Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
có chút xấu hổ
Đường Kỳ Vy
2024-08-25 13:46:18
Bạch Sênh tỉnh dậy trong ánh nắng ban mai dịu nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt mơ màng còn ngái ngủ của cô. Khi chạm tay vào không khí lành lạnh, cô bất giác kéo chăn lên che chắn, nhưng ngay sau đó, cô cảm nhận được hơi ấm bên cạnh mình. Bạch Sênh giật mình, tim đập loạn nhịp khi nhận ra người đang nằm bên cạnh chính là Tiết Vũ Khiêm.
Những ký ức về đêm qua dần hiện rõ trong đầu cô. Mặt cô đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức không dám nhìn anh. Tiết Vũ Khiêm, người đàn ông lạnh lùng và uy nghiêm mà cô biết, giờ đây đang nằm cạnh cô, chỉ cách cô một hơi thở.
Cô ngắm nhìn anh trong chốc lát, trái tim bỗng nhiên mềm yếu. Nhưng khi phát hiện anh đã tỉnh dậy, cô lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, mong rằng anh không nhận ra sự lúng túng của mình. Tiết Vũ Khiêm cảm nhận được những cử động nhẹ nhàng của cô từ lâu, nhưng không muốn phá vỡ không gian yên tĩnh. Anh biết cô đang giả vờ ngủ, và điều đó khiến anh bất an.
Anh sợ rằng cô giận mình, rằng cô sẽ bỏ đi sau chuyện xảy ra đêm qua. Ý nghĩ này khiến anh không thể yên lòng. Đã bao lâu rồi anh mới có cảm giác yêu thương, gần gũi như vậy, anh không muốn mất cô. Tiết Vũ Khiêm chầm chậm ngồi dậy, với tay lấy chiếc khăn quấn quanh người, che chắn cơ thể săn chắc của mình. Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt dịu dàng và áy náy, nhẹ nhàng cất tiếng:
"Xin lỗi em.."
Giọng anh trầm ấm, như thể mang theo cả sự hối hận. Bạch Sênh nghe thấy lời nói của anh, bỗng nhiên ngạc nhiên, cô lập tức ngồi dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu hỏi:"Tại sao anh phải xin lỗi?"
Tiết Vũ Khiêm ngồi xuống mép giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Anh hít một hơi dài, sau đó từ từ giải thích:
"Về chuyện đêm qua... Anh sợ rằng em sẽ giận anh, rằng em sẽ rời xa anh"
Bạch Sênh mỉm cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt cô lấp lánh sự ấm áp. Cô nắm lấy tay anh, giọng nói dịu dàng nhưng cũng rất kiên định:
"Em không trách anh, chuyện đêm qua là lỗi do em, không phải lỗi của anh. Em tự nguyện, anh à"
Tiết Vũ Khiêm nghe thấy lời nói của cô, tim anh như được thả lỏng. Anh cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trở nên trầm thấp, lộ rõ sự chân thành:
"Anh rất sợ... Anh sợ rằng sau đêm qua, em sẽ giận mà rời khỏi anh. Anh không biết phải làm sao nếu em rời đi."
Bạch Sênh ôm chầm lấy anh, đầu tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cô thì thầm bên tại anh:
"Em sẽ không rời khỏi anh đâu, Vũ Khiêm. Em yêu anh, và em tự nguyện dành những gì tốt nhất cho anh. Chỉ là em... có chút xấu hổ thôi"
Tiết Vũ Khiêm mỉm cười, sự lo lắng trong lòng dần tan biến. Anh đứng dậy, bước đến tủ quần áo để thay đồ, dặn dò người hầu chuẩn bị quần áo mới cho Bạch Sênh. Sau đó, anh nói với cô:
Bạch Sênh gật đầu, nhanh chóng thay đồ xong và cùng anh rời khỏi nhà.Tại Công Ty Sáng Tạo Entertainment.
Sáng sớm hôm đó, không khí tại công ty Sáng Tạo Entertainment đã trở nên xôn xao hơn bao giờ hết. Các nhân viên ai nấy đều bàn tán sôi nổi về tin tức có giám đốc mới đến. Trong các hành lang, tiếng xì xào, lời bàn tán không ngớt.
"Nghe nói giám đốc mới này trẻ lắm, mà cũng rất đẹp trai đấy!" Một cô nhân viên nhỏ giọng thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
"Thật không? Nhưng mà sao lại đến bất ngờ thế nhỉ? Ai cũng đang rục rịch chuẩn bị đón tiếp, không biết ông ta có khó tính không?" Người khác tỏ ra lo lång.
Một nhóm nhân viên khác lại tỏ ra tò mò hơn là lo lắng:
"Không biết giám đốc mới có thay đổi chính sách gì không nhỉ? Hy vọng ông ta sẽ không cắt giảm phúc lợi của chúng ta!"
Càng gần đến giờ họp, những lời bàn tán càng trở nên căng thẳng. Ai nấy đều chuẩn bị tâm lý cho buổi gặp mặt giám đốc mới, nhưng không ai ngờ rằng một chuyện còn kinh khủng hơn đang chờ đợi họ ở phòng họp.
Trong phòng họp lớn, nơi thường tổ chức các buổi họp quan trọng, một khung cảnh đầy bất ngờ đang diễn ra. Chu Bân và Giản Ninh, cả hai đều không một mảnh vải che thân, đang quấn quýt bên nhau. Họ không hề hay biết rằng bên ngoài, các cổ đông cùng ba của Giản Ninh đang tiến vào phòng họp.
Cánh cửa mở ra, và tất cả mọi người trong phòng, từ cổ đông đến các lãnh đạo, đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Ba của Giản Ninh, một người N đàn ông đã lớn tuổi, mặt biến sắc, tim đập mạnh và rồi ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh.Tiếng hốt hoảng vang lên, mọi người lập tức rời khỏi đó, nhưng không quên xôn xao bàn tán. Lời ra tiếng vào, những ánh mắt tò mò xen lẫn sự chỉ trích:
"Trời ơi! Cô ta sao lại làm thế ở ngay trong phòng họp chứ!"
"Thật không thể tin nổi! Cô ta không sợ mất mặt hay sao?"
"Còn Chu Bân nữa, anh ta thật sự hết thuốc chữa rồi!"
Giản Ninh và Chu Bân nhanh chóng lấy quần áo che thân, mặt Giản Ninh đỏ bừng vì xấu hổ. Cô khóc lóc, cuống cuồng quấn lấy quần áo rồi chạy ra ngoài, trong khi Chu Bân chỉ biết cúi đầu né tránh những ánh nhìn chỉ trích.
Chưa đầy một giờ sau, tin tức Giản Ninh ngủ với Chu Bân đã lan truyền khắp công ty. Mọi ngóc ngách, từ văn phòng đến hành lang, đều vang lên những lời bàn tán, chỉ trích. Không ai có thể tin rằng con gái của một vị lãnh đạo cao cấp lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Khi Tiết Vũ Khiêm và Bạch Sênh đến công ty, không khí đã trở nên căng thẳng tột độ. Tiết Vũ Khiêm bước vào, sắc mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh lập tức yêu cầu tổ chức cuộc họp.
Trong phòng họp, ba của Giản Ninh đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt ông vẫn xanh xao và mệt mỏi. Ông bị tước chức, và toàn bộ cổ phần của ông trong công ty bị mua hết. Ông ta không thể nói gì, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
"Các người còn mặt mũi nào đứng đây nữa?" Một cổ đông lớn tuổi lên tiếng, giọng đầy giận dữ, "Nhìn xem! Công ty này đã thành cái gì rồi? Tất cả chỉ vì các người!"
Giản Ninh ngước mắt lên, khuôn mặt cô ta trắng bệch, nước mắt chảy dài trên má, "Không... Đừng mà! Ba nghe con giải thích.. Mọi chuyện không phải như mọi người thấy đâu, con bị hại." Cô ta vừa nói vừa cố gắng quỳ xuống cầu xin.Ba của cô ta nhìn cô ta, đôi mắt đầy nỗi thất vọng, "Mày không còn cơ hội nữa đâu, Giản Ninh. Mày đã làm nhục tao, làm nhục cả gia đình này. Từ giờ trở đi, tao không còn nhận mày là con gái nữa.
Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Giản Ninh. Bạch Sênh nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng cô không khỏi cảm thấy chút thương hại, nhưng cô biết, đây là cái giá mà Giản Ninh phải trả cho những gì cô ta đã làm. Tiết Vũ Khiêm nhẹ nhàng nắm tay Bạch Sênh, cảm nhận được sự an ủi và ủng hộ từ anh. Anh nhìn cô, trong ánh mắt đầy niềm tin, như muốn nói rằng từ giờ, cả hai sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách phía trước.
Khi buổi họp kết thúc, mọi chuyện dường như đã an bài. Chu Bân bị đuổi việc ngay lập tức, và những chuyện sai trái của anh ta trong quá khứ cũng bị khui ra, khiến danh tiếng của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
Ba của Giản Ninh tức giận đến mức đã đánh cô ngay tại chỗ. Ông ta thậm chí còn không buồn che giấu sự thất vọng và phẫn nộ của mình. Ông quyết định đuổi Giản Ninh ra khỏi công ty và chuyển toàn bộ cổ phần của mình sang tên Bạch Sênh. Đó là điều kiện mà ông phải chấp nhận để Tiết Vũ Khiêm không kiện con gái ông vì đã bỏ thuốc hại người.
Dù không muốn, ông ta cũng phải chấp nhận sự thật cay đắng này. Giản Ninh bị đuổi khỏi công ty, và danh tiếng của cô ta bị hủy hoại chỉ trong một ngày.
Những ký ức về đêm qua dần hiện rõ trong đầu cô. Mặt cô đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức không dám nhìn anh. Tiết Vũ Khiêm, người đàn ông lạnh lùng và uy nghiêm mà cô biết, giờ đây đang nằm cạnh cô, chỉ cách cô một hơi thở.
Cô ngắm nhìn anh trong chốc lát, trái tim bỗng nhiên mềm yếu. Nhưng khi phát hiện anh đã tỉnh dậy, cô lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, mong rằng anh không nhận ra sự lúng túng của mình. Tiết Vũ Khiêm cảm nhận được những cử động nhẹ nhàng của cô từ lâu, nhưng không muốn phá vỡ không gian yên tĩnh. Anh biết cô đang giả vờ ngủ, và điều đó khiến anh bất an.
Anh sợ rằng cô giận mình, rằng cô sẽ bỏ đi sau chuyện xảy ra đêm qua. Ý nghĩ này khiến anh không thể yên lòng. Đã bao lâu rồi anh mới có cảm giác yêu thương, gần gũi như vậy, anh không muốn mất cô. Tiết Vũ Khiêm chầm chậm ngồi dậy, với tay lấy chiếc khăn quấn quanh người, che chắn cơ thể săn chắc của mình. Anh quay lại nhìn cô, đôi mắt dịu dàng và áy náy, nhẹ nhàng cất tiếng:
"Xin lỗi em.."
Giọng anh trầm ấm, như thể mang theo cả sự hối hận. Bạch Sênh nghe thấy lời nói của anh, bỗng nhiên ngạc nhiên, cô lập tức ngồi dậy, nhìn anh bằng ánh mắt không hiểu hỏi:"Tại sao anh phải xin lỗi?"
Tiết Vũ Khiêm ngồi xuống mép giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô. Anh hít một hơi dài, sau đó từ từ giải thích:
"Về chuyện đêm qua... Anh sợ rằng em sẽ giận anh, rằng em sẽ rời xa anh"
Bạch Sênh mỉm cười nhẹ nhàng, trong đôi mắt cô lấp lánh sự ấm áp. Cô nắm lấy tay anh, giọng nói dịu dàng nhưng cũng rất kiên định:
"Em không trách anh, chuyện đêm qua là lỗi do em, không phải lỗi của anh. Em tự nguyện, anh à"
Tiết Vũ Khiêm nghe thấy lời nói của cô, tim anh như được thả lỏng. Anh cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, giọng nói trở nên trầm thấp, lộ rõ sự chân thành:
"Anh rất sợ... Anh sợ rằng sau đêm qua, em sẽ giận mà rời khỏi anh. Anh không biết phải làm sao nếu em rời đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Sênh ôm chầm lấy anh, đầu tựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh. Cô thì thầm bên tại anh:
"Em sẽ không rời khỏi anh đâu, Vũ Khiêm. Em yêu anh, và em tự nguyện dành những gì tốt nhất cho anh. Chỉ là em... có chút xấu hổ thôi"
Tiết Vũ Khiêm mỉm cười, sự lo lắng trong lòng dần tan biến. Anh đứng dậy, bước đến tủ quần áo để thay đồ, dặn dò người hầu chuẩn bị quần áo mới cho Bạch Sênh. Sau đó, anh nói với cô:
Bạch Sênh gật đầu, nhanh chóng thay đồ xong và cùng anh rời khỏi nhà.Tại Công Ty Sáng Tạo Entertainment.
Sáng sớm hôm đó, không khí tại công ty Sáng Tạo Entertainment đã trở nên xôn xao hơn bao giờ hết. Các nhân viên ai nấy đều bàn tán sôi nổi về tin tức có giám đốc mới đến. Trong các hành lang, tiếng xì xào, lời bàn tán không ngớt.
"Nghe nói giám đốc mới này trẻ lắm, mà cũng rất đẹp trai đấy!" Một cô nhân viên nhỏ giọng thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.
"Thật không? Nhưng mà sao lại đến bất ngờ thế nhỉ? Ai cũng đang rục rịch chuẩn bị đón tiếp, không biết ông ta có khó tính không?" Người khác tỏ ra lo lång.
Một nhóm nhân viên khác lại tỏ ra tò mò hơn là lo lắng:
"Không biết giám đốc mới có thay đổi chính sách gì không nhỉ? Hy vọng ông ta sẽ không cắt giảm phúc lợi của chúng ta!"
Càng gần đến giờ họp, những lời bàn tán càng trở nên căng thẳng. Ai nấy đều chuẩn bị tâm lý cho buổi gặp mặt giám đốc mới, nhưng không ai ngờ rằng một chuyện còn kinh khủng hơn đang chờ đợi họ ở phòng họp.
Trong phòng họp lớn, nơi thường tổ chức các buổi họp quan trọng, một khung cảnh đầy bất ngờ đang diễn ra. Chu Bân và Giản Ninh, cả hai đều không một mảnh vải che thân, đang quấn quýt bên nhau. Họ không hề hay biết rằng bên ngoài, các cổ đông cùng ba của Giản Ninh đang tiến vào phòng họp.
Cánh cửa mở ra, và tất cả mọi người trong phòng, từ cổ đông đến các lãnh đạo, đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt. Ba của Giản Ninh, một người N đàn ông đã lớn tuổi, mặt biến sắc, tim đập mạnh và rồi ngã quỵ xuống đất, bất tỉnh.Tiếng hốt hoảng vang lên, mọi người lập tức rời khỏi đó, nhưng không quên xôn xao bàn tán. Lời ra tiếng vào, những ánh mắt tò mò xen lẫn sự chỉ trích:
"Trời ơi! Cô ta sao lại làm thế ở ngay trong phòng họp chứ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật không thể tin nổi! Cô ta không sợ mất mặt hay sao?"
"Còn Chu Bân nữa, anh ta thật sự hết thuốc chữa rồi!"
Giản Ninh và Chu Bân nhanh chóng lấy quần áo che thân, mặt Giản Ninh đỏ bừng vì xấu hổ. Cô khóc lóc, cuống cuồng quấn lấy quần áo rồi chạy ra ngoài, trong khi Chu Bân chỉ biết cúi đầu né tránh những ánh nhìn chỉ trích.
Chưa đầy một giờ sau, tin tức Giản Ninh ngủ với Chu Bân đã lan truyền khắp công ty. Mọi ngóc ngách, từ văn phòng đến hành lang, đều vang lên những lời bàn tán, chỉ trích. Không ai có thể tin rằng con gái của một vị lãnh đạo cao cấp lại có thể làm ra chuyện như vậy.
Khi Tiết Vũ Khiêm và Bạch Sênh đến công ty, không khí đã trở nên căng thẳng tột độ. Tiết Vũ Khiêm bước vào, sắc mặt bình tĩnh nhưng đôi mắt anh ánh lên vẻ lạnh lùng. Anh lập tức yêu cầu tổ chức cuộc họp.
Trong phòng họp, ba của Giản Ninh đã tỉnh lại, nhưng sắc mặt ông vẫn xanh xao và mệt mỏi. Ông bị tước chức, và toàn bộ cổ phần của ông trong công ty bị mua hết. Ông ta không thể nói gì, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
"Các người còn mặt mũi nào đứng đây nữa?" Một cổ đông lớn tuổi lên tiếng, giọng đầy giận dữ, "Nhìn xem! Công ty này đã thành cái gì rồi? Tất cả chỉ vì các người!"
Giản Ninh ngước mắt lên, khuôn mặt cô ta trắng bệch, nước mắt chảy dài trên má, "Không... Đừng mà! Ba nghe con giải thích.. Mọi chuyện không phải như mọi người thấy đâu, con bị hại." Cô ta vừa nói vừa cố gắng quỳ xuống cầu xin.Ba của cô ta nhìn cô ta, đôi mắt đầy nỗi thất vọng, "Mày không còn cơ hội nữa đâu, Giản Ninh. Mày đã làm nhục tao, làm nhục cả gia đình này. Từ giờ trở đi, tao không còn nhận mày là con gái nữa.
Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Giản Ninh. Bạch Sênh nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng cô không khỏi cảm thấy chút thương hại, nhưng cô biết, đây là cái giá mà Giản Ninh phải trả cho những gì cô ta đã làm. Tiết Vũ Khiêm nhẹ nhàng nắm tay Bạch Sênh, cảm nhận được sự an ủi và ủng hộ từ anh. Anh nhìn cô, trong ánh mắt đầy niềm tin, như muốn nói rằng từ giờ, cả hai sẽ cùng nhau đối mặt với mọi thử thách phía trước.
Khi buổi họp kết thúc, mọi chuyện dường như đã an bài. Chu Bân bị đuổi việc ngay lập tức, và những chuyện sai trái của anh ta trong quá khứ cũng bị khui ra, khiến danh tiếng của anh ta hoàn toàn sụp đổ.
Ba của Giản Ninh tức giận đến mức đã đánh cô ngay tại chỗ. Ông ta thậm chí còn không buồn che giấu sự thất vọng và phẫn nộ của mình. Ông quyết định đuổi Giản Ninh ra khỏi công ty và chuyển toàn bộ cổ phần của mình sang tên Bạch Sênh. Đó là điều kiện mà ông phải chấp nhận để Tiết Vũ Khiêm không kiện con gái ông vì đã bỏ thuốc hại người.
Dù không muốn, ông ta cũng phải chấp nhận sự thật cay đắng này. Giản Ninh bị đuổi khỏi công ty, và danh tiếng của cô ta bị hủy hoại chỉ trong một ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro