Cậu định làm gì...
Tiêu Đường Đông Qua
2024-11-19 02:57:07
“Tôi tin rằng bất kể là Chopard hay Vacheron Constantin, Dung Phi đều có thể hoàn mỹ thể hiện được khí chất của chúng.”
“Câu trả lời rất chung chung, thật chẳng thú vị chút nào cả!” Bành San San nói nửa đùa nửa thật nói.
“Nhưng sự thật trong thâm tâm tôi là…” Tô Trăn ngừng lại, một lần nữa khơi dậy hứng thú của Bành San San, “Dung Phi sở hữu khí chất độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.”
“À!” Bành San San lộ ra vẻ mặt khoa trương, “Ý của Tô Thiên Vương không phải là… Chopard và Piaget còn không xứng với Dung Phi sao?”
“Tùy ý cô hiểu như thế nào.” Tô Trăn mỉm cười, vô vàn thâm ý chứa đựng trong đó.
“Được rồi, được rồi, chúng ta cùng chiêm ngưỡng phong cách của Dung thiếu nào! 《Giải trí toàn cảnh》 sẽ đưa đến cho bạn trong ba mươi giây những thước phim tại tuần lễ thời trang Milan!”
Sau đó, người dẫn chương trình chuyển sang bộ sưu tập “Ngày và đêm” của Perini ở Tuần lễ thời trang Milan, chỉ thấy trên màn hình Dung Phi bước tới với chiếc áo sơ mi đen giản dị, điểm nhấn duy nhất là chiếc thắt lưng bạc trang trí ở eo.
Cậu ấy chậm rãi bước tới, vạt áo lay động, không có dáng đi uyển chuyển của người mẫu nữ, nhưng lại toát lên vẻ thoải mái, phóng khoáng, trong nét khí chất cởi mở ấy lại khơi gợi trái tim của người ngắm nhìn, toát lên vẻ bí ẩn quyến rũ chỉ thuộc về đêm tối.
Với một chương trình như Giải trí toàn cảnh, ba mươi giây hẳn không ngắn nhưng với Bành San San, thời gian ấy lại trôi qua thật nhanh.
“Ồ ôi” – Sau khi trở lại chương trình, Bành San San thốt lên: “Tôi chưa bao giờ thấy Dung thiếu hấp dẫn thế này! Trông cậu ấy, trong lòng tôi như thể… như thể…”
Bành San San nhất thời không tìm được tính từ thích hợp hình dung, ngược lại Tô Trăn bên cạnh đã mở lời: “Giống như có vô số lông vũ lướt qua.”
“A! A! Chính là cảm giác này!” Bành San San gật đầu.
“Tôi không bận tâm nếu bạn tiếp tục si mê Dung Phi, chính ra nếu không phát thêm một tin tức nào nữa, chương trình sẽ hết thời gian mất.” Tô Trầm nhắc nhở.
“Ai nha! Đúng vậy! Hãy cùng đón xem tin tức tiếp theo, nhất tỷ của công ty giải trí Tinh Diệu – Lạc Băng đã tham gia bộ phim bom tấn viễn tưởng Hollywood “Bảy ngày phiêu diêu”, cô sẽ vào vai một nữ phù thủy phương Đông, ảnh tạo hình đã được công bố, đúng là vừa lạnh lùng vừa phi phàm. Mọi người hãy cùng mong chờ…”
Buổi phát sóng vẫn tiếp tục diễn ra, Tô Trăn thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Bành San San nửa tiếng cho tới khi buổi ghi hình kết thúc.
Tại phòng chờ, Bành San San đang lật giở xem một cuốn tạp chí còn Tô Trăn đang nhắm mắt dưỡng sức trên chiếc ghế bên cạnh cô ấy.
“A, bỗng nhiên cảm thấy Dung thiếu thực sự lột xác rồi! Trước đây cứ nhìn thấy những tin tiêu cực, cứ nghĩ anh ta chỉ là một cậu ấm được nuông chiều, hành xử ngang ngược thôi, xem phim anh ra đóng “Thiển Phong”, thì thấy tuy không hiểu Dung thiếu ngoài đời rốt cuộc là người như thế nào, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi nào.
Nhưng từ Tuần lễ thời trang London đến Tuần lễ thời trang Milan, bỗng nhiên cảm thấy anh ta trưởng thành, hết sức đàn ông, lại thêm tí khí chất thanh tao, thực sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!”
Tô Trăn mở mắt nghiêng đầu nhìn, vừa khéo thấy Dung Phi trên tạp chí trong tay Bành San San.
“A… Làm phiền đến anh sao? Thực sự xin lỗi nhé!” Bành San San lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
“Không sao.” Tô Trăn lắc đầu, “Có thể cho tôi mượn xem một chút không? Hình như là chuyên mục phỏng vấn phải không?”
“Vâng, được dịch từ một tạp chí thời trang của London.” Bành San San đưa tạp chí sang, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền bật cười, “Tôi cảm thấy Tô Trăn, anh thích Dung Thiếu lắm nha! Nếu anh không phải là thiên vương thì tôi còn tưởng anh là fans của Dung thiếu nữa cơ!”
“Tôi quả đúng là fans của Dung Phi.” Ngón tay Tô Trăn lật từng trang tạp chí, mắt chăm chú nhìn Dung Phi trên trang báo.
“Này? Từ khi nào vậy? Tôi nhớ là vì “scandal bao nuôi” mà anh vốn rất ghét anh ta cơ mà… nhưng sau vụ tai nạn của Dung Thiếu, anh ta thay đổi nhiều lắm! Đối với truyền thông kiên nhẫn hơn trước nhiều, thậm chí các đạo diễn và diễn viên từng hợp tác với anh ta còn nói rằng anh ta thực ra tính tình rất tốt, hoàn toàn khác với những gì báo chí đăng tải trước đây.” Bành San San tỏ vẻ không hiểu nổi.
“Ai rồi cũng phải lớn lên, có lẽ là vì Dung Phi đã trưởng thành rồi chăng.” Trong giọng nói của Tô Trăn đầy sự bao dung.
“Nghe người trong ngành đồn đại rằng anh ta sẽ đóng vai Mạc Tiểu Bắc trong “Thương Thần”! Bỗng nhiên thấy hơi mong chờ, Mạc Tiểu Bắc hẳn là kiểu nhân vật rất có khí chất đàn ông, mà Dung Thiếu dù sao cũng là kiểu đẹp trai thư sinh, không biết có thể diễn đạt được cái chất của Mạc Tiểu Bắc không.”
Tô Trăn bật cười: “Ai bảo trai đẹp cao gầy thư sinh là không đóng được vai cục súc, rắn rỏi chứ?”
“Haha, cũng đúng thế! Như Tô Trăn là tuýp người tao nhã còn từng diễn đạt vai một người đàn ông hung tàn, ngang ngược cơ mà!” Bành San San như chợt nhớ ra điều gì, “Ê, nam chính của « Thương Thần » Lâm Mặc Phong không phải đã quyết định là anh rồi sao? Thật muốn xem anh và Dung thiếu diễn chung với nhau!”
“Tôi cũng háo hức lắm, nhưng ít nhất cũng phải hai đến ba tháng nữa mới khai máy.”
Lúc này Thẩm Ngạn gõ cửa, “Xin lỗi vì đã đến muộn, tôi đến để đón Tô Trăn quay về chung cư.”
Tô Trăn kẹp tạp chí rồi đứng dậy, tươi cười hỏi Bành San San: “San San, tặng tôi cuốn tạp chí này được chứ?”
“Ờ, không sao đâu! Tôi đã xem xong nó rồi!” Bành San San có chút được quan tâm mà lo lắng, sợ hãi.
Khi Tô Trăn và Thẩm Ngạn đi đến bãi đỗ xe, Thẩm Ngạn mới nghi ngờ mở miệng “Không phải anh không thích xem mấy loại tạp chí này sao?”
“Tô Trăn kéo cửa xe ra ngồi xuống, “Ngồi trên xe thấy nhàm chán, có thể lật xem qua.”
Thẩm Ngạn khởi động xe, “Sở thích của anh thật sự đã thay đổi rất nhiều. Trước kia anh rất thích uống champagne, thế mà bây giờ lại muốn tôi mua giúp anh một thùng bia để trong nhà. Anh cũng không bao giờ động vào đồ ăn nhanh như mì ăn liền, thế mà mấy hôm trước anh lại bảo tôi mua mì Shin Ramyun cho anh?”
À, tiện thể, giúp tôi đặt một vé máy bay đi Paris vào thứ Tư.” Trên khuôn mặt Tô Trăn không biểu lộ cảm xúc gì thêm.
“Paris? Có phải anh đã si mê tuần lễ thời trang rồi không? Anh mới đây thôi vừa trở về từ tuần lễ thời trang London. Nếu anh muốn chuyển sang làm người mẫu thì tôi không có ý kiến gì cả! Nhưng anh phải báo trước với tôi đấy nhé!” Thẩm Ngạn cực kỳ nghiêm túc nói.
“Ừm, tạm thời chưa có dự định đó.”
Nghe được anh ấy nói vậy, Thẩm Ngạn thở phào. Trước mặt người khác, Tô Trăn là một người đàn ông lịch lãm tao nhã, nhưng đối với Thẩm Ngạn mà nói, mặc dù cả hai đã hợp tác trong thời gian dài, nhưng anh ấy vẫn là một ẩn số khó lường.
Vào lúc này, xe đã chạy qua Trung tâm thương mại quốc tế Kamo, trên màn hình LED lớn đang chiếu Tuần lễ thời trang Milan. Lúc này, Dung Phi và An Khải Văn đang sóng vai cùng nhau bước đi.
Thẩm Ngạn ghé mắt nhìn thoáng qua, không khỏi thở dài, cảm thán: “Trời ơi, Dung thiếu thế nhưng không hề thua kém An Khải Văn một chút nào…”
“Cậu ấy vốn dĩ so với An Khải Văn chả thua kém gì.”
“…… Tô Trăn, anh nói xem có phải Dung thiếu đã sử dụng phần mềm gian lận hay không? Sao dạo gần đây tôi thấy Dung thiếu là người rất có tài năng thế không biết?” Thẩm Ngạn nửa đùa nửa thật, “Tô Trăn, tôi nói này, anh không phải là si mê Dung thiếu chứ? Tôi thấy lạ là kể từ khi trở thành người đại diện của anh, anh chưa bao giờ gây ra scandal nào cho tôi, chẳng lẽ anh không thích phụ nữ mà đi thích đàn ông?”
Tô Trăn đặt cuốn tạp chí xuống, khoanh tay nhìn về phía Thẩm Ngạn, “Tôi không thích đàn ông.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Tô Trăn qua gương chiếu hậu, Thẩm Ngạn vội giải thích: “Tôi biết, tôi biết, ai bảo anh suốt ngày trước mặt giới truyền thông nói tốt giúp cho Dung Thiếu, còn tới London xem show diễn thời trang của cậu ấy, ngay cả khi đạo diễn của “Thương Thần” hỏi anh có thấy tạo hình của Dung Phi không phù hợp với Mạc Tiểu Bắc hay không, anh còn nói Dung Phi rất linh hoạt…
Tôi phỏng đoán anh hoặc là yêu thầm Dung thiếu hoặc là muốn nâng đỡ cậu ấy vì trân trọng, muốn thưởng thức tài năng của cậu ấy. Tất nhiên, tôi khẳng định một trăm phần trăm rằng – là bởi vì lý do sau.”
Nụ cười nhàn nhạt thoáng nở trên đôi môi của Tô Trăn. Anh nghiêng người về phía Thẩm Ngạn đang ngồi lái xe, giọng anh kéo dài như thể vọng lên từ địa ngục: “Nếu tôi nói tôi thực sự xác thực là yêu thầm Dung Phi thì sao?”
“Ha hả…… Ha hả……” Thẩm Ngạn cười gượng lên, “Không đến mức này chứ ……”
Tô Trăn không thèm để ý đến anh ta, cơ thể dựa vào lưng ghế, tiếp tục thoải mái lật xem cuốn tạp chí, tấm lưng căng thẳng của Thẩm Ngạn cũng thả lỏng ra.
Nhiều lúc, Thẩm Ngạn chỉ có thể đoán tâm tư của Tô Trăn từ khí chất mà anh bộc lộ ra ngoài, mặc dù trong thâm tâm Thẩm Ngạn cảm thấy Tô Trăn yêu thầm Dung Phi, điều này chắc chắn còn khoa trương hơn cả việc sao Hỏa đâm vào Đông bán cầu, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy mơ hồ rằng Tô Trăn nói là… thật lòng.
Thành công của Tuần lễ thời trang Milan khiến cho Perini càng thêm tin tưởng Dung Phi hơn. Ông thật hối hận khi không làm cho Dung Phi đi hết Tuần lễ thời trang New York, mặc dù hợp đồng của ông với Dung Phi sẽ kết thúc vào Tuần lễ thời trang Paris. Khi mọi thứ liên quan đến sàn diễn tạm thời lắng xuống, Perini cùng Dung Phi và những người mẫu khác đến quán bar để ăn mừng.
Mọi người cùng nhau nâng ly, mặc dù Dung Phi không thực sự hiểu họ nói gì, nhưng khi có ai đó ôm cậu, cậu cũng đáp lại một cách nồng nhiệt. Lean cũng đến để cụng ly với Dung Phi, “Tôi thực sự không ngờ rằng cậu lại xuất sắc đến vậy”.
Mặc dù là tiếng Anh, nhưng Dung Phi lại nghe hiểu.
“Cảm ơn.”
Lean không nán lại ở chỗ Dung Phi lâu lắm, chẳng mấy chốc lại đi uống cùng với những người khác rồi.
Dung Phi lấy điện thoại ra xem thì thấy không có cuộc gọi nhỡ nào, tin nhắn chưa đọc cũng không có.
Trong lòng bỗng thấy trống rỗng, giống như một khi đã quen làm điều gì đó mà đột nhiên không còn làm nữa, như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Nghĩ cái gì vậy, Tô Trăn cũng có cuộc sống riêng của anh ấy, mày nghĩ anh ấy cũng giống mày, ngoài việc đi catwalk biểu diễn thời trang thì chẳng cần làm gì nữa sao?
“Đang nhìn cái gì vậy?” Giọng của An Khải Văn vang lên bên tai cậu.
Nhìn lại phía sau, cái trán của Dung Phi đập lên mũi đối phương.
“Ôi…” An Khải Văn che mũi lại, lùi về sau, dùng tay che sống mũi lại.
“Xin lỗi! Anh không sao chứ!” Dung Phi tiến lại gần muốn kiểm tra xem mũi của An Khải Văn có bị làm sao không, cú tông ban nãy có lực không hề nhẹ.
An Khải Văn lắc nhẹ bàn tay phải ra dấu không sao, rồi quay người bước về phía nhà vệ sinh, Dung Phi vội vã đi theo. An Khải Văn chống tay vào thành bồn rửa, vừa cúi đầu máu đã nhỏ giọt xuống.
“Nếu đau lắm thì vẫn nên đi gặp bác sĩ!” Dung Phi áy náy vì đụng trúng, làm anh ta bị thương, lo vì nếu mũi bị thương sẽ ảnh hưởng đến show thời trang sẽ diễn ra tại Paris sau vài ngày sau đó.
An Khải Văn nhún vai cười hai tiếng, nâng cốc nước lên làm ướt mặt mình, sau đó rút khăn giấy ở bên cạnh lau sạch, quay người lại, “Tôi không yếu đuối như vậy đâu.”
Dung Phi hít một hơi, chuẩn bị cùng An Khải Văn rời đi, thì nghe thấy từ phòng bên truyền tới tiếng nức nở và tiếng quần áo ma sát vào nhau.
“Ừm… Ừm… Nhanh lên nào…”
“…… kẹp chặt như thế là người muốn nhanh ép khô ta sao……”
Dung Phi sững sờ tại chỗ, hai ba giây sau, cậu đột nhiên hiểu ra hai người trong phòng ngăn kia đang làm gì, tiếng thở hổn hển hòa quyện vào nhau, không khí trong nháy mắt đông cứng, trái tim Dung Phi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bọn họ cũng tỏ ra không quan tâm có người nghe thấy, nhưng điều khiến Dung Phi cảm thấy khó tin nhất là những người bên trong có vẻ đều là đàn ông.
Tất cả mọi thứ chỉ còn lại những âm thanh mơ hồ, ái muội phát ra từ hai người đó.
An Khải Văn dùng bàn tay xoa trên vai mình, cười đùa, đưa Dung Phi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Ê! Ê! Tỉnh táo lại đi!” An Khải Văn vỗ vỗ vào mặt Dung Phi, cười lớn hơn nữa, “Tôi nói với cậu từ trước là trong giới thời trang 10 người thì 9 người là GAY rồi mà? Tôi biết là hơi cường điệu hóa, nhưng có vẻ như là tâm lý của cậu xây dựng chưa được vững chắc lắm a!”
Dung Phi phục hồi lại tinh thần, không biết nên biểu lộ như thế nào cho phải.
“Ngay cả Perini cũng thích đàn ông đấy.” An Khải Văn nhếch cằm lên, hàm ý nhắc nhở Dung Phi đừng có ít thấy mà làm lạ.
“Cái gì cơ? Không thể nào?”
“Ông ta còn từng tán tỉnh tôi nữa”, An Khải Văn nói với giọng bình thản.
“Hả?” Cằm của Dung Phi muốn rớt xuống đất. An Khải Văn dùng tay đỡ lấy cằm của cậu rồi khép miệng cậu lại.
“Tất nhiên là tôi chỉ đùa thôi! Perini thái thái cũng là nhà thiết kế nội y nổi tiếng, tình cảm của họ rất tốt.” An Khải Văn hơi nhướng mày, khoanh tay và khép người lại phía trước, “Tuy nhiên, nếu cậu chưa có kinh nghiệm hôn môi với đàn ông, tôi không ngại hy sinh bản thân…”
“Không cần không cần!” Dung Phi vội vã xua tay, cậu tự cho rằng mình không bảo thủ như vậy, nhưng hôn đàn ông thì thôi đi! Lúc trước ảo tưởng Tô Trăn hôn mình ở vòng đu quay London Eye đã khiến cậu có cảm giác rất tội lỗi rồi, nếu An Khải Văn thực sự làm thế, Dung Phi sẽ hối hận vì sao không nhảy xuống từ vòng đu quay London Eye.
Nhưng An Khải Văn vẫn gian xảo áp sát, Dung Phi ngoảnh đầu tránh đi, An Khải Văn lại tiếp tục áp sát.
Nhìn nét cười trong mắt anh ta, rõ là đang trêu chọc, Dung Phi chỉ có thể bước đi nhanh chóng muốn tránh xa anh ta.
Những người khác đang uống đều chú ý đến. Vài thanh niên thích đùa nghịch còn vỗ tay reo hò cổ vũ.
“Kiss him!”
“Kiss him!”
“Kiss him!”
Dù tiếng Anh của Dung Phi không tốt nhưng không có nghĩa là cậu thất học mù chữ, mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu trừng mắt, hung hăng nhìn An Khải Văn, ra hiệu anh ta không được đi xuống chơi nữa.
Án Khải Văn cười tươi như hoa, tiếp tục đi theo sát Dung Phi, bắt đầu một số động tác khiêu khích, anh ta ôm chầm lấy Dung Phi, ép eo và đè Dung Phi vào người mình, các ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng trên má Dung Phi.
Cả hội trường cười ầm ĩ, huýt sáo inh ỏi, không khí phấn khích lên cao, thực high.
Dung Phi hất tay An Khải Văn ra, nắm lấy khuỷu tay anh ta và đột nhiên bẻ mạnh, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho An Khải Văn không kịp phản ứng, cả người anh ta bị đè chặt vào quầy bar phát ra một tiếng động lớn.
“Hahaha!” Tiếng cười lớn truyền đến, không ít người đều đang thở dài.
Dung Phi nhận ra mình ra tay có phần hơi nặng, cộng thêm thời gian gần đây cậu vẫn luôn tập luyện trong phòng tập thể hình nên cơ thể rắn chắc hơn nhiều, sức cũng lớn hơn khi cậu gặp gỡ An Khải Văn tại “Golden Rose”.
“Anh không sao chứ! Xin lỗi……Ai bảo anh……”
Vừa khi Dung Phi vừa buông tay An Khải Văn ra thì đối phương chống tay, xoay người lại, bất ngờ đưa tay nắm lấy gáy Dung Phi, đè cậu xuống. Dung Phi không kịp phòng bị ngã vào lòng An Khải Văn, đôi môi của đối phương lập tức áp lên môi anh, Dung Phi còn chưa kịp kêu lên thì khoang miệng của cậu đã bị đối phương chiếm lấy, đầu lưỡi đảo quanh, liếm láp lấy môi trên của cậu, Dung Phi liền chống hai tay vào hai vai An Khải Văn, cố gắng giữ cho nửa thân trên của mình không bị đè xuống, cậu liều mạng muốn bò dậy, nhưng sức của An Khải Văn quá lớn, đè chặt lấy đầu Dung Phi, tay còn lại giữ chặt lấy eo cậu.
Dung Phi lần đầu luống cuống, chật vật khi bị hôn thô bạo như vậy.
“Ư… Ư…”
Chiếc lưỡi của An Khải Văn cuồng loạn lật nhào và phóng đãng, mút vào như thể muốn nuốt chửng cậu vào bụng.
Dung Phi ngẩn người đứng ngây ra đó, tập trung toàn bộ sức mạnh vào cánh tay nhưng cũng chỉ đủ để chống đỡ được bản thân.
Tiếng reo hò và tiếng huýt sáo của mọi người bên tai vẫn không ngừng ồn ào.
Vào khoảnh khắc trong nháy mắt, An Khải Văn thả tay Dung Phi.
Hai người vẫn còn thở hổn hển, Dung Phi tung một cú đấm vào mặt An Khải Văn, nhưng An Khải Văn né tránh được, cú đấm chỉ đánh trúng không khí.
“Anh mẹ nó, làm cái gì vậy!” Dung Phi tức giận gào lên.
Bỗng nhiên những người ban đầu định đứng xem và cổ vũ lại im bặt, nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Dung Phi như muốn giết chết An Khải Văn.
Ôi Chúa ơi! Cậu…cậu, Dung Phi thế nhưng lại bị một người đàn ông hôn rồi! Chuyện gì đang xảy ra thế này! Điều tồi tệ nhất là vừa nãy lưỡi của An Khải Văn còn tiến vào trong!
An Khải Văn kéo khóe môi, chế giễu nói: “Không đến nỗi chứ? Chơi cũng không chịu chơi? Hôn một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào! Lại không phải lần đầu tiên”.
“Cái này có thể đùa được sao!” Lần ở sân bay kia không tính, người hôn anh ta là Dung thiếu chứ không phải là cậu!
“Tại sao cái này lại không được chơi chứ? Cậu chơi cái này chơi ít lắm à?”
Câu chất vấn của An Khải Văn khiến Dung Phi nghẹn họng lại.
Một lúc lâu sau, Dung Phi mới lên tiếng: “Chúng ta đều là đàn ông mà …”
An Khải Văn cười khẩy một tiếng, nhướn mày nói: “Cho nên cậu liền chơi cùng phụ nữ, phải không?”
Vào thời điểm đó, Dung Phi đột ngột phát hiện, ngược lại, mình mới là người không có lý lẽ.
Nghe vậy, Perini tiên sinh vội bước tới, ông nói một tràng dài mà Dung Phi không thể hiểu được, sau đó ông đưa cho Dung Phi một ly rượu, hàm ý là mong muốn Dung Phi đừng giận nữa.
Nhìn Dung Phi đứng ngây ra ở đó, Perini ra hiệu cho An Khải Văn phiên dịch lại cho cậu, nhưng An Khải Văn chỉ khoanh tay đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khiến Perini đành phải ngao ngán gọi lại một người mẫu khác mang dòng máu Trung Quốc, mà đối phương bằng thứ tiếng Anh tệ hại, sứt sẹo của mình, giải thích rằng: “Perini tiên sinh bảo mọi người cứ thoải mái nhé, bảo cậu đừng có để bụng! Chắc hẳn An Khải Văn không cố ý đâu mà”.
Dung Phi nhìn quanh bốn phía, bỗng dưng thấy mình là kẻ lạc loài. Những người mẫu này đã quá quen với những trò đùa quái đản kiểu như vậy, ranh giới của họ chưa bao giờ giống với Dung Phi. Mà biểu hiện hôm nay của Dung Phi lại giống như một kẻ giả tạo.
Nhận ly rượu từ trong tay Perini, Dung Phi từng bước hướng về phía An Khải Văn.
Anh ta vẫn cứ ngông cuồng như thế, ra vẻ như thể cậu nợ anh ta khi anh ta hôn cậu.
Dung Phi cười bước tới trước mặt anh ta, lắc lư theo điệu nhạc trong quán bar, đưa lòng bàn tay áp lên má An Khải Văn, bắt chước y chang động tác trêu chọc của anh ta vừa nãy.
Anh Khải Văn từ từ buông vẻ mặt ngạo mạn, lộ ra vẻ không hiểu, anh ta giữ chặt lấy tay Dung Phi rồi hỏi khẽ: “Cậu định làm gì thế?”
“Câu trả lời rất chung chung, thật chẳng thú vị chút nào cả!” Bành San San nói nửa đùa nửa thật nói.
“Nhưng sự thật trong thâm tâm tôi là…” Tô Trăn ngừng lại, một lần nữa khơi dậy hứng thú của Bành San San, “Dung Phi sở hữu khí chất độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng.”
“À!” Bành San San lộ ra vẻ mặt khoa trương, “Ý của Tô Thiên Vương không phải là… Chopard và Piaget còn không xứng với Dung Phi sao?”
“Tùy ý cô hiểu như thế nào.” Tô Trăn mỉm cười, vô vàn thâm ý chứa đựng trong đó.
“Được rồi, được rồi, chúng ta cùng chiêm ngưỡng phong cách của Dung thiếu nào! 《Giải trí toàn cảnh》 sẽ đưa đến cho bạn trong ba mươi giây những thước phim tại tuần lễ thời trang Milan!”
Sau đó, người dẫn chương trình chuyển sang bộ sưu tập “Ngày và đêm” của Perini ở Tuần lễ thời trang Milan, chỉ thấy trên màn hình Dung Phi bước tới với chiếc áo sơ mi đen giản dị, điểm nhấn duy nhất là chiếc thắt lưng bạc trang trí ở eo.
Cậu ấy chậm rãi bước tới, vạt áo lay động, không có dáng đi uyển chuyển của người mẫu nữ, nhưng lại toát lên vẻ thoải mái, phóng khoáng, trong nét khí chất cởi mở ấy lại khơi gợi trái tim của người ngắm nhìn, toát lên vẻ bí ẩn quyến rũ chỉ thuộc về đêm tối.
Với một chương trình như Giải trí toàn cảnh, ba mươi giây hẳn không ngắn nhưng với Bành San San, thời gian ấy lại trôi qua thật nhanh.
“Ồ ôi” – Sau khi trở lại chương trình, Bành San San thốt lên: “Tôi chưa bao giờ thấy Dung thiếu hấp dẫn thế này! Trông cậu ấy, trong lòng tôi như thể… như thể…”
Bành San San nhất thời không tìm được tính từ thích hợp hình dung, ngược lại Tô Trăn bên cạnh đã mở lời: “Giống như có vô số lông vũ lướt qua.”
“A! A! Chính là cảm giác này!” Bành San San gật đầu.
“Tôi không bận tâm nếu bạn tiếp tục si mê Dung Phi, chính ra nếu không phát thêm một tin tức nào nữa, chương trình sẽ hết thời gian mất.” Tô Trầm nhắc nhở.
“Ai nha! Đúng vậy! Hãy cùng đón xem tin tức tiếp theo, nhất tỷ của công ty giải trí Tinh Diệu – Lạc Băng đã tham gia bộ phim bom tấn viễn tưởng Hollywood “Bảy ngày phiêu diêu”, cô sẽ vào vai một nữ phù thủy phương Đông, ảnh tạo hình đã được công bố, đúng là vừa lạnh lùng vừa phi phàm. Mọi người hãy cùng mong chờ…”
Buổi phát sóng vẫn tiếp tục diễn ra, Tô Trăn thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Bành San San nửa tiếng cho tới khi buổi ghi hình kết thúc.
Tại phòng chờ, Bành San San đang lật giở xem một cuốn tạp chí còn Tô Trăn đang nhắm mắt dưỡng sức trên chiếc ghế bên cạnh cô ấy.
“A, bỗng nhiên cảm thấy Dung thiếu thực sự lột xác rồi! Trước đây cứ nhìn thấy những tin tiêu cực, cứ nghĩ anh ta chỉ là một cậu ấm được nuông chiều, hành xử ngang ngược thôi, xem phim anh ra đóng “Thiển Phong”, thì thấy tuy không hiểu Dung thiếu ngoài đời rốt cuộc là người như thế nào, nhưng ít nhất cũng không đến nỗi nào.
Nhưng từ Tuần lễ thời trang London đến Tuần lễ thời trang Milan, bỗng nhiên cảm thấy anh ta trưởng thành, hết sức đàn ông, lại thêm tí khí chất thanh tao, thực sự khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác!”
Tô Trăn mở mắt nghiêng đầu nhìn, vừa khéo thấy Dung Phi trên tạp chí trong tay Bành San San.
“A… Làm phiền đến anh sao? Thực sự xin lỗi nhé!” Bành San San lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
“Không sao.” Tô Trăn lắc đầu, “Có thể cho tôi mượn xem một chút không? Hình như là chuyên mục phỏng vấn phải không?”
“Vâng, được dịch từ một tạp chí thời trang của London.” Bành San San đưa tạp chí sang, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền bật cười, “Tôi cảm thấy Tô Trăn, anh thích Dung Thiếu lắm nha! Nếu anh không phải là thiên vương thì tôi còn tưởng anh là fans của Dung thiếu nữa cơ!”
“Tôi quả đúng là fans của Dung Phi.” Ngón tay Tô Trăn lật từng trang tạp chí, mắt chăm chú nhìn Dung Phi trên trang báo.
“Này? Từ khi nào vậy? Tôi nhớ là vì “scandal bao nuôi” mà anh vốn rất ghét anh ta cơ mà… nhưng sau vụ tai nạn của Dung Thiếu, anh ta thay đổi nhiều lắm! Đối với truyền thông kiên nhẫn hơn trước nhiều, thậm chí các đạo diễn và diễn viên từng hợp tác với anh ta còn nói rằng anh ta thực ra tính tình rất tốt, hoàn toàn khác với những gì báo chí đăng tải trước đây.” Bành San San tỏ vẻ không hiểu nổi.
“Ai rồi cũng phải lớn lên, có lẽ là vì Dung Phi đã trưởng thành rồi chăng.” Trong giọng nói của Tô Trăn đầy sự bao dung.
“Nghe người trong ngành đồn đại rằng anh ta sẽ đóng vai Mạc Tiểu Bắc trong “Thương Thần”! Bỗng nhiên thấy hơi mong chờ, Mạc Tiểu Bắc hẳn là kiểu nhân vật rất có khí chất đàn ông, mà Dung Thiếu dù sao cũng là kiểu đẹp trai thư sinh, không biết có thể diễn đạt được cái chất của Mạc Tiểu Bắc không.”
Tô Trăn bật cười: “Ai bảo trai đẹp cao gầy thư sinh là không đóng được vai cục súc, rắn rỏi chứ?”
“Haha, cũng đúng thế! Như Tô Trăn là tuýp người tao nhã còn từng diễn đạt vai một người đàn ông hung tàn, ngang ngược cơ mà!” Bành San San như chợt nhớ ra điều gì, “Ê, nam chính của « Thương Thần » Lâm Mặc Phong không phải đã quyết định là anh rồi sao? Thật muốn xem anh và Dung thiếu diễn chung với nhau!”
“Tôi cũng háo hức lắm, nhưng ít nhất cũng phải hai đến ba tháng nữa mới khai máy.”
Lúc này Thẩm Ngạn gõ cửa, “Xin lỗi vì đã đến muộn, tôi đến để đón Tô Trăn quay về chung cư.”
Tô Trăn kẹp tạp chí rồi đứng dậy, tươi cười hỏi Bành San San: “San San, tặng tôi cuốn tạp chí này được chứ?”
“Ờ, không sao đâu! Tôi đã xem xong nó rồi!” Bành San San có chút được quan tâm mà lo lắng, sợ hãi.
Khi Tô Trăn và Thẩm Ngạn đi đến bãi đỗ xe, Thẩm Ngạn mới nghi ngờ mở miệng “Không phải anh không thích xem mấy loại tạp chí này sao?”
“Tô Trăn kéo cửa xe ra ngồi xuống, “Ngồi trên xe thấy nhàm chán, có thể lật xem qua.”
Thẩm Ngạn khởi động xe, “Sở thích của anh thật sự đã thay đổi rất nhiều. Trước kia anh rất thích uống champagne, thế mà bây giờ lại muốn tôi mua giúp anh một thùng bia để trong nhà. Anh cũng không bao giờ động vào đồ ăn nhanh như mì ăn liền, thế mà mấy hôm trước anh lại bảo tôi mua mì Shin Ramyun cho anh?”
À, tiện thể, giúp tôi đặt một vé máy bay đi Paris vào thứ Tư.” Trên khuôn mặt Tô Trăn không biểu lộ cảm xúc gì thêm.
“Paris? Có phải anh đã si mê tuần lễ thời trang rồi không? Anh mới đây thôi vừa trở về từ tuần lễ thời trang London. Nếu anh muốn chuyển sang làm người mẫu thì tôi không có ý kiến gì cả! Nhưng anh phải báo trước với tôi đấy nhé!” Thẩm Ngạn cực kỳ nghiêm túc nói.
“Ừm, tạm thời chưa có dự định đó.”
Nghe được anh ấy nói vậy, Thẩm Ngạn thở phào. Trước mặt người khác, Tô Trăn là một người đàn ông lịch lãm tao nhã, nhưng đối với Thẩm Ngạn mà nói, mặc dù cả hai đã hợp tác trong thời gian dài, nhưng anh ấy vẫn là một ẩn số khó lường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vào lúc này, xe đã chạy qua Trung tâm thương mại quốc tế Kamo, trên màn hình LED lớn đang chiếu Tuần lễ thời trang Milan. Lúc này, Dung Phi và An Khải Văn đang sóng vai cùng nhau bước đi.
Thẩm Ngạn ghé mắt nhìn thoáng qua, không khỏi thở dài, cảm thán: “Trời ơi, Dung thiếu thế nhưng không hề thua kém An Khải Văn một chút nào…”
“Cậu ấy vốn dĩ so với An Khải Văn chả thua kém gì.”
“…… Tô Trăn, anh nói xem có phải Dung thiếu đã sử dụng phần mềm gian lận hay không? Sao dạo gần đây tôi thấy Dung thiếu là người rất có tài năng thế không biết?” Thẩm Ngạn nửa đùa nửa thật, “Tô Trăn, tôi nói này, anh không phải là si mê Dung thiếu chứ? Tôi thấy lạ là kể từ khi trở thành người đại diện của anh, anh chưa bao giờ gây ra scandal nào cho tôi, chẳng lẽ anh không thích phụ nữ mà đi thích đàn ông?”
Tô Trăn đặt cuốn tạp chí xuống, khoanh tay nhìn về phía Thẩm Ngạn, “Tôi không thích đàn ông.”
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Tô Trăn qua gương chiếu hậu, Thẩm Ngạn vội giải thích: “Tôi biết, tôi biết, ai bảo anh suốt ngày trước mặt giới truyền thông nói tốt giúp cho Dung Thiếu, còn tới London xem show diễn thời trang của cậu ấy, ngay cả khi đạo diễn của “Thương Thần” hỏi anh có thấy tạo hình của Dung Phi không phù hợp với Mạc Tiểu Bắc hay không, anh còn nói Dung Phi rất linh hoạt…
Tôi phỏng đoán anh hoặc là yêu thầm Dung thiếu hoặc là muốn nâng đỡ cậu ấy vì trân trọng, muốn thưởng thức tài năng của cậu ấy. Tất nhiên, tôi khẳng định một trăm phần trăm rằng – là bởi vì lý do sau.”
Nụ cười nhàn nhạt thoáng nở trên đôi môi của Tô Trăn. Anh nghiêng người về phía Thẩm Ngạn đang ngồi lái xe, giọng anh kéo dài như thể vọng lên từ địa ngục: “Nếu tôi nói tôi thực sự xác thực là yêu thầm Dung Phi thì sao?”
“Ha hả…… Ha hả……” Thẩm Ngạn cười gượng lên, “Không đến mức này chứ ……”
Tô Trăn không thèm để ý đến anh ta, cơ thể dựa vào lưng ghế, tiếp tục thoải mái lật xem cuốn tạp chí, tấm lưng căng thẳng của Thẩm Ngạn cũng thả lỏng ra.
Nhiều lúc, Thẩm Ngạn chỉ có thể đoán tâm tư của Tô Trăn từ khí chất mà anh bộc lộ ra ngoài, mặc dù trong thâm tâm Thẩm Ngạn cảm thấy Tô Trăn yêu thầm Dung Phi, điều này chắc chắn còn khoa trương hơn cả việc sao Hỏa đâm vào Đông bán cầu, nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy mơ hồ rằng Tô Trăn nói là… thật lòng.
Thành công của Tuần lễ thời trang Milan khiến cho Perini càng thêm tin tưởng Dung Phi hơn. Ông thật hối hận khi không làm cho Dung Phi đi hết Tuần lễ thời trang New York, mặc dù hợp đồng của ông với Dung Phi sẽ kết thúc vào Tuần lễ thời trang Paris. Khi mọi thứ liên quan đến sàn diễn tạm thời lắng xuống, Perini cùng Dung Phi và những người mẫu khác đến quán bar để ăn mừng.
Mọi người cùng nhau nâng ly, mặc dù Dung Phi không thực sự hiểu họ nói gì, nhưng khi có ai đó ôm cậu, cậu cũng đáp lại một cách nồng nhiệt. Lean cũng đến để cụng ly với Dung Phi, “Tôi thực sự không ngờ rằng cậu lại xuất sắc đến vậy”.
Mặc dù là tiếng Anh, nhưng Dung Phi lại nghe hiểu.
“Cảm ơn.”
Lean không nán lại ở chỗ Dung Phi lâu lắm, chẳng mấy chốc lại đi uống cùng với những người khác rồi.
Dung Phi lấy điện thoại ra xem thì thấy không có cuộc gọi nhỡ nào, tin nhắn chưa đọc cũng không có.
Trong lòng bỗng thấy trống rỗng, giống như một khi đã quen làm điều gì đó mà đột nhiên không còn làm nữa, như thế nào cũng cảm thấy khó chịu.
Nghĩ cái gì vậy, Tô Trăn cũng có cuộc sống riêng của anh ấy, mày nghĩ anh ấy cũng giống mày, ngoài việc đi catwalk biểu diễn thời trang thì chẳng cần làm gì nữa sao?
“Đang nhìn cái gì vậy?” Giọng của An Khải Văn vang lên bên tai cậu.
Nhìn lại phía sau, cái trán của Dung Phi đập lên mũi đối phương.
“Ôi…” An Khải Văn che mũi lại, lùi về sau, dùng tay che sống mũi lại.
“Xin lỗi! Anh không sao chứ!” Dung Phi tiến lại gần muốn kiểm tra xem mũi của An Khải Văn có bị làm sao không, cú tông ban nãy có lực không hề nhẹ.
An Khải Văn lắc nhẹ bàn tay phải ra dấu không sao, rồi quay người bước về phía nhà vệ sinh, Dung Phi vội vã đi theo. An Khải Văn chống tay vào thành bồn rửa, vừa cúi đầu máu đã nhỏ giọt xuống.
“Nếu đau lắm thì vẫn nên đi gặp bác sĩ!” Dung Phi áy náy vì đụng trúng, làm anh ta bị thương, lo vì nếu mũi bị thương sẽ ảnh hưởng đến show thời trang sẽ diễn ra tại Paris sau vài ngày sau đó.
An Khải Văn nhún vai cười hai tiếng, nâng cốc nước lên làm ướt mặt mình, sau đó rút khăn giấy ở bên cạnh lau sạch, quay người lại, “Tôi không yếu đuối như vậy đâu.”
Dung Phi hít một hơi, chuẩn bị cùng An Khải Văn rời đi, thì nghe thấy từ phòng bên truyền tới tiếng nức nở và tiếng quần áo ma sát vào nhau.
“Ừm… Ừm… Nhanh lên nào…”
“…… kẹp chặt như thế là người muốn nhanh ép khô ta sao……”
Dung Phi sững sờ tại chỗ, hai ba giây sau, cậu đột nhiên hiểu ra hai người trong phòng ngăn kia đang làm gì, tiếng thở hổn hển hòa quyện vào nhau, không khí trong nháy mắt đông cứng, trái tim Dung Phi đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bọn họ cũng tỏ ra không quan tâm có người nghe thấy, nhưng điều khiến Dung Phi cảm thấy khó tin nhất là những người bên trong có vẻ đều là đàn ông.
Tất cả mọi thứ chỉ còn lại những âm thanh mơ hồ, ái muội phát ra từ hai người đó.
An Khải Văn dùng bàn tay xoa trên vai mình, cười đùa, đưa Dung Phi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Ê! Ê! Tỉnh táo lại đi!” An Khải Văn vỗ vỗ vào mặt Dung Phi, cười lớn hơn nữa, “Tôi nói với cậu từ trước là trong giới thời trang 10 người thì 9 người là GAY rồi mà? Tôi biết là hơi cường điệu hóa, nhưng có vẻ như là tâm lý của cậu xây dựng chưa được vững chắc lắm a!”
Dung Phi phục hồi lại tinh thần, không biết nên biểu lộ như thế nào cho phải.
“Ngay cả Perini cũng thích đàn ông đấy.” An Khải Văn nhếch cằm lên, hàm ý nhắc nhở Dung Phi đừng có ít thấy mà làm lạ.
“Cái gì cơ? Không thể nào?”
“Ông ta còn từng tán tỉnh tôi nữa”, An Khải Văn nói với giọng bình thản.
“Hả?” Cằm của Dung Phi muốn rớt xuống đất. An Khải Văn dùng tay đỡ lấy cằm của cậu rồi khép miệng cậu lại.
“Tất nhiên là tôi chỉ đùa thôi! Perini thái thái cũng là nhà thiết kế nội y nổi tiếng, tình cảm của họ rất tốt.” An Khải Văn hơi nhướng mày, khoanh tay và khép người lại phía trước, “Tuy nhiên, nếu cậu chưa có kinh nghiệm hôn môi với đàn ông, tôi không ngại hy sinh bản thân…”
“Không cần không cần!” Dung Phi vội vã xua tay, cậu tự cho rằng mình không bảo thủ như vậy, nhưng hôn đàn ông thì thôi đi! Lúc trước ảo tưởng Tô Trăn hôn mình ở vòng đu quay London Eye đã khiến cậu có cảm giác rất tội lỗi rồi, nếu An Khải Văn thực sự làm thế, Dung Phi sẽ hối hận vì sao không nhảy xuống từ vòng đu quay London Eye.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng An Khải Văn vẫn gian xảo áp sát, Dung Phi ngoảnh đầu tránh đi, An Khải Văn lại tiếp tục áp sát.
Nhìn nét cười trong mắt anh ta, rõ là đang trêu chọc, Dung Phi chỉ có thể bước đi nhanh chóng muốn tránh xa anh ta.
Những người khác đang uống đều chú ý đến. Vài thanh niên thích đùa nghịch còn vỗ tay reo hò cổ vũ.
“Kiss him!”
“Kiss him!”
“Kiss him!”
Dù tiếng Anh của Dung Phi không tốt nhưng không có nghĩa là cậu thất học mù chữ, mặt lập tức đỏ bừng.
Cậu trừng mắt, hung hăng nhìn An Khải Văn, ra hiệu anh ta không được đi xuống chơi nữa.
Án Khải Văn cười tươi như hoa, tiếp tục đi theo sát Dung Phi, bắt đầu một số động tác khiêu khích, anh ta ôm chầm lấy Dung Phi, ép eo và đè Dung Phi vào người mình, các ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng trên má Dung Phi.
Cả hội trường cười ầm ĩ, huýt sáo inh ỏi, không khí phấn khích lên cao, thực high.
Dung Phi hất tay An Khải Văn ra, nắm lấy khuỷu tay anh ta và đột nhiên bẻ mạnh, mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cho An Khải Văn không kịp phản ứng, cả người anh ta bị đè chặt vào quầy bar phát ra một tiếng động lớn.
“Hahaha!” Tiếng cười lớn truyền đến, không ít người đều đang thở dài.
Dung Phi nhận ra mình ra tay có phần hơi nặng, cộng thêm thời gian gần đây cậu vẫn luôn tập luyện trong phòng tập thể hình nên cơ thể rắn chắc hơn nhiều, sức cũng lớn hơn khi cậu gặp gỡ An Khải Văn tại “Golden Rose”.
“Anh không sao chứ! Xin lỗi……Ai bảo anh……”
Vừa khi Dung Phi vừa buông tay An Khải Văn ra thì đối phương chống tay, xoay người lại, bất ngờ đưa tay nắm lấy gáy Dung Phi, đè cậu xuống. Dung Phi không kịp phòng bị ngã vào lòng An Khải Văn, đôi môi của đối phương lập tức áp lên môi anh, Dung Phi còn chưa kịp kêu lên thì khoang miệng của cậu đã bị đối phương chiếm lấy, đầu lưỡi đảo quanh, liếm láp lấy môi trên của cậu, Dung Phi liền chống hai tay vào hai vai An Khải Văn, cố gắng giữ cho nửa thân trên của mình không bị đè xuống, cậu liều mạng muốn bò dậy, nhưng sức của An Khải Văn quá lớn, đè chặt lấy đầu Dung Phi, tay còn lại giữ chặt lấy eo cậu.
Dung Phi lần đầu luống cuống, chật vật khi bị hôn thô bạo như vậy.
“Ư… Ư…”
Chiếc lưỡi của An Khải Văn cuồng loạn lật nhào và phóng đãng, mút vào như thể muốn nuốt chửng cậu vào bụng.
Dung Phi ngẩn người đứng ngây ra đó, tập trung toàn bộ sức mạnh vào cánh tay nhưng cũng chỉ đủ để chống đỡ được bản thân.
Tiếng reo hò và tiếng huýt sáo của mọi người bên tai vẫn không ngừng ồn ào.
Vào khoảnh khắc trong nháy mắt, An Khải Văn thả tay Dung Phi.
Hai người vẫn còn thở hổn hển, Dung Phi tung một cú đấm vào mặt An Khải Văn, nhưng An Khải Văn né tránh được, cú đấm chỉ đánh trúng không khí.
“Anh mẹ nó, làm cái gì vậy!” Dung Phi tức giận gào lên.
Bỗng nhiên những người ban đầu định đứng xem và cổ vũ lại im bặt, nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Dung Phi như muốn giết chết An Khải Văn.
Ôi Chúa ơi! Cậu…cậu, Dung Phi thế nhưng lại bị một người đàn ông hôn rồi! Chuyện gì đang xảy ra thế này! Điều tồi tệ nhất là vừa nãy lưỡi của An Khải Văn còn tiến vào trong!
An Khải Văn kéo khóe môi, chế giễu nói: “Không đến nỗi chứ? Chơi cũng không chịu chơi? Hôn một cái cũng chẳng mất miếng thịt nào! Lại không phải lần đầu tiên”.
“Cái này có thể đùa được sao!” Lần ở sân bay kia không tính, người hôn anh ta là Dung thiếu chứ không phải là cậu!
“Tại sao cái này lại không được chơi chứ? Cậu chơi cái này chơi ít lắm à?”
Câu chất vấn của An Khải Văn khiến Dung Phi nghẹn họng lại.
Một lúc lâu sau, Dung Phi mới lên tiếng: “Chúng ta đều là đàn ông mà …”
An Khải Văn cười khẩy một tiếng, nhướn mày nói: “Cho nên cậu liền chơi cùng phụ nữ, phải không?”
Vào thời điểm đó, Dung Phi đột ngột phát hiện, ngược lại, mình mới là người không có lý lẽ.
Nghe vậy, Perini tiên sinh vội bước tới, ông nói một tràng dài mà Dung Phi không thể hiểu được, sau đó ông đưa cho Dung Phi một ly rượu, hàm ý là mong muốn Dung Phi đừng giận nữa.
Nhìn Dung Phi đứng ngây ra ở đó, Perini ra hiệu cho An Khải Văn phiên dịch lại cho cậu, nhưng An Khải Văn chỉ khoanh tay đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, khiến Perini đành phải ngao ngán gọi lại một người mẫu khác mang dòng máu Trung Quốc, mà đối phương bằng thứ tiếng Anh tệ hại, sứt sẹo của mình, giải thích rằng: “Perini tiên sinh bảo mọi người cứ thoải mái nhé, bảo cậu đừng có để bụng! Chắc hẳn An Khải Văn không cố ý đâu mà”.
Dung Phi nhìn quanh bốn phía, bỗng dưng thấy mình là kẻ lạc loài. Những người mẫu này đã quá quen với những trò đùa quái đản kiểu như vậy, ranh giới của họ chưa bao giờ giống với Dung Phi. Mà biểu hiện hôm nay của Dung Phi lại giống như một kẻ giả tạo.
Nhận ly rượu từ trong tay Perini, Dung Phi từng bước hướng về phía An Khải Văn.
Anh ta vẫn cứ ngông cuồng như thế, ra vẻ như thể cậu nợ anh ta khi anh ta hôn cậu.
Dung Phi cười bước tới trước mặt anh ta, lắc lư theo điệu nhạc trong quán bar, đưa lòng bàn tay áp lên má An Khải Văn, bắt chước y chang động tác trêu chọc của anh ta vừa nãy.
Anh Khải Văn từ từ buông vẻ mặt ngạo mạn, lộ ra vẻ không hiểu, anh ta giữ chặt lấy tay Dung Phi rồi hỏi khẽ: “Cậu định làm gì thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro