Ngươi cút ngay...
Tiêu Đường Đông Qua
2024-11-19 02:57:07
“An Khải Văn…” Dung Phi cau mày, “Thành thật xin lỗi, tôi biết… anh đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội chỉ vì cứu tôi…”
Mày thật là một con lợn, hắn chẳng buồn phiền vì mất cơ hội gì cả, mà hắn ta đã để cho tên đạo đức giả Tô Trăn có cơ hội nhúng tay vào chuyện của mày!
Bỗng nhiên có người hét lớn trong đầu cậu.
Cả người Dung Phi giật mình, nhìn mọi nơi xung quanh, làm sao có thể, trong phòng riêng này chỉ có mình cậu và An Khải Văn thôi mà!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Là ảo giác sao?
Dung Phi rút tay của mình ra, dùng sức ấn vào trán: “Khải Văn.. Tôi nghĩ chúng ta không nên uống nhiều như vậy… Đầu óc tôi có chút không còn tỉnh táo nữa…”
An Khải Văn từ từ ngẩng đầu lên, mày nhíu lại, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu, “Người không tỉnh táo từ đầu đến cuối là tôi… chứ không phải là cậu…
“Khải Văn?” Hôm nay, ngay từ khi bắt đầu ở studio thì An Khải Văn có vẻ hơi khác thường.
“Người cậu thích chính là Tô Trăn… phải không? Anh ra đã hôn cậu, phải không?” An Khải Văn nâng ly rượu lên môi, như thể chỉ cần Dung Phi gật đầu, anh ta sẽ uống cạn nó.
Tên đạo đức giả đó đã hôn mày không dưới một trăm lần, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra như một người anh trai tốt luôn quan tâm, chăm sóc mày!
Tiếng nói trong đầu khiến Dung Phi sững sờ một chút, mà sự do dự trong khoảnh khắc này đối với An Khải Văn xem ra chính là sự đồng ý, cam chịu.
“Anh ta ôm cậu sao?” An Khải Văn nhìn thẳng vào mắt của Dung Phi, ánh mắt như muốn xuyên thủng cậu.
Dung Phi mở miệng thở dốc định nói, nhưng lại không thể nói ra lời nào. Cậu không phải người giỏi nói dối, huống chi An Khải Văn đối với cậu vừa là thầy vừa là bạn.
Mẹ kiếp! Rồi một ngày nào đó, tao sẽ đích thân giết thằng đó!
Giọng nói trong đầu lại khiến Dung Phi chấn động.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu luôn có cảm giác như có ai đó đang nói chuyện trong đầu cậu?
Dung Phi đột nhiên cảm thấy một chút kinh sợ, bàng hoàng.
Là do bản thân mình suy nhược thần kinh, hay là…
“Ha… Tôi nói nè, chỉ cần Tô Trăn có cơ hội, gã ta sẽ không tiếc công sức ăn cậu đến sạch sẽ…” An Khải Văn ngẩng đầu hít một hơi, “Nếu như tôi đi cùng cậu suốt chặng đường cho đến điểm cuối cùng, mọi chuyện có thể sẽ khác đi chứ?”
“Khải Văn?” Dung Phi dù có ngốc nghếch đến đâu, giờ đây cũng đã hiểu được rốt cuộc là gì đã khiến An Khải Văn trở nên khác thường như vậy.
Khi An Khải Văn đưa tay với lấy ly rượu cuối cùng, Dung Phi đã nhanh tay di chuyển nó đi trước.
“Anh không thể uống nữa đâu.” Dung Phi nhíu mày nói rất nghiêm túc, “Chúng ta đến đây để trò chuyện, chứ không phải để say xỉn.”
An Khải Văn không nói gì, cười quay mặt đi. Lần đầu tiên, Dung Phi nhìn thấy một chút bất lực trên gương mặt anh ta.
Vừa kéo mở túi hành lý, An Khải Văn ném một túi giấy trước mặt Dung Phi.
Mở ra xem đi.
Sau đó, An Khải Văn chống đầu, nhức nhói, nhìn nghiêng về phía sườn mặt Dung Phi với ánh mắt mơ hồ.
“Đây là cái gì?” Dung Phi mở túi giấy, mới phát hiện ra bên trong toàn là ảnh chụp cậu và An Khải Văn đang trình diễn thời trang. An Khải Văn như người dẫn dắt Dung Phi, tự tin và kiêu hãnh, nhưng không hề che khuất đi chút ánh sáng nào thuộc về Dung Phi. Mỗi bức ảnh đều được lựa chọn góc chụp rất tốt, như những thước phim tĩnh lặng. Dung Phi chưa bao giờ biết mình có thể đẹp đến vậy. Phong thái mê hoặc lòng người này không chỉ thuộc về Tô Trăn hay An Khải Văn.
“Cậu thật quyến rũ… Dung Phi.” An Khải Văn liền sắp ngã quỵ.
Dung Phi nghiêng người định đỡ anh ta, không ngờ đối phương lại thuận thế hôn lên môi cậu, đầu lưỡi lạnh lẽo mang theo nhiệt độ nóng rực quét qua kẽ môi cậu, Dung Phi lập tức lùi lại, An Khải Văn đưa tay chống lên bàn để giữ thăng bằng, nếu không chắc chắn sẽ ngã rất đau.
“An Khải Văn!” Dung Phi đấm vào mặt đối phương, túm lấy cổ áo An Khải Văn, xách lên hỏi: “Bây giờ anh đã tỉnh rượu chưa?”
“Haha… ha…” An Khải Văn gõ nhẹ ngón tay vào nắm đấm của Dung Phi, ra hiệu cho đối phương thả mình ra, “Tại sao phải tỉnh? Hiện thực rất tàn nhẫn…”
Dung Phi đẩy người kia ra, cầm lấy bức ảnh trên bàn, “Tôi sẽ bảo người đưa anh về khách sạn. Chờ khi nào anh thật sự tỉnh táo, chúng ta sẽ lại cùng gặp mặt nói chuyện.”
Nói xong, Dung Phi liền quay người rời đi.
Tại sao lại như vậy? Tại sao An Khải Văn lại có thể sản sinh tình cảm như vậy đối với chính mình?
Anh ta là một người kiêu ngạo đến vậy, có lẽ tất cả chỉ là ảo giác, đợi đến khi anh ta bình tĩnh lại, có lẽ sẽ hối hận về những cảm xúc vớ vẩn này đối với bản thân mình.
Dung Phi tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng không ngờ giọng nói trong đầu lại vang lên một lần nữa.
Nếu nói việc An Khải Văn hôn mày là điều vớ vẩn thì việc Tô Trăn hôn mày lại là điều mơ ước?
Mày thật là rẻ tiền!
Dung Phi dừng lại, vừa rồi là ai?
Liệu trong đầu cậu thực sự còn có một người khác tồn tại…
Chắc chắn đây không phải là do suy nhược thần kinh hay tâm thần phân liệt, mà là bởi vì… Dung Thiếu.
Trái tim Dung Phi bỗng chốc thắt lại, cậu nắm chặt tay vịn, chậm rãi bước xuống cầu thang. Đầu óc trống rỗng, bàng hoàng không biết phải làm gì.
Ngay lúc đó, tiếng kêu thất thanh của phụ nữ vang lên từ phía sau.
“Dũng Phi!”
Ngay sau đó là âm thanh giày cao gót chạm vào sàn đá hoa cương lạnh lẽo.
Vừa quay đầu lại, một cái tát giòn giã giáng xuống mặt Dung Phi, lỗ tai ong ong vang lên tiếng ù ù, cảm giác nóng rát đau đớn. Cái tát ấy kéo Dung Phi từ hư không trở về thực tại.
“Lâm Vũ Vi…” Dung Phi không thể tin được mà ấn tay lên mặt mình, người phụ nữ trước mắt áo quần hơi lộn xộn, trong ánh mắt đều là hơi nước.
“Tại sao lúc nãy ngươi không thèm để ý đến ta? Ta đã gọi cho ngươi bao nhiêu cuộc gọi điện thoại rồi? Ngươi chưa bao giờ nghe máy! Tại sao? Chỉ vì ngươi là Dung Thiếu, ngươi cao sang quyền quý còn ta thì chẳng là gì cả?” Lớp make up trên mặt Lâm Vũ Vi đã lem nhem, có vẻ trước đó cô đã khóc rất nhiều.
“Mục đích của cô khi gọi điện cho tôi, cả tôi và cô đều rõ. Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục như vậy nữa, cô có thể tự lực cánh sinh, thay vì dựa vào tôi hoặc những người đàn ông khác. Có thể cô sẽ phải đấu tranh đến cùng trong vòng tròn này hoặc bị lãng quên, mất hết tiếng vỗ tay, nhưng cô có bao giờ tự hỏi mình thực sự muốn gì? Nếu là danh vọng và tiền tài, cô đã có được rồi, tại sao còn phải oán trách người khác?” Dung Phi trút hết toàn bộ sự thất vọng của mình về Lâm Vũ Vi.
“Oán trách người khác?” Lâm Vũ Vi nở một nụ cười méo mó, “Ai cũng biết mối quan hệ của ta và ngươi! ngươi không còn để ý đến ta, không thèm liếc nhìn ta thêm lần nào nữa, ta chính là người phụ nữ bị ngươi đá, là đôi giày cũ bị ngươi vứt bỏ trong mắt họ! Bây giờ ai cũng có thể đẩy ta lên giường, bọn họ cho rằng ta là người phụ nữ bị Dung thiếu chơi chán rồi, ai cũng có thể chơi!”
Sự mất kiểm soát của Lâm Vũ Vi đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Dung Phi biết rằng dù những người ở trong Golden Rose đều có một mức độ nhất định về khả năng kinh tế và địa vị xã hội, bọn họ không phải là phóng viên chuyên tung tin đồn, nhưng những gì Lâm Vũ Vi nói sẽ sớm được đăng tải trên các tạp chí lá cải.
“Lâm tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên đến nơi khác để nói chuyện, bây giờ cô không được bình tĩnh cho lắm.” Dung Phi biết lúc này Lâm Vũ Vi vừa bị người đàn ông kia làm nhục, cần được an ủi chứ không phải là giáo huấn.
Chỉ là khi ngón tay của cậu chưa chạm vào vai Lâm Vũ Vi, cô ấy đã đem cậu đẩy ra ngoài một cách mạnh mẽ.
“Đừng đụng vào ta! Ngươi chết đi!” Lực đẩy rất mạnh, Lâm Vũ Vi phải túm chặt vào tay vịn mới đứng vững được.
Tuy nhiên, Dung Phi lại ngã ngửa ra sau, trời đất quay cuồng, chỉ nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của mọi người, mọi thứ của Dung Phi tựa như bị cắt đứt một cách thô bạo.
Lâm Vũ Vi đứng chết trân tại chỗ, chỉ thấy Dung Phi ngã gục xuống bậc thang, chất lỏng đỏ tươi từ từ chảy ra từ gáy cậu, nhấn chìm hơi thở của mọi người.
“Không xong rồi! Dung Thiếu!” Nhân viên phục vụ của Golden Rose vội vàng chạy tới, ngay cả giám đốc cũng vội chạy tới mà gọi điện lo lắng.
Lâm Vũ Vi mất hết sức ngã khuỵu xuống, “Tôi… tôi không cố ý… không phải đâu…”
Đẩy Dung Thiếu xuống cầu thang, cuộc đời của Lâm Vũ Vi coi như chấm hết.
Trong phòng VIP, An Khải Văn nhắm nghiền mắt hai mắt lại, tay chống lên trán, trên môi là nụ cười đắng chát. Tiếng ồn ào bên ngoài khiến anh ta hơi tỉnh táo, mơ hồ nghe thấy hai chữ “Dung thiếu”, anh ta lảo đảo đẩy cửa bước ra, từ trên cao nhìn xuống thì thấy Dung Phi ngã sõng soài dưới cầu thang.
Tất cả hơi thở đều bị nghẹn lại, An Khải Văn lao đến, “Dung Phi!”
Xô đẩy đám đông đang vây xem, An Khải Văn quỳ nửa gối bên cạnh Dung Phi, đưa tay định nâng đầu Dung Phi lên, nhưng ngón tay vừa chạm vào vũng nước ấm trên mặt đất, đã giật mình hít một hơi.
Tiếng xe cấp cứu từ xa truyền đến, An Khải Văn lộ ra vẻ mặt hung ác: “Là ai! Ai đã đẩy cậu ấy xuống!”
Không ai trả lời, mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Vi.
Nhân viên y tế đến, bọn họ đưa Dung Phi lên cáng, An Khải văn đi sát theo sau.
Dung Phi được đưa vào phòng phẫu thuật, An Khải Văn sốt ruột chờ đợi bên ngoài. Chỉ mười mấy phút thôi, tiếng bước chân hối hả vang lên từ hành lang bệnh viện. Khi tất cả các bác sĩ và y tá đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông phong độ đó, ánh mắt của anh ấy lại không hề dịch chuyển mà vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
Khi đi ngang qua An Khải Văn, anh tung một cú đấm vào bụng đối phương, nhưng An Khải Văn lại không có bất kỳ ý định phản kháng nào, để mặc cho đối phương túm lấy cổ áo của mình.
“Cậu nói cho tôi biết! Em ấy chỉ đi uống vài ly rượu với cậu ở Golden Rosen thôi mà! Sao lại thành ra thế này!” Tiếng gầm giận dữ của Tô Trăn vang vọng khắp bệnh viện, các bác sĩ và y tá đi ngang qua đều quay lại nhìn.
“Là lỗi của tôi… để cậu ấy rời đi…” An Khải Văn nghiến chặt răng, tất cả điều này cũng là một sự tra tấn đối với anh ta.
Các nhân viên y tế nhanh chóng tiến lên để kéo bọn họ ra.
Tô tiên sinh! Xin ngài hãy bình tĩnh lại, ca phẫu thuật đang được tiến hành!
Tô Trăn buông An Khải Văn ra, lặng yên ngồi trên ghế, hai tay chống đầu, nghiến răng nói: “Em ấy rời đi trước… Với tính cách của em ấy, trừ phi cậu đã làm gì đó, nếu không em ấy sẽ không rời đi trước!”
An Khải Văn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Bây giờ là lúc để anh trách mắng tôi à?”
Và thế là, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lên cả hai người.
Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang, tiếng khóc của Dung thái thái vọng lại.
“Tiểu Phi của ta! Tiểu Phi của ta xảy ra chuyện gì vậy!” Dung phu phân đi tới nắm tay Tô Trăn, theo sau là Vệ Tử Hành, “Rốt cuộc sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này! Bọn họ nói Tiểu Phi bị người khác đẩy xuống lầu! Còn chảy rất nhiều máu”
Vệ Tử Hành nhìn Tô Trăn, rồi lại nhìn An Khải Văn, hi vọng có người có thể cho bọn họ một câu trả lời.
Tô Trăn dùng hết sức ôm chặt Dung Thái Thái, hết lòng an ủi, nhưng giọng nói của anh lại nghe mệt mỏi vô cùng.
Thời gian trôi dài đến mức mỗi hơi thở đều là một sự tra tấn, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Bác sĩ thông báo với Dung thái thái rằng áp lực nội sọ [1] của Dung Phi đã được kiểm soát, tình trạng chảy máu não cũng đã ổn định, nhưng không thể xác định được Dung Phi sẽ tỉnh lại khi nào. Dung Phi được đẩy ra, Tô Trăn lập tức nắm lấy cậu.
Những ngón tay lạnh lẽo như vậy, thật đáng sợ.
Mà chỉ vài giờ sau, Dung Cẩn Nghiêm tham dự hội nghị ở Singapore cũng trở về. Mọi người đều chờ đợi trong phòng bệnh, mong chờ Dung Phi tỉnh lại.
Điện thoại của Tô Trăn lúc đầu cứ reo không ngừng, anh cúp hết, sau khi gọi điện cho Thẩm Ngạn thì lúc sau tắt máy luôn.
An Khải Văn gọi điện trực tiếp cho người đại diện, nói rằng anh ta muốn hoãn chuyến đi đến New York và không tham gia buổi tập cho buổi trình diễn tiếp theo.
Vệ Tử Hành cau mày, việc Dung Phi bị thương đối với anh là điều không ngờ tới. May mắn là phim ngắn và chụp ảnh của Cadinor đã kết thúc, với vết thương như vậy, e rằng Dung Phi sẽ phải hủy bỏ hoặc hoãn các công việc sau này. Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng nhất, mặc dù bác sĩ nói Dung Phi đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Sự hôn mê như vậy khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều rơi vào tình trạng bế tắc.
“Cái kia… Tô Trăn còn có Khải Văn… Dung Phi, chúng tôi sẽ trông chừng, các cậu cũng đã mệt cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng đến công việc sau này.” Dung Cẩn Nghiêm vừa mới bay đường dài về, vốn đã mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ tinh thần.
“Không sao đâu, Dung bá bá. Tiểu Phi không tỉnh lại thì dù làm gì con cũng không yên tâm.” Tô Trăn không có ý định rời đi chút nào.
“Tôi không muốn nhìn thấy Dung Phi như vậy. Tôi muốn thấy cậu ấy tỉnh lại.” An Khải Văn lộ ra vẻ kiên quyết.
Vệ Tử Hành rất lý trí, anh gật đầu với Dung Cẩn Nghiêm, “Dung tiên sinh, tôi cần đi xử lý thông cáo của Dung thiếu, còn có những vấn đề liên quan đến giới truyền thông.”
Sau khi anh rời đi, phòng bệnh lại rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Môi của Dung Phi cũng nứt nẻ, Dung thái thái đau lòng, thương xót dùng khăn tay ướt nhẹ nhàng lau cho cậu.
“Tiểu Phi bé bỏng của ta cuối cùng cũng đã trưởng thành trong những ngày qua… Ta thực sự rất vui… Ta sợ rằng khi nó tỉnh dậy, nó sẽ không nhớ gì cả, không còn là đứa trẻ ân cần, săn sóc như trước nữa…” Dung thái thái nức nở nói.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, con sẽ tỉnh dậy thôi.” Dung Cẩn Nghiêm ôm lấy Dung phu nhân, nhẹ nhàng vỗ vai bà.
Tô Trăn ngồi cách giường không xa, ánh mắt luôn không rời khỏi lông mày và mắt của Dung Phi, ngay cả một chút rung động nhỏ cũng khiến toàn thân anh trở nên căng thẳng.
Một ngày nữa lại trôi qua, sức khỏe của Dung thái thái không chịu đựng nổi nên đã bị Dung Tiên sinh cưỡng chế đưa bà về nhà.
An Khải Văn cũng đã ngồi gần hai ngày ở vị trí đó mà không di chuyển nhiều, Dung Cẩn Nghiêm vốn muốn khuyên anh ta về nhà, nhưng An Khải Văn không có khả năng rời đi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên Tô Trăn bật dậy ngồi bên mép giường, “Dung Phi!”
Dung Phi run rẩy hàng mi, từ từ mở mắt, tầm nhìn mờ mịt, ánh mắt còn hơi chưa tan ra hết.
Dung Cẩn Nghiêm và An Khải Văn nhanh chóng tiến đến, “Dung Phi! Cậu sao rồi?”
Tiểu Phi!
Khi tầm nhìn dần tập trung lại, Dung Phi nhìn rõ Tô Trăn, đồng tử co lại một lúc, rồi đột ngột đưa tay đẩy anh ra, “Ngươi cút ngay cho ta!”[1] Áp lực nội sọ
Hộp sọ là một khoang cố định gồm 3 thành phần chính: máu, mô não và dịch não tủy. Khi thể tích của một trong thành phần tăng lên thì thể tích của các thành phần còn lại phải giảm xuống để duy trì mức áp lực không đổi. Áp lực nội sọ là kết quả của áp lực riêng ở từng khu vực, cụ thể là nhu mô não 88%, dịch não tủy chiếm 9% thể tích và mạch máu 3%.
Áp lực nội sọ bình thường là <20mmHg. Tuy nhiên trên thực tế cấp cứu, bác sĩ hiếm khi đo được áp lực nội sọ chính xác của bệnh nhân, điều này đòi hỏi cần có monitor đo áp lực nội sọ chuyên dụng. Do đó, tăng áp lực nội sọ thường được nhận biết dựa trên các dấu hiệu, triệu chứng và cơ chế gây tổn thương.
Trong các phương pháp theo dõi đột quỵ não cấp, lâu đời nhất là đo áp lực nội sọ. Vì áp lực tưới máu não (CPP) = huyết áp trung bình – áp lực nội sọ (ICP), Có thể thấy việc điều chỉnh áp lực nội sọ có ý nghĩa trong việc kiểm soát sinh lý não rất sâu sắc. Cần theo dõi áp lực nội sọ liên tục để duy trì đủ áp lực tưới máu cho não.
Mày thật là một con lợn, hắn chẳng buồn phiền vì mất cơ hội gì cả, mà hắn ta đã để cho tên đạo đức giả Tô Trăn có cơ hội nhúng tay vào chuyện của mày!
Bỗng nhiên có người hét lớn trong đầu cậu.
Cả người Dung Phi giật mình, nhìn mọi nơi xung quanh, làm sao có thể, trong phòng riêng này chỉ có mình cậu và An Khải Văn thôi mà!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Là ảo giác sao?
Dung Phi rút tay của mình ra, dùng sức ấn vào trán: “Khải Văn.. Tôi nghĩ chúng ta không nên uống nhiều như vậy… Đầu óc tôi có chút không còn tỉnh táo nữa…”
An Khải Văn từ từ ngẩng đầu lên, mày nhíu lại, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu, “Người không tỉnh táo từ đầu đến cuối là tôi… chứ không phải là cậu…
“Khải Văn?” Hôm nay, ngay từ khi bắt đầu ở studio thì An Khải Văn có vẻ hơi khác thường.
“Người cậu thích chính là Tô Trăn… phải không? Anh ra đã hôn cậu, phải không?” An Khải Văn nâng ly rượu lên môi, như thể chỉ cần Dung Phi gật đầu, anh ta sẽ uống cạn nó.
Tên đạo đức giả đó đã hôn mày không dưới một trăm lần, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra như một người anh trai tốt luôn quan tâm, chăm sóc mày!
Tiếng nói trong đầu khiến Dung Phi sững sờ một chút, mà sự do dự trong khoảnh khắc này đối với An Khải Văn xem ra chính là sự đồng ý, cam chịu.
“Anh ta ôm cậu sao?” An Khải Văn nhìn thẳng vào mắt của Dung Phi, ánh mắt như muốn xuyên thủng cậu.
Dung Phi mở miệng thở dốc định nói, nhưng lại không thể nói ra lời nào. Cậu không phải người giỏi nói dối, huống chi An Khải Văn đối với cậu vừa là thầy vừa là bạn.
Mẹ kiếp! Rồi một ngày nào đó, tao sẽ đích thân giết thằng đó!
Giọng nói trong đầu lại khiến Dung Phi chấn động.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao cậu luôn có cảm giác như có ai đó đang nói chuyện trong đầu cậu?
Dung Phi đột nhiên cảm thấy một chút kinh sợ, bàng hoàng.
Là do bản thân mình suy nhược thần kinh, hay là…
“Ha… Tôi nói nè, chỉ cần Tô Trăn có cơ hội, gã ta sẽ không tiếc công sức ăn cậu đến sạch sẽ…” An Khải Văn ngẩng đầu hít một hơi, “Nếu như tôi đi cùng cậu suốt chặng đường cho đến điểm cuối cùng, mọi chuyện có thể sẽ khác đi chứ?”
“Khải Văn?” Dung Phi dù có ngốc nghếch đến đâu, giờ đây cũng đã hiểu được rốt cuộc là gì đã khiến An Khải Văn trở nên khác thường như vậy.
Khi An Khải Văn đưa tay với lấy ly rượu cuối cùng, Dung Phi đã nhanh tay di chuyển nó đi trước.
“Anh không thể uống nữa đâu.” Dung Phi nhíu mày nói rất nghiêm túc, “Chúng ta đến đây để trò chuyện, chứ không phải để say xỉn.”
An Khải Văn không nói gì, cười quay mặt đi. Lần đầu tiên, Dung Phi nhìn thấy một chút bất lực trên gương mặt anh ta.
Vừa kéo mở túi hành lý, An Khải Văn ném một túi giấy trước mặt Dung Phi.
Mở ra xem đi.
Sau đó, An Khải Văn chống đầu, nhức nhói, nhìn nghiêng về phía sườn mặt Dung Phi với ánh mắt mơ hồ.
“Đây là cái gì?” Dung Phi mở túi giấy, mới phát hiện ra bên trong toàn là ảnh chụp cậu và An Khải Văn đang trình diễn thời trang. An Khải Văn như người dẫn dắt Dung Phi, tự tin và kiêu hãnh, nhưng không hề che khuất đi chút ánh sáng nào thuộc về Dung Phi. Mỗi bức ảnh đều được lựa chọn góc chụp rất tốt, như những thước phim tĩnh lặng. Dung Phi chưa bao giờ biết mình có thể đẹp đến vậy. Phong thái mê hoặc lòng người này không chỉ thuộc về Tô Trăn hay An Khải Văn.
“Cậu thật quyến rũ… Dung Phi.” An Khải Văn liền sắp ngã quỵ.
Dung Phi nghiêng người định đỡ anh ta, không ngờ đối phương lại thuận thế hôn lên môi cậu, đầu lưỡi lạnh lẽo mang theo nhiệt độ nóng rực quét qua kẽ môi cậu, Dung Phi lập tức lùi lại, An Khải Văn đưa tay chống lên bàn để giữ thăng bằng, nếu không chắc chắn sẽ ngã rất đau.
“An Khải Văn!” Dung Phi đấm vào mặt đối phương, túm lấy cổ áo An Khải Văn, xách lên hỏi: “Bây giờ anh đã tỉnh rượu chưa?”
“Haha… ha…” An Khải Văn gõ nhẹ ngón tay vào nắm đấm của Dung Phi, ra hiệu cho đối phương thả mình ra, “Tại sao phải tỉnh? Hiện thực rất tàn nhẫn…”
Dung Phi đẩy người kia ra, cầm lấy bức ảnh trên bàn, “Tôi sẽ bảo người đưa anh về khách sạn. Chờ khi nào anh thật sự tỉnh táo, chúng ta sẽ lại cùng gặp mặt nói chuyện.”
Nói xong, Dung Phi liền quay người rời đi.
Tại sao lại như vậy? Tại sao An Khải Văn lại có thể sản sinh tình cảm như vậy đối với chính mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta là một người kiêu ngạo đến vậy, có lẽ tất cả chỉ là ảo giác, đợi đến khi anh ta bình tĩnh lại, có lẽ sẽ hối hận về những cảm xúc vớ vẩn này đối với bản thân mình.
Dung Phi tự nhủ với chính mình như vậy, nhưng không ngờ giọng nói trong đầu lại vang lên một lần nữa.
Nếu nói việc An Khải Văn hôn mày là điều vớ vẩn thì việc Tô Trăn hôn mày lại là điều mơ ước?
Mày thật là rẻ tiền!
Dung Phi dừng lại, vừa rồi là ai?
Liệu trong đầu cậu thực sự còn có một người khác tồn tại…
Chắc chắn đây không phải là do suy nhược thần kinh hay tâm thần phân liệt, mà là bởi vì… Dung Thiếu.
Trái tim Dung Phi bỗng chốc thắt lại, cậu nắm chặt tay vịn, chậm rãi bước xuống cầu thang. Đầu óc trống rỗng, bàng hoàng không biết phải làm gì.
Ngay lúc đó, tiếng kêu thất thanh của phụ nữ vang lên từ phía sau.
“Dũng Phi!”
Ngay sau đó là âm thanh giày cao gót chạm vào sàn đá hoa cương lạnh lẽo.
Vừa quay đầu lại, một cái tát giòn giã giáng xuống mặt Dung Phi, lỗ tai ong ong vang lên tiếng ù ù, cảm giác nóng rát đau đớn. Cái tát ấy kéo Dung Phi từ hư không trở về thực tại.
“Lâm Vũ Vi…” Dung Phi không thể tin được mà ấn tay lên mặt mình, người phụ nữ trước mắt áo quần hơi lộn xộn, trong ánh mắt đều là hơi nước.
“Tại sao lúc nãy ngươi không thèm để ý đến ta? Ta đã gọi cho ngươi bao nhiêu cuộc gọi điện thoại rồi? Ngươi chưa bao giờ nghe máy! Tại sao? Chỉ vì ngươi là Dung Thiếu, ngươi cao sang quyền quý còn ta thì chẳng là gì cả?” Lớp make up trên mặt Lâm Vũ Vi đã lem nhem, có vẻ trước đó cô đã khóc rất nhiều.
“Mục đích của cô khi gọi điện cho tôi, cả tôi và cô đều rõ. Tôi chỉ không muốn cô tiếp tục như vậy nữa, cô có thể tự lực cánh sinh, thay vì dựa vào tôi hoặc những người đàn ông khác. Có thể cô sẽ phải đấu tranh đến cùng trong vòng tròn này hoặc bị lãng quên, mất hết tiếng vỗ tay, nhưng cô có bao giờ tự hỏi mình thực sự muốn gì? Nếu là danh vọng và tiền tài, cô đã có được rồi, tại sao còn phải oán trách người khác?” Dung Phi trút hết toàn bộ sự thất vọng của mình về Lâm Vũ Vi.
“Oán trách người khác?” Lâm Vũ Vi nở một nụ cười méo mó, “Ai cũng biết mối quan hệ của ta và ngươi! ngươi không còn để ý đến ta, không thèm liếc nhìn ta thêm lần nào nữa, ta chính là người phụ nữ bị ngươi đá, là đôi giày cũ bị ngươi vứt bỏ trong mắt họ! Bây giờ ai cũng có thể đẩy ta lên giường, bọn họ cho rằng ta là người phụ nữ bị Dung thiếu chơi chán rồi, ai cũng có thể chơi!”
Sự mất kiểm soát của Lâm Vũ Vi đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Dung Phi biết rằng dù những người ở trong Golden Rose đều có một mức độ nhất định về khả năng kinh tế và địa vị xã hội, bọn họ không phải là phóng viên chuyên tung tin đồn, nhưng những gì Lâm Vũ Vi nói sẽ sớm được đăng tải trên các tạp chí lá cải.
“Lâm tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên đến nơi khác để nói chuyện, bây giờ cô không được bình tĩnh cho lắm.” Dung Phi biết lúc này Lâm Vũ Vi vừa bị người đàn ông kia làm nhục, cần được an ủi chứ không phải là giáo huấn.
Chỉ là khi ngón tay của cậu chưa chạm vào vai Lâm Vũ Vi, cô ấy đã đem cậu đẩy ra ngoài một cách mạnh mẽ.
“Đừng đụng vào ta! Ngươi chết đi!” Lực đẩy rất mạnh, Lâm Vũ Vi phải túm chặt vào tay vịn mới đứng vững được.
Tuy nhiên, Dung Phi lại ngã ngửa ra sau, trời đất quay cuồng, chỉ nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của mọi người, mọi thứ của Dung Phi tựa như bị cắt đứt một cách thô bạo.
Lâm Vũ Vi đứng chết trân tại chỗ, chỉ thấy Dung Phi ngã gục xuống bậc thang, chất lỏng đỏ tươi từ từ chảy ra từ gáy cậu, nhấn chìm hơi thở của mọi người.
“Không xong rồi! Dung Thiếu!” Nhân viên phục vụ của Golden Rose vội vàng chạy tới, ngay cả giám đốc cũng vội chạy tới mà gọi điện lo lắng.
Lâm Vũ Vi mất hết sức ngã khuỵu xuống, “Tôi… tôi không cố ý… không phải đâu…”
Đẩy Dung Thiếu xuống cầu thang, cuộc đời của Lâm Vũ Vi coi như chấm hết.
Trong phòng VIP, An Khải Văn nhắm nghiền mắt hai mắt lại, tay chống lên trán, trên môi là nụ cười đắng chát. Tiếng ồn ào bên ngoài khiến anh ta hơi tỉnh táo, mơ hồ nghe thấy hai chữ “Dung thiếu”, anh ta lảo đảo đẩy cửa bước ra, từ trên cao nhìn xuống thì thấy Dung Phi ngã sõng soài dưới cầu thang.
Tất cả hơi thở đều bị nghẹn lại, An Khải Văn lao đến, “Dung Phi!”
Xô đẩy đám đông đang vây xem, An Khải Văn quỳ nửa gối bên cạnh Dung Phi, đưa tay định nâng đầu Dung Phi lên, nhưng ngón tay vừa chạm vào vũng nước ấm trên mặt đất, đã giật mình hít một hơi.
Tiếng xe cấp cứu từ xa truyền đến, An Khải Văn lộ ra vẻ mặt hung ác: “Là ai! Ai đã đẩy cậu ấy xuống!”
Không ai trả lời, mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Vũ Vi.
Nhân viên y tế đến, bọn họ đưa Dung Phi lên cáng, An Khải văn đi sát theo sau.
Dung Phi được đưa vào phòng phẫu thuật, An Khải Văn sốt ruột chờ đợi bên ngoài. Chỉ mười mấy phút thôi, tiếng bước chân hối hả vang lên từ hành lang bệnh viện. Khi tất cả các bác sĩ và y tá đều đổ dồn ánh mắt về phía người đàn ông phong độ đó, ánh mắt của anh ấy lại không hề dịch chuyển mà vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng phẫu thuật.
Khi đi ngang qua An Khải Văn, anh tung một cú đấm vào bụng đối phương, nhưng An Khải Văn lại không có bất kỳ ý định phản kháng nào, để mặc cho đối phương túm lấy cổ áo của mình.
“Cậu nói cho tôi biết! Em ấy chỉ đi uống vài ly rượu với cậu ở Golden Rosen thôi mà! Sao lại thành ra thế này!” Tiếng gầm giận dữ của Tô Trăn vang vọng khắp bệnh viện, các bác sĩ và y tá đi ngang qua đều quay lại nhìn.
“Là lỗi của tôi… để cậu ấy rời đi…” An Khải Văn nghiến chặt răng, tất cả điều này cũng là một sự tra tấn đối với anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Các nhân viên y tế nhanh chóng tiến lên để kéo bọn họ ra.
Tô tiên sinh! Xin ngài hãy bình tĩnh lại, ca phẫu thuật đang được tiến hành!
Tô Trăn buông An Khải Văn ra, lặng yên ngồi trên ghế, hai tay chống đầu, nghiến răng nói: “Em ấy rời đi trước… Với tính cách của em ấy, trừ phi cậu đã làm gì đó, nếu không em ấy sẽ không rời đi trước!”
An Khải Văn hít một hơi thật sâu, lạnh lùng nói: “Bây giờ là lúc để anh trách mắng tôi à?”
Và thế là, sự im lặng lạnh lẽo bao trùm lên cả hai người.
Tiếng giày cao gót vang lên trên hành lang, tiếng khóc của Dung thái thái vọng lại.
“Tiểu Phi của ta! Tiểu Phi của ta xảy ra chuyện gì vậy!” Dung phu phân đi tới nắm tay Tô Trăn, theo sau là Vệ Tử Hành, “Rốt cuộc sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này! Bọn họ nói Tiểu Phi bị người khác đẩy xuống lầu! Còn chảy rất nhiều máu”
Vệ Tử Hành nhìn Tô Trăn, rồi lại nhìn An Khải Văn, hi vọng có người có thể cho bọn họ một câu trả lời.
Tô Trăn dùng hết sức ôm chặt Dung Thái Thái, hết lòng an ủi, nhưng giọng nói của anh lại nghe mệt mỏi vô cùng.
Thời gian trôi dài đến mức mỗi hơi thở đều là một sự tra tấn, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra. Bác sĩ thông báo với Dung thái thái rằng áp lực nội sọ [1] của Dung Phi đã được kiểm soát, tình trạng chảy máu não cũng đã ổn định, nhưng không thể xác định được Dung Phi sẽ tỉnh lại khi nào. Dung Phi được đẩy ra, Tô Trăn lập tức nắm lấy cậu.
Những ngón tay lạnh lẽo như vậy, thật đáng sợ.
Mà chỉ vài giờ sau, Dung Cẩn Nghiêm tham dự hội nghị ở Singapore cũng trở về. Mọi người đều chờ đợi trong phòng bệnh, mong chờ Dung Phi tỉnh lại.
Điện thoại của Tô Trăn lúc đầu cứ reo không ngừng, anh cúp hết, sau khi gọi điện cho Thẩm Ngạn thì lúc sau tắt máy luôn.
An Khải Văn gọi điện trực tiếp cho người đại diện, nói rằng anh ta muốn hoãn chuyến đi đến New York và không tham gia buổi tập cho buổi trình diễn tiếp theo.
Vệ Tử Hành cau mày, việc Dung Phi bị thương đối với anh là điều không ngờ tới. May mắn là phim ngắn và chụp ảnh của Cadinor đã kết thúc, với vết thương như vậy, e rằng Dung Phi sẽ phải hủy bỏ hoặc hoãn các công việc sau này. Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng nhất, mặc dù bác sĩ nói Dung Phi đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Sự hôn mê như vậy khiến tất cả mọi người trong phòng bệnh đều rơi vào tình trạng bế tắc.
“Cái kia… Tô Trăn còn có Khải Văn… Dung Phi, chúng tôi sẽ trông chừng, các cậu cũng đã mệt cả ngày rồi, về nghỉ ngơi đi, đừng để ảnh hưởng đến công việc sau này.” Dung Cẩn Nghiêm vừa mới bay đường dài về, vốn đã mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng giữ tinh thần.
“Không sao đâu, Dung bá bá. Tiểu Phi không tỉnh lại thì dù làm gì con cũng không yên tâm.” Tô Trăn không có ý định rời đi chút nào.
“Tôi không muốn nhìn thấy Dung Phi như vậy. Tôi muốn thấy cậu ấy tỉnh lại.” An Khải Văn lộ ra vẻ kiên quyết.
Vệ Tử Hành rất lý trí, anh gật đầu với Dung Cẩn Nghiêm, “Dung tiên sinh, tôi cần đi xử lý thông cáo của Dung thiếu, còn có những vấn đề liên quan đến giới truyền thông.”
Sau khi anh rời đi, phòng bệnh lại rơi vào một sự im lặng chết chóc.
Môi của Dung Phi cũng nứt nẻ, Dung thái thái đau lòng, thương xót dùng khăn tay ướt nhẹ nhàng lau cho cậu.
“Tiểu Phi bé bỏng của ta cuối cùng cũng đã trưởng thành trong những ngày qua… Ta thực sự rất vui… Ta sợ rằng khi nó tỉnh dậy, nó sẽ không nhớ gì cả, không còn là đứa trẻ ân cần, săn sóc như trước nữa…” Dung thái thái nức nở nói.
“Đừng nghĩ nhiều nữa, con sẽ tỉnh dậy thôi.” Dung Cẩn Nghiêm ôm lấy Dung phu nhân, nhẹ nhàng vỗ vai bà.
Tô Trăn ngồi cách giường không xa, ánh mắt luôn không rời khỏi lông mày và mắt của Dung Phi, ngay cả một chút rung động nhỏ cũng khiến toàn thân anh trở nên căng thẳng.
Một ngày nữa lại trôi qua, sức khỏe của Dung thái thái không chịu đựng nổi nên đã bị Dung Tiên sinh cưỡng chế đưa bà về nhà.
An Khải Văn cũng đã ngồi gần hai ngày ở vị trí đó mà không di chuyển nhiều, Dung Cẩn Nghiêm vốn muốn khuyên anh ta về nhà, nhưng An Khải Văn không có khả năng rời đi.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên Tô Trăn bật dậy ngồi bên mép giường, “Dung Phi!”
Dung Phi run rẩy hàng mi, từ từ mở mắt, tầm nhìn mờ mịt, ánh mắt còn hơi chưa tan ra hết.
Dung Cẩn Nghiêm và An Khải Văn nhanh chóng tiến đến, “Dung Phi! Cậu sao rồi?”
Tiểu Phi!
Khi tầm nhìn dần tập trung lại, Dung Phi nhìn rõ Tô Trăn, đồng tử co lại một lúc, rồi đột ngột đưa tay đẩy anh ra, “Ngươi cút ngay cho ta!”[1] Áp lực nội sọ
Hộp sọ là một khoang cố định gồm 3 thành phần chính: máu, mô não và dịch não tủy. Khi thể tích của một trong thành phần tăng lên thì thể tích của các thành phần còn lại phải giảm xuống để duy trì mức áp lực không đổi. Áp lực nội sọ là kết quả của áp lực riêng ở từng khu vực, cụ thể là nhu mô não 88%, dịch não tủy chiếm 9% thể tích và mạch máu 3%.
Áp lực nội sọ bình thường là <20mmHg. Tuy nhiên trên thực tế cấp cứu, bác sĩ hiếm khi đo được áp lực nội sọ chính xác của bệnh nhân, điều này đòi hỏi cần có monitor đo áp lực nội sọ chuyên dụng. Do đó, tăng áp lực nội sọ thường được nhận biết dựa trên các dấu hiệu, triệu chứng và cơ chế gây tổn thương.
Trong các phương pháp theo dõi đột quỵ não cấp, lâu đời nhất là đo áp lực nội sọ. Vì áp lực tưới máu não (CPP) = huyết áp trung bình – áp lực nội sọ (ICP), Có thể thấy việc điều chỉnh áp lực nội sọ có ý nghĩa trong việc kiểm soát sinh lý não rất sâu sắc. Cần theo dõi áp lực nội sọ liên tục để duy trì đủ áp lực tưới máu cho não.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro