Biến thiên (Hạ)
Mạn Di
2024-11-20 21:12:30
Lúc Trang Thiển mở mắt ra, mặt trời vừa mới dâng lên không lâu, ánh dương đầu tiên của ngày xuân xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu rọi vào bên trong, ấm áp mà yên ắng. Những ngọn cỏ nhỏ tươi mới trong trẻo trong sân, vẫn còn đọng mấy giọt sương, hoàn toàn là một buổi sớm ngày xuân đầy tươi đẹp, Trang Thiển cảm khái hít vào một hơi thật sâu.
Đưa tay ra, theo cảm giác quen thuộc mà đưa lên, một viên cầu nước nhỏ xuất hiện trên không trung, ngưng kết thành một băng cầu, Trang Thiển lại khoát tay, thủy cầu liền biến mất. Qủa nhiên là băng hệ dị năng, đồng thời còn là một biến dị hệ băng có thể lực.
Nhẹ nhàng dựa vào Cố Thần cùng ngồi trên sô pha, Trang Thiển bắt đầu kiểm tra năng lượng trong cơ thể.
Vốn linh lực bán trong suốt ngoan ngoãn nằm trong đan điền, ở kỳ luyện khí, không thúc giục năng lượng thì nó sẽ không tự mình vận chuyển. Nhưng cùng khi trước không giống, ở bộ phận đầu não có một viên tinh thạch màu trắng ngà, trong những bộ phận khác của cơ thể lẻ tẻ những năng lượng màu lam nhạt khác, đó có thể là dị năng của cậu.
Trang Thiển thong dong vận chuyển công pháp, linh khí trong đan điền cũng bắt đầu vận chuyển theo, lại nói tiếp, vào kỳ trúc khởi mới tương đương dị năng giả bậc một, nhưng bản thân vừa mới biến dị, năng lượng trong cơ thể rất ít, mà phương thức vận chuyển của linh khí lại khéo léo khống chế vô cùng chính xác, cho nên hai loại năng lượng thoạt nhìn ngang ngửa nhau.
Linh lực nhạt màu chuyển một vòng lại một vòng trong kinh mạch, những dị năng màu lam nhạt rải rác cũng nhanh chóng gia nhập vào đại đội linh lực, toàn bộ năng lượng biến thành màu lam nhạt trong suốt, lúc này, đã không thể nói là linh lực nữa rồi. Trang Thiển thế mới biết sự kỳ diệu từ công pháp của Mặc Huyền sư phụ, có thể dung hợp năng lượng, không đối chọi nhau, cũng không cần chuyển đổi, thu lấy phần lớn những năng lượng thuần khiết nhất trong trời đất, Trang Thiển không biết thế nào lại nghĩ đến thần thoại Bàn Cổ (Editor: một nhân vật khai thiên lập địa trong truyền thuyết TQ). Thuở thiên địa sơ khai, đều là một mảnh hỗn độn, trong đó có khí hồng mông*, nên năng lượng trong cơ thể, vạn vật chi nguyên (chi nguyên: ngọn nguồn), năng lương hướng thủy, gọi nguyên lực là được rồi. (ý TT là mọi thứ bắt từ thời viễn cổ là đến từ nước, như vi sinh vật ở trong nước rồi tiến hóa mới lên đất liền sinh sống)
Trang Thiển từ Mặc Huyền điện lấy ra một khối linh thạch, nắm trong tay, bắt đầu tiến hành dùng nguyên lực mới luyện được này để trùng kích vào tinh thạch ở trong đầu, ngay từ đầu, tinh thạch hoàn toàn bất vi sở động, cậu còn phân ra một chút năng lượng màu lam nhạt đến phản kích nguyên lực, nhờ có công pháp trợ giúp, dị năng hệ băng màu lam nhạt rất nhanh bị thôn phệ đồng hóa, hơn nữa còn có tinh thạch không ngừng bổ sung linh lực, nguyên lực bắt đầu lớn mạnh hơn rồi chiếm thượng phong.
Lúc này, mọi người trong phòng khách đều tỉnh lại, dị năng của Cố Thần cùng linh căn giống nhau, đều là hệ lôi, Diệp Hi Văn là hệ quang, vẫn y như kiếp trước.
Mọi người nhìn về phía Trang Thiển đang nhập định, Mạnh Viễn quyết định, Diệp Cảnh Trình cùng Đường Duẫn Triết cảnh giới, những người khác thì tiêu hóa đám năng lượng bay vào cơ thể trước.
Trang Thiển đương nhiên là không biết những việc đang phát sinh xung quanh, cậu đang chuyên tâm vận chuyển công pháp, tinh thạch màu trắng ngà đang dần dần hóa nhỏ lại, nguyên lực cũng biến thành màu lam, không hề trong suốt nữa. Đợi cho quá trình không còn nguy hiểm gì, Trang Thiển cũng buông tâm rồi nhanh chóng vận chuyển công pháp, trừ bỏ linh lực, cậu cũng hấp thu không khí có nguyên lực cùng ma lực….
Những điểm sáng nhỏ phân bố dày đặc trong không trung nhanh chóng mạnh mẽ hướng đến Trang Thiển, những năng lượng mới lại nhanh hơn tiến vào biệt thự để bổ sung thêm. Mắt thường có thể thấy được chúng tích cóp bu bám chung quanh Trang Thiển.
Dần dần, màu đen của ma lực cũng dung nhập, nguyên lực vận chuyển một vòng lại một vòng trong cơ thể trở nên sáng lấp lánh ánh màu lam xám, so với trước kia có khi còn nhiều hơn gấp mấy lần, hơn nữa theo việc tinh thạch càng nhỏ lại thì nó lại càng lớn mạnh hơn, Trang Thiển rất nhanh đột phá luyện khí tầng bảy, luyện khí tầng tám, rồi luyện khí tầng chín, sau đó tiếng thẳng đến đỉnh cấp luyện khí tầng chín, thì ngừng lại, tinh thạch biến mất. Nhưng linh khí cùng nguyên khí vẫn cữ mạnh mẽ tiến vào trong kinh mạch của cậu, không ngừng nâng cao cải tạo cơ thể của cậu…….
……
Diệp Cảnh Trình trông chừng Diệp Hi Văn, thuận tiện bảo trì cảnh giác. Mạnh Viễn cùng Đường Duẫn Triết nỗ lực thông qua công cụ truyền tin dò xét tình huống bên ngoài, nhưng mà TV, điện thoại, máy tính toàn bộ ngưng hoạt động.
Đột nhiên, tường viện ngoài biệt thự xuất hiện tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa. Ngay sau đó là tiếng súng vang lên, phá vỡ sự yên ắng của buổi sáng ngày xuân. Tiếp đó giống như có một cấm chế bị phá tan, tiếng súng liên tục không ngừng vang lên, tiếng thét chói tai cùng tiếng rủa mắng cũng không có dừng lại, cứ một lực luân phiên bên ngoài biệt thự, thậm chí còn có người vỗ đập tay lên cổng lớn của biệt thự, bất quá Mạnh Viễn đã đặc biệt cải tạo lại cánh cổng và hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ rồi, cho nên một lúc sau, tiếng súng vang cùng tiếng chửi mắng cũng dần dần rời xa……
“Oa!” Đường Duẫn Triết hưng trí bừng bừng ló đầu ra ngó nghiêng, dường như muốn đi ra ngoài nhìn một cái: “Bắn nhau hử!”
Diệp Cảnh Trình nhìn về phía Mạnh Viễn, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Mạnh Viễn nhìn anh cười đến sáng lán vô cùng, tỏ vẻ tình huống đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Diệp Cảnh Trình liền rời mắt, tiếp tục quan sát con trai mình.
…….
Ba giờ sau, mọi người đã chỉnh trang xong xuôi, nhờ mạt thế mà bọn họ tu vi bọn họ tăng vọt, Trang Thiển trực tiếp đến đỉnh cấp luyện khí, những người khác trừ bỏ Diệp Hi Văn cũng đều đã đến luyện khí tầng chín rồi, nhưng mà đối với một đứa nhỏ mà lên đến luyện khí tầng tám thì đã không tồi rồi. Trừ việc trước mạt thế có tu luyện qua hoặc có lẽ có một số ít người được nguyên khí trước đó cải tạo ít nhiều, nhưng đại đa số mọi người thì vừa mới nhận được dị năng, và bọn họ cách dị năng giả bậc một rất gần, điều này khiến cho bọn họ tràn đầy tự tin.
Trang bị tốt đống hành lý, mọi người thay quần áo thích hợp để vận động, Trang Thiển đeo Mặc Huyền, mà Cố Thần cùng Mạnh Viễn đều có không gian giới chỉ, những người khác cũng cầm theo túi không gian lớn. Vì vậy, mỗi người cũng đều trang bị cho mình đủ sung ống đạn dược, còn có mấy vật phẩm hằng ngày cùng thức ăn có thể duy trì nửa tháng.
“Mộc Mộc, anh chuẩn bị xong rồi.” Cố Thần cúi đầu hôn lên trán Trang Thiển.
Trang Thiển điểm nhẹ một cái trên môi hắn, hít vào một hơi thật sâu, tay đặt trên nắm đấm cửa, nhìn về tất cả mọi người.
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Cửa mở…….
Trong sân, cổng sắt cao lớn bị vỗ đập bang bang đến rung động cả lên, thậm chí còn có chút lung lay.
“Vừa nãy bên ngoài thật có người của CS!” Đường Duẫn Triết hưng phấn nói.
“Lui ra sau.” Trang Thiển cùng Cố Thần trước tiên lui về sau một chút, những người khác cũng nhanh chân tản ra, tạo thành hình quạt vây quanh cổng lớn, chừa lại một khoảng đất trống.
Cố Thần nâng tay lên, lôi điện màu tím lập lòe trong lòng bàn tay, sau đó một phát bổ về trước, cửa sắt “Oành” một tiếng rồi ngã xuống.
Roi trong tay Mạnh Viễn như một con rắn đen quấn lên lửa đỏ, nhíu mày, cư nhiên bị giành trước rồi. Hắn vung roi, ba đạo hỏa tiễn “vèo” một cái bay đến cửa sắt nằm đó, tiếp sau, con tang thi thứ nhất lộ ra, con tang thi nháy mắt bị đốt thành tro bụi.
“Đường Duẫn Triết, Úc Mộng Dao, Diệp Hi Văn luyện tập, những người khác phòng ngừa việc ngoài ý muốn.” Trang Thiển ngăn cản Cố Thần muốn ra sát chiêu tiếp theo.
Lúc này, tang thi đã bắt đầu lắc lắc lư lư đi đến, bọn nó còn chưa có thối rữa, miệng vết thương còn đang chảy ra máu tươi nóng hổi, động tác thì chậm chạp, bất quá khí lực lại rất lớn, hơn nữa khả năng sống vô cùng dai dẳng.
Úc Mộng Dao sờ sờ túi đựng đồ bên hông, lấy ra một thanh đao lớn, đao này có chút giống cự kiếm (Editor: kém lớn có chút cồng kềnh) của phương tây, nó dài gần bằng chiều cao của Úc Mộng Dao, mặt đao lớn, thân lại thẳng tắp, trên đó còn có hoa văn màu vàng cổ điểm xuyến, còn được khảm một viên phỉ thúy trong suốt. Úc Mộng Dao lần đầu tiên nhìn thấy nó liền cảm thấy nó như đang hô ứng với viên ngọc phỉ thúy trước ngực, cho nên đã chọn làm vũ khí.
Đường Duẫn Triết nhận được lệnh rồi nhanh chóng lui về sau, tìm một góc độ dễ quan sát, lấy ra một cái cung tiễn màu đen phong cách cổ xưa. Mà Diệp Hi Văn ở tại chỗ không cử động, cậu nhóc chọn đứng ở một ví trí mà tay có thể dễ dàng công kích được, có thể hỗ trợ tăng máu cũng có thể tấn công, vô cùng thuận tiện.
Hầu như chỉ trong nháy mắt Úc Mộng Dao rút đao ra, cánh cổng nằm dưới đất bỗng dưng mọc lên một đám dây leo xanh biếc, vây chặt ba con tang thi đang tiến về trước, tang thi quơ loạn cánh tay giãy dụa, phát ra tiếng ô ô trầm thầm thấp. Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt mấy mũi tên phong nhận có màu xanh biên biếc cắm xuyên qua đầu chúng nó, bọn nó liền ầm ầm ngã xuống. Tang thi hàng thứ nhất vừa mới ngã xuống, tang thi đứng sau chúng cũng lộ ra, hai đạo quang tiễn liền đâm xuyên đầu của hai con tang thi đứng sau. Úc Mộng Dao cũng giơ lên đại đao vọt đến trước mặt tang thi, quơ đao chém xuống.
Trang Thiển liếc nhìn Diệp Hi Văn một cái, miệng đứa nhỏ mím lại thật chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường, chuyên chú và nghiêm túc. Diệp Cảnh Trình đứng một bên cũng có biểu tình chuyên tâm giống như đúc, tựa hồ người đang đứng trên chiến trường chính là anh vậy.
Phốc….. Trang Thiển trong lòng cười thầm, Diệp Cảnh Trình đúng là một người ba tốt nhể. Nhưng mà Diệp Hi Văn nhận ra nhanh ngoài dự kiến, cậu vốn còn tưởng sẽ phải cần nhiều thời gian điều chỉnh nữa cơ mà. Bất quá cậu suy nghĩ một chút rồi bình thường trở lại, ở thời điểm khi cậu còn nhỏ, cũng là khoảng hơn 10 tuổi lúc học trung học, luôn là loại ánh mắt lạnh lùng cao ngạo mà nhìn sự việc, còn mang theo một chút tự tin và bình tĩnh lạ thường. Bởi vì vẫn còn chưa có trải qua, cho nên lãnh huyết (ý lãnh huyết lúc này của TT có thể là không có việc gì khiến ẻm nhận thức là quan trọng cho đến khi “việc gì đó” xảy ra), bởi vì chưa từng cảm nhận, cho nên tự tin. Những thứ đó, có cái được giữ lại, cũng có thứ hắn từ bỏ sau khi trưởng thành.
Trang Thiển nghĩ, một đứa nhỏ như thế, mang theo một chút khờ dại lạnh lùng, cho dù là ngây ngô, ngược lại không chừng sẽ càng dễ dàng thích ứng với mạt thế, chung quy vẫn tốt hơn so với đám người lớn bị xã hội bào mòn tất cả góc cạnh. Bọn họ đầu tiên sẽ tuyệt vọng rồi cứ ở đó chờ đợi sự bang trợ từ cứu giúp, hoàn toàn không có ý muốn dựa vào bản thân để bảo vệ chính mình. Tóm lại cậu bé cũng đủ thông minh, lại còn biết nghe lời ba mình, so với một đứa nhỏ thiện lương mà ngờ nghệch còn tốt hơn nhiều.
Lúc này, Úc Mộng Dao nhẹ nhàng né tráng công kích của một con tang thi, mũi tên của Đường Duẫn Triết xử lý một con tang thi đứng gần cô, quang cầu của Diệp Hi Văn phóng ra, nháy mắt bổ sung dị năng cùng thể lực cho Úc Mộng Dao. Tuy đây là lần đầu tiên, nhưng bọn họ hợp tác cũng thập phần hài hòa.
Tang thi rất nhiều, sau khi lại thêm một đám tang thi ngã xuống, thì đám tang thi mới sẽ tiến lên. Công kích của mọi người khẽ ngưng, thứ đi tuốt đằng trước kia, trên tay phải có một vết rạch thật dài như được vẽ, là Phi Phi. Khuôn mặt của cô ta được trang điểm khá đẹp, trên người còn mặc một bộ lễ phục, lộ ra vòng eo nhỏ cùng đôi chân dài, nom vẻ vô cùng lẳng lơ. Cô ta còn đeo vòng cổ đá quý phối với bông tai cùng vòng tay, quả thực vô cùng lộng lẫy chói mắt để xuất tịch (tham dự tiệc họp mặt, hội nghị gì đó), có vẻ như là đi tham gia yến tiệc gì đó.
“Đáng lẽ tôi nên làm cho xong chuẩn bị phòng ngự tập kích gì đó.” Mạnh Viễn giải thích, cười khinh thường một cái, “Có một số người nếm được trái ngọt, tâm liền lớn hơn nhiều nha.” Hắn nói đến chính là Trần Kí, Phi Phi sau khi trở về, không cam lòng liền đi quyến rũ Trần Kí, thuyết phục gã diệt trừ Mạnh Viễn.
Tất cả mọi người giật mình hiểu ra, thì ra một đám người mang theo súng đạn bên ngoài biệt thự là có mục đích khác nha.
Bất quá vận mệnh đôi khi chính là buồn cười như thế, Phi Phi kiêu ngạo biết bao muốn khiến Mạnh Viễn đẹp mặt, mà Mạnh Viễn cũng đã làm tốt chuẩn bị cho nhóm người họ muốn đương đầu hắn một kích, nào ngờ mạt thế giáng lâm như vậy. Có lúc, có vài người tự cho rằng mình vô cùng quan trọng, nhưng trên một mảnh đất rộng mênh mông như vầy, vận mệnh thì luôn kề cận đùa bỡn, họ bất quá cũng chỉ là một con kiến hôi tầm thường mà thôi, cho dù biến mất, hay trở thành tang thi, thì có bao nhiêu người sẽ nhớ nhung, bao nhiêu người sẽ biết chứ?
Mọi người ở đây được trọng sinh cũng có chút cảm khái, bọn họ nhớ đến kiếp trước, chết như thế thật không cam tâm, rồi cứ thật là đơn giản mà biến thành tang thi, không có ai là đặc biệt cả, người được thượng đế ưu ái chỉ xuất hiện trong thánh kinh mà thôi, bởi vì sự thật là không có thượng đế nào cả.
Ánh mắt Diệp Hi Văn mang theo châm chọc cùng khinh thường, nhưng càng nhiều là sự cảm khái không thể tin, cậu nhóc có chút sửng sốt, sau đó ánh mắt lại tiếp tục chuyên chút tấn công, nhưng từ khi mạt thế chân chính bắt đầu nó đã vạch lên quyển sổ nhân sinh của cậu một dấu vết ….
*Khí Hồng Mông: Vào thời khai thiên lập địa, Trung Quốc cổ đại tương truyền có thần thoại về Bàn Cổ, trước đó, trong thiên địa hỗn loạn có một loại nguyên khí vô cùng hỗn độn, người ta gọi nó là khí Hồng Mông, do đó khi nói đến khí này người khác sẽ hiểu là ám chỉ thời đại viễn cổ.
Đưa tay ra, theo cảm giác quen thuộc mà đưa lên, một viên cầu nước nhỏ xuất hiện trên không trung, ngưng kết thành một băng cầu, Trang Thiển lại khoát tay, thủy cầu liền biến mất. Qủa nhiên là băng hệ dị năng, đồng thời còn là một biến dị hệ băng có thể lực.
Nhẹ nhàng dựa vào Cố Thần cùng ngồi trên sô pha, Trang Thiển bắt đầu kiểm tra năng lượng trong cơ thể.
Vốn linh lực bán trong suốt ngoan ngoãn nằm trong đan điền, ở kỳ luyện khí, không thúc giục năng lượng thì nó sẽ không tự mình vận chuyển. Nhưng cùng khi trước không giống, ở bộ phận đầu não có một viên tinh thạch màu trắng ngà, trong những bộ phận khác của cơ thể lẻ tẻ những năng lượng màu lam nhạt khác, đó có thể là dị năng của cậu.
Trang Thiển thong dong vận chuyển công pháp, linh khí trong đan điền cũng bắt đầu vận chuyển theo, lại nói tiếp, vào kỳ trúc khởi mới tương đương dị năng giả bậc một, nhưng bản thân vừa mới biến dị, năng lượng trong cơ thể rất ít, mà phương thức vận chuyển của linh khí lại khéo léo khống chế vô cùng chính xác, cho nên hai loại năng lượng thoạt nhìn ngang ngửa nhau.
Linh lực nhạt màu chuyển một vòng lại một vòng trong kinh mạch, những dị năng màu lam nhạt rải rác cũng nhanh chóng gia nhập vào đại đội linh lực, toàn bộ năng lượng biến thành màu lam nhạt trong suốt, lúc này, đã không thể nói là linh lực nữa rồi. Trang Thiển thế mới biết sự kỳ diệu từ công pháp của Mặc Huyền sư phụ, có thể dung hợp năng lượng, không đối chọi nhau, cũng không cần chuyển đổi, thu lấy phần lớn những năng lượng thuần khiết nhất trong trời đất, Trang Thiển không biết thế nào lại nghĩ đến thần thoại Bàn Cổ (Editor: một nhân vật khai thiên lập địa trong truyền thuyết TQ). Thuở thiên địa sơ khai, đều là một mảnh hỗn độn, trong đó có khí hồng mông*, nên năng lượng trong cơ thể, vạn vật chi nguyên (chi nguyên: ngọn nguồn), năng lương hướng thủy, gọi nguyên lực là được rồi. (ý TT là mọi thứ bắt từ thời viễn cổ là đến từ nước, như vi sinh vật ở trong nước rồi tiến hóa mới lên đất liền sinh sống)
Trang Thiển từ Mặc Huyền điện lấy ra một khối linh thạch, nắm trong tay, bắt đầu tiến hành dùng nguyên lực mới luyện được này để trùng kích vào tinh thạch ở trong đầu, ngay từ đầu, tinh thạch hoàn toàn bất vi sở động, cậu còn phân ra một chút năng lượng màu lam nhạt đến phản kích nguyên lực, nhờ có công pháp trợ giúp, dị năng hệ băng màu lam nhạt rất nhanh bị thôn phệ đồng hóa, hơn nữa còn có tinh thạch không ngừng bổ sung linh lực, nguyên lực bắt đầu lớn mạnh hơn rồi chiếm thượng phong.
Lúc này, mọi người trong phòng khách đều tỉnh lại, dị năng của Cố Thần cùng linh căn giống nhau, đều là hệ lôi, Diệp Hi Văn là hệ quang, vẫn y như kiếp trước.
Mọi người nhìn về phía Trang Thiển đang nhập định, Mạnh Viễn quyết định, Diệp Cảnh Trình cùng Đường Duẫn Triết cảnh giới, những người khác thì tiêu hóa đám năng lượng bay vào cơ thể trước.
Trang Thiển đương nhiên là không biết những việc đang phát sinh xung quanh, cậu đang chuyên tâm vận chuyển công pháp, tinh thạch màu trắng ngà đang dần dần hóa nhỏ lại, nguyên lực cũng biến thành màu lam, không hề trong suốt nữa. Đợi cho quá trình không còn nguy hiểm gì, Trang Thiển cũng buông tâm rồi nhanh chóng vận chuyển công pháp, trừ bỏ linh lực, cậu cũng hấp thu không khí có nguyên lực cùng ma lực….
Những điểm sáng nhỏ phân bố dày đặc trong không trung nhanh chóng mạnh mẽ hướng đến Trang Thiển, những năng lượng mới lại nhanh hơn tiến vào biệt thự để bổ sung thêm. Mắt thường có thể thấy được chúng tích cóp bu bám chung quanh Trang Thiển.
Dần dần, màu đen của ma lực cũng dung nhập, nguyên lực vận chuyển một vòng lại một vòng trong cơ thể trở nên sáng lấp lánh ánh màu lam xám, so với trước kia có khi còn nhiều hơn gấp mấy lần, hơn nữa theo việc tinh thạch càng nhỏ lại thì nó lại càng lớn mạnh hơn, Trang Thiển rất nhanh đột phá luyện khí tầng bảy, luyện khí tầng tám, rồi luyện khí tầng chín, sau đó tiếng thẳng đến đỉnh cấp luyện khí tầng chín, thì ngừng lại, tinh thạch biến mất. Nhưng linh khí cùng nguyên khí vẫn cữ mạnh mẽ tiến vào trong kinh mạch của cậu, không ngừng nâng cao cải tạo cơ thể của cậu…….
……
Diệp Cảnh Trình trông chừng Diệp Hi Văn, thuận tiện bảo trì cảnh giác. Mạnh Viễn cùng Đường Duẫn Triết nỗ lực thông qua công cụ truyền tin dò xét tình huống bên ngoài, nhưng mà TV, điện thoại, máy tính toàn bộ ngưng hoạt động.
Đột nhiên, tường viện ngoài biệt thự xuất hiện tiếng thét chói tai, tiếng chửi rủa. Ngay sau đó là tiếng súng vang lên, phá vỡ sự yên ắng của buổi sáng ngày xuân. Tiếp đó giống như có một cấm chế bị phá tan, tiếng súng liên tục không ngừng vang lên, tiếng thét chói tai cùng tiếng rủa mắng cũng không có dừng lại, cứ một lực luân phiên bên ngoài biệt thự, thậm chí còn có người vỗ đập tay lên cổng lớn của biệt thự, bất quá Mạnh Viễn đã đặc biệt cải tạo lại cánh cổng và hiển nhiên đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ rồi, cho nên một lúc sau, tiếng súng vang cùng tiếng chửi mắng cũng dần dần rời xa……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Oa!” Đường Duẫn Triết hưng trí bừng bừng ló đầu ra ngó nghiêng, dường như muốn đi ra ngoài nhìn một cái: “Bắn nhau hử!”
Diệp Cảnh Trình nhìn về phía Mạnh Viễn, ánh mắt có chút nghi hoặc.
Mạnh Viễn nhìn anh cười đến sáng lán vô cùng, tỏ vẻ tình huống đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, Diệp Cảnh Trình liền rời mắt, tiếp tục quan sát con trai mình.
…….
Ba giờ sau, mọi người đã chỉnh trang xong xuôi, nhờ mạt thế mà bọn họ tu vi bọn họ tăng vọt, Trang Thiển trực tiếp đến đỉnh cấp luyện khí, những người khác trừ bỏ Diệp Hi Văn cũng đều đã đến luyện khí tầng chín rồi, nhưng mà đối với một đứa nhỏ mà lên đến luyện khí tầng tám thì đã không tồi rồi. Trừ việc trước mạt thế có tu luyện qua hoặc có lẽ có một số ít người được nguyên khí trước đó cải tạo ít nhiều, nhưng đại đa số mọi người thì vừa mới nhận được dị năng, và bọn họ cách dị năng giả bậc một rất gần, điều này khiến cho bọn họ tràn đầy tự tin.
Trang bị tốt đống hành lý, mọi người thay quần áo thích hợp để vận động, Trang Thiển đeo Mặc Huyền, mà Cố Thần cùng Mạnh Viễn đều có không gian giới chỉ, những người khác cũng cầm theo túi không gian lớn. Vì vậy, mỗi người cũng đều trang bị cho mình đủ sung ống đạn dược, còn có mấy vật phẩm hằng ngày cùng thức ăn có thể duy trì nửa tháng.
“Mộc Mộc, anh chuẩn bị xong rồi.” Cố Thần cúi đầu hôn lên trán Trang Thiển.
Trang Thiển điểm nhẹ một cái trên môi hắn, hít vào một hơi thật sâu, tay đặt trên nắm đấm cửa, nhìn về tất cả mọi người.
Mọi người đều đồng loạt gật đầu.
Cửa mở…….
Trong sân, cổng sắt cao lớn bị vỗ đập bang bang đến rung động cả lên, thậm chí còn có chút lung lay.
“Vừa nãy bên ngoài thật có người của CS!” Đường Duẫn Triết hưng phấn nói.
“Lui ra sau.” Trang Thiển cùng Cố Thần trước tiên lui về sau một chút, những người khác cũng nhanh chân tản ra, tạo thành hình quạt vây quanh cổng lớn, chừa lại một khoảng đất trống.
Cố Thần nâng tay lên, lôi điện màu tím lập lòe trong lòng bàn tay, sau đó một phát bổ về trước, cửa sắt “Oành” một tiếng rồi ngã xuống.
Roi trong tay Mạnh Viễn như một con rắn đen quấn lên lửa đỏ, nhíu mày, cư nhiên bị giành trước rồi. Hắn vung roi, ba đạo hỏa tiễn “vèo” một cái bay đến cửa sắt nằm đó, tiếp sau, con tang thi thứ nhất lộ ra, con tang thi nháy mắt bị đốt thành tro bụi.
“Đường Duẫn Triết, Úc Mộng Dao, Diệp Hi Văn luyện tập, những người khác phòng ngừa việc ngoài ý muốn.” Trang Thiển ngăn cản Cố Thần muốn ra sát chiêu tiếp theo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, tang thi đã bắt đầu lắc lắc lư lư đi đến, bọn nó còn chưa có thối rữa, miệng vết thương còn đang chảy ra máu tươi nóng hổi, động tác thì chậm chạp, bất quá khí lực lại rất lớn, hơn nữa khả năng sống vô cùng dai dẳng.
Úc Mộng Dao sờ sờ túi đựng đồ bên hông, lấy ra một thanh đao lớn, đao này có chút giống cự kiếm (Editor: kém lớn có chút cồng kềnh) của phương tây, nó dài gần bằng chiều cao của Úc Mộng Dao, mặt đao lớn, thân lại thẳng tắp, trên đó còn có hoa văn màu vàng cổ điểm xuyến, còn được khảm một viên phỉ thúy trong suốt. Úc Mộng Dao lần đầu tiên nhìn thấy nó liền cảm thấy nó như đang hô ứng với viên ngọc phỉ thúy trước ngực, cho nên đã chọn làm vũ khí.
Đường Duẫn Triết nhận được lệnh rồi nhanh chóng lui về sau, tìm một góc độ dễ quan sát, lấy ra một cái cung tiễn màu đen phong cách cổ xưa. Mà Diệp Hi Văn ở tại chỗ không cử động, cậu nhóc chọn đứng ở một ví trí mà tay có thể dễ dàng công kích được, có thể hỗ trợ tăng máu cũng có thể tấn công, vô cùng thuận tiện.
Hầu như chỉ trong nháy mắt Úc Mộng Dao rút đao ra, cánh cổng nằm dưới đất bỗng dưng mọc lên một đám dây leo xanh biếc, vây chặt ba con tang thi đang tiến về trước, tang thi quơ loạn cánh tay giãy dụa, phát ra tiếng ô ô trầm thầm thấp. Thế nhưng, chỉ trong nháy mắt mấy mũi tên phong nhận có màu xanh biên biếc cắm xuyên qua đầu chúng nó, bọn nó liền ầm ầm ngã xuống. Tang thi hàng thứ nhất vừa mới ngã xuống, tang thi đứng sau chúng cũng lộ ra, hai đạo quang tiễn liền đâm xuyên đầu của hai con tang thi đứng sau. Úc Mộng Dao cũng giơ lên đại đao vọt đến trước mặt tang thi, quơ đao chém xuống.
Trang Thiển liếc nhìn Diệp Hi Văn một cái, miệng đứa nhỏ mím lại thật chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm chiến trường, chuyên chú và nghiêm túc. Diệp Cảnh Trình đứng một bên cũng có biểu tình chuyên tâm giống như đúc, tựa hồ người đang đứng trên chiến trường chính là anh vậy.
Phốc….. Trang Thiển trong lòng cười thầm, Diệp Cảnh Trình đúng là một người ba tốt nhể. Nhưng mà Diệp Hi Văn nhận ra nhanh ngoài dự kiến, cậu vốn còn tưởng sẽ phải cần nhiều thời gian điều chỉnh nữa cơ mà. Bất quá cậu suy nghĩ một chút rồi bình thường trở lại, ở thời điểm khi cậu còn nhỏ, cũng là khoảng hơn 10 tuổi lúc học trung học, luôn là loại ánh mắt lạnh lùng cao ngạo mà nhìn sự việc, còn mang theo một chút tự tin và bình tĩnh lạ thường. Bởi vì vẫn còn chưa có trải qua, cho nên lãnh huyết (ý lãnh huyết lúc này của TT có thể là không có việc gì khiến ẻm nhận thức là quan trọng cho đến khi “việc gì đó” xảy ra), bởi vì chưa từng cảm nhận, cho nên tự tin. Những thứ đó, có cái được giữ lại, cũng có thứ hắn từ bỏ sau khi trưởng thành.
Trang Thiển nghĩ, một đứa nhỏ như thế, mang theo một chút khờ dại lạnh lùng, cho dù là ngây ngô, ngược lại không chừng sẽ càng dễ dàng thích ứng với mạt thế, chung quy vẫn tốt hơn so với đám người lớn bị xã hội bào mòn tất cả góc cạnh. Bọn họ đầu tiên sẽ tuyệt vọng rồi cứ ở đó chờ đợi sự bang trợ từ cứu giúp, hoàn toàn không có ý muốn dựa vào bản thân để bảo vệ chính mình. Tóm lại cậu bé cũng đủ thông minh, lại còn biết nghe lời ba mình, so với một đứa nhỏ thiện lương mà ngờ nghệch còn tốt hơn nhiều.
Lúc này, Úc Mộng Dao nhẹ nhàng né tráng công kích của một con tang thi, mũi tên của Đường Duẫn Triết xử lý một con tang thi đứng gần cô, quang cầu của Diệp Hi Văn phóng ra, nháy mắt bổ sung dị năng cùng thể lực cho Úc Mộng Dao. Tuy đây là lần đầu tiên, nhưng bọn họ hợp tác cũng thập phần hài hòa.
Tang thi rất nhiều, sau khi lại thêm một đám tang thi ngã xuống, thì đám tang thi mới sẽ tiến lên. Công kích của mọi người khẽ ngưng, thứ đi tuốt đằng trước kia, trên tay phải có một vết rạch thật dài như được vẽ, là Phi Phi. Khuôn mặt của cô ta được trang điểm khá đẹp, trên người còn mặc một bộ lễ phục, lộ ra vòng eo nhỏ cùng đôi chân dài, nom vẻ vô cùng lẳng lơ. Cô ta còn đeo vòng cổ đá quý phối với bông tai cùng vòng tay, quả thực vô cùng lộng lẫy chói mắt để xuất tịch (tham dự tiệc họp mặt, hội nghị gì đó), có vẻ như là đi tham gia yến tiệc gì đó.
“Đáng lẽ tôi nên làm cho xong chuẩn bị phòng ngự tập kích gì đó.” Mạnh Viễn giải thích, cười khinh thường một cái, “Có một số người nếm được trái ngọt, tâm liền lớn hơn nhiều nha.” Hắn nói đến chính là Trần Kí, Phi Phi sau khi trở về, không cam lòng liền đi quyến rũ Trần Kí, thuyết phục gã diệt trừ Mạnh Viễn.
Tất cả mọi người giật mình hiểu ra, thì ra một đám người mang theo súng đạn bên ngoài biệt thự là có mục đích khác nha.
Bất quá vận mệnh đôi khi chính là buồn cười như thế, Phi Phi kiêu ngạo biết bao muốn khiến Mạnh Viễn đẹp mặt, mà Mạnh Viễn cũng đã làm tốt chuẩn bị cho nhóm người họ muốn đương đầu hắn một kích, nào ngờ mạt thế giáng lâm như vậy. Có lúc, có vài người tự cho rằng mình vô cùng quan trọng, nhưng trên một mảnh đất rộng mênh mông như vầy, vận mệnh thì luôn kề cận đùa bỡn, họ bất quá cũng chỉ là một con kiến hôi tầm thường mà thôi, cho dù biến mất, hay trở thành tang thi, thì có bao nhiêu người sẽ nhớ nhung, bao nhiêu người sẽ biết chứ?
Mọi người ở đây được trọng sinh cũng có chút cảm khái, bọn họ nhớ đến kiếp trước, chết như thế thật không cam tâm, rồi cứ thật là đơn giản mà biến thành tang thi, không có ai là đặc biệt cả, người được thượng đế ưu ái chỉ xuất hiện trong thánh kinh mà thôi, bởi vì sự thật là không có thượng đế nào cả.
Ánh mắt Diệp Hi Văn mang theo châm chọc cùng khinh thường, nhưng càng nhiều là sự cảm khái không thể tin, cậu nhóc có chút sửng sốt, sau đó ánh mắt lại tiếp tục chuyên chút tấn công, nhưng từ khi mạt thế chân chính bắt đầu nó đã vạch lên quyển sổ nhân sinh của cậu một dấu vết ….
*Khí Hồng Mông: Vào thời khai thiên lập địa, Trung Quốc cổ đại tương truyền có thần thoại về Bàn Cổ, trước đó, trong thiên địa hỗn loạn có một loại nguyên khí vô cùng hỗn độn, người ta gọi nó là khí Hồng Mông, do đó khi nói đến khí này người khác sẽ hiểu là ám chỉ thời đại viễn cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro