Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
Dư âm
Đường Kỳ Vy
2024-08-25 13:46:18
Màn biểu diễn của cô đã kết thúc từ lâu nhưng dư âm khủng khiếp vẫn còn để lại đề tài bàn tán suốt khoảng thời gian sau đó.
Đấy là chuyện của tương lai, còn ngay tại sân khấu đêm vũ hội, khi cô dừng tay và đôi môi không còn cất lên tiếng hát, khoảng lặng như thời gian ngưng đọng vẫn còn tiếp tục và cả biển người xung quanh lại trong bầu không khí trầm lắng và si mê nghẹt thở.
Ánh đèn sân khấu rọi xuống cô, đơn độc một ngọn đèn nhưng lại tôn cô lên đến đỉnh của ngưỡng vọng. Cô thở hắt ra, ôm ngực và mở mắt nhìn xuống bên dưới.
Cả một biển người nhìn cô với đầy đủ cung bậc cảm xúc, từ bàng hoàng kinh ngạc đến ngưỡng mộ, say mê, thậm chí có cả ghen tị và tức tối. Tuyệt nhiên không có một tiếng động nào vang lên. Trên sân khấu, chỉ tồn tại duy nhất một người, đó là cô. Bạch Sênh mỉm cười đầy mị hoặc, dùng ánh mắt tuyệt mĩ quét một vòng. Đúng rồi, đây chính là hiệu quả cô đang chờ đợi. Sau buổi tối ngày hôm nay, tất cả những kẻ coi thường cô sẽ bị tát một cái khá mạnh đây. Cô cũng đâu phải là quả hồng mềm để mặc cho chúng nặn.
Nữ thần trên sân khấu duyên dáng đứng dậy, làm động tác chào yêu kiều và hội trường như bùng nổ tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo và hò hét. Đám đông như phát điên rồi.
Cảnh báo chí thì liên tục chụp hình, quay lại khoảnh khắc chấn động này. Bạch tiểu thư của Bạch gia và tiếng hát ngón đàn động lòng người, thậm chí còn xuất sắc hơn cả ca sĩ thần tượng lúc bấy giờ. Với nhan sắc và gia thế này, chưa kể tài năng bộc lộ ban nãy, không khó hiểu vì sao trong một khoảng thời gian sắp tới cô liên tục chiếm lĩnh mặt báo và trở thành thần tượng của giới trẻ.
Lý Lệ không khỏi lầm bầm trong sự hoảng hốt.
"Đây... đây là sao? Cô ta là cái thứ gì vậy?"
Cô nàng không ngờ rằng kế hoạch của mình đã bị phá hư hoàn toàn. Cô đã xoay chuyển hoàn toàn tình thế, đến cả những cậu nam sinh vẫn cun cút theo đuôi cô ta đến giờ phút này cũng hòa cùng đám đông điên cuồng mà gào thét tên cô bằng sự say mê tột đỉnh.
Bạch Sênh, cô ta hoàn toàn đang giấu mình sao?
Lần đầu tiên, Lý Lệ thấy mình thua thật thảm hại. Cô ta tức tối bỏ đi, không khỏi chửi rủa trong đầu. Đúng lúc này, tầm mất cô ta bắt gặp dáng hình quen thuộc của Tôn Chu Minh, vui mừng lên tiếng gọi: "Tôn ca!"
Trái ngược với kì vọng của cô nàng, Tôn Chu Minh hoàn toàn không thèm để ý mà rảo bước rất nhanh về phía góc sân khấu. Dáng vẻ vội vàng và cảm xúc hỗn loạn, thậm chí có cả sự say mê trên mặt gã tố cáo điều cô nàng sợ hãi nhất lúc này.
Chết tiệt! Có khi nào Tôn ca lại bị con nhỏ kia mê hoặc? Càng nghĩ, Lý Lệ lại càng thấy khó thở và hoảng hốt, vội vàng đuổi theo gã. Cô ta không thể để mọi chuyện đi quá xa được. Gã đàn ông kia phải là của cô ta!
Cô uyển chuyển đi vào cánh gà, nơi hai bạn tốt đã chờ sẵn với vòng tay chào đón ấm áp.
Cô lập tức thoát vai, cởi bỏ vẻ lạnh lùng kiêu sa kiều mị xuống, trở lại thành cô hồn nhiên thường ngày. Đám đông vây quanh cô loang loáng ánh đèn flash chớp nháy. Dưới sự bảo vệ của Vân Tiếu Ngữ, cô thành công rút lui vào bên trong, để lại những tiếng hò reo như sấm bên ngoài.
Cố Dĩ Liên lao vào ôm lấy cô, miệng liền thoáng mừng vui: "Ôi, cậu làm tớ lo quá. Cậu... cậu sao có thể... ".
Thấy cô bé Dĩ Liên hấp tấp nói không thành câu, cô nhéo cái má phúng phính và trêu đùa:
"Sao là sao? Bổn cô nương đây là tài nữ, có gì mà không làm được?". Đọc ????????????????ện ha????, ???????????????? cập nga???? { ????????ÙM???? ????????YỆN.????n }
Vân Tiếu Ngữ thở hắt ra, ôm vai cô và cảm thán: "Thường ngày không thấy thể hiện gì, bọn tớ chỉ lo cậu bị xấu mặt. Giờ thì tốt quá rồi, ai bảo Bạch tiểu thư bất tài vô dụng, gia đây đánh không tha".
Cô liếc bạn mình một cái, hùa theo:
"Bổn tiểu thư là nhân tài ẩn giấu, chẳng qua là tớ đây không thích khoe thôi. Sao? Biểu hiện ban nãy thế nào? Đủ mị hoặc đủ câu dẫn chưa?"
Thấy cô nghịch ngợm hỏi, Vân Tiếu Ngữ và Cố Dĩ Liên cũng hùa theo mà gật lấy gật để vuốt mông ngựa.
"Đủ chứ. Có điều chỉ khổ cho một người lo giữ bạn gái, không là có kẻ rắp tâm câu mất thôi."
Cô không để ý đến có người xuất hiện sau lưng mình, làm điệu bộ không quan tâm và cười cười:
"Bổn tiểu thư là hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. Ai đó không mau giữ lấy, sau này chỉ có khóc thầm thôi á".
"Vậy sao?"
Tiết Vũ Khiêm nén cười, thổi khí vào tai cô và nói nhỏ: "Ai đó đang muốn hỏi Bạch tiểu thư, liệu có đồng ý cho kẻ hèn này được khóa em lại để không có kẻ nào được phép cướp lấy không?"
"Tiết ca!"
Cô giật mình quay lại, hai mắt sáng lên như ánh sao và lao vào ôm chầm lấy anh. Chưa bao giờ cô lại vui như thế này, anh đã đến, không uổng công cô nhắn tin kể khổ dụ dỗ anh. Nếu anh đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ anh cũng đã nghe thấy bài hát của cô rồi.
Vân Tiếu Ngữ biết ý kéo Cố Dĩ Liên lui đi, trả lại không gian cho đôi tình nhân. Cố Dĩ Liên mặt đỏ tai hồng, cắm cúi đi theo cô bạn mình, miệng lắp bắp hỏi: "Tiểu Sênh và Tiết tổng là...".
"Đúng như cậu thấy đó. Là thế này này".
Vân Tiếu Ngữ nhướn mày lên, làm điệu bộ tay để diễn tả, đổi lại Cố Dĩ Liên càng đỏ mặt hơn. Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, không hề để ý đến có người đã đứng nghe thấy đoạn nói chuyện vừa rồi.
Tôn Chu Minh đứng trong góc nhìn về phía căn chòi hoa, nơi có hai người đang tâm tình yêu thương bên trong, lồng ngực không khỏi thắt lại. Gã ta xiết chặt nắm tay, nghiến răng lẩm bẩm:
"Là Tiết Vũ Khiêm sao?"
"Bạch Sênh. Em thà yêu hắn cũng không mở một lời dịu dàng với tôi?".
"Tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi".
Cô ngồi trên lòng anh, trong chiếc xích đu được đan bằng hoa và dây leo hết sức kì công. Chiếc chòi gỗ này nằm khuất trong khu vườn sinh thái, vốn dĩ cũng ít người qua lại, nay lại càng trở nên thơ mộng và lãng mạn hơn dưới những ngọn đèn nhỏ tỏa sáng huyền ảo. Không khí xung quan tràn hơi lạnh khiến cô co người lại, hắt xì một cái. Tiết Vũ Khiêm choàng thêm áo của mình cho cô, cảm thấy vẫn chưa đủ, anh dứt khoát bế cô lên để cô ngồi vào lòng anh. Choàng tay ôm gọn lấy cô vào lồng ngực vững vàng, anh hôn lên đỉnh đầu cô đầy yêu thương và cưng chiều.
Cô cười hì hì, toàn thân thư thái như vũng nước xuân, choàng tay ôm eo anh, ngước đầu hôn lên cằm anh. Tiết Vũ Khiêm ngắm cô không chớp mắt, càng lúc càng thấy nhìn mãi không bao giờ là đủ. Cô gái của anh, nữ thần của anh, cô đẹp như đóa hoa hồng rực rỡ. Từ đôi mắt, đôi môi đến làn tóc mây... không nơi nào không khiến anh say mê điên cuồng.Tiết Vũ Khiêm xiết vòng tay chặt hơn, kéo cô lại hôn nồng nàn. Từ má, đến mi mắt, đến môi hồng chín mọng, anh hôn lên từng tấc da thịt lộ ra của cô. Cô híp mắt, thoải mái như cô mèo nhỏ trong vòng tay anh, kêu lên vài tiếng hừ hừ thỏa mãn và đáp trả lại anh nồng nhiệt không kém.
Đấy là chuyện của tương lai, còn ngay tại sân khấu đêm vũ hội, khi cô dừng tay và đôi môi không còn cất lên tiếng hát, khoảng lặng như thời gian ngưng đọng vẫn còn tiếp tục và cả biển người xung quanh lại trong bầu không khí trầm lắng và si mê nghẹt thở.
Ánh đèn sân khấu rọi xuống cô, đơn độc một ngọn đèn nhưng lại tôn cô lên đến đỉnh của ngưỡng vọng. Cô thở hắt ra, ôm ngực và mở mắt nhìn xuống bên dưới.
Cả một biển người nhìn cô với đầy đủ cung bậc cảm xúc, từ bàng hoàng kinh ngạc đến ngưỡng mộ, say mê, thậm chí có cả ghen tị và tức tối. Tuyệt nhiên không có một tiếng động nào vang lên. Trên sân khấu, chỉ tồn tại duy nhất một người, đó là cô. Bạch Sênh mỉm cười đầy mị hoặc, dùng ánh mắt tuyệt mĩ quét một vòng. Đúng rồi, đây chính là hiệu quả cô đang chờ đợi. Sau buổi tối ngày hôm nay, tất cả những kẻ coi thường cô sẽ bị tát một cái khá mạnh đây. Cô cũng đâu phải là quả hồng mềm để mặc cho chúng nặn.
Nữ thần trên sân khấu duyên dáng đứng dậy, làm động tác chào yêu kiều và hội trường như bùng nổ tiếng vỗ tay, tiếng huýt sáo và hò hét. Đám đông như phát điên rồi.
Cảnh báo chí thì liên tục chụp hình, quay lại khoảnh khắc chấn động này. Bạch tiểu thư của Bạch gia và tiếng hát ngón đàn động lòng người, thậm chí còn xuất sắc hơn cả ca sĩ thần tượng lúc bấy giờ. Với nhan sắc và gia thế này, chưa kể tài năng bộc lộ ban nãy, không khó hiểu vì sao trong một khoảng thời gian sắp tới cô liên tục chiếm lĩnh mặt báo và trở thành thần tượng của giới trẻ.
Lý Lệ không khỏi lầm bầm trong sự hoảng hốt.
"Đây... đây là sao? Cô ta là cái thứ gì vậy?"
Cô nàng không ngờ rằng kế hoạch của mình đã bị phá hư hoàn toàn. Cô đã xoay chuyển hoàn toàn tình thế, đến cả những cậu nam sinh vẫn cun cút theo đuôi cô ta đến giờ phút này cũng hòa cùng đám đông điên cuồng mà gào thét tên cô bằng sự say mê tột đỉnh.
Bạch Sênh, cô ta hoàn toàn đang giấu mình sao?
Lần đầu tiên, Lý Lệ thấy mình thua thật thảm hại. Cô ta tức tối bỏ đi, không khỏi chửi rủa trong đầu. Đúng lúc này, tầm mất cô ta bắt gặp dáng hình quen thuộc của Tôn Chu Minh, vui mừng lên tiếng gọi: "Tôn ca!"
Trái ngược với kì vọng của cô nàng, Tôn Chu Minh hoàn toàn không thèm để ý mà rảo bước rất nhanh về phía góc sân khấu. Dáng vẻ vội vàng và cảm xúc hỗn loạn, thậm chí có cả sự say mê trên mặt gã tố cáo điều cô nàng sợ hãi nhất lúc này.
Chết tiệt! Có khi nào Tôn ca lại bị con nhỏ kia mê hoặc? Càng nghĩ, Lý Lệ lại càng thấy khó thở và hoảng hốt, vội vàng đuổi theo gã. Cô ta không thể để mọi chuyện đi quá xa được. Gã đàn ông kia phải là của cô ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô uyển chuyển đi vào cánh gà, nơi hai bạn tốt đã chờ sẵn với vòng tay chào đón ấm áp.
Cô lập tức thoát vai, cởi bỏ vẻ lạnh lùng kiêu sa kiều mị xuống, trở lại thành cô hồn nhiên thường ngày. Đám đông vây quanh cô loang loáng ánh đèn flash chớp nháy. Dưới sự bảo vệ của Vân Tiếu Ngữ, cô thành công rút lui vào bên trong, để lại những tiếng hò reo như sấm bên ngoài.
Cố Dĩ Liên lao vào ôm lấy cô, miệng liền thoáng mừng vui: "Ôi, cậu làm tớ lo quá. Cậu... cậu sao có thể... ".
Thấy cô bé Dĩ Liên hấp tấp nói không thành câu, cô nhéo cái má phúng phính và trêu đùa:
"Sao là sao? Bổn cô nương đây là tài nữ, có gì mà không làm được?". Đọc ????????????????ện ha????, ???????????????? cập nga???? { ????????ÙM???? ????????YỆN.????n }
Vân Tiếu Ngữ thở hắt ra, ôm vai cô và cảm thán: "Thường ngày không thấy thể hiện gì, bọn tớ chỉ lo cậu bị xấu mặt. Giờ thì tốt quá rồi, ai bảo Bạch tiểu thư bất tài vô dụng, gia đây đánh không tha".
Cô liếc bạn mình một cái, hùa theo:
"Bổn tiểu thư là nhân tài ẩn giấu, chẳng qua là tớ đây không thích khoe thôi. Sao? Biểu hiện ban nãy thế nào? Đủ mị hoặc đủ câu dẫn chưa?"
Thấy cô nghịch ngợm hỏi, Vân Tiếu Ngữ và Cố Dĩ Liên cũng hùa theo mà gật lấy gật để vuốt mông ngựa.
"Đủ chứ. Có điều chỉ khổ cho một người lo giữ bạn gái, không là có kẻ rắp tâm câu mất thôi."
Cô không để ý đến có người xuất hiện sau lưng mình, làm điệu bộ không quan tâm và cười cười:
"Bổn tiểu thư là hoa gặp hoa nở, người gặp người thích. Ai đó không mau giữ lấy, sau này chỉ có khóc thầm thôi á".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vậy sao?"
Tiết Vũ Khiêm nén cười, thổi khí vào tai cô và nói nhỏ: "Ai đó đang muốn hỏi Bạch tiểu thư, liệu có đồng ý cho kẻ hèn này được khóa em lại để không có kẻ nào được phép cướp lấy không?"
"Tiết ca!"
Cô giật mình quay lại, hai mắt sáng lên như ánh sao và lao vào ôm chầm lấy anh. Chưa bao giờ cô lại vui như thế này, anh đã đến, không uổng công cô nhắn tin kể khổ dụ dỗ anh. Nếu anh đã xuất hiện ở đây, chứng tỏ anh cũng đã nghe thấy bài hát của cô rồi.
Vân Tiếu Ngữ biết ý kéo Cố Dĩ Liên lui đi, trả lại không gian cho đôi tình nhân. Cố Dĩ Liên mặt đỏ tai hồng, cắm cúi đi theo cô bạn mình, miệng lắp bắp hỏi: "Tiểu Sênh và Tiết tổng là...".
"Đúng như cậu thấy đó. Là thế này này".
Vân Tiếu Ngữ nhướn mày lên, làm điệu bộ tay để diễn tả, đổi lại Cố Dĩ Liên càng đỏ mặt hơn. Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, không hề để ý đến có người đã đứng nghe thấy đoạn nói chuyện vừa rồi.
Tôn Chu Minh đứng trong góc nhìn về phía căn chòi hoa, nơi có hai người đang tâm tình yêu thương bên trong, lồng ngực không khỏi thắt lại. Gã ta xiết chặt nắm tay, nghiến răng lẩm bẩm:
"Là Tiết Vũ Khiêm sao?"
"Bạch Sênh. Em thà yêu hắn cũng không mở một lời dịu dàng với tôi?".
"Tại sao lại xuất hiện trước mặt tôi".
Cô ngồi trên lòng anh, trong chiếc xích đu được đan bằng hoa và dây leo hết sức kì công. Chiếc chòi gỗ này nằm khuất trong khu vườn sinh thái, vốn dĩ cũng ít người qua lại, nay lại càng trở nên thơ mộng và lãng mạn hơn dưới những ngọn đèn nhỏ tỏa sáng huyền ảo. Không khí xung quan tràn hơi lạnh khiến cô co người lại, hắt xì một cái. Tiết Vũ Khiêm choàng thêm áo của mình cho cô, cảm thấy vẫn chưa đủ, anh dứt khoát bế cô lên để cô ngồi vào lòng anh. Choàng tay ôm gọn lấy cô vào lồng ngực vững vàng, anh hôn lên đỉnh đầu cô đầy yêu thương và cưng chiều.
Cô cười hì hì, toàn thân thư thái như vũng nước xuân, choàng tay ôm eo anh, ngước đầu hôn lên cằm anh. Tiết Vũ Khiêm ngắm cô không chớp mắt, càng lúc càng thấy nhìn mãi không bao giờ là đủ. Cô gái của anh, nữ thần của anh, cô đẹp như đóa hoa hồng rực rỡ. Từ đôi mắt, đôi môi đến làn tóc mây... không nơi nào không khiến anh say mê điên cuồng.Tiết Vũ Khiêm xiết vòng tay chặt hơn, kéo cô lại hôn nồng nàn. Từ má, đến mi mắt, đến môi hồng chín mọng, anh hôn lên từng tấc da thịt lộ ra của cô. Cô híp mắt, thoải mái như cô mèo nhỏ trong vòng tay anh, kêu lên vài tiếng hừ hừ thỏa mãn và đáp trả lại anh nồng nhiệt không kém.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro