Gặp nạn
Mạn Di
2024-11-20 21:12:30
Vốn kế hoạch tới mấy tháng mới hoàn thành nhiệm vụ được, mới một ngày đã xong, bởi vì đối tượng nhiệm vụ chuồn mất. Mà những địa điểm có thể tụ tập lượng lớn truyền thứ chi vật, ví dụ như viện bảo tàng, cửa hang đồ cổ đều bị quét sạch, khiến người ta giận dữ lại không thể làm gì.
Có được tin tức, vốn bắt đầu thu thập truyền thừa chi vật các khu căn cứ lớn lập tức đều tăng mạnh lực độ, cũng không thể nào đợi đám tang thi đều mang tất cả thứ tốt tới nơi khác để lại vườn không nhà trống thì bọn họ hối hận chết mất.
C thị bất quá là cách biên giới phía nam gần mà thôi, không ít người tự an ủi, mấy tháng sau mới phát hiện những thành thị gần gần C thị cũng đều bị càn quét tới sạch sẽ.
May mắn trung tâm phía bắc vẫn còn đầy đủ như cũ, không có người và lực, dị năng giả liền chơi đánh du kích, chỉ lấy truyền thừa chi vật, hông giết tang thi, bắt đầu cuộc tranh đoạt truyền thừa chi vật. Đời sau gọi nửa năm này là ‘Thánh chiến’; bởi vì sau nửa năm, nhân loại cùng tang thi đều tự vạch rõ địa bàn, lấy được đại đa số truyền thừa chi vật, còn lại đều là phế tích gạch vụn, để lại cho người đời sau đi lịch lãm nhiều kinh hỉ.
Tiểu đội Mặc Huyền nghỉ ngơi hai ngày, khoảng thời gian này luôn không ngó tới đám người từ căn cứ khu bình dân tìm tới tự xưng là người quen, quyết định đi trước.
Còn những người ở lại thì giúp đỡ dọn dẹp các thành thị xung quanh C thị, đồng thời dị năng giả cấp ba cấp bốn hình thức lục soát trải rộng khắp C thị, gắng đạt tới mức không còn tang thi ngoài cấp ba, càn quét toàn bộ vật tư cùng truyền thừa chi vật trong nhà người ta.
Lần này tiểu đội Mặc Huyền không mang theo Tiểu Vương, bọn họ quen thói ngồi trên phi cơ, bắt đầu tự làm chuyện của mình.
Ba giờ sau, Trang Thiển mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái, đứng thẳng dậy, cậu vừa động, Cố Thần đang tựa vào cùng cũng mở mắt ra. Đường Duẫn Triết ngồi đối diện gặm táo ngẩng đầu lên, miệng nhai chóp chép, giọng nói ngọng ngịu: “Trang Thiển cậu không ngủ nữa hả?”
Trang Thiển nhíu mày, không rõ vì dao, rõ ràng là nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cậu luôn không yên lòng được, nội tâm luôn cảm thấy sốt ruột. Cậu lắc đầu với đồng đội của mình: “Ừm, chán lắm.”
Hai cha con họ Diệp bên này, Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao đang đánh bài xì phé, thấy không có chuyện gì thì lại bắt đầu tìm con năm bích.
Cố Thần xê dịch thân người, để Trang Thiển đang dựa vào hắn thoải mái hơn: “Muốn coi phim hay không.” Bọn họ có đem theo một số sản phẩm điện tử.
Trang Thiển lắc đầu từ chối, cậu nghiêng người dựa vào vai Cố Thần, mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, cậu hiện giờ cần yên tĩnh suy tư. Ngoài cửa sổ là một tầng mây trắng trong xanh, hệt như cụm bông, xuyên qua khe hở đám mây, có thể trông thấy những đồi núi trập trùng nối nhau, tuy đã cuối đông đầu xuân, nhưng vẫn dạt dào sắc xanh biếc….
Không đúng! Trang Thiển bật người dậy, thân thể tăng đề phòng. Họ trên đường đi phương Bắc, đã hơn hai tiếng rưỡi, hiện tại là cuối đông, đừng nói phương Bắc là mảng xanh, ngay cả tuyết còn chưa tan sạch! Còn những dãy núi kia, rõ ràng không phải địa thế nên xuất hiện.
Trang Thiển vừa động, những người khác cũng vứt đống đồ này nọ trên tay tăng đề phòng.
Cố Thần vẫn nhìn chăm chú Trang Thiển, nên lúc này hắn cũng hướng mắt về phía ngoài cửa sổ, sau đó sắc mặt cũng dần ngưng trọng, mọi người nhìn thấy động tác nọ cũng biết là có chuyện.
“Chúng ta đang bay về phía nam.” Trang Thiển lấy ra ngọc bội phòng ngự, rót nguyên lực vào trong nó. Đây là ngọc sưởi ấm thượng hạng, còn có thể dùng nó vẽ trận pháp cao cấp, trong các công cụ phòng ngự của cậu thì nó là tốt nhất.
Những người khác thấy vậy, cũng tương tự lấy ra vật phòng ngự, mấy thứ đồ giữ mệnh này nọ là không thể qua loa xong việc được.
Mạnh Viễn lôi vũ khí ra, ngọc bội trên tay còn lại cũng sáng lên, biểu tình mong chờ: “Biên giới phía Nam.”
Diệp Cảnh Trình có hơi đau đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Tôi tới nơi này thì gặp nạn, cách M thị không xa, lái xe thì chừng bốn giờ.”
“Tang thi ư…” Úc Mộng Dao nắn nắn vòng đeo cổ, vòng cổ tản ra ánh sáng màu lục nhạt.
……..
Cho tới khi tất cả mọi người đều mở phòng ngự, tùy thời có thể tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, Cố Thần lia một ánh mắt, Đường Duẫn Triết mở máy liên lạc với khoang lái, buồng lái chỉ có một phi công, hẳn là người mà B thị đã lựa chọn ổn thỏa, không ngờ vẫn xảy ra vấn đề.
[Có chuyện gì?] Đầu kia máy liên lạc truyền tới một thanh âm.
Nét mặt Trang Thiển biến đổi, phi công của bọn họ là cố định, khi ở C thị cùng gã nói chuyện cũng khá nhiều, nhưng nào phải giọng nói này. Sau đó cậu lại có chút nản nản, khi đó tình huống C thị khá đặt biệt, ảnh hưởng tâm tình của cậu, rối loạn lực phán đoán của cậu, thế cho nên từ lúc lên phi cơ cho đến giờ, cậu vậy mà chưa có trao đổi gì với phi công.
“Không có gì.” Cố Thần cầm tay Trang Thiển, ý bảo cậu hẫy yên tâm, bất quá bọn họ lái xe đi thêm lần nữa, lúc trước bọn họ chính là tới B thị như thế; giờ chỉ cần có thực lực, gì mà không thể chứ? Nhưng mà, biểu tình Cố Thần trầm xuống, họ đã đả thảo kinh xà.
[….] Một phen im ắng.
Sau đó phi cơ chấn động mạnh trái rung phải lắc, cảm giác mất trọng lực tập kích mọi người.
“Bom! Mau mở phòng ngự!” Đường Duẫn Triết cầm máy tính bảng trong tay, chỗ buồng lái là điểm đỏ của tang thi cấp ba, hơn nữa nút cảnh báo màu cam lớn cứ chớp lóe, cho thấy bom ở xung quanh bọn họ, hơn nữa sẽ phát nổ ngay lập tức.
Mạnh Viễn thu roi dài lại, khởi động ngọc bội phòng ngự toàn lực, rủa một tiếng: “Đáng chết!”
Chỉ cần một chút thời gian, họ có thể đoạt lại quyền khống chế phi cơ, tiếp đó lái về căn cứ B thị, nhưng kẻ lái phi cơ càng thêm quyết đoán.
Tay Úc Mộng Dao nắm ngọc bội, một tay siết lấy dây chuyền phỉ thúy trước ngực, cành dây xung quanh cô điên cuồng dài ra, cố gắng cuốn lấy mọi người vào trong, hình thành một vòng phòng ngự.
Diệp Hi Văn được Diệp Cảnh Trình cẩn thận bảo vệ trong lồng ngực, cậu nhóc theo bản năng khẽ tránh, nhưng chú ý tới ánh mắt nghiêm túc của Diệp Cảnh Trình mới mặt không biểu tình ngừng động tác. Cậu mím môi, năng lượng quang hệ cấp tốc vận chuyển, tùy thời chuẩn bị trị liệu.
Đường Duẫn Triết thu lại máy tính bảng: “Không sao đâu mà, căn cứ lý luận, hoàn toàn có thể phòng ngự…Móe!…”
Oành….
Lửa bùng lên, mọi người hoảng hốt nghe tiếng mắng của Đường Duẫn Triết cùng âm thanh quỷ dị phát ra từ radio: [Dị năng giả… Xẹt xẹt… A… Giờ… Thắng lợi thuộc về…. tang thi…..]
Sóng xung kích xen lẫn ngọn lửa xé toạt chiếc phi cơ chia năm xẻ bảy, mặc dù trong nháy mắt khi nổ tung ngọc bội đã mở ra lồng phòng hộ, nhưng chấn động kịch liệt vẫn khiến mọi người phân tán, họ tính luôn cả mảnh nát của phi cơ còn đang cháy rực rơi từ không trung xuống, như sao rơi bay về những hướng khác nhau.
Giữa không trung, Trang Thiển từ ban đầu vẫn luôn nắm tay Cố Thần, đối mặt với loại tình huống này, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, tiến vào không gian Mặc Huyền – xem ra chỉ có thể chờ lát nữa tập hợp.
Nơi bọn họ xuất hiện ssau đó chính là nơi mà khi trước họ đã tiến vào, theo góc độ nào đó mà nói, Trang Thiển và Cố Thần ở giữa không trung của không gian tìm được một giao điểm, tiến vào không gian mới, nên khi Trang Thiển quan sát tình huống ngoài nhẫn, cậu có thể trông ngó toàn cảnh.
“Sao thế, Mộc Mộc?” Cố Thần chú ý thấy trong chớp nhoáng ánh mắt Trang Thiển hơi thay đổi.
Trang Thiển hít một hơi, chậm rãi thở ra, nét mặt khôi phục bình tĩnh, đầu ngón tay mượt mà trắng nõn khẽ xoa xoa huyệt thái dương: “Xem ra chúng ta phải ở trong này một thời gian rồi.”
Cố Thần nghi hoặc.
“Dưới đó, tang thi triều.” Đáy mắt Trang Thiển lưu lại một tia lo lắng không dễ nhận ra, hiển nhiên đã có kế hoạch từ trước, đối phương dường như muốn một lưới bắt hết nhóm bọn họ. Nhưng nếu chạy trốn được, bất cứ người nào trong tiểu đội Mặc Huyền đều sẽ không gặp tang thi triều đầy nguy hiểm, nhưng cứ thế này thì, nhóm bọn họ sẽ hoàn toàn bị phân tán…
Cố Thần cũng nghĩ tới điểm này, ngẫm tới việc đồng đội có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, hắn nhăn mày: “Cho nên tang thi đây là chó ngáp phải ruồi ư?”
“Ừ.” Trang Thiển thu lại ý thức dò xét, ném ngọc bội đã ảm đạm hơn nửa sang một bên, ánh mắt trong suốt cũng trở nên băng lãnh, “Em sẽ khiến chúng nó trả giá đắc.”
Cố Thần ôn nhu cọ cọ mặt Trang Thiển, đáy mắt cũng hiện lên vẻ ngạo khí: “Dĩ nhiên.”
Có được tin tức, vốn bắt đầu thu thập truyền thừa chi vật các khu căn cứ lớn lập tức đều tăng mạnh lực độ, cũng không thể nào đợi đám tang thi đều mang tất cả thứ tốt tới nơi khác để lại vườn không nhà trống thì bọn họ hối hận chết mất.
C thị bất quá là cách biên giới phía nam gần mà thôi, không ít người tự an ủi, mấy tháng sau mới phát hiện những thành thị gần gần C thị cũng đều bị càn quét tới sạch sẽ.
May mắn trung tâm phía bắc vẫn còn đầy đủ như cũ, không có người và lực, dị năng giả liền chơi đánh du kích, chỉ lấy truyền thừa chi vật, hông giết tang thi, bắt đầu cuộc tranh đoạt truyền thừa chi vật. Đời sau gọi nửa năm này là ‘Thánh chiến’; bởi vì sau nửa năm, nhân loại cùng tang thi đều tự vạch rõ địa bàn, lấy được đại đa số truyền thừa chi vật, còn lại đều là phế tích gạch vụn, để lại cho người đời sau đi lịch lãm nhiều kinh hỉ.
Tiểu đội Mặc Huyền nghỉ ngơi hai ngày, khoảng thời gian này luôn không ngó tới đám người từ căn cứ khu bình dân tìm tới tự xưng là người quen, quyết định đi trước.
Còn những người ở lại thì giúp đỡ dọn dẹp các thành thị xung quanh C thị, đồng thời dị năng giả cấp ba cấp bốn hình thức lục soát trải rộng khắp C thị, gắng đạt tới mức không còn tang thi ngoài cấp ba, càn quét toàn bộ vật tư cùng truyền thừa chi vật trong nhà người ta.
Lần này tiểu đội Mặc Huyền không mang theo Tiểu Vương, bọn họ quen thói ngồi trên phi cơ, bắt đầu tự làm chuyện của mình.
Ba giờ sau, Trang Thiển mắt nhắm mắt mở, ngáp một cái, đứng thẳng dậy, cậu vừa động, Cố Thần đang tựa vào cùng cũng mở mắt ra. Đường Duẫn Triết ngồi đối diện gặm táo ngẩng đầu lên, miệng nhai chóp chép, giọng nói ngọng ngịu: “Trang Thiển cậu không ngủ nữa hả?”
Trang Thiển nhíu mày, không rõ vì dao, rõ ràng là nhắm mắt dưỡng thần, nhưng cậu luôn không yên lòng được, nội tâm luôn cảm thấy sốt ruột. Cậu lắc đầu với đồng đội của mình: “Ừm, chán lắm.”
Hai cha con họ Diệp bên này, Mạnh Viễn cùng Úc Mộng Dao đang đánh bài xì phé, thấy không có chuyện gì thì lại bắt đầu tìm con năm bích.
Cố Thần xê dịch thân người, để Trang Thiển đang dựa vào hắn thoải mái hơn: “Muốn coi phim hay không.” Bọn họ có đem theo một số sản phẩm điện tử.
Trang Thiển lắc đầu từ chối, cậu nghiêng người dựa vào vai Cố Thần, mắt hướng về phía ngoài cửa sổ, cậu hiện giờ cần yên tĩnh suy tư. Ngoài cửa sổ là một tầng mây trắng trong xanh, hệt như cụm bông, xuyên qua khe hở đám mây, có thể trông thấy những đồi núi trập trùng nối nhau, tuy đã cuối đông đầu xuân, nhưng vẫn dạt dào sắc xanh biếc….
Không đúng! Trang Thiển bật người dậy, thân thể tăng đề phòng. Họ trên đường đi phương Bắc, đã hơn hai tiếng rưỡi, hiện tại là cuối đông, đừng nói phương Bắc là mảng xanh, ngay cả tuyết còn chưa tan sạch! Còn những dãy núi kia, rõ ràng không phải địa thế nên xuất hiện.
Trang Thiển vừa động, những người khác cũng vứt đống đồ này nọ trên tay tăng đề phòng.
Cố Thần vẫn nhìn chăm chú Trang Thiển, nên lúc này hắn cũng hướng mắt về phía ngoài cửa sổ, sau đó sắc mặt cũng dần ngưng trọng, mọi người nhìn thấy động tác nọ cũng biết là có chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta đang bay về phía nam.” Trang Thiển lấy ra ngọc bội phòng ngự, rót nguyên lực vào trong nó. Đây là ngọc sưởi ấm thượng hạng, còn có thể dùng nó vẽ trận pháp cao cấp, trong các công cụ phòng ngự của cậu thì nó là tốt nhất.
Những người khác thấy vậy, cũng tương tự lấy ra vật phòng ngự, mấy thứ đồ giữ mệnh này nọ là không thể qua loa xong việc được.
Mạnh Viễn lôi vũ khí ra, ngọc bội trên tay còn lại cũng sáng lên, biểu tình mong chờ: “Biên giới phía Nam.”
Diệp Cảnh Trình có hơi đau đầu nhìn ngoài cửa sổ: “Tôi tới nơi này thì gặp nạn, cách M thị không xa, lái xe thì chừng bốn giờ.”
“Tang thi ư…” Úc Mộng Dao nắn nắn vòng đeo cổ, vòng cổ tản ra ánh sáng màu lục nhạt.
……..
Cho tới khi tất cả mọi người đều mở phòng ngự, tùy thời có thể tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, Cố Thần lia một ánh mắt, Đường Duẫn Triết mở máy liên lạc với khoang lái, buồng lái chỉ có một phi công, hẳn là người mà B thị đã lựa chọn ổn thỏa, không ngờ vẫn xảy ra vấn đề.
[Có chuyện gì?] Đầu kia máy liên lạc truyền tới một thanh âm.
Nét mặt Trang Thiển biến đổi, phi công của bọn họ là cố định, khi ở C thị cùng gã nói chuyện cũng khá nhiều, nhưng nào phải giọng nói này. Sau đó cậu lại có chút nản nản, khi đó tình huống C thị khá đặt biệt, ảnh hưởng tâm tình của cậu, rối loạn lực phán đoán của cậu, thế cho nên từ lúc lên phi cơ cho đến giờ, cậu vậy mà chưa có trao đổi gì với phi công.
“Không có gì.” Cố Thần cầm tay Trang Thiển, ý bảo cậu hẫy yên tâm, bất quá bọn họ lái xe đi thêm lần nữa, lúc trước bọn họ chính là tới B thị như thế; giờ chỉ cần có thực lực, gì mà không thể chứ? Nhưng mà, biểu tình Cố Thần trầm xuống, họ đã đả thảo kinh xà.
[….] Một phen im ắng.
Sau đó phi cơ chấn động mạnh trái rung phải lắc, cảm giác mất trọng lực tập kích mọi người.
“Bom! Mau mở phòng ngự!” Đường Duẫn Triết cầm máy tính bảng trong tay, chỗ buồng lái là điểm đỏ của tang thi cấp ba, hơn nữa nút cảnh báo màu cam lớn cứ chớp lóe, cho thấy bom ở xung quanh bọn họ, hơn nữa sẽ phát nổ ngay lập tức.
Mạnh Viễn thu roi dài lại, khởi động ngọc bội phòng ngự toàn lực, rủa một tiếng: “Đáng chết!”
Chỉ cần một chút thời gian, họ có thể đoạt lại quyền khống chế phi cơ, tiếp đó lái về căn cứ B thị, nhưng kẻ lái phi cơ càng thêm quyết đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tay Úc Mộng Dao nắm ngọc bội, một tay siết lấy dây chuyền phỉ thúy trước ngực, cành dây xung quanh cô điên cuồng dài ra, cố gắng cuốn lấy mọi người vào trong, hình thành một vòng phòng ngự.
Diệp Hi Văn được Diệp Cảnh Trình cẩn thận bảo vệ trong lồng ngực, cậu nhóc theo bản năng khẽ tránh, nhưng chú ý tới ánh mắt nghiêm túc của Diệp Cảnh Trình mới mặt không biểu tình ngừng động tác. Cậu mím môi, năng lượng quang hệ cấp tốc vận chuyển, tùy thời chuẩn bị trị liệu.
Đường Duẫn Triết thu lại máy tính bảng: “Không sao đâu mà, căn cứ lý luận, hoàn toàn có thể phòng ngự…Móe!…”
Oành….
Lửa bùng lên, mọi người hoảng hốt nghe tiếng mắng của Đường Duẫn Triết cùng âm thanh quỷ dị phát ra từ radio: [Dị năng giả… Xẹt xẹt… A… Giờ… Thắng lợi thuộc về…. tang thi…..]
Sóng xung kích xen lẫn ngọn lửa xé toạt chiếc phi cơ chia năm xẻ bảy, mặc dù trong nháy mắt khi nổ tung ngọc bội đã mở ra lồng phòng hộ, nhưng chấn động kịch liệt vẫn khiến mọi người phân tán, họ tính luôn cả mảnh nát của phi cơ còn đang cháy rực rơi từ không trung xuống, như sao rơi bay về những hướng khác nhau.
Giữa không trung, Trang Thiển từ ban đầu vẫn luôn nắm tay Cố Thần, đối mặt với loại tình huống này, hai người bất đắc dĩ nhìn nhau, tiến vào không gian Mặc Huyền – xem ra chỉ có thể chờ lát nữa tập hợp.
Nơi bọn họ xuất hiện ssau đó chính là nơi mà khi trước họ đã tiến vào, theo góc độ nào đó mà nói, Trang Thiển và Cố Thần ở giữa không trung của không gian tìm được một giao điểm, tiến vào không gian mới, nên khi Trang Thiển quan sát tình huống ngoài nhẫn, cậu có thể trông ngó toàn cảnh.
“Sao thế, Mộc Mộc?” Cố Thần chú ý thấy trong chớp nhoáng ánh mắt Trang Thiển hơi thay đổi.
Trang Thiển hít một hơi, chậm rãi thở ra, nét mặt khôi phục bình tĩnh, đầu ngón tay mượt mà trắng nõn khẽ xoa xoa huyệt thái dương: “Xem ra chúng ta phải ở trong này một thời gian rồi.”
Cố Thần nghi hoặc.
“Dưới đó, tang thi triều.” Đáy mắt Trang Thiển lưu lại một tia lo lắng không dễ nhận ra, hiển nhiên đã có kế hoạch từ trước, đối phương dường như muốn một lưới bắt hết nhóm bọn họ. Nhưng nếu chạy trốn được, bất cứ người nào trong tiểu đội Mặc Huyền đều sẽ không gặp tang thi triều đầy nguy hiểm, nhưng cứ thế này thì, nhóm bọn họ sẽ hoàn toàn bị phân tán…
Cố Thần cũng nghĩ tới điểm này, ngẫm tới việc đồng đội có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, hắn nhăn mày: “Cho nên tang thi đây là chó ngáp phải ruồi ư?”
“Ừ.” Trang Thiển thu lại ý thức dò xét, ném ngọc bội đã ảm đạm hơn nửa sang một bên, ánh mắt trong suốt cũng trở nên băng lãnh, “Em sẽ khiến chúng nó trả giá đắc.”
Cố Thần ôn nhu cọ cọ mặt Trang Thiển, đáy mắt cũng hiện lên vẻ ngạo khí: “Dĩ nhiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro