng đồng hồ rồi, hẳn là bây giờ cũng đã đói rồi. Vệ sinh cá nhân cho sạch sẽ rồi đi ăn một chút gì nhé.”
“Ừm, em biết rồi.”
“Anh không có thời gian đến xem buổi trình diễn catwalk của em tại Tuần lễ thời trang Milan, nhưng anh sẽ đến tuần lễ thời trang Paris để ủng hộ em.”
“Thật sao? Vẫn là thôi đi, bay đường dài cực lắm!”
“Không sao đâu, sau sự kiện từ thiện này, lúc sau chỉ còn một tiết mục làm host nữa. Sau đó liền có một tuần nghỉ ngơi, có thể nghỉ ngơi tốt một chút. Dù sao thì cũng không có việc gì, sau buổi trình diễn thời trang chúng ta có thể ở Paris chơi thêm vài ngày.”
“Được nha!”
Sau khi cúp điện thoại, Dung Phi liền quẳng hết những hình ảnh kỳ quái đó vứt ra sau đầu.
Trong Tuần lễ thời trang London lần này, Dung Phi thực sự “Một lần trình diễn thành danh”. Khi cậu đang chuẩn bị đến nhà ăn của khách sạn, đã có rất nhiều phóng viên thời trang đợi sẵn ở đó để vì cậu thực hiện một cuộc phỏng vấn.
Đáng tiếc, tiếng Anh của Dung Phi chỉ ngang với trình độ học sinh trung học, cậu chỉ nhìn thấy bọn họ nói mãi cái gì không thôi nhưng lại chẳng cách nào đáp lại.
“Sorry, I am really sorry! I ’m not good at English!”
Nói vài câu tiếng anh như này đã là cực hạn của Dung Phi rồi.
Không ngờ tới có một bóng người quen thuộc vội vã chạy tới, bình tĩnh đứng trước mặt cậu trả lời các câu hỏi của phóng viên.
“Vệ Tử Hành! Cuối cùng anh cũng đến!” Dung Phi tìm thấy được cứu tinh, nắm lấy tay Vệ Tử Hành!
Vệ Tử Hành nở nụ cười thương mại, “Dung thiếu, xem ra nếu không có tôi thì cậu thật đúng là không ổn nha.” Lý do khiến Vệ Tử Hành không cùng Dung Phi đến tuần lễ thời trang London ngay từ đầu là để thương thảo cho Dung Phi một vai diễn quan trọng trong “Thương Thần”.
“Anh cứ thế lao tới đây như thế này, có phải là vì cái nhân vật kia đã lấy được rồi không?” Dung Phi háo hức nhìn người đối diện.
“Ban đầu tôi cho rằng sẽ không thuận lợi như vậy, xét cho cùng thì có rất nhiều diễn viên cạnh tranh nhân vật Mạc Tiểu Bắc, hơn nữa nam chính Lâm Mặc Phong đã được định là giao cho Tô Trăn, nên đóng vai người anh em của Lâm Mặc Phong thì sẽ khó mà không nổi tiếng được. Bao gồm cả Nhậm Bạch ở trong nước cũng muốn có được vai diễn này.”
“Thật không hổ danh là người đại diện vàng, anh làm như thế nào có thể bắt lấy được nó?” Dung Phi vỗ nhẹ lên vai Vệ Tử Hành.
Người kia mỉm cười một cách bí ẩn, khó đoán, nhìn về ba nhà báo thời trang vẫn còn đang chờ đợi ở đó, rồi dùng tiếng Anh trôi chảy mời bọn họ đi đến nhà ăn.
Dung Phi khó hiểu mà đi theo sau Vệ Tử Hành.
“Tôi không biết rõ về chuyện của giới thời trang… chắc chắn tôi sẽ không trả lời được câu hỏi của những phóng viên này…”
“Không sao, tôi biết cách trả lời là được.” Vệ Tử Hành gõ lên bả vai Dung Phi một chút: “Cậu có biết tại sao lần này có thể thành công bắt lấy nhân vật Mạc Tiểu Bắc không, chính là nhờ vào lần catwalk này đó?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hả?” Dung Phi đờ người ra, buổi trình diễn thời trang này có tác dụng lớn vậy sao?
Vệ Tử Hành đem Dung Phi ngồi xuống ở trên ghế, rồi lễ phép, nho nhã nói một tràng dài với ba phóng viên kia. Hồng trà Bá Tước được mang lên, góc phòng ăn này khá có không khí của một buổi trà chiều nói chuyện, hỏi thăm.
Theo lời Metter tiên sinh đến từ tạp chí thời trang đã nói, cậu đã xuất hiện với phong thái vô cùng rạng rỡ, cuốn hút trong buổi trình diễn này, khiến đêm tối của Dung Phi bao trùm toàn bộ giới thời trang London. Metter tiên sinh hỏi rằng liệu cậu có tính toán để trở thành một người mẫu chuyên nghiệp không.
Dung Phi gật đầu mỉm cười với vị Metter kia rồi nói với Vệ Tử Hành: “Anh biết câu trả lời của tôi rồi còn gì.”
“Bướng bỉnh”. Vệ Tử Hành cười khẽ, “Cậu có biết hay không, nếu xét về thời điểm hiện tại thì cơ hội cậu trở thành siêu mẫu nam quốc tế hàng đầu còn cao hơn cả đạt giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất?”.
“Nhưng tôi lại hứng thú với giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất hơn.”
Sau khi trả lời câu hỏi của Metter tiên sinh xong, vệ Tử Hành lại dịch tiếp câu hỏi của một phóng viên khác cho cậu: “Keynes tiên sinh tò mò là cậu đã nắm bắt chủ đề ‘ đêm tối’ này như thế nào? Cậu đã tạo nên một hình tượng khác biệt trên sàn catwalk so với những hình tượng về màn đêm trước đây, nhưng ngoài ý muốn lại vô cùng sâu sắc và hấp dẫn, vô cùng say mê lòng người. Đối với sự khác biệt này, cậu đã nắm bắt nó như thế nào?”
Biểu cảm của Vệ Tử Hành rõ ràng là đang nói “Tôi cũng rất tò mò”.
Đây là một vấn đề khó để miêu tả.
Dung Phi cúi đầu khẽ cười một tiếng, sau đó hít một hơi, “Thực ra tôi… không biết phải thể hiện chủ đề này như thế nào, vì người mẫu không bao giờ là nhân vật chính trên sàn catwalk mà chính là bộ đồ thời trang họ đang mặc.
Tôi chỉ tự hỏi, mặc trang phục này như thế nào để thu hút được ánh nhìn của người khác… Tôi chưa bao giờ là người muốn thể hiện bản thân mình, người phương Đông vốn kín đáo và hướng nội như các bạn biết.
Tuy nhiên, lần trình diễn này đã giúp tôi bộc lộ những khía cạnh mà chính tôi cũng không hề nhận thức được. Đó là một trải nghiệm rất kỳ lạ… Tôi biết, có một người đang nhìn tôi giữa đám đông… Tôi muốn anh ấy vẫn luôn dõi theo tôi mãi mãi…”
“Người đó là ai?” Vệ Tử Hành cũng kinh ngạc.
“Bí mật.” Dung Phi cố ý, thành công bắt chước nụ cười thương mại của Vệ Tử Hành, khiến người ta không thể nhìn thấu được.
Cuộc phỏng vấn lần này nhanh chóng được đưa lên các tạp chí thời trang hàng đầu London. Khi Dung Phi vẫn còn đang chật vật, dành hết tâm tư để thoát khỏi hình ảnh của một công tử bột, ăn chơi trác táng ở trong nước, ngoài dự liệu cậu lại bất ngờ trở thành người được giới thời trang châu u cưng chiều, theo đuổi.
Khi anh theo Perinoi và An Khải Văn lên máy bay tới Milan, An Khải Văn đã đem mấy quyển tạp chí đè lên đầu Dung Phi.
“Cái gì đây?” Dung Phi vươn tay bắt lấy cuốn tạp chí, lật từng trang, hầu như trang nào cũng có hình cậu được chụp tại Tuần lễ thời trang London, đủ mọi góc độ, Dung Phi chớp mắt, “Sao… có nhiều ảnh của tôi thế?”
An Khải Văn dùng sức đem Dung Phi đầu ấn lên trên ghế, bộ dạng có vẻ rất tức giận, “Ừ phải, phải! Đều là cậu! Cướp hết tất cả hào quang của tôi!”
Thậm chí còn có một cuốn tạp chí vì Dung Phi mà danh riêng một chuyên mục ba trang. Chỉ tiếc vốn từ vựng tiếng Anh của Dung Phi quá ít ỏi. Đây là vinh quang mà Dung Phi với vai trò là diễn viên chưa từng được hưởng thụ, giờ đây cậu đã trở thành trung tâm của giới thời trang.
“Cứ như vậy, thì tuần lễ thời trang Milan sẽ có nhiều người mong chờ biểu hiện của cậu hơn đấy.” An Khải Văn hừ nhẹ một tiếng, “Đừng có hồi hộp, khẩn trương mà mà luống cuống tay chân nữa.”
Nhưng Dung Phi vẫn cứ trân trân nhìn chằm chằm vào cuốn tạp chí như thể không nghe thấy An Khải Văn nói gì.
“Này, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái quái gì vậy!” An Khải Văn không nhịn được mà giật lấy cuốn tạp chí trên tay cậu.
A… Tôi lấy làm tiếc vì chính mình đang đọc nó nhưng mà chẳng hiểu cái gì cả…
An Khải Văn thở dài một hơi, lật đến bài về chuyên mục kia, thì thầm: “Dung Phi đạp lên bóng đêm lặng lẽ xâm chiếm tầm mắt của khán giả, hơi thở của anh ta lan tỏa, lên men thành rượu vang, dễ dàng chiếm trọn tâm hồn chúng ta.
Khi tâm trạng của chúng ta phiêu du, cùng anh ta vượt qua vùng đất hoang vu tĩnh mịch và bí ẩn, khi anh ta quay lưng, cơ thể chúng ta ngã xuống, nhưng linh hồn lại theo bước chân phiêu du của anh ta, đắm chìm trong bóng hình như sương mù của anh ta.
Mọi thứ đều là nỗi nhớ tiềm ẩn trong bóng đêm, không kịp nắm bắt những rung động của khoảnh khắc, biến mất ở rìa ánh sáng – diễn giải một cách hoàn hảo “Đêm tối” của Perini.”
“Đây có phải là đang nói về tôi không? Sao lại giống như thơ thế này?” Dung Phi cố nhìn thật kỹ vào những từ tiếng Anh được sắp xếp tinh tế đó.
“Đó chính là nhờ vào khả năng dịch thuật tuyệt đỉnh của tôi!” An Khải Văn không kiên nhẫn, khó chịu đem cuốn tạp chí ấn lên mặt Dung Phi, lấy miếng bịt mắt ra đeo vào, “Tôi muốn ngủ, cậu tự làm đẹp lấy đi!”
Dung Phi nhìn về phía Vệ Tử Hành ở một bên, hỏi: “Trên tạp chí thật sự viết như vậy sao? Có phải An Khải Văn đang giỡn mặt với tôi hay không?”
Vệ Tử Hành cũng không ngẩng đầu lên, gõ gõ gì đó trên máy tính xách tay, “Anh ra nói đúng đấy, hiện tại tôi đang cân nhắc việc để cậu trực tiếp phát triển luôn ở giới thời trang Châu Âu. Tất nhiên, cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý.”
“Trông bộ dạng anh nhìn rất bận rộn…” Dung Phi gãi đầu, kể từ sau khi bộ phim “Thiển phong” đóng máy, lịch trình của Dung Phi chủ yếu tập trung ở các buổi từ thiện, phỏng vấn hoặc chương trình giải trí, mà Vệ Tử Hành cũng hiếm khi bận rộn như vậy.
“Bởi sau khi buổi trình diễn tại Tuần lễ thời trang Paris kết thúc, cậu sẽ có rất nhiều thông cáo. Tốt nhất cậu nên dành khoảng thời gian này nghỉ ngơi thật tốt, chẳng hạn như trên máy bay, hãy học theo An Khải Văn mang theo bịt mắt ngủ thật ngon.”
“Rất nhiều thông cáo ư? Từ đâu ra mà lắm việc thế?”
Vệ Tử Hành đưa tay ấn nhẹ khóe mắt, giọng nói khẽ khàng: “Trước tiên, “Thiển Phong” đã hết suất chiếu được một tuần, doanh thu phòng vé tuy có khoảng cách khá lớn so với các phim bom tấn cùng lúc của Âu Mỹ, nhưng trong số các phim nội địa năm nay thì lọt vào top ba phim có doanh thu phòng vé cao nhất. Diễn xuất của cậu đã được giới chuyên môn cũng như khán giả công nhận.
Trên mạng hiện nay đã có hẳn một diễn đàn về “Thiển Phong”, thậm chí có cả người hâm mộ lập hẳn riêng cho cậu một trang web. Trang web này quy mô tuy nhỏ hơn nhiều so với các thần tượng tuổi teen như Nhậm Bạch, nhưng cũng là một khởi đầu rất tốt.
Sau khi cuộc phỏng vấn “Tầm nhìn” lên sóng, thái độ chân thành của cậu cộng thêm sức ảnh hưởng của Tô Trăn đối với công chúng, cuộc điều tra đã chỉ ra rằng có đến 52% khán giả tin rằng cậu thực sự là “lãng tử quay đầu”, 30% khán giả cho biết họ sẽ tiếp tục dõi theo biểu hiện sau này của cậu.
Mặc dù sau cuộc phỏng vấn, tôi không nhận thêm việc nào cho cậu nữa, đó là vì các vai diễn trong phim mà tôi nhận được, hoặc là kịch bản viết không ra gì, hoặc là không phù hợp với cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro