Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
hương mê tình
Đường Kỳ Vy
2024-08-25 13:46:18
Ngày hôm sau, Bạch Sênh rời khỏi nhà của mình, lòng nặng trĩu với sự nghi ngờ về cuộc họp mà cô không hề nhận được thông báo chi tiết nào. Thời tiết bên ngoài khá âm u, như phản ánh tâm trạng của cô. Khi bước vào văn phòng công ty, một người đàn ông lạ mặt, ăn mặc trang trọng và nghiêm nghị, chặn cô lại.
"Cô đến muộn rồi. Cuộc họp sắp bắt đầu" người đàn ông nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Bạch Sênh nhướn mày, cảm thấy có chút bất an. "Tôi không thấy có lịch họp nào trong email. Tại sao lại có cuộc họp vào giờ này?"
Người đàn ông chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt sắc lạnh. "Đừng lo lắng quá, vào đi. Cô sẽ hiểu khi tới nơi."
Với một cảm giác không rõ ràng, Bạch Sênh đi theo hướng dẫn của người đàn ông, bước vào phòng họp lớn. Cô cảm thấy có gì đó không ổn khi thấy phòng họp trống rỗng. Những bước chân của cô dội lại trong không gian rộng lớn, khiến sự vắng lặng trở nên đáng sợ.
"Chắc chắn có sự nhầm lẫn," cô tự nhủ, quay lại cửa để ra ngoài. Tuy nhiên, bất ngờ xảy ra: người đàn ông kia đã khóa chặt cửa từ bên ngoài.
Cô đập cửa và la hét, giọng đầy hoang mang. "Mở cửa ra! Có ai không? Tôi cần giúp đỡ!"
Từ bên ngoài, người đàn ông lạnh lùng đáp, giọng không một chút cảm xúc: "Đừng lo sẽ có người tới cứu cô sớm thôi."
Hương mê tình, từ cây nến thơm được đặt trang trọng trên bàn. Mùi hương này không chỉ thơm ngát mà còn tạo ra một lớp cảm giác ấm áp và mời gọi.Khi Bạch Sênh hít thở sâu, mùi hương dần xâm nhập vào các giác quan của cô, làm cho đầu óc trở nên mơ hồ và nặng nề. Mỗi hơi thở đều khiến cảm giác hưng phấn và say mê ngày càng tăng.
Phòng họp, vốn dĩ chỉ là một không gian làm việc khô khan, giờ đây trở thành một nơi bí ẩn và lôi cuốn, nơi mà mọi thứ dường như bị bao phủ bởi lớp sương mờ ảo của hương mê tình. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, làm cho việc thở trở nên khó khăn, và tâm trí Bạch Sênh dần mất đi sự tỉnh táo vốn có. Hương thơm này như một chiếc lưới vô hình cuốn lấy cô, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhàng và uể oải, và chính cảm giác này đã khiến cho mọi việc trở nên mơ hồ và khó nắm bắt.
Cô càng lo lắng hơn, đôi tay run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Tiết Vũ Khiêm. Cô cố gắng nói, nhưng chỉ có những tiếng nấc và thở hổn hển thoát ra từ miệng cô.
“Tiết Vũ Khiêm... cứu... cứu em... giọng cô yếu ớt và mơ hồ.
Khi Tiết Vũ Khiêm nhận được cuộc gọi, anh cảm thấy có điều gì đó bất thường. Ngay lập tức, anh phóng xe đến công ty, bỏ lại ánh đèn đường phía sau.
Mười phút sau, khi Tiết Vũ Khiêm đến văn phòng, anh gặp Chu Bân và Giản Ninh đứng trước cửa phòng. Cả hai đều có vẻ mặt mỉm cười xấu xa.
“Ông làm nhanh rồi đưa video clip cho tôi, Bạch Sênh, lần này tôi sẽ cho cô hot chưa từng có,” Giản Ninh cười nham hiểm, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Chu Bân chen vào, giọng điệu không kém phần độc ác: “Chúng ta hãy xem cô ta sẽ phản ứng ra sao. Thú vị lắm!”
Tiết Vũ Khiêm không mất nhiều thời gian để nhận ra tình hình nghiêm trọng. Anh nhanh chóng ra lệnh cho trợ lý của mình mở cửa. Khi cửa phòng mở ra, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến anh sững sờ. Bạch Sênh nằm bất động dưới sàn, sắc mặt tái nhợt, và không còn chút tỉnh táo. Anh tiến đến bồng cô lên.“Nhốt Chu Bân và Giản Ninh vào trong phòng họp ngay lập tức” Tiết Vũ Khiêm
ra lệnh với giọng nghiêm khắc. Anh không có thời gian để lãng phí và không muốn để bất kỳ ai thoát khỏi trách nhiệm.
Hai thuộc hạ của anh, vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh. Họ bước ra khỏi phòng với một sự phối hợp chặt chẽ, một người giữ cửa, người còn lại đi đến chỗ Chu Bân và Giản Ninh. Chu Bân và Giản Ninh, đang đứng một bên với nụ cười mỉa mai trên môi, nhanh chóng nhận ra tình hình không hề thuận lợi cho họ.
“Cái gì? Các người định làm gì?” Chu Bân cất giọng hỏi, nhưng sự nghi ngờ trong ánh mắt anh không thể che giấu.
Giản Ninh không nói gì, nhưng biểu cảm của cô ta thể hiện sự bối rối và lo lắng. Hai thuộc hạ của Tiết Vũ Khiêm, không hề tỏ ra một chút nhân nhượng, nhanh chóng áp chế cả hai và dẫn họ về phía phòng họp.
Khi Chu Bân và Giản Ninh bị đẩy vào phòng họp, Tiết Vũ Khiêm nhíu mày, một cơn giận dữ ẩn chứa sâu trong lòng. Anh không thể chịu đựng việc những kẻ này đã làm tổn thương Bạch Sênh.
Khi cửa phòng đóng lại, Tiết Vũ Khiêm quay sang người trợ lý đứng gần đó. “Giữ cửa cẩn thận và đừng để ai ra ngoài. Đảm bảo rằng họ không có cách nào để thoát.”
Người trợ lý nhanh chóng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc. Anh ta bước đến trước cửa phòng họp, lắp đặt một thiết bị khóa an toàn và kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo rằng không có cách nào để hai người bên trong có thể mở cửa hoặc trốn thoát.
Trong phòng họp, Chu Bân và Giản Ninh bị nhốt trong không gian hẹp, ánh sáng từ những đèn neon trên trần nhà tạo ra những bóng đen mờ ảo trên khuôn mặt họ. Sự thay đổi trong không khí, từ vẻ tự mãn ban đầu giờ đây trở thành lo lắng và sợ hãi khi nhận ra không còn lối thoát.Khi Tiết Vũ Khiêm rời khỏi phòng, lòng anh không ngừng dâng lên cảm giác căm phẫn và quyết tâm. Những kẻ đã dám làm tổn thương Bạch Sênh sẽ phải trả giá cho hành động của mình.
"Những người dám làm hại em sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu, Tiết Vũ Khiêm tuyên bố, sự tức giận và quyết tâm trong giọng nói của anh không thể nhầm lẫn.
Bạch Sênh bắt đầu tỉnh dậy dần dần trong vòng tay của Tiết Vũ Khiêm, cơ thể vẫn còn cảm giác nóng bừng và mơ hồ. Tiết Vũ Khiêm đưa cô về nhà mình, anh gọi bác sĩ đến ngay lập tức.
“Bác sĩ, tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng sao?"
Tiết Vũ Khiêm nói, ánh mắt đầy lo lắng. Bác sĩ đến nhanh chóng, kiểm tra Bạch Sênh với sự chăm sóc tận tình. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo rằng tình trạng của Bạch Sênh không chỉ liên quan đến sức khỏe thông thường mà còn có nguy cơ nguy hiểm nếu không được xử lý kịp thời.
“Cần phải hành động nhanh chóng. Nếu không, tình trạng của cô ấy có thể xấu đi hơn” bác sĩ nói, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
“Tôi sẽ giải quyết. Cảm ơn bác sĩ” Tiết Vũ Khiêm nói, đưa bác sĩ ra ngoài.
Bạch Sênh bắt đầu tỉnh dậy trong phòng của Tiết Vũ Khiêm, cảm giác cơ thể cô nóng bừng và mơ hồ. Cô cảm thấy không ổn và tìm kiếm sự gần gũi với Tiết Vũ Khiêm.
“Tiết Vũ Khiêm... em cảm thấy lạ... anh...” Bạch Sênh lẩm bẩm, đôi tay cô tìm kiếm sự tiếp xúc với anh.
Tiết Vũ Khiêm cố gắng giữ bình tĩnh, ôm lấy cô trong vòng tay mình. “Bạch Sênh, em đang không ổn. Tôi sẽ chăm sóc em, đừng lo lắng quá, anh thì thầm, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.
Bạch Sênh không ngừng vặn vẹo, đôi tay cô lướt qua cơ thể anh một cách bối rối. “Em không biết... em cần... anh,” cô thì thầm, cảm giác khó chịu và mơ hồ không ngừng dâng lên.
Tiết Vũ Khiêm kiên nhẫn làm dịu tình hình, lau mồ hôi cho cô với sự chăm sóc tận tình.
“Tôi không thể.”
"Cô đến muộn rồi. Cuộc họp sắp bắt đầu" người đàn ông nói, vẻ mặt lạnh lùng.
Bạch Sênh nhướn mày, cảm thấy có chút bất an. "Tôi không thấy có lịch họp nào trong email. Tại sao lại có cuộc họp vào giờ này?"
Người đàn ông chỉ khẽ nhếch môi, đôi mắt sắc lạnh. "Đừng lo lắng quá, vào đi. Cô sẽ hiểu khi tới nơi."
Với một cảm giác không rõ ràng, Bạch Sênh đi theo hướng dẫn của người đàn ông, bước vào phòng họp lớn. Cô cảm thấy có gì đó không ổn khi thấy phòng họp trống rỗng. Những bước chân của cô dội lại trong không gian rộng lớn, khiến sự vắng lặng trở nên đáng sợ.
"Chắc chắn có sự nhầm lẫn," cô tự nhủ, quay lại cửa để ra ngoài. Tuy nhiên, bất ngờ xảy ra: người đàn ông kia đã khóa chặt cửa từ bên ngoài.
Cô đập cửa và la hét, giọng đầy hoang mang. "Mở cửa ra! Có ai không? Tôi cần giúp đỡ!"
Từ bên ngoài, người đàn ông lạnh lùng đáp, giọng không một chút cảm xúc: "Đừng lo sẽ có người tới cứu cô sớm thôi."
Hương mê tình, từ cây nến thơm được đặt trang trọng trên bàn. Mùi hương này không chỉ thơm ngát mà còn tạo ra một lớp cảm giác ấm áp và mời gọi.Khi Bạch Sênh hít thở sâu, mùi hương dần xâm nhập vào các giác quan của cô, làm cho đầu óc trở nên mơ hồ và nặng nề. Mỗi hơi thở đều khiến cảm giác hưng phấn và say mê ngày càng tăng.
Phòng họp, vốn dĩ chỉ là một không gian làm việc khô khan, giờ đây trở thành một nơi bí ẩn và lôi cuốn, nơi mà mọi thứ dường như bị bao phủ bởi lớp sương mờ ảo của hương mê tình. Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, làm cho việc thở trở nên khó khăn, và tâm trí Bạch Sênh dần mất đi sự tỉnh táo vốn có. Hương thơm này như một chiếc lưới vô hình cuốn lấy cô, làm cho cô cảm thấy nhẹ nhàng và uể oải, và chính cảm giác này đã khiến cho mọi việc trở nên mơ hồ và khó nắm bắt.
Cô càng lo lắng hơn, đôi tay run rẩy lấy điện thoại ra gọi cho Tiết Vũ Khiêm. Cô cố gắng nói, nhưng chỉ có những tiếng nấc và thở hổn hển thoát ra từ miệng cô.
“Tiết Vũ Khiêm... cứu... cứu em... giọng cô yếu ớt và mơ hồ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Tiết Vũ Khiêm nhận được cuộc gọi, anh cảm thấy có điều gì đó bất thường. Ngay lập tức, anh phóng xe đến công ty, bỏ lại ánh đèn đường phía sau.
Mười phút sau, khi Tiết Vũ Khiêm đến văn phòng, anh gặp Chu Bân và Giản Ninh đứng trước cửa phòng. Cả hai đều có vẻ mặt mỉm cười xấu xa.
“Ông làm nhanh rồi đưa video clip cho tôi, Bạch Sênh, lần này tôi sẽ cho cô hot chưa từng có,” Giản Ninh cười nham hiểm, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Chu Bân chen vào, giọng điệu không kém phần độc ác: “Chúng ta hãy xem cô ta sẽ phản ứng ra sao. Thú vị lắm!”
Tiết Vũ Khiêm không mất nhiều thời gian để nhận ra tình hình nghiêm trọng. Anh nhanh chóng ra lệnh cho trợ lý của mình mở cửa. Khi cửa phòng mở ra, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến anh sững sờ. Bạch Sênh nằm bất động dưới sàn, sắc mặt tái nhợt, và không còn chút tỉnh táo. Anh tiến đến bồng cô lên.“Nhốt Chu Bân và Giản Ninh vào trong phòng họp ngay lập tức” Tiết Vũ Khiêm
ra lệnh với giọng nghiêm khắc. Anh không có thời gian để lãng phí và không muốn để bất kỳ ai thoát khỏi trách nhiệm.
Hai thuộc hạ của anh, vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh. Họ bước ra khỏi phòng với một sự phối hợp chặt chẽ, một người giữ cửa, người còn lại đi đến chỗ Chu Bân và Giản Ninh. Chu Bân và Giản Ninh, đang đứng một bên với nụ cười mỉa mai trên môi, nhanh chóng nhận ra tình hình không hề thuận lợi cho họ.
“Cái gì? Các người định làm gì?” Chu Bân cất giọng hỏi, nhưng sự nghi ngờ trong ánh mắt anh không thể che giấu.
Giản Ninh không nói gì, nhưng biểu cảm của cô ta thể hiện sự bối rối và lo lắng. Hai thuộc hạ của Tiết Vũ Khiêm, không hề tỏ ra một chút nhân nhượng, nhanh chóng áp chế cả hai và dẫn họ về phía phòng họp.
Khi Chu Bân và Giản Ninh bị đẩy vào phòng họp, Tiết Vũ Khiêm nhíu mày, một cơn giận dữ ẩn chứa sâu trong lòng. Anh không thể chịu đựng việc những kẻ này đã làm tổn thương Bạch Sênh.
Khi cửa phòng đóng lại, Tiết Vũ Khiêm quay sang người trợ lý đứng gần đó. “Giữ cửa cẩn thận và đừng để ai ra ngoài. Đảm bảo rằng họ không có cách nào để thoát.”
Người trợ lý nhanh chóng gật đầu, sắc mặt nghiêm túc. Anh ta bước đến trước cửa phòng họp, lắp đặt một thiết bị khóa an toàn và kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo rằng không có cách nào để hai người bên trong có thể mở cửa hoặc trốn thoát.
Trong phòng họp, Chu Bân và Giản Ninh bị nhốt trong không gian hẹp, ánh sáng từ những đèn neon trên trần nhà tạo ra những bóng đen mờ ảo trên khuôn mặt họ. Sự thay đổi trong không khí, từ vẻ tự mãn ban đầu giờ đây trở thành lo lắng và sợ hãi khi nhận ra không còn lối thoát.Khi Tiết Vũ Khiêm rời khỏi phòng, lòng anh không ngừng dâng lên cảm giác căm phẫn và quyết tâm. Những kẻ đã dám làm tổn thương Bạch Sênh sẽ phải trả giá cho hành động của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Những người dám làm hại em sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu, Tiết Vũ Khiêm tuyên bố, sự tức giận và quyết tâm trong giọng nói của anh không thể nhầm lẫn.
Bạch Sênh bắt đầu tỉnh dậy dần dần trong vòng tay của Tiết Vũ Khiêm, cơ thể vẫn còn cảm giác nóng bừng và mơ hồ. Tiết Vũ Khiêm đưa cô về nhà mình, anh gọi bác sĩ đến ngay lập tức.
“Bác sĩ, tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng sao?"
Tiết Vũ Khiêm nói, ánh mắt đầy lo lắng. Bác sĩ đến nhanh chóng, kiểm tra Bạch Sênh với sự chăm sóc tận tình. Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo rằng tình trạng của Bạch Sênh không chỉ liên quan đến sức khỏe thông thường mà còn có nguy cơ nguy hiểm nếu không được xử lý kịp thời.
“Cần phải hành động nhanh chóng. Nếu không, tình trạng của cô ấy có thể xấu đi hơn” bác sĩ nói, sự lo lắng hiện rõ trong giọng nói.
“Tôi sẽ giải quyết. Cảm ơn bác sĩ” Tiết Vũ Khiêm nói, đưa bác sĩ ra ngoài.
Bạch Sênh bắt đầu tỉnh dậy trong phòng của Tiết Vũ Khiêm, cảm giác cơ thể cô nóng bừng và mơ hồ. Cô cảm thấy không ổn và tìm kiếm sự gần gũi với Tiết Vũ Khiêm.
“Tiết Vũ Khiêm... em cảm thấy lạ... anh...” Bạch Sênh lẩm bẩm, đôi tay cô tìm kiếm sự tiếp xúc với anh.
Tiết Vũ Khiêm cố gắng giữ bình tĩnh, ôm lấy cô trong vòng tay mình. “Bạch Sênh, em đang không ổn. Tôi sẽ chăm sóc em, đừng lo lắng quá, anh thì thầm, sự lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.
Bạch Sênh không ngừng vặn vẹo, đôi tay cô lướt qua cơ thể anh một cách bối rối. “Em không biết... em cần... anh,” cô thì thầm, cảm giác khó chịu và mơ hồ không ngừng dâng lên.
Tiết Vũ Khiêm kiên nhẫn làm dịu tình hình, lau mồ hôi cho cô với sự chăm sóc tận tình.
“Tôi không thể.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro