Đột Phá
Mạn Di
2024-11-20 21:12:30
Trở lại khu an toàn, Cố Thần ôm Trang Thiển vào phòng ở, hạ một chuỗi cấm chế dài, không để bất luận kẻ nào vào được, cũng không thể theo dõi.
“Mộc Mộc?” Cố Thầm mềm nhẹ gọi Trang Thiển.
Sắc mặt Trang Thiển nhợt nhạt dựa vào lồng ngực Cố Thần, nghe thấy tiếng gọi, lông mi thật dài run nhè nhẹ, lộ ra một khe nhỏ.
Cố Thần rẽ tóc mềm mại trên trán Trang Thiển, hôn lên cái trán trơn bóng của cậu: “Vào Mặc Huyền điện được rồi.”
Trang Thiển nhắm hai mắt lại, hai người đã vào bồn tắm trong Mặc Huyền điện.
Đến đây rất nhiều lần, Cố Thần cũng không xa lạ, hắn cẩn thận ôm Trang Thiển, ẵm đến phòng tắm, linh nhũ sắc bích (X: màu xanh lá cỡ này) bắt đầu tràn vào dục trì (X: hồ tắm) bạch ngọc.
Cố Thần đặt Trang Thiển lên nhuyễn tháp (X: giống giống sô pha nhưng thuộc loại giường nhỏ dài), động tác cực kỳ dịu dàng, sợ bất cẩn một chút sẽ làm cậu vỡ mất. Cởi bỏ quần áo đầy máu, thân thể thon dài trắng nõn nà liền ánh vào mi mắt. Trang Thiển sau khi tẩy tủy da thịt trắng mềm, vì vậy, vết thương nơi bụng phá lệ nổi bật. Trước đó Cố Thần đã dùng thuật pháp trị liệu ngưng máu, hiện giờ trên cái bụng trắng bóc non mềm kia, một miệng vết thương dữ tợn nằm vắt ngang, thịt tươi mềm lộ ra ngoài, Cố Thần nhìn mà đau lòng không ngớt.
Tu chân có một số loại đan dược có thể khôi phục thương thế trong nháy mắt, nhưng những thứ đó đều cần tam muội chân hỏa luyện chế, hai đứa mới tới kỳ Khai Quang thì hoàn toàn bó tay. Mà trong Mặc Huyền điện trước đó lưu giữ vài thứ còn cao cấp hơn ấy chứ, không nói dùng thì lãng phí, nói đúng hơn là có thể nổ banh xác mà chết. Bất quá vẫn còn một ít thuốc viên cấp thấp, dùng lò luyện đan bình thường là có thể luyện chế được, tuy nguyên liệu cực kỳ khan hiếm, nhưng Trang Thiển vẫn chuẩn bị không ít thứ để dùng.
Cố Thần cầm một cái khăn mềm mại cẩn thận chà lau thân thể cho Trang Thiển, lau sạch tro bụi cùng vết máu, lại lấy một bình ngọc nhỏ, bên trong là một loại chất lỏng trong suốt hơi ngả vàng, sền sệt vô cùng, hệt như mật ong vậy. Dùng mẩu vải bông chấm chất lỏng lên miệng vết thương, quanh miệng vết thương lập tức khá lên trông thấy, nhưng vẫn dữ tợn như trước.
Cố Thần lại lấy ra một cái bình nhỏ, đều là đan dược có màu nâu nhạt, đút vào miệng Trang Thiển. Trang Thiển mê man trên nhuyễn tháp, vẫn ngậm đan dược, không nhúc nhích. Cố Thần ôn nhu nâng đầu cậu lên, đầu lưỡi cạy mở hai cánh môi mềm mại, đẩy dược tới thực quản, Trang Thiển theo bản năng nuốt xuống. Cố Thần rút lưỡi ra, liếm liếm đôi môi mỏng mất máu của Trang Thiển, ôm cậu vào dục trì.
Vừa rồi dùng là dược trơ giúp khang phục, cần phải phối hợp với điều tức toàn thân.
Đặt Trang Thiển ngồi xếp bằng bên thành, ngũ tâm theo tư thế hướng lên trời, Cố Thần ngồi phía sau cậu, vươn hai tay ra, đặt sau lưng Trang Thiển. Hai người tu luyện công pháp căn nguyên (X: khởi điểm), đặc tính vốn có của nguyên lực là bao dung, nên lực lượng của Cố Thần chảy vào trong kinh mạch của Trang Thiển, chạy vào đan điền, lập tức cảm nhận được một vòng năng lượng lớn màu lam xám nằm trong đó.
Cố Thần dùng chính năng lượng của mình bao vây toàn bộ nguyên lực của Trang Thiển, cẩn thận chạy trong kinh mạch, một vòng tiểu chu thiên, lại thêm một vòng…Lặp đi lặp lại như thế, dần dần, tất cả năng lượng của Trang Thiển đều bị kéo dọc theo lộ tuyến của công pháp, thuận tiện kích phát dược lực (X: tác dụng thuốc), dược lực nhạt màu không ngừng được đưa ra khỏi kinh mạch, tiến vào thân thể.
Nếu có người nhìn chính diện vào Trang Thiển, có thể nhìn thấy miệng vết thương nứt nẻ kia đang từ từ khép lại, càng lúc càng nhỏ.
Trang Thiển chỉ cảm thấy toàn thân ấp áp, cực kỳ thoải mái, tựa như ngâm trong nước ấm, xúc cảm mềm mại bao bọc lấy tứ chi trăm hài,trong nháy mắt sau khi cậu khôi phục được ý thức thì thật không muốn nhúc nhích. Nhưng cậu rất nhanh ý thức được đây là đang chữa thương, bèn dễ dàng điều khiển cho nguyên lực vận chuyển.
Cố Thần trực tiếp cảm nhận được biến hóa của Trang Thiển, trong lòng vui sướng, nhưng vẫn lo lắng đè ép cảm xúc xuống, chậm rãi rút năng lượng của mình ra, bắt đầu ngồi một bên điều tức.
Hai người hết sức chuyên tâm, nên không có phát hiện linh lực trong không khí tràn vào hai người tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ diệu, loáng thoáng kết nối hai người với nhau.
Ngồi như vậy, thế mà tận ba ngày, ngay từ đầu chỉ chữa thương, nhưng càng về sau, cũng sắp tiến tới đột phá; kinh nghiệm chiến đấu vài hôm tích lũy dần dần, hơn nữa dưới áp lực đối chiến với tang thi cấp bốn, nguyên lực của hai người Trang Thiển và Cố Thần vận chuyển cực nhanh, hấp thụ linh khí trong không khí, từ từ lớn mạnh.
Nhưng chung quy tới cửa ra vẫn kém một bước, tới sáng ngày thứ ba, Trang Thiển chậm rãi mở mắt ra, lông mi dài đậm khẽ rung, hai tròng mắt trong vắt như dạ minh châu xen kẽ chút ánh sáng càng thêm long lanh. Cô Thần như có cảm ứng, cũng thu hồi nguyên lực vào đan điền, mở mắt, vừa vặn đối diện tầm mắt với Trang Thiển.
Trang Thiển khe khẽ nhếch môi: “Sớm.”
“Mộc Mộc.” Cố Thần bất đắc dĩ dán qua, hôn hôn lên môi Trang Thiển, đầu tựa vào hõm cổ cậu, “Anh rất lo lắng.”
Thanh âm trầm thấp mang theo theo hơi thở ấm nóng phun ở bên tai, khiến Trang Thiển rùng mình.
Cậu không nói gì, chỉ chậm rãi ôm chặt lấy Cố Thần. Kỳ thật cậu có thể giải thích nhiều chuyện, ví dụ như sau cấp ba thì sẽ không bị lây nhiễm biến thành tang thi nữa, tỷ như cậu nếu gặp nguy hiểm sẽ trốn vào Mặc Huyền điện, lại ví như đây cũng không phải vết thương to tát mấy, nhìn có vẻ đáng sợ mà thôi. Nhưng cuối cùng Trang Thiển vẫn bảo trì im lặng, vì bất luận có nói điều chi, lo lắng là chuyện không tránh khỏi, nếu người trong hiểm cảnh là Cố Thần, cậu cũng sẽ rất lo sợ. Nhưng lo lắng cùng tin tưởng thì không giống nhau, bọn họ đồng thời luôn tin tưởng lẫn nhau, sẽ không ràng buộc bước chân đối phương, sẽ luôn cùng nhau tiến về phía trước, vậy là đủ rồi.
Lau khô thân thể, Cố Thần theo Trang Thiển đi tới giường, tuy thân mình đã khôi phục kha khá, nhưng dùng pháp thuật còn tổn thất tinh huyết, nên sắc mặt Trang Thiển vẫn tái nhợt lắm. Cậu lấy ra một viên thuốc màu đỏ, nuốt trôi, nhất thời có một cỗ khí nóng chạy một vòng trong đan điền, tiến vào tứ chi, sắc mặt cũng hồng hào thêm ba phần. Đây là cậu dựa vào bộ sách tài liệu dùng lộc nhung tốt cho việc bổ máu của cơ thể mà luyện chế, lúc này mà dùng thì vừa dịp.
Cố Thần nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Trang Thiển, vết sẹo màu hồng phớt ngay đó vẫn chưa tan hết.
“Anh giúp em thoa thuốc nha?” Cố Thần lấy ra một bình ngọc trắng.
Trang Thiển gật đầu, nằm trên giường.
Chất lỏng đặc sệch trong suốt được quệt lên vết thương, có chút lạnh lẽo, Trang Thiển mất tự nhiên rụt người lại. Cố Thần cẩn thận xoa thuốc trị thương, cảm giác ấm áp khiến Trang Thiển phải nheo mắt lại. Miệng vết thương rất dài, từ eo sườn tới gần hông, tay mang lực độ vừa phải của Cố Thần cũng dần đi xuống, tựa như mang theo tia điện mỏng manh, làm cho cả người Trang Thiển run lên, tiểu Trang Thiển cũng hơi ngóc đầu.
Cố Thần thoa thuốc trị thương tới đuôi vết sẹo, chất lỏng màu nhợt chậm rãi trượt dần xuống trên làn da trắng mịn, nhưng chưa đến vùng rậm rạp giữa hai chân. Trang Thiển bị cảm xúc lành lạnh nhỏ giọng hô lên, tay Cố Thần liền phủ lên, ôn nhu lại từ tốn nhẹ nhàng.
Trong không khí lưu động mùi thuốc nhàn nhạt, hòa cùng hơi thở nặng nề của Trang Thiển, cực kỳ ái muội. Trận bôi thuốc này sớm đã thay đổi hương vị mất rồi. Cố Thần đậy bình bạch ngọc lại, thu tay, lúc này bụng Trang Thiển đã bị xoa tới hơi hơi phiếm hồng, tiểu Trang Thiển sừng sững giữa vùng rậm rạp, phần chóp còn chảy ra ít dịch thể trong suốt. (X: lần đầu tiên mới edit tới đoạn có thịt, cả hai chuyện mạt thế bt toàn tắt đèn kh, kh bik nên cảm thấy may hay xui nữa)
Trang Thiển nửa dựa vào đầu giường, khóe mắt có chút ươn ướt, con ngươi màu hổ phách truong suốt ẩm ướt, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ hé mở… Một tay Cố Thần nắm tiểu Trang Thiển, cúi người qua, bá đạo đưa môi hôn chặn lại tiếng rên rỉ của Trang Thiển. Sau đó Trang Thiển cảm nhận được tiểu Cố Thần rực nóng dán vào mình…
Cố Thần hôn vội vàng hơn so với bình thường, lung tung đòi thêm, trao đổi hơi thở lẫn nhau, dường như muốn xác định người dưới thân còn tồn tại, thương thế vừa rồi rốt cuộc vẫn khiến hắn lo lắng. Trang Thiển vươn tay đỡ lấy đầu Cố Thần, trong đôi mắt ẩm ướt dẫn theo ý cười, cậu mạnh mẽ bật dậy, xoay người chặn Cố Thần lại, cũng kịch liệt hôn trả.
Mặc dù đang hôn môi, nhưng tay Cố Thần cũng không ngừng, hơi dùng sức, Trang Thiển chợt xụi lơ, ghé vào người hắn, thở hổn hển nhìn hắn. Tay Cố Thần trượt dài chơi đùa trên sống lưng nhẵn bóng của Trang Thiển, chậm rãi lần xuống, ở cửa vào bịn rịn một phen.
“Được chứ? Mộc Mộc.” Thanh âm so với dĩ vãng còn trầm thấp hơn, âm điệu khàn khàn kỳ lạ.
Trang Thiển thở dốc, vừa rồi hôn sâu như thế khiến hô hấp cậu rối loạn cả lên, một bàn tay chống trên ngực Cố Thần, từ trên cao nhìn xuống Cố Thần, cúi thân hôn lên môi mỏng của hắn, còn liếm liếm: “Ừ.”
………….
Cảnh xuân ngập phòng.
- - - - - - - - - - - - - - cua đồng bò ngang - - - - - - - - - - - - -
(X: Cua đồng – nói nôm na là việc cắt H trong các truyện)
Thở hào hển bên tai Cố Thần, Trang Thiển lần thứ ba cảm nhận chất lỏng nóng bỏng chảy vào trong thân thể mình, dứt khoát trúng điểm nào đó, làm cả người cậu run lên, lại đạt tới cao trào.
Tiểu Cố Thần vẫn ở yên trong cơ thể Trang Thiển, Cố Thần hôn lên khóe mắt ửng đỏ của Trang Thiển: “Mộc Mộc, thêm lần nữa nha em?”
Trang Thiển cảm nhận tiểu Cố Thần to lên lần nữa, thấp giọng rên rỉ một tiếng, hậu huyệt mạnh mẽ co rút.
“Ối.” Cố Thần kêu lên một tiếng đau đớn, tiểu Cố Thần càng tăng tinh thần.
Trang Thiển bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Cố Thần, tuy nhiên đôi con ngươi ướt át màu hổ phách còn mang theo một tia mê mang, ngược lại có chút quyến rũ: “Anh đủ rồi đó!”
Cố Thần bảo trì tư thế không động đậy, một tay khoát lên hông Trang Thiển, tiếp tục hôn môi Trang Thiển.
“Hiện tại, song tu.” Trang Thiển ngay ở trên người Cố Thần thay đổi tư thế ngồi, cả người đều trèo lên đùi Cố Thần, trong lúc đó, tiểu Cố Thần ma sát khiến cậu không khỏi rên rỉ ra tiếng.
Cố Thần rất biết vâng lời cũng chỉnh lại tư thế, tiểu Cố Thần vẫn nằm yên trong cơ thể Trang Thiển, hôn khít lấy đôi môi Trang Thiển.
……..
Công pháp song tu hiển nhiên là Mặc Huyền điện có sẵn, hai người đã sớm thuộc nằm lòng, còn kém thực tiễn thôi.
Vận chuyển công pháp, tinh thần hai người cũng dần dần tỉnh táo lại, toàn thân chìm đắm vào thuật pháp, quên đi mọi thứ chung quanh.
Nguyên lực trong cơ thể Cố Thần tự động tiến vào thân thể Trang Thiển từ phía dưới, tuần hoàn một vòng lại trở về cơ thể tuần hoàn tiếp, đem hai người hợp lại thành một, không ngừng sinh sôi, nguyên lực cũng tự tăng trưởng.
………
Lần nhập định này, lại trôi thêm hai ngày, giữa trưa hai ngày kế, Trang Thiển cùng Cố Thần chỉ cảm thấy bức màn chắn không nhìn thấy trong cơ thể ầm ầm sụp đổ, tốc độ nguyên lực vận chuyển không chỉ nhanh gấp mười lần, tinh thần cũng từ tốn quay về.
Chậm rãi dừng lại công pháp song tu, để nguyên lực tự trở về thân thể, cũng không chìm trong đan điền nữa, mà tự động tuần hoàn.
Kỳ Dung Hợp – tương đương với dị năng giả cấp bốn – được rồi.
Sau khi hoàn thành song tu, vì tiểu Cố Thần còn trong cơ thể Trang Thiển, cho nên hai người lại tiến hành công tác sục sôi trên giường, hơn nữa Cố Thần kiên quyết bắt Trang Thiển nghỉ ngơi trong không gian gian một ngày, đợi tới lúc hai người cuối cùng cũng chịu ra, bọn họ cách thời gian trở về căn cứ gần một tuần.
Đẩy cửa ra ngoài, liền thấy Đường Duẫn Triết ngồi trên sô pha phòng khác chơi PSP, bên cạnh là bao bì đồ ăn vặt rơi vãi lung tung.
“Trang lão đại, hai người rốt cuộc cũng ra rồi!” Đường Duẫn Triết nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt chớp nhoáng sáng rực, sau đó trừng thiệt to, “Hình như tôi cảm nhận được hơi thở cả hai không đúng lắm!!!!”
Tâm tình Cố Thần không tồi, mỉm cười với Đường Duẫn Triết, như xuân về hoa nở: “Chúng tôi đột phá rồi.”
Ánh mắt Đường Duẫn Triết banh bự ơi là bự, đến khi PSP trong tay truyền tới tiếng nhạc game over, cậu ta mới lấy lại tinh thần. Quẳng PSP lên sô pha, Đường Duẫn Triết thương tâm muốn chết ôm ngực, giả bộ lau nước mắt không tồn tại: “Cuộc sống này sao qua được đây trời!”
“Mộc Mộc?” Cố Thầm mềm nhẹ gọi Trang Thiển.
Sắc mặt Trang Thiển nhợt nhạt dựa vào lồng ngực Cố Thần, nghe thấy tiếng gọi, lông mi thật dài run nhè nhẹ, lộ ra một khe nhỏ.
Cố Thần rẽ tóc mềm mại trên trán Trang Thiển, hôn lên cái trán trơn bóng của cậu: “Vào Mặc Huyền điện được rồi.”
Trang Thiển nhắm hai mắt lại, hai người đã vào bồn tắm trong Mặc Huyền điện.
Đến đây rất nhiều lần, Cố Thần cũng không xa lạ, hắn cẩn thận ôm Trang Thiển, ẵm đến phòng tắm, linh nhũ sắc bích (X: màu xanh lá cỡ này) bắt đầu tràn vào dục trì (X: hồ tắm) bạch ngọc.
Cố Thần đặt Trang Thiển lên nhuyễn tháp (X: giống giống sô pha nhưng thuộc loại giường nhỏ dài), động tác cực kỳ dịu dàng, sợ bất cẩn một chút sẽ làm cậu vỡ mất. Cởi bỏ quần áo đầy máu, thân thể thon dài trắng nõn nà liền ánh vào mi mắt. Trang Thiển sau khi tẩy tủy da thịt trắng mềm, vì vậy, vết thương nơi bụng phá lệ nổi bật. Trước đó Cố Thần đã dùng thuật pháp trị liệu ngưng máu, hiện giờ trên cái bụng trắng bóc non mềm kia, một miệng vết thương dữ tợn nằm vắt ngang, thịt tươi mềm lộ ra ngoài, Cố Thần nhìn mà đau lòng không ngớt.
Tu chân có một số loại đan dược có thể khôi phục thương thế trong nháy mắt, nhưng những thứ đó đều cần tam muội chân hỏa luyện chế, hai đứa mới tới kỳ Khai Quang thì hoàn toàn bó tay. Mà trong Mặc Huyền điện trước đó lưu giữ vài thứ còn cao cấp hơn ấy chứ, không nói dùng thì lãng phí, nói đúng hơn là có thể nổ banh xác mà chết. Bất quá vẫn còn một ít thuốc viên cấp thấp, dùng lò luyện đan bình thường là có thể luyện chế được, tuy nguyên liệu cực kỳ khan hiếm, nhưng Trang Thiển vẫn chuẩn bị không ít thứ để dùng.
Cố Thần cầm một cái khăn mềm mại cẩn thận chà lau thân thể cho Trang Thiển, lau sạch tro bụi cùng vết máu, lại lấy một bình ngọc nhỏ, bên trong là một loại chất lỏng trong suốt hơi ngả vàng, sền sệt vô cùng, hệt như mật ong vậy. Dùng mẩu vải bông chấm chất lỏng lên miệng vết thương, quanh miệng vết thương lập tức khá lên trông thấy, nhưng vẫn dữ tợn như trước.
Cố Thần lại lấy ra một cái bình nhỏ, đều là đan dược có màu nâu nhạt, đút vào miệng Trang Thiển. Trang Thiển mê man trên nhuyễn tháp, vẫn ngậm đan dược, không nhúc nhích. Cố Thần ôn nhu nâng đầu cậu lên, đầu lưỡi cạy mở hai cánh môi mềm mại, đẩy dược tới thực quản, Trang Thiển theo bản năng nuốt xuống. Cố Thần rút lưỡi ra, liếm liếm đôi môi mỏng mất máu của Trang Thiển, ôm cậu vào dục trì.
Vừa rồi dùng là dược trơ giúp khang phục, cần phải phối hợp với điều tức toàn thân.
Đặt Trang Thiển ngồi xếp bằng bên thành, ngũ tâm theo tư thế hướng lên trời, Cố Thần ngồi phía sau cậu, vươn hai tay ra, đặt sau lưng Trang Thiển. Hai người tu luyện công pháp căn nguyên (X: khởi điểm), đặc tính vốn có của nguyên lực là bao dung, nên lực lượng của Cố Thần chảy vào trong kinh mạch của Trang Thiển, chạy vào đan điền, lập tức cảm nhận được một vòng năng lượng lớn màu lam xám nằm trong đó.
Cố Thần dùng chính năng lượng của mình bao vây toàn bộ nguyên lực của Trang Thiển, cẩn thận chạy trong kinh mạch, một vòng tiểu chu thiên, lại thêm một vòng…Lặp đi lặp lại như thế, dần dần, tất cả năng lượng của Trang Thiển đều bị kéo dọc theo lộ tuyến của công pháp, thuận tiện kích phát dược lực (X: tác dụng thuốc), dược lực nhạt màu không ngừng được đưa ra khỏi kinh mạch, tiến vào thân thể.
Nếu có người nhìn chính diện vào Trang Thiển, có thể nhìn thấy miệng vết thương nứt nẻ kia đang từ từ khép lại, càng lúc càng nhỏ.
Trang Thiển chỉ cảm thấy toàn thân ấp áp, cực kỳ thoải mái, tựa như ngâm trong nước ấm, xúc cảm mềm mại bao bọc lấy tứ chi trăm hài,trong nháy mắt sau khi cậu khôi phục được ý thức thì thật không muốn nhúc nhích. Nhưng cậu rất nhanh ý thức được đây là đang chữa thương, bèn dễ dàng điều khiển cho nguyên lực vận chuyển.
Cố Thần trực tiếp cảm nhận được biến hóa của Trang Thiển, trong lòng vui sướng, nhưng vẫn lo lắng đè ép cảm xúc xuống, chậm rãi rút năng lượng của mình ra, bắt đầu ngồi một bên điều tức.
Hai người hết sức chuyên tâm, nên không có phát hiện linh lực trong không khí tràn vào hai người tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ diệu, loáng thoáng kết nối hai người với nhau.
Ngồi như vậy, thế mà tận ba ngày, ngay từ đầu chỉ chữa thương, nhưng càng về sau, cũng sắp tiến tới đột phá; kinh nghiệm chiến đấu vài hôm tích lũy dần dần, hơn nữa dưới áp lực đối chiến với tang thi cấp bốn, nguyên lực của hai người Trang Thiển và Cố Thần vận chuyển cực nhanh, hấp thụ linh khí trong không khí, từ từ lớn mạnh.
Nhưng chung quy tới cửa ra vẫn kém một bước, tới sáng ngày thứ ba, Trang Thiển chậm rãi mở mắt ra, lông mi dài đậm khẽ rung, hai tròng mắt trong vắt như dạ minh châu xen kẽ chút ánh sáng càng thêm long lanh. Cô Thần như có cảm ứng, cũng thu hồi nguyên lực vào đan điền, mở mắt, vừa vặn đối diện tầm mắt với Trang Thiển.
Trang Thiển khe khẽ nhếch môi: “Sớm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mộc Mộc.” Cố Thần bất đắc dĩ dán qua, hôn hôn lên môi Trang Thiển, đầu tựa vào hõm cổ cậu, “Anh rất lo lắng.”
Thanh âm trầm thấp mang theo theo hơi thở ấm nóng phun ở bên tai, khiến Trang Thiển rùng mình.
Cậu không nói gì, chỉ chậm rãi ôm chặt lấy Cố Thần. Kỳ thật cậu có thể giải thích nhiều chuyện, ví dụ như sau cấp ba thì sẽ không bị lây nhiễm biến thành tang thi nữa, tỷ như cậu nếu gặp nguy hiểm sẽ trốn vào Mặc Huyền điện, lại ví như đây cũng không phải vết thương to tát mấy, nhìn có vẻ đáng sợ mà thôi. Nhưng cuối cùng Trang Thiển vẫn bảo trì im lặng, vì bất luận có nói điều chi, lo lắng là chuyện không tránh khỏi, nếu người trong hiểm cảnh là Cố Thần, cậu cũng sẽ rất lo sợ. Nhưng lo lắng cùng tin tưởng thì không giống nhau, bọn họ đồng thời luôn tin tưởng lẫn nhau, sẽ không ràng buộc bước chân đối phương, sẽ luôn cùng nhau tiến về phía trước, vậy là đủ rồi.
Lau khô thân thể, Cố Thần theo Trang Thiển đi tới giường, tuy thân mình đã khôi phục kha khá, nhưng dùng pháp thuật còn tổn thất tinh huyết, nên sắc mặt Trang Thiển vẫn tái nhợt lắm. Cậu lấy ra một viên thuốc màu đỏ, nuốt trôi, nhất thời có một cỗ khí nóng chạy một vòng trong đan điền, tiến vào tứ chi, sắc mặt cũng hồng hào thêm ba phần. Đây là cậu dựa vào bộ sách tài liệu dùng lộc nhung tốt cho việc bổ máu của cơ thể mà luyện chế, lúc này mà dùng thì vừa dịp.
Cố Thần nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Trang Thiển, vết sẹo màu hồng phớt ngay đó vẫn chưa tan hết.
“Anh giúp em thoa thuốc nha?” Cố Thần lấy ra một bình ngọc trắng.
Trang Thiển gật đầu, nằm trên giường.
Chất lỏng đặc sệch trong suốt được quệt lên vết thương, có chút lạnh lẽo, Trang Thiển mất tự nhiên rụt người lại. Cố Thần cẩn thận xoa thuốc trị thương, cảm giác ấm áp khiến Trang Thiển phải nheo mắt lại. Miệng vết thương rất dài, từ eo sườn tới gần hông, tay mang lực độ vừa phải của Cố Thần cũng dần đi xuống, tựa như mang theo tia điện mỏng manh, làm cho cả người Trang Thiển run lên, tiểu Trang Thiển cũng hơi ngóc đầu.
Cố Thần thoa thuốc trị thương tới đuôi vết sẹo, chất lỏng màu nhợt chậm rãi trượt dần xuống trên làn da trắng mịn, nhưng chưa đến vùng rậm rạp giữa hai chân. Trang Thiển bị cảm xúc lành lạnh nhỏ giọng hô lên, tay Cố Thần liền phủ lên, ôn nhu lại từ tốn nhẹ nhàng.
Trong không khí lưu động mùi thuốc nhàn nhạt, hòa cùng hơi thở nặng nề của Trang Thiển, cực kỳ ái muội. Trận bôi thuốc này sớm đã thay đổi hương vị mất rồi. Cố Thần đậy bình bạch ngọc lại, thu tay, lúc này bụng Trang Thiển đã bị xoa tới hơi hơi phiếm hồng, tiểu Trang Thiển sừng sững giữa vùng rậm rạp, phần chóp còn chảy ra ít dịch thể trong suốt. (X: lần đầu tiên mới edit tới đoạn có thịt, cả hai chuyện mạt thế bt toàn tắt đèn kh, kh bik nên cảm thấy may hay xui nữa)
Trang Thiển nửa dựa vào đầu giường, khóe mắt có chút ươn ướt, con ngươi màu hổ phách truong suốt ẩm ướt, đôi môi mỏng nhạt màu khẽ hé mở… Một tay Cố Thần nắm tiểu Trang Thiển, cúi người qua, bá đạo đưa môi hôn chặn lại tiếng rên rỉ của Trang Thiển. Sau đó Trang Thiển cảm nhận được tiểu Cố Thần rực nóng dán vào mình…
Cố Thần hôn vội vàng hơn so với bình thường, lung tung đòi thêm, trao đổi hơi thở lẫn nhau, dường như muốn xác định người dưới thân còn tồn tại, thương thế vừa rồi rốt cuộc vẫn khiến hắn lo lắng. Trang Thiển vươn tay đỡ lấy đầu Cố Thần, trong đôi mắt ẩm ướt dẫn theo ý cười, cậu mạnh mẽ bật dậy, xoay người chặn Cố Thần lại, cũng kịch liệt hôn trả.
Mặc dù đang hôn môi, nhưng tay Cố Thần cũng không ngừng, hơi dùng sức, Trang Thiển chợt xụi lơ, ghé vào người hắn, thở hổn hển nhìn hắn. Tay Cố Thần trượt dài chơi đùa trên sống lưng nhẵn bóng của Trang Thiển, chậm rãi lần xuống, ở cửa vào bịn rịn một phen.
“Được chứ? Mộc Mộc.” Thanh âm so với dĩ vãng còn trầm thấp hơn, âm điệu khàn khàn kỳ lạ.
Trang Thiển thở dốc, vừa rồi hôn sâu như thế khiến hô hấp cậu rối loạn cả lên, một bàn tay chống trên ngực Cố Thần, từ trên cao nhìn xuống Cố Thần, cúi thân hôn lên môi mỏng của hắn, còn liếm liếm: “Ừ.”
………….
Cảnh xuân ngập phòng.
- - - - - - - - - - - - - - cua đồng bò ngang - - - - - - - - - - - - -
(X: Cua đồng – nói nôm na là việc cắt H trong các truyện)
Thở hào hển bên tai Cố Thần, Trang Thiển lần thứ ba cảm nhận chất lỏng nóng bỏng chảy vào trong thân thể mình, dứt khoát trúng điểm nào đó, làm cả người cậu run lên, lại đạt tới cao trào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Cố Thần vẫn ở yên trong cơ thể Trang Thiển, Cố Thần hôn lên khóe mắt ửng đỏ của Trang Thiển: “Mộc Mộc, thêm lần nữa nha em?”
Trang Thiển cảm nhận tiểu Cố Thần to lên lần nữa, thấp giọng rên rỉ một tiếng, hậu huyệt mạnh mẽ co rút.
“Ối.” Cố Thần kêu lên một tiếng đau đớn, tiểu Cố Thần càng tăng tinh thần.
Trang Thiển bất đắc dĩ trừng mắt nhìn Cố Thần, tuy nhiên đôi con ngươi ướt át màu hổ phách còn mang theo một tia mê mang, ngược lại có chút quyến rũ: “Anh đủ rồi đó!”
Cố Thần bảo trì tư thế không động đậy, một tay khoát lên hông Trang Thiển, tiếp tục hôn môi Trang Thiển.
“Hiện tại, song tu.” Trang Thiển ngay ở trên người Cố Thần thay đổi tư thế ngồi, cả người đều trèo lên đùi Cố Thần, trong lúc đó, tiểu Cố Thần ma sát khiến cậu không khỏi rên rỉ ra tiếng.
Cố Thần rất biết vâng lời cũng chỉnh lại tư thế, tiểu Cố Thần vẫn nằm yên trong cơ thể Trang Thiển, hôn khít lấy đôi môi Trang Thiển.
……..
Công pháp song tu hiển nhiên là Mặc Huyền điện có sẵn, hai người đã sớm thuộc nằm lòng, còn kém thực tiễn thôi.
Vận chuyển công pháp, tinh thần hai người cũng dần dần tỉnh táo lại, toàn thân chìm đắm vào thuật pháp, quên đi mọi thứ chung quanh.
Nguyên lực trong cơ thể Cố Thần tự động tiến vào thân thể Trang Thiển từ phía dưới, tuần hoàn một vòng lại trở về cơ thể tuần hoàn tiếp, đem hai người hợp lại thành một, không ngừng sinh sôi, nguyên lực cũng tự tăng trưởng.
………
Lần nhập định này, lại trôi thêm hai ngày, giữa trưa hai ngày kế, Trang Thiển cùng Cố Thần chỉ cảm thấy bức màn chắn không nhìn thấy trong cơ thể ầm ầm sụp đổ, tốc độ nguyên lực vận chuyển không chỉ nhanh gấp mười lần, tinh thần cũng từ tốn quay về.
Chậm rãi dừng lại công pháp song tu, để nguyên lực tự trở về thân thể, cũng không chìm trong đan điền nữa, mà tự động tuần hoàn.
Kỳ Dung Hợp – tương đương với dị năng giả cấp bốn – được rồi.
Sau khi hoàn thành song tu, vì tiểu Cố Thần còn trong cơ thể Trang Thiển, cho nên hai người lại tiến hành công tác sục sôi trên giường, hơn nữa Cố Thần kiên quyết bắt Trang Thiển nghỉ ngơi trong không gian gian một ngày, đợi tới lúc hai người cuối cùng cũng chịu ra, bọn họ cách thời gian trở về căn cứ gần một tuần.
Đẩy cửa ra ngoài, liền thấy Đường Duẫn Triết ngồi trên sô pha phòng khác chơi PSP, bên cạnh là bao bì đồ ăn vặt rơi vãi lung tung.
“Trang lão đại, hai người rốt cuộc cũng ra rồi!” Đường Duẫn Triết nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt chớp nhoáng sáng rực, sau đó trừng thiệt to, “Hình như tôi cảm nhận được hơi thở cả hai không đúng lắm!!!!”
Tâm tình Cố Thần không tồi, mỉm cười với Đường Duẫn Triết, như xuân về hoa nở: “Chúng tôi đột phá rồi.”
Ánh mắt Đường Duẫn Triết banh bự ơi là bự, đến khi PSP trong tay truyền tới tiếng nhạc game over, cậu ta mới lấy lại tinh thần. Quẳng PSP lên sô pha, Đường Duẫn Triết thương tâm muốn chết ôm ngực, giả bộ lau nước mắt không tồn tại: “Cuộc sống này sao qua được đây trời!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro