Hoang dã
Tiêu Đường Đông Qua
2024-11-19 02:57:07
Đúng lúc này, MSN[1] lóe lên, là của Tô Trăn gửi đến.
Tại sao điện thoại lại tắt máy vậy?
Lúc này Dung Phi mới nhớ ra mình đã tắt điện thoại di động để tránh bị phóng viên chất vấn.
Cậu nhanh chóng khởi động điện thoại, gọi lại cho Tô Trăn.
“Có vẻ như em đã tiếp thu kiến nghị của anh và đồng ý với Perini?” Giọng nói của Tô Trăn đầy vẻ tươi cười.
“Ừm… Em chỉ tham gia trình diễn catwalk tại các buổi ở Paris, Milan và London.” Dung Phi có chút ngại ngùng, “Ông Perini cũng đưa ra điều kiện, yêu cầu em phải tham gia một tháng huấn luyện khép kín, huấn luyện viên còn là An Khải Văn”
“Đó không phải là điều tốt sao? Tại sao khi nghe thấy giọng nói của em, anh lại cảm thấy em có chút sợ hãi An Khải Văn?” Tô Trăn không cần nhìn đến vẻ mặt của Dung Phi liền một phát nói trúng tâm tư của cậu.
“Sao anh lại biết? Tên đó thích ép buộc người khác! Em đã phát sốt lên bởi vì tên đó!”
“Ồ, em vẫn còn ghi thù cái tên đó chỉ vì tên gia hỏa kia đem em chỉ quấn một chiếc khăn tắm lôi ra ngoài và làm mất hết mặt mũi à?”
“Cũng không chỉ có vậy…” Dung Phi dừng lại một chút, nhìn vào hình ảnh hoàn hảo An Khải Văn bị đóng băng trên màn hình máy tính, “Sân khấu chữ T là lãnh địa của anh ta, anh ta là vị vua không ngai ở đó. Đó là loại khí chất vương giả. Emi sẽ bị anh ta đè nén đến mức không thể ngẩng đầu lên được…”
Phép ẩn dụ cường điệu của Dung Phi khiến cho Tô Trăn bật cười.
“Mấy năm trước, anh cũng đã từng đi catwalk. Khi ấy, xung quanh anh đều là những người mẫu nổi tiếng Âu Mỹ. Mỗi người đều có một nét riêng, ngoại hình cũng sắc sảo và góc cạnh rõ ràng. So với bọn họ, anh không thể tìm thấy vị trí của riêng mình. Mỗi bước đi, anh đều thấp thỏm lo âu. Nhưng em có biết điều đó buồn cười như thế nào không? Chính là những nhà báo của giới thời trang đã viết là anh có “sức quyến rũ rất bí ẩn từ phương Đông”. Thật là buồn cười!
Dung Phi cũng ngốc nghếch cười theo, nói: “Hóa ra cũng có lúc anh lo lắng vì không tìm được chính mình nha.”
“Tất nhiên là có rồi. Sàn catwalk không phải là một cuộc thi, và cũng không cần phải phân chia lãnh địa của người này với người khác.”
“Vậy… đối với anh, sàn catwalk trông như thế nào?”
“Trên thực tế, việc đi biểu diễn trên sàn catwalk cũng giống như một vũ công đang nhảy một điệu pas de deux[2]. Em và An Khải ăn phải phối hợp với nhau để đạt được hiệu quả hài hòa và hoàn hảo nhất. Ý tưởng thiết kế của “Ngày và Đêm” là ban ngày cùng đêm tối gắn bó với nhau nhưng khi gặp nhau thì chỉ có thể vào lúc bình minh cùng hoàng hôn, làm thế nào để thể hiện sự gắn kết này trên sàn catwalk là điều mà em và An Khải Văn phải cùng nhau khám phá ra nó.
An Khải Văn là một người triển lãm trang phục hoàn hảo và mọi động tác mà cậu ta thực hiện cũng không được thiết kế quá đặc biệt. Tất cả phụ thuộc vào cảm giác của chính cậu ta. Một ngày nào đó, em sẽ có cảm giác này, và em sẽ có thể tìm ra trực giác để điều khiển mọi nhân vật.
Nhưng cậu ta rất mạnh mẽ, vì vậy đừng để cậu ta chi phối, điều khiển em rồi đánh mất chính mình. Em phải tin vào chính mình, Dung Phi cũng là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Dung Phi nhắm mắt lại, cậu là độc nhất sao? Trên thực tế, đây không phải là điều mà cậu luôn theo đuổi trong sự nghiệp diễn viên sao?
“Em có thể nói cho anh biết nơi đào tạo không?”
“Trong nước.”
“Ừ, nếu có chuyện gì thì em có thể gọi cho anh.”
“Tô Trăn…” Dung Phi gãi đầu, “Sao anh lại đối với em tốt như vậy?”
Thoáng chốc, đầu điện thoại bên kia không có tiếng trả lời, tại nên một khoảng trống im lặng.
Dung Phi cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, Tô Trăn đối với cậu tốt như vậy, vì sao còn đi hỏi? Nhưng kỳ thực, câu hỏi mà Dung Phi thực sự muốn hỏi trong lòng chính là: Rốt cuộc tất cả những điều tốt mà anh ấy đang làm là cho ai?
Nhưng đối với một người đàn ông trưởng thành thế mà lại đa cảm và rối rắm với một vấn đề không đâu như một cô gái nhỏ, Dung Phi lại cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Đã hơn mười giây trôi qua, Dung Phi vẫn không nghe thấy được bất cứ thanh âm nào của Tô Trăn. Chẳng lẽ Tô Trăn tức giận sao?
Kỳ thật, vấn đề này cũng không có gì ghê gớm cả, Tô Trăn căn bản không cần tức giận. Nếu anh ấy thực sự tức giận thì xin hãy cúp máy… Tại sao lâu rồi anh ấy lại không trả lời?
“Tô Trăn, anh còn ở đó không?” Dung Phi mở miệng hỏi.
“Ừm…” Giọng Tô Trăn vẫn như thường lệ, “Anh vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi của em.”
“Vậy anh đã nghĩ ra câu trả lời chưa?”
“Không, chính là bởi vì không tìm được đáp án nên suýt nữa đã ngủ quên.”
“Phụt……” Dung Phi bật cười, nói: “Muộn rồi, chúc anh ngủ ngon nhé. Trong mơ, anh có thể từ từ suy nghĩ.”
“OK, chúc ngủ ngon. “
Điện thoại đã cúp, Tô Trăn đang ngồi trước quầy bar trong căn hộ của mình, trước mặt là một cốc nước với niềm đam mê cháy bỏng.
Lúc đặt điện thoại xuống, Tô Trăn ôm đầu cười nhẹ: “Đồ ngốc.”
Cứ như vậy, Dung Phi và Perini đã ký hợp đồng tham gia biểu diễn catwalk “Ngày và Đêm” một cách kín đáo. Khi Vệ Tử Hành thay mặt Dung Phi xác nhận việc ký hợp đồng với giới truyền thông, Dung Phi đã tham gia huấn luyện.
Ngày hôm đó, Dung Phi mặc quần rộng thùng thình và áo phông lái xe đến địa điểm đã hẹn với An Khải Văn. Đó là một biệt thự ở ngoại ô. Nó mang phong cách Âu Mỹ và tập trung đầy đủ những họa tiết đẹp mắt.
Khi đi đến trước cánh cổng sắt giăng đầy hoa hồng leo, Dung Phi gọi điện thoại cho An Khải Văn xác nhận địa chỉ: “Này, anh đang ở đâu? Tôi tới cửa rồi nhưng không thấy anh đâu cả.”
Đúng lúc này, cánh cửa sắt từ từ mở ra, An Khải Văn đứng dựa vào cửa, trên môi nở nụ cười có chút kiêu ngạo như thường ngày.
Dung Phi đỗ xe, đi về phía trước, “Này! Đây là nơi nào? Giống như lâu đài châu Âu trên TV vậy.”
“Đây là nhà tôi.”
“A?”
“Sao vậy, cậu cho rằng dựa vào năng lực của ta thì không mua nổi nó sao?” An Khải Văn hất cằm, “Đừng sốc thế chứ, vào đi.”
Vừa vào trong đại sảnh, Dung Phi đã cảm nhận được hơi thở thời thượng đang hướng về phía mình chào đón, tuy không sắc sảo nhưng cũng không thể che giấu được vẻ sang trọng của nó. Trên bức tường đối diện với cửa là một tấm Poster khổng lồ. Đó là cận cảnh An Khải Văn trên sàn catwalk. Anh ấy cầm cổ áo dựng đứng bằng cả hai tay, vẻ mặt thờ ơ,đôi mắt nhìn xâu xa tạo thành một góc hài hòa với gấu áo, spotlight chiếm mọi ánh đèn flash trong chương trình.
“Chính tôi cũng đang đứng ở đây, nhưng cậu lại đi nhìn vào tấm Poster.” An Khải Văn cười khúc khích. Hôm nay anh ta trông đặc biệt giản dị. Mái tóc dài quá nửa đầu được buộc lại trên đầu, vài sợi rơi ra khỏi tai để tạo thêm cảm giác nhịp nhàng, tỉ mỉ được phá bỏ, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt của anh trở nên lập thể hơn. Trên chiếc áo len màu xám nhạt có vài sợi bạc, giống như những suy nghĩ đang nhảy nhót. Chiếc quần jean xanh nhạt cũng khiến đôi chân vốn đã thon thả của anh ta trông khá gợi cảm.
“Ai muốn nó lớn như vậy đâu?” Dung Phi có chút lo lắng, cậu không biết An Khải Văn sẽ dùng phương pháp gì huấn luyện mình, nói không chừng có thể giống như huấn luyện viên bóng đá vừa thổi còi vừa lớn tiếng trách mắng Dung Phi vì lưng của cậu không thẳng, tại sao bước đi không đồng nhịp, tại sao biểu cảm lại cứng đờ, v.v…
An Khai Văn đút hai tay vào túi, đi tới trước mặt Dung Phi, khẽ cau mày: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không… không có gì cả…” Dung Phi vô thức lùi lại phía sau nửa bước.
“Tôi không ăn cậu.” An Khải Văn nhếch lên khóe miệng, “Mà cậu nhìn trông cũng không được ngon lắm.”
“Bởi vì anh là người có thanh danh hiển hách, còn tôi chỉ là tay mơ, tôi thần phục dưới ánh sáng của anh.” Dung Phi nói một câu nói đùa cũng không mấy hài hước.
“Cậu chán ghét tôi phải không?” An Khải Văn lại tiến lên một bước, Dung Phi lại lùi về phía sau, đập mạnh vào bàn trà mà ngồi xuống.
Dung Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt An Khai Văn tuy là nói đùa nhưng lại đẹp trai, phong cách hoàn toàn khác với Tô Trăn. Nhưng dù là ai thì Dung Phi cũng phải ngưỡng vọng[3].
“Tôi không đáng sợ như cậu nghĩ đâu.” An Khải Văn cúi đầu, trán của anh ta gần như chạm vào trán Dung Phi, “Nếu nói lần đó tôi mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi phòng tập thể hình để gặp Perini làm cậu có ấn tượng xấu với tôi thì tôi thành thật xin lỗi. Mặc dù đôi khi tôi có thể độc đoán nhưng tôi chắc chắn không phải là kẻ gây phiền toái.”
Dung Phi nuốt nước miếng.
“Cho nên không cần lãng phí thời gian, đi thôi.” An Khải Văn kéo Dung Phi đứng dậy, nhân tiện nhặt túi hành lý đánh rơi trên mặt đất lên.
Dung Phi bị động mà đi theo An Khải Văn xuống cầu thang, mặc dù không thích bị đối phương dắt mũi, nhưng An Khải Văn là người làm chủ, đưa ra quyết định trong lãnh thổ của An Khải Văn, và ta cũng là huấn luyện viên của cậu, Dung Phi tự giác không nói gì cả.
Căn biệt thự này có tầng hầm rộng khoảng 40 đến 50 mét vuông. Không giống như phòng tập nhảy, sàn của tầng hầm này được lát hoàn toàn bằng gạch phản quang, thậm chí còn có sân khấu chữ T nhô cao ở trung tâm.
Bốn bức tường của tầng hầm được bao phủ bởi những tấm gương thủy tinh, điều này có nghĩa là dù đi đến đâu, Dung Phi cũng có thể nhìn thấy tư thế của chính mình trong gương.
“Đừng căng thẳng, chỉ có tôi ở đây thôi.” An Khải Văn ra hiệu cho Dung Phi đứng trên sân khấu chữ T, nhưng chính anh ta lại nhìn Dung Phi từ dưới sân khấu chữ T.
Bị An Khải Văn nhìn như vậy, Dung Phi lo lắng tới cứng người tại chỗ. Cậu vốn cho rằng mình không phải là loại người sợ sân khấu, nhưng bây giờ không có khán giả nào ở dưới sân khấu thế mà lại lo lắng như vậy, thật là buồn cười.
“Thật ra sàn catwalk không phức tạp và bí ẩn như cậu nghĩ. Trong một nghìn cá nhân thì có hàng nghìn Hamlet [4]. Cùng một phong cách thời trang sẽ có hiệu quả khác nhau đối với cậu và tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là ảnh hưởng đến tôi sẽ tốt hơn khi đối với cậu. An Khải Văn mỉm cười cầm lấy điều khiển từ xa. Tấm màn trắng trên bức tường phía sau Dung Phi từ từ hạ xuống, trên tấm màn là một màn trình diễn thời trang đầy màu sắc đang nhảy múa.
“Đây là buổi trình diễn thời trang của Master Milder tại Tuần lễ thời trang New York vào năm ngoái. Chuỗi thời trang này có tên là ‘Wilderness’, và người mẫu cuối cùng của nó là Red Campbell.” An Khải Văn chỉ vào màn hình, “Thành thật mà nói, tôi luôn không quá đánh giá cao phong cách của anh ta, nó quá hoang dã. Phong cách catwalk của anh ta nổi bật hơn cả thời trang. Tôi luôn nghĩ rằng anh ta sẽ không bao giờ biểu diễn xa hơn trên sân khấu chữ T, nhưng ‘Wilderness’ cùng với khí chất hoang dã của anh ta lại được kết hợp với nhau một cách hoàn hảo ”.
Dung Phi quay người lại, phong thái ngông cuồng, hoang dã của người đàn ông trước mặt tựa như có thứ gì đó sắp bay ra khỏi bộ quần áo giam cầm anh ta.
“Cũng là series ‘Wildness’, nhưng lại được Andrew Dede đến từ Anh Quốc thể hiện hơi khác một chút. Nếu Red Campbell là cơn gió ngang ngược thì Andrew Dede là hoàng hôn trên vùng hoang dã, tĩnh lặng và trống trải. Cái này giống như diễn xuất, còn phải xem cậu dự định diễn giải bộ trang phục này như thế nào.” An Khải Văn chống tay lên mép sàn chữ T nhảy lên, đi đến bên cạnh Dung Phi, ngồi xuống đất. Anh vỗ nhẹ vào bên người cậu, ra hiệu cho Dung Phi cùng ngồi xuống.
“Cậu có muốn uống cà phê và ăn vặt chút không?” An Khải Văn mỉm cười, ánh sáng trên màn hình lướt qua một bên mặt anh ta, phập phồng, đột nhiên trông anh ta không còn phóng túng như trước nữa.
“Tôi có thể ăn chút đồ ăn nhẹ được không?” Dung Phi chớp mắt. An Khải Văn thật là đang muốn huấn luyện mình sao?
Phản ứng của Dung Phi khiến An Khai Văn ngửa đầu ra sau cười lớn: “Vì sao cậu lại không thể ăn vặt? Lấy vóc dáng của người mẫu nam mà nói, cậu khá gầy, chỉ sợ không giữ nổi quần áo của mình.”! Hơn nữa ở đây tôi chỉ có cà phê không đường tinh chế [5] và bánh quy bột yến mạch không đường, cậu có muốn ăn một ít không?
“Bánh quy bột yến mạch không đường?” Trên đời này còn có loại bánh như vậy à.
“Cũng giống như người mẫu nữ, người mẫu nam cũng cần kiểm soát lượng calo nạp vào cơ thể.” An Khải Văn vỗ vai Dung Phi, “Cậu nhìn xem này. Lát nữa tôi có việc phải xuất cảnh, tôi sẽ đi lấy một ít đồ ăn nhẹ.”
Chẳng mấy chốc, trên màn hình lại xuất hiện hình dáng của An Khải Văn. Là một người phương Đông, anh ta có thể có được chỗ đứng vững chắc trong thế giới thời trang do người mẫu u Mỹ thống trị, xưng bá và hơn nữa còn rất được yêu mến. Dung Phi nhìn thấy khí chất không tầm thương ở An Khải Văn. Tính khí hay thay đổi của anh ta trên sân khấu chữ T hoàn toàn khác với cảm giác mà Dung Phi có khi tiếp xúc với anh ta vài lần trước. Với tư cách là một người mẫu, An Khải Văn có khả năng tương tích mạnh mẽ.
Ngay khi An Khải Văn biến mất ở cuối sàn chữ T, người mẫu tiếp theo xuất hiện, Dung Phi sững sờ ngay tại chỗ.[1] MSN
MSN (viết tắt từ tên tiếng Anh The Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95. Số lượng dịch vụ được cung cấp thay đổi rất nhiều so với khi mới được phát hành.
Dịch vụ email trên nền web Hotmail là một trong những sản phẩm đầu tiên (vào ngày 7 tháng 5 năm 2007 nó được thay thế bởi Windows Live Hotmail), tiếp theo là dịch vụ nhắn tin nhanh MSN Messenger, mới đây được thay thế bởi Windows Live Messenger. Theo trang Alexa.com, MSN.com hiện xếp thứ mười tám về các trang web được truy cập nhiều nhất.
[2] Pas de deux
Pas de deux là điệu vũ của Cô tiên Kẹo cứng và Hoàng tử Coqueluche trong vở ballet Kẹp hạt dẻ.
Kẹp hạt dẻ (The Nutcracker) là vở ballet do Marius Petipa và Lev Ivanov dàn dựng, với phần âm nhạc của Pyotr Ilyich Tchaikovsky.
Vở kịch được chuyển thể từ truyện Kẹp hạt dẻ và Vua Chuột (The Nutcracker and the Mouse King) của nhà văn Đức E.T.A. Hoffmann, sáng tác năm 1816. Vở kịch được công chiếu tại Nhà hát Mariinsky ở St Petersburg vào Chủ Nhật 18/12/1892.
Lúc đầu, toàn bộ vở kịch không thu hút được sự chú ý của công chúng. Tuy nhiên, tổ khúc dành riêng cho hòa nhạc mà Tchaikovsky lựa chọn ra từ vở ballet này lại ngay lập tức được khán giả đón nhận nhiệt liệt, và liên tục được yêu cầu trình diễn lại (encore) trong buổi công diễn tổ khúc vào tháng 3/1892. Có người cho rằng, tổ khúc của Tchaikovsky chính là thứ làm nên linh hồn của Kẹp hạt dẻ.
Mãi đến sau này, tới khi phiên bản của George Balanchine thành công ở New York vào năm 1955, vở ballet mới được chú ý. Cho đến hiện tại, thống kê cho thấy, 40% thu nhập hàng năm của các công ty biểu diễn nghệ thuật tại Mỹ tới từ vở ballet Kẹp hạt dẻ.
Vở kịch có 2 màn. Mỗi màn có 2 cảnh. Pas de deux nằm ở màn 2, cảnh 1, trước Điệu vũ của cô tiên Kẹo Cứng.
Một phân cảnh trong vở kịch kẹp hạt dẻ
[3] ngưỡng vọng
Hướng đến với lòng trông đợi hay cảm phục. Ngưỡng vọng tương lai. Ngưỡng vọng tài năng. Tra cứu theo cuốn Đại Từ điển Tiếng Việt
[4] Hamlet
Hamlet (/ˈhæmlɪt/, tên đầy đủ là The Tragedy of Hamlet, Prince of Denmark) là vở bi – hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch người Anh William Shakespeare, có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Cốt truyện của tác phẩm có nguồn gốc từ thể loại Saga (truyện dân gian) thời đại Trung cổ. Trên sân khấu Anh thời Phục Hưng đã từng diễn nhiều vở kịch cùng tên của nhiều tác giả. Người ta cho rằng Shakespeare sáng tác Hamlet có thể dựa trên Bi kịch lịch sử của François Belleforest hoặc trên vở kịch nay đã bị thất lạc Hamlet của Thomas Kyd (1558-1594), một vở kịch được gọi tên là Ur-Hamlet với ý nghĩa là vở “Hamlet nguyên bản”.
[5] cà phê không đường tinh chế
Đây là tên gọi khác chính là cà phê 1in1. Được chế biến từ những hạt cà phê nguyên chất. Kết hợp với công thức rang vừa và trích ly độc đáo. Mang đến một hương vị cà phê tự nhiên, đắng nhẹ. Nhưng lại để lại vị ngọt nhẹ rất kích thích người uống.
Cà phê đen, đặc biệt là loại không đường, đã được nhiều nghiên cứu chứng minh có khả năng thúc đẩy quá trình đốt cháy calo trong cơ thể. Điều này làm cho cơ thể sử dụng chất béo dự trữ như là một nguồn năng lượng trong suốt quá trình tập luyện, từ đó giúp tiến trình giảm cân của bạn hiệu quả hơn. Đồng thời, cà phê đen cũng giúp kiểm soát cảm giác thèm ăn, dẫn đến việc tiêu thụ ít calo hơn trong ngày.
Cà phê không đường được xay nhuyễn thủ công
Tại sao điện thoại lại tắt máy vậy?
Lúc này Dung Phi mới nhớ ra mình đã tắt điện thoại di động để tránh bị phóng viên chất vấn.
Cậu nhanh chóng khởi động điện thoại, gọi lại cho Tô Trăn.
“Có vẻ như em đã tiếp thu kiến nghị của anh và đồng ý với Perini?” Giọng nói của Tô Trăn đầy vẻ tươi cười.
“Ừm… Em chỉ tham gia trình diễn catwalk tại các buổi ở Paris, Milan và London.” Dung Phi có chút ngại ngùng, “Ông Perini cũng đưa ra điều kiện, yêu cầu em phải tham gia một tháng huấn luyện khép kín, huấn luyện viên còn là An Khải Văn”
“Đó không phải là điều tốt sao? Tại sao khi nghe thấy giọng nói của em, anh lại cảm thấy em có chút sợ hãi An Khải Văn?” Tô Trăn không cần nhìn đến vẻ mặt của Dung Phi liền một phát nói trúng tâm tư của cậu.
“Sao anh lại biết? Tên đó thích ép buộc người khác! Em đã phát sốt lên bởi vì tên đó!”
“Ồ, em vẫn còn ghi thù cái tên đó chỉ vì tên gia hỏa kia đem em chỉ quấn một chiếc khăn tắm lôi ra ngoài và làm mất hết mặt mũi à?”
“Cũng không chỉ có vậy…” Dung Phi dừng lại một chút, nhìn vào hình ảnh hoàn hảo An Khải Văn bị đóng băng trên màn hình máy tính, “Sân khấu chữ T là lãnh địa của anh ta, anh ta là vị vua không ngai ở đó. Đó là loại khí chất vương giả. Emi sẽ bị anh ta đè nén đến mức không thể ngẩng đầu lên được…”
Phép ẩn dụ cường điệu của Dung Phi khiến cho Tô Trăn bật cười.
“Mấy năm trước, anh cũng đã từng đi catwalk. Khi ấy, xung quanh anh đều là những người mẫu nổi tiếng Âu Mỹ. Mỗi người đều có một nét riêng, ngoại hình cũng sắc sảo và góc cạnh rõ ràng. So với bọn họ, anh không thể tìm thấy vị trí của riêng mình. Mỗi bước đi, anh đều thấp thỏm lo âu. Nhưng em có biết điều đó buồn cười như thế nào không? Chính là những nhà báo của giới thời trang đã viết là anh có “sức quyến rũ rất bí ẩn từ phương Đông”. Thật là buồn cười!
Dung Phi cũng ngốc nghếch cười theo, nói: “Hóa ra cũng có lúc anh lo lắng vì không tìm được chính mình nha.”
“Tất nhiên là có rồi. Sàn catwalk không phải là một cuộc thi, và cũng không cần phải phân chia lãnh địa của người này với người khác.”
“Vậy… đối với anh, sàn catwalk trông như thế nào?”
“Trên thực tế, việc đi biểu diễn trên sàn catwalk cũng giống như một vũ công đang nhảy một điệu pas de deux[2]. Em và An Khải ăn phải phối hợp với nhau để đạt được hiệu quả hài hòa và hoàn hảo nhất. Ý tưởng thiết kế của “Ngày và Đêm” là ban ngày cùng đêm tối gắn bó với nhau nhưng khi gặp nhau thì chỉ có thể vào lúc bình minh cùng hoàng hôn, làm thế nào để thể hiện sự gắn kết này trên sàn catwalk là điều mà em và An Khải Văn phải cùng nhau khám phá ra nó.
An Khải Văn là một người triển lãm trang phục hoàn hảo và mọi động tác mà cậu ta thực hiện cũng không được thiết kế quá đặc biệt. Tất cả phụ thuộc vào cảm giác của chính cậu ta. Một ngày nào đó, em sẽ có cảm giác này, và em sẽ có thể tìm ra trực giác để điều khiển mọi nhân vật.
Nhưng cậu ta rất mạnh mẽ, vì vậy đừng để cậu ta chi phối, điều khiển em rồi đánh mất chính mình. Em phải tin vào chính mình, Dung Phi cũng là một sự tồn tại độc nhất vô nhị.
Dung Phi nhắm mắt lại, cậu là độc nhất sao? Trên thực tế, đây không phải là điều mà cậu luôn theo đuổi trong sự nghiệp diễn viên sao?
“Em có thể nói cho anh biết nơi đào tạo không?”
“Trong nước.”
“Ừ, nếu có chuyện gì thì em có thể gọi cho anh.”
“Tô Trăn…” Dung Phi gãi đầu, “Sao anh lại đối với em tốt như vậy?”
Thoáng chốc, đầu điện thoại bên kia không có tiếng trả lời, tại nên một khoảng trống im lặng.
Dung Phi cảm thấy bản thân mình ngu ngốc, Tô Trăn đối với cậu tốt như vậy, vì sao còn đi hỏi? Nhưng kỳ thực, câu hỏi mà Dung Phi thực sự muốn hỏi trong lòng chính là: Rốt cuộc tất cả những điều tốt mà anh ấy đang làm là cho ai?
Nhưng đối với một người đàn ông trưởng thành thế mà lại đa cảm và rối rắm với một vấn đề không đâu như một cô gái nhỏ, Dung Phi lại cảm thấy chính mình thật buồn cười.
Đã hơn mười giây trôi qua, Dung Phi vẫn không nghe thấy được bất cứ thanh âm nào của Tô Trăn. Chẳng lẽ Tô Trăn tức giận sao?
Kỳ thật, vấn đề này cũng không có gì ghê gớm cả, Tô Trăn căn bản không cần tức giận. Nếu anh ấy thực sự tức giận thì xin hãy cúp máy… Tại sao lâu rồi anh ấy lại không trả lời?
“Tô Trăn, anh còn ở đó không?” Dung Phi mở miệng hỏi.
“Ừm…” Giọng Tô Trăn vẫn như thường lệ, “Anh vẫn đang suy nghĩ về câu hỏi của em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy anh đã nghĩ ra câu trả lời chưa?”
“Không, chính là bởi vì không tìm được đáp án nên suýt nữa đã ngủ quên.”
“Phụt……” Dung Phi bật cười, nói: “Muộn rồi, chúc anh ngủ ngon nhé. Trong mơ, anh có thể từ từ suy nghĩ.”
“OK, chúc ngủ ngon. “
Điện thoại đã cúp, Tô Trăn đang ngồi trước quầy bar trong căn hộ của mình, trước mặt là một cốc nước với niềm đam mê cháy bỏng.
Lúc đặt điện thoại xuống, Tô Trăn ôm đầu cười nhẹ: “Đồ ngốc.”
Cứ như vậy, Dung Phi và Perini đã ký hợp đồng tham gia biểu diễn catwalk “Ngày và Đêm” một cách kín đáo. Khi Vệ Tử Hành thay mặt Dung Phi xác nhận việc ký hợp đồng với giới truyền thông, Dung Phi đã tham gia huấn luyện.
Ngày hôm đó, Dung Phi mặc quần rộng thùng thình và áo phông lái xe đến địa điểm đã hẹn với An Khải Văn. Đó là một biệt thự ở ngoại ô. Nó mang phong cách Âu Mỹ và tập trung đầy đủ những họa tiết đẹp mắt.
Khi đi đến trước cánh cổng sắt giăng đầy hoa hồng leo, Dung Phi gọi điện thoại cho An Khải Văn xác nhận địa chỉ: “Này, anh đang ở đâu? Tôi tới cửa rồi nhưng không thấy anh đâu cả.”
Đúng lúc này, cánh cửa sắt từ từ mở ra, An Khải Văn đứng dựa vào cửa, trên môi nở nụ cười có chút kiêu ngạo như thường ngày.
Dung Phi đỗ xe, đi về phía trước, “Này! Đây là nơi nào? Giống như lâu đài châu Âu trên TV vậy.”
“Đây là nhà tôi.”
“A?”
“Sao vậy, cậu cho rằng dựa vào năng lực của ta thì không mua nổi nó sao?” An Khải Văn hất cằm, “Đừng sốc thế chứ, vào đi.”
Vừa vào trong đại sảnh, Dung Phi đã cảm nhận được hơi thở thời thượng đang hướng về phía mình chào đón, tuy không sắc sảo nhưng cũng không thể che giấu được vẻ sang trọng của nó. Trên bức tường đối diện với cửa là một tấm Poster khổng lồ. Đó là cận cảnh An Khải Văn trên sàn catwalk. Anh ấy cầm cổ áo dựng đứng bằng cả hai tay, vẻ mặt thờ ơ,đôi mắt nhìn xâu xa tạo thành một góc hài hòa với gấu áo, spotlight chiếm mọi ánh đèn flash trong chương trình.
“Chính tôi cũng đang đứng ở đây, nhưng cậu lại đi nhìn vào tấm Poster.” An Khải Văn cười khúc khích. Hôm nay anh ta trông đặc biệt giản dị. Mái tóc dài quá nửa đầu được buộc lại trên đầu, vài sợi rơi ra khỏi tai để tạo thêm cảm giác nhịp nhàng, tỉ mỉ được phá bỏ, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt của anh trở nên lập thể hơn. Trên chiếc áo len màu xám nhạt có vài sợi bạc, giống như những suy nghĩ đang nhảy nhót. Chiếc quần jean xanh nhạt cũng khiến đôi chân vốn đã thon thả của anh ta trông khá gợi cảm.
“Ai muốn nó lớn như vậy đâu?” Dung Phi có chút lo lắng, cậu không biết An Khải Văn sẽ dùng phương pháp gì huấn luyện mình, nói không chừng có thể giống như huấn luyện viên bóng đá vừa thổi còi vừa lớn tiếng trách mắng Dung Phi vì lưng của cậu không thẳng, tại sao bước đi không đồng nhịp, tại sao biểu cảm lại cứng đờ, v.v…
An Khai Văn đút hai tay vào túi, đi tới trước mặt Dung Phi, khẽ cau mày: “Cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không… không có gì cả…” Dung Phi vô thức lùi lại phía sau nửa bước.
“Tôi không ăn cậu.” An Khải Văn nhếch lên khóe miệng, “Mà cậu nhìn trông cũng không được ngon lắm.”
“Bởi vì anh là người có thanh danh hiển hách, còn tôi chỉ là tay mơ, tôi thần phục dưới ánh sáng của anh.” Dung Phi nói một câu nói đùa cũng không mấy hài hước.
“Cậu chán ghét tôi phải không?” An Khải Văn lại tiến lên một bước, Dung Phi lại lùi về phía sau, đập mạnh vào bàn trà mà ngồi xuống.
Dung Phi ngẩng đầu lên, vẻ mặt An Khai Văn tuy là nói đùa nhưng lại đẹp trai, phong cách hoàn toàn khác với Tô Trăn. Nhưng dù là ai thì Dung Phi cũng phải ngưỡng vọng[3].
“Tôi không đáng sợ như cậu nghĩ đâu.” An Khải Văn cúi đầu, trán của anh ta gần như chạm vào trán Dung Phi, “Nếu nói lần đó tôi mạnh mẽ kéo cậu ra khỏi phòng tập thể hình để gặp Perini làm cậu có ấn tượng xấu với tôi thì tôi thành thật xin lỗi. Mặc dù đôi khi tôi có thể độc đoán nhưng tôi chắc chắn không phải là kẻ gây phiền toái.”
Dung Phi nuốt nước miếng.
“Cho nên không cần lãng phí thời gian, đi thôi.” An Khải Văn kéo Dung Phi đứng dậy, nhân tiện nhặt túi hành lý đánh rơi trên mặt đất lên.
Dung Phi bị động mà đi theo An Khải Văn xuống cầu thang, mặc dù không thích bị đối phương dắt mũi, nhưng An Khải Văn là người làm chủ, đưa ra quyết định trong lãnh thổ của An Khải Văn, và ta cũng là huấn luyện viên của cậu, Dung Phi tự giác không nói gì cả.
Căn biệt thự này có tầng hầm rộng khoảng 40 đến 50 mét vuông. Không giống như phòng tập nhảy, sàn của tầng hầm này được lát hoàn toàn bằng gạch phản quang, thậm chí còn có sân khấu chữ T nhô cao ở trung tâm.
Bốn bức tường của tầng hầm được bao phủ bởi những tấm gương thủy tinh, điều này có nghĩa là dù đi đến đâu, Dung Phi cũng có thể nhìn thấy tư thế của chính mình trong gương.
“Đừng căng thẳng, chỉ có tôi ở đây thôi.” An Khải Văn ra hiệu cho Dung Phi đứng trên sân khấu chữ T, nhưng chính anh ta lại nhìn Dung Phi từ dưới sân khấu chữ T.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị An Khải Văn nhìn như vậy, Dung Phi lo lắng tới cứng người tại chỗ. Cậu vốn cho rằng mình không phải là loại người sợ sân khấu, nhưng bây giờ không có khán giả nào ở dưới sân khấu thế mà lại lo lắng như vậy, thật là buồn cười.
“Thật ra sàn catwalk không phức tạp và bí ẩn như cậu nghĩ. Trong một nghìn cá nhân thì có hàng nghìn Hamlet [4]. Cùng một phong cách thời trang sẽ có hiệu quả khác nhau đối với cậu và tôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là ảnh hưởng đến tôi sẽ tốt hơn khi đối với cậu. An Khải Văn mỉm cười cầm lấy điều khiển từ xa. Tấm màn trắng trên bức tường phía sau Dung Phi từ từ hạ xuống, trên tấm màn là một màn trình diễn thời trang đầy màu sắc đang nhảy múa.
“Đây là buổi trình diễn thời trang của Master Milder tại Tuần lễ thời trang New York vào năm ngoái. Chuỗi thời trang này có tên là ‘Wilderness’, và người mẫu cuối cùng của nó là Red Campbell.” An Khải Văn chỉ vào màn hình, “Thành thật mà nói, tôi luôn không quá đánh giá cao phong cách của anh ta, nó quá hoang dã. Phong cách catwalk của anh ta nổi bật hơn cả thời trang. Tôi luôn nghĩ rằng anh ta sẽ không bao giờ biểu diễn xa hơn trên sân khấu chữ T, nhưng ‘Wilderness’ cùng với khí chất hoang dã của anh ta lại được kết hợp với nhau một cách hoàn hảo ”.
Dung Phi quay người lại, phong thái ngông cuồng, hoang dã của người đàn ông trước mặt tựa như có thứ gì đó sắp bay ra khỏi bộ quần áo giam cầm anh ta.
“Cũng là series ‘Wildness’, nhưng lại được Andrew Dede đến từ Anh Quốc thể hiện hơi khác một chút. Nếu Red Campbell là cơn gió ngang ngược thì Andrew Dede là hoàng hôn trên vùng hoang dã, tĩnh lặng và trống trải. Cái này giống như diễn xuất, còn phải xem cậu dự định diễn giải bộ trang phục này như thế nào.” An Khải Văn chống tay lên mép sàn chữ T nhảy lên, đi đến bên cạnh Dung Phi, ngồi xuống đất. Anh vỗ nhẹ vào bên người cậu, ra hiệu cho Dung Phi cùng ngồi xuống.
“Cậu có muốn uống cà phê và ăn vặt chút không?” An Khải Văn mỉm cười, ánh sáng trên màn hình lướt qua một bên mặt anh ta, phập phồng, đột nhiên trông anh ta không còn phóng túng như trước nữa.
“Tôi có thể ăn chút đồ ăn nhẹ được không?” Dung Phi chớp mắt. An Khải Văn thật là đang muốn huấn luyện mình sao?
Phản ứng của Dung Phi khiến An Khai Văn ngửa đầu ra sau cười lớn: “Vì sao cậu lại không thể ăn vặt? Lấy vóc dáng của người mẫu nam mà nói, cậu khá gầy, chỉ sợ không giữ nổi quần áo của mình.”! Hơn nữa ở đây tôi chỉ có cà phê không đường tinh chế [5] và bánh quy bột yến mạch không đường, cậu có muốn ăn một ít không?
“Bánh quy bột yến mạch không đường?” Trên đời này còn có loại bánh như vậy à.
“Cũng giống như người mẫu nữ, người mẫu nam cũng cần kiểm soát lượng calo nạp vào cơ thể.” An Khải Văn vỗ vai Dung Phi, “Cậu nhìn xem này. Lát nữa tôi có việc phải xuất cảnh, tôi sẽ đi lấy một ít đồ ăn nhẹ.”
Chẳng mấy chốc, trên màn hình lại xuất hiện hình dáng của An Khải Văn. Là một người phương Đông, anh ta có thể có được chỗ đứng vững chắc trong thế giới thời trang do người mẫu u Mỹ thống trị, xưng bá và hơn nữa còn rất được yêu mến. Dung Phi nhìn thấy khí chất không tầm thương ở An Khải Văn. Tính khí hay thay đổi của anh ta trên sân khấu chữ T hoàn toàn khác với cảm giác mà Dung Phi có khi tiếp xúc với anh ta vài lần trước. Với tư cách là một người mẫu, An Khải Văn có khả năng tương tích mạnh mẽ.
Ngay khi An Khải Văn biến mất ở cuối sàn chữ T, người mẫu tiếp theo xuất hiện, Dung Phi sững sờ ngay tại chỗ.[1] MSN
MSN (viết tắt từ tên tiếng Anh The Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24 tháng 8 năm 1995, ra đời cùng lúc với phiên bản Windows 95. Số lượng dịch vụ được cung cấp thay đổi rất nhiều so với khi mới được phát hành.
Dịch vụ email trên nền web Hotmail là một trong những sản phẩm đầu tiên (vào ngày 7 tháng 5 năm 2007 nó được thay thế bởi Windows Live Hotmail), tiếp theo là dịch vụ nhắn tin nhanh MSN Messenger, mới đây được thay thế bởi Windows Live Messenger. Theo trang Alexa.com, MSN.com hiện xếp thứ mười tám về các trang web được truy cập nhiều nhất.
[2] Pas de deux
Pas de deux là điệu vũ của Cô tiên Kẹo cứng và Hoàng tử Coqueluche trong vở ballet Kẹp hạt dẻ.
Kẹp hạt dẻ (The Nutcracker) là vở ballet do Marius Petipa và Lev Ivanov dàn dựng, với phần âm nhạc của Pyotr Ilyich Tchaikovsky.
Vở kịch được chuyển thể từ truyện Kẹp hạt dẻ và Vua Chuột (The Nutcracker and the Mouse King) của nhà văn Đức E.T.A. Hoffmann, sáng tác năm 1816. Vở kịch được công chiếu tại Nhà hát Mariinsky ở St Petersburg vào Chủ Nhật 18/12/1892.
Lúc đầu, toàn bộ vở kịch không thu hút được sự chú ý của công chúng. Tuy nhiên, tổ khúc dành riêng cho hòa nhạc mà Tchaikovsky lựa chọn ra từ vở ballet này lại ngay lập tức được khán giả đón nhận nhiệt liệt, và liên tục được yêu cầu trình diễn lại (encore) trong buổi công diễn tổ khúc vào tháng 3/1892. Có người cho rằng, tổ khúc của Tchaikovsky chính là thứ làm nên linh hồn của Kẹp hạt dẻ.
Mãi đến sau này, tới khi phiên bản của George Balanchine thành công ở New York vào năm 1955, vở ballet mới được chú ý. Cho đến hiện tại, thống kê cho thấy, 40% thu nhập hàng năm của các công ty biểu diễn nghệ thuật tại Mỹ tới từ vở ballet Kẹp hạt dẻ.
Vở kịch có 2 màn. Mỗi màn có 2 cảnh. Pas de deux nằm ở màn 2, cảnh 1, trước Điệu vũ của cô tiên Kẹo Cứng.
Một phân cảnh trong vở kịch kẹp hạt dẻ
[3] ngưỡng vọng
Hướng đến với lòng trông đợi hay cảm phục. Ngưỡng vọng tương lai. Ngưỡng vọng tài năng. Tra cứu theo cuốn Đại Từ điển Tiếng Việt
[4] Hamlet
Hamlet (/ˈhæmlɪt/, tên đầy đủ là The Tragedy of Hamlet, Prince of Denmark) là vở bi – hài kịch của nhà văn, nhà soạn kịch người Anh William Shakespeare, có lẽ được sáng tác vào năm 1601. Cốt truyện của tác phẩm có nguồn gốc từ thể loại Saga (truyện dân gian) thời đại Trung cổ. Trên sân khấu Anh thời Phục Hưng đã từng diễn nhiều vở kịch cùng tên của nhiều tác giả. Người ta cho rằng Shakespeare sáng tác Hamlet có thể dựa trên Bi kịch lịch sử của François Belleforest hoặc trên vở kịch nay đã bị thất lạc Hamlet của Thomas Kyd (1558-1594), một vở kịch được gọi tên là Ur-Hamlet với ý nghĩa là vở “Hamlet nguyên bản”.
[5] cà phê không đường tinh chế
Đây là tên gọi khác chính là cà phê 1in1. Được chế biến từ những hạt cà phê nguyên chất. Kết hợp với công thức rang vừa và trích ly độc đáo. Mang đến một hương vị cà phê tự nhiên, đắng nhẹ. Nhưng lại để lại vị ngọt nhẹ rất kích thích người uống.
Cà phê đen, đặc biệt là loại không đường, đã được nhiều nghiên cứu chứng minh có khả năng thúc đẩy quá trình đốt cháy calo trong cơ thể. Điều này làm cho cơ thể sử dụng chất béo dự trữ như là một nguồn năng lượng trong suốt quá trình tập luyện, từ đó giúp tiến trình giảm cân của bạn hiệu quả hơn. Đồng thời, cà phê đen cũng giúp kiểm soát cảm giác thèm ăn, dẫn đến việc tiêu thụ ít calo hơn trong ngày.
Cà phê không đường được xay nhuyễn thủ công
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro