Gặp (Thượng)
Mạn Di
2024-11-20 21:12:30
Trang Thiển cảm thấy ôn tuyền thực nóng, vô luận là nước hay khí bốc lên, đều làm cho mặt cậu càng phát nhiệt hơn.
Cậu cùng Cố Thần kết thúc nụ hôn thật dài, da thịt nhẵn nhụi dán vào nhau, cảm thụ độ ấm của nhau, người Cố Thần cơ hồ còn nóng hơn cả nước trong ôn tuyền nữa. Môi Cố Thần ẩm ướt, có chút đỏ, Trang Thiển nhịn xuống cảm giác nóng rực trên mặt, khẽ liếm: “Mùi ô mai.”
Cố Thần cũng cười cười hôn môi Trang Thiển: “Em cũng có.” Sau đó cúi đầu….
“Ầm ầm!” Cửa lớn đình viện truyền đến thanh âm đập dồn dập nhưng vẫn rất lễ độ, tiếng cũng không lớn, đập vang ba tiếng lại dừng một hồi, sau đó lại tiếp tục.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Trang Thiển đầy nước trừng mắt nhìn Cố Thần: “Tránh ra.”
Cố Thần có chút buồn bực đứng dậy chỉnh lý bản thân, Trang Thiển không mở miệng, hắn sẽ không làm đến bước cuối cùng, thế nhưng vốn nghĩ là sẽ có chút phúc lợi gì đó….
Mười phút sau, Trang Thiển cùng Cố Thần đứng trước cổng, bọn họ vốn dĩ có thể nhanh hơn, nhưng vì sao phải làm vậy chớ?
“A?” Trang Thiển nhíu mày, là người đàn ông đã gặp ban sáng, gọi Chu Tễ.
Cố Thần cũng nhận ra, cười rồi mở cửa: “Thật trùng hợp.”
Trên trán Chu Tễ là một tầng mồ hôi, hơi thở hổn hển, tựa hồ là gấp rút chạy đến đây. Nhìn thấy người quen, gã ngẩn người, ánh mắt lo lắng mà thành khẩn, hoàn toàn không có sự bình tĩnh nho nhã như ban ngày: “Làm ơn… Cho hỏi các cậu có thuốc không? Vợ tôi đang phát sốt, cần trị liệu gấp!”
“Có.” Trang Thiển trả lời, nhưng không có nói tiếp, tuy vật tư rất nhiều nhưng cậu cũng không phải tùy tiện phát cho như thế được.
Ánh mắt Chu Tễ sáng ngời, đầu tiên là thập phần kinh hỉ, sau đó lại càng thêm lo lắng mà khẩn thiết: “Tôi nguyện ý dùng một nửa lương thực để đổi thuốc với các cậu, có lẽ các cậu không cần, tôi còn có mang theo đồ tổ truyền cùng một ít đồ cổ được lưu giữ, có thể mọi người sẽ có hứng thú…” Gã vừa nói vừa quan sát biểu tình của Trang Thiển, nhưng trong mắt Trang Thiển cứ bình thản vô ba, nên gã không ngừng tăng lợi ích lên… Cuối cùng, gã đành cắn răng, cong đầu gối xuống….
Trang Thiển dùng pháp thuật ngăn việc gã quỳ xuống cầu xin giúp đỡ, lấy ra thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, thuốc giảm nhiệt, thậm chí còn lấy ra một chai nước biển kháng sinh: “Hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy hứa hẹn của anh.”
Chu Tễ kinh hỉ tiếp nhận thuốc, liên tục nói cảm ơn rồi nhanh chóng bỏ đi.
Cố Thần khều nhẹ mái tóc còn ướt của Trang Thiển: “Tiếp tục chứ?”
“Gác đêm đi.” Trang Thiển một bên dùng phép thuật hông khô tóc một bên trở lại nóc nhà.
Cố Thần yên lặng đuổi theo.
Vừa mới ngâm nước nóng nên thân nhiệt có chút cao, khiến người ta càng cảm thấy không khí ngày đầu xuân lạnh lẽo, Trang Thiển trùm mền lên, bắt đầu chỉnh sửa lại tóc cho Cố Thần: “Anh nói xem, gã có biết ngôi biệt thự này chúng ta đang ở hay không?”
“Hẳn là biết, chúng ta gây chuyện lớn như vậy, lại không có che giấu tý nào.” Cố Thần cầm lấy tay Trang Thiển cùng bỏ vào trong mền, “Hối hận?”
Trang Thiển lắc đầu: “Chung quy cũng chỉ là sơ giao, nhấc tay chi lao, gã cũng không phải là người xấu, coi như mua một cái nhân tình đi.”
“Với lại, xem ra anh ta không đi theo hướng B thị.”
“Em tu luyện đi, anh gác đêm.”
…….
Buổi sáng ngày hôm sau, nấu tinh linh đơn giản gì đó, như thịt tươi ướp thêm chút muối cùng tiêu, bỏ vào trong nước sôi nấu chín, thêm chút gia vị điều hòa. Canh là dùng xương nấu, bỏ muối, tiêu, tảo tía, tôm cùng chút cải bẹ, ăn phi thường ngon.
Vừa mới xong bữa sáng, Chu Tễ liền đến gõ vang cửa lớn, vẫn là lễ độ gõ ba cái rồi ngừng một chốc, nhưng thật ra cũng đã bớt đi sự gấp gáp.
Phòng khách, Chu Tễ đứng cúi đầu một cái chín mươi độ: “Vô cùng biết ơn, vợ tôi đã hạ sốt rồi, nếu không có mọi người…”
“Khỏi đi….” Cố Thần khoát tay.
“Mấy người làm sao vậy?” Đường Duẫn Triết có chút tò mò, Trang Thiển đã nói chuyện tối hôm qua cho bọn họ nghe.
“Gặp tang thi, vợ tôi có lẽ là đã quá cố sức, nên bị kinh hách.” Hốc mắt Chu Tễ có chút đỏ, nhưng vẫn lắc đầu trả lời vấn đề của Đường Duẫn Triết.
Nói xong, gã lấy xuống ba lô trông rất bình thường đang đeo trên lưng mình, bên trong là một khối vải nhung màu đen, mở ra, bày trước mặt là ba món đồ cổ tinh mỹ, hai cái là vòng cổ, còn một cái là trấn chỉ (đồ chặn giấy thời xưa): “Còn một số đồ khác thì có chút quá lớn, tôi mặc dù có dị năng nhưng cũng không dám mạo hiểm, nếu mọi người tin tôi, có thể đi lấy.”
“Không cần, thuốc kia chúng tôi cũng không thiếu.” Trang Thiển tỏ ra không có gì uống một ngụm trà, vợ Chu Tễ nếu thật sự sinh bệnh, mười phần là do trong lúc nguy cấp bộc phát dị năng, còn đang trong quá trình thích ứng, “Nếu anh không đến, bọn tôi cũng sẽ đi qua đó một chuyến.”
Chu Tễ gật đầu, cảm kích nhìn Trang Thiển cùng Cố Thần, gã đem đồ cổ thu vào lại, chỉ để lại trấn chỉ: “Mặc kệ nói như thế nào, vẫn là vô cùng cảm ơn mọi người, tôi tên Chu Tễ, nếu về sau có cần gì tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực.”
“Trang Thiển.”
“Cố Thần.”
….Mọi người luân phiên tự giới thiệu, nói vài câu, Chu Tễ liền tạm biệt, gã lo lắng cho vợ, tuy em trai ở biệt thự có dị năng. Bọn Trang Thiển cũng chuẩn bị xuất phát. Trước khi Chu Tễ đi đến cửa, Trang Thiển gọi gã lại: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không dễ dãi đem đồ cổ đưa ra ngoài như vậy đâu.”
Chu Tễ ngẩn người, trong mắt hiện lên quang mang suy ngẫm, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.” Sau đó vội vàng rời đi.
Đoàn người sửa sang lại một phen, lưu lại mấy người động tâm tư khác nhưng chưa kịp động thủ, vội vàng rời khỏi, đương nhiên là máy phát điện gì đó hẳn là không để lại rồi.
Một đường vừa đi vừa thu thập vật tư, rất nhanh đã đến ngoại ô D thị.
Hai xe quân dụng chạy lên đường cao tốc, Đường Duẫn Triết ngậm một cây kẹo lớn: “Nơi này trong vòng hai giờ tới đều rất thông thoáng.”
Nửa giờ sau, đường phía trước bị chặn lại đến rối tinh rối mù, xe dừng lại một cách rối loạn, tựa hồ là do người trên xe biến thành tang thi, sau đó xảy ra tai nạn xe liên hoàn, rồi ngăn luôn đường lại, kết quả người đến tụ lại càng lúc càng nhiều, hấp dẫn theo một lượng lớn tang thi.
Nhìn phía trước ồn ào, Trang Thiển quay đầu lại nhìn Đường Duẫn Triết.
Đường Duẫn Triết áp lực siêu lớn giơ lên cái máy tính: “Cậu xem đi, hai giờ trước tin tức mới cập nhật là nơi này vẫn rất thông thoáng đó.”
“Tha cho cậu đó, đi xuống giết tang thi đi.” Trang Thiển yên lặng quay đầu lại, tuy biết không phải do Đường Duẫn Triết sai, nhưng cậu thoạt nhìn khá bức bối….
“Chúng ta cũng xuống đi.” Tiếng Úc Mộng Dao nhẹ nhàng truyền từ bộ đàm.
“Ừ, nhớ lưu lại một người trông xe.”
Vì thế quần chúng vây xem liền thấy một người đẹp, hai người đàn ông cùng một đứa nhỏ gia nhập chiến trường, mọi người chia đều thì mỗi người mấy chục, lên trăm thì chỉ có thể bạo kích, càng nhiều người thì chỉ bỏ lỡ thời gian thôi, mấy người ra tay chỉ có ba người, đối với người đi đầu, oán hận vô cùng. Rất nhanh người lái xe đầu tiên bỏ trốn, những người sau cũng lục tục bắt đầu chạy đi ….
Cuối cùng, tang thi được thanh lý sạch sẽ, những người chiến đấu hăng hái chào hỏi nhau, liền nhanh chóng lên xe rời đi. Trang Thiển ngồi trên ghế phó lái chờ đám người Đường Duẫn Triết quay lại.
Xe lại khởi động, đi lên quốc lộ, đường cao tốc quá nhiều người, dễ gặp chuyện, vẫn là đường nhỏ tương đối an toàn, bởi vì đại đa số xe nhà là không thể chịu được đường nhỏ xóc nảy.
Xe đi được một đoạn, Cố Thần liếc nhìn kính chiếu hậu: “Chúng ta bị theo đuôi.”
“Ờ.” Mạnh Viễn khẳng định trả lời, “Vừa rồi lên xe thì họ liền đuổi theo sau.”
Vừa lúc bọn họ có đi ngang qua một thôn nhỏ, bên ngoài thôn là mấy nhà nông bình thường, bãi đỗ xe rộng rãi vô cùng, Cố Thần quẹo cua, xe ngừng lại, Mạnh Viễn lái xe theo sát sau đó.
Tiếng thắng xe chói tai ở đằng sau, đám người Trang Thiển cầm vũ khí xuống xe, nhìn chằm chằm mấy xe phía sau trông rất chật vật.
Qủa nhiên, đội xe sau cũng dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, rất nhiều người trẻ tuổi lục tục bước xuống.
Người cầm đầu đè nén hưng phấn: “Đường Duẫn Triết!.... A?! Trang Thiển!!!”
Trang Thiển híp mắt, nhìn Trịnh Vũ Văn bước xuống từ một chiếc xe hàng trong số đó, người này vẫn giống như ánh mặt trời chói sáng đầy nhiệt huyết, lúc nói chuyện với bạn học, vẻ mặt chân thành, tựa như cổ vũ cho bọn họ. Cậu nhìn Lý Hâm đứng phía sau, cô gái trẻ tuổi với ánh mắt si mê không che giấu nổi, còn Đỗ Bình trước sau như một lúc nào cũng phụ họa theo Trịnh Vũ Văn….
“Mộc Mộc?” Cố Thần kỳ quái nhìn Trang Thiển, hắn cảm thấy có chút quái dị.
“Không có gì đâu, đều là bạn học đại học của em, mọi người thu lại vũ khí đi.” Trang Thiển như suy ngẫm xoay xoay khẩu súng trên tay, rồi thu vào trong không gian, mang theo nụ cười nhợt nhạt đi đến….
…..
Mấy giờ sau, một đám người ở sân sau của gia đình nhà nông đốt lên đống lửa, tụm hai tụm ba với nhau. Trang Thiển nhìn đám bạn học mấy năm nay, bọn họ vừa thoát khỏi trường học, có một nửa đã bộc phát dị năng, còn chưa có trải qua giết chóc tàn khốc, tuy nhìn mỏi mệt nhưng cũng không quá trầm trọng, không ít người trên mặt còn nở nụ cười.
Xa xa, Đường Duẫn Triết bị bạn cùng phòng là Ngô Khải Văn kéo qua một bên tra hỏi. Trang Thiển một bên dùng nhánh cây chọt chọt đống lá khô đang cháy, một bên đánh giá.
Tuy mặt ngoài vẫn là một tập thể, nhưng đội ngũ sinh viên lại chia làm hai phe, một phe vây quanh Trịnh Vũ Văn, phe khác thì bám theo Ngô Khải Văn cùng một nam sinh khác tên Lý Lập cầm đầu.
Cho dù không có Trang Thiển, nhóm người này sớm hay muộn gì cũng sẽ tách ra, dù sao đối với mạt thế người ta vẫn tồn tại hai thái độ đối lập nhau, mà lý tưởng không hợp nhau thì không thể nào trở thành đồng đội được. Ánh mắt Trang Thiển xẹt qua trên người Lý Lập cùng Ngô Khải Văn, hai người này cũng không tệ lắm, lúc còn ở hội học sinh cùng cậu hợp tác khá vui vẻ, có lẽ cậu có thể đem trọng trách chuyển qua người bọn họ, dù sao kiếp trước những người đi theo cậu lại vào đường cùng vẫn khiến trong lòng cậu có chút khó chịu….
Qua một lúc, Ngô Khải Văn đè lại Đường Duẫn Triết, phía sau thêm mấy người rồi đi đến đây: “Đã lâu không gặp, hội trưởng! Hai người các cậu cư nhiên vứt bỏ chúng tôi mà tạm xin nghỉ học, mau thành thật khai báo…”
“Lâu rồi không gặp.” Trang Thiển đứng lên, sáp nhập vào cái vòng nhỏ này…
Cậu cùng Cố Thần kết thúc nụ hôn thật dài, da thịt nhẵn nhụi dán vào nhau, cảm thụ độ ấm của nhau, người Cố Thần cơ hồ còn nóng hơn cả nước trong ôn tuyền nữa. Môi Cố Thần ẩm ướt, có chút đỏ, Trang Thiển nhịn xuống cảm giác nóng rực trên mặt, khẽ liếm: “Mùi ô mai.”
Cố Thần cũng cười cười hôn môi Trang Thiển: “Em cũng có.” Sau đó cúi đầu….
“Ầm ầm!” Cửa lớn đình viện truyền đến thanh âm đập dồn dập nhưng vẫn rất lễ độ, tiếng cũng không lớn, đập vang ba tiếng lại dừng một hồi, sau đó lại tiếp tục.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Trang Thiển đầy nước trừng mắt nhìn Cố Thần: “Tránh ra.”
Cố Thần có chút buồn bực đứng dậy chỉnh lý bản thân, Trang Thiển không mở miệng, hắn sẽ không làm đến bước cuối cùng, thế nhưng vốn nghĩ là sẽ có chút phúc lợi gì đó….
Mười phút sau, Trang Thiển cùng Cố Thần đứng trước cổng, bọn họ vốn dĩ có thể nhanh hơn, nhưng vì sao phải làm vậy chớ?
“A?” Trang Thiển nhíu mày, là người đàn ông đã gặp ban sáng, gọi Chu Tễ.
Cố Thần cũng nhận ra, cười rồi mở cửa: “Thật trùng hợp.”
Trên trán Chu Tễ là một tầng mồ hôi, hơi thở hổn hển, tựa hồ là gấp rút chạy đến đây. Nhìn thấy người quen, gã ngẩn người, ánh mắt lo lắng mà thành khẩn, hoàn toàn không có sự bình tĩnh nho nhã như ban ngày: “Làm ơn… Cho hỏi các cậu có thuốc không? Vợ tôi đang phát sốt, cần trị liệu gấp!”
“Có.” Trang Thiển trả lời, nhưng không có nói tiếp, tuy vật tư rất nhiều nhưng cậu cũng không phải tùy tiện phát cho như thế được.
Ánh mắt Chu Tễ sáng ngời, đầu tiên là thập phần kinh hỉ, sau đó lại càng thêm lo lắng mà khẩn thiết: “Tôi nguyện ý dùng một nửa lương thực để đổi thuốc với các cậu, có lẽ các cậu không cần, tôi còn có mang theo đồ tổ truyền cùng một ít đồ cổ được lưu giữ, có thể mọi người sẽ có hứng thú…” Gã vừa nói vừa quan sát biểu tình của Trang Thiển, nhưng trong mắt Trang Thiển cứ bình thản vô ba, nên gã không ngừng tăng lợi ích lên… Cuối cùng, gã đành cắn răng, cong đầu gối xuống….
Trang Thiển dùng pháp thuật ngăn việc gã quỳ xuống cầu xin giúp đỡ, lấy ra thuốc cảm mạo, thuốc hạ sốt, thuốc giảm nhiệt, thậm chí còn lấy ra một chai nước biển kháng sinh: “Hy vọng ngày mai có thể nhìn thấy hứa hẹn của anh.”
Chu Tễ kinh hỉ tiếp nhận thuốc, liên tục nói cảm ơn rồi nhanh chóng bỏ đi.
Cố Thần khều nhẹ mái tóc còn ướt của Trang Thiển: “Tiếp tục chứ?”
“Gác đêm đi.” Trang Thiển một bên dùng phép thuật hông khô tóc một bên trở lại nóc nhà.
Cố Thần yên lặng đuổi theo.
Vừa mới ngâm nước nóng nên thân nhiệt có chút cao, khiến người ta càng cảm thấy không khí ngày đầu xuân lạnh lẽo, Trang Thiển trùm mền lên, bắt đầu chỉnh sửa lại tóc cho Cố Thần: “Anh nói xem, gã có biết ngôi biệt thự này chúng ta đang ở hay không?”
“Hẳn là biết, chúng ta gây chuyện lớn như vậy, lại không có che giấu tý nào.” Cố Thần cầm lấy tay Trang Thiển cùng bỏ vào trong mền, “Hối hận?”
Trang Thiển lắc đầu: “Chung quy cũng chỉ là sơ giao, nhấc tay chi lao, gã cũng không phải là người xấu, coi như mua một cái nhân tình đi.”
“Với lại, xem ra anh ta không đi theo hướng B thị.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em tu luyện đi, anh gác đêm.”
…….
Buổi sáng ngày hôm sau, nấu tinh linh đơn giản gì đó, như thịt tươi ướp thêm chút muối cùng tiêu, bỏ vào trong nước sôi nấu chín, thêm chút gia vị điều hòa. Canh là dùng xương nấu, bỏ muối, tiêu, tảo tía, tôm cùng chút cải bẹ, ăn phi thường ngon.
Vừa mới xong bữa sáng, Chu Tễ liền đến gõ vang cửa lớn, vẫn là lễ độ gõ ba cái rồi ngừng một chốc, nhưng thật ra cũng đã bớt đi sự gấp gáp.
Phòng khách, Chu Tễ đứng cúi đầu một cái chín mươi độ: “Vô cùng biết ơn, vợ tôi đã hạ sốt rồi, nếu không có mọi người…”
“Khỏi đi….” Cố Thần khoát tay.
“Mấy người làm sao vậy?” Đường Duẫn Triết có chút tò mò, Trang Thiển đã nói chuyện tối hôm qua cho bọn họ nghe.
“Gặp tang thi, vợ tôi có lẽ là đã quá cố sức, nên bị kinh hách.” Hốc mắt Chu Tễ có chút đỏ, nhưng vẫn lắc đầu trả lời vấn đề của Đường Duẫn Triết.
Nói xong, gã lấy xuống ba lô trông rất bình thường đang đeo trên lưng mình, bên trong là một khối vải nhung màu đen, mở ra, bày trước mặt là ba món đồ cổ tinh mỹ, hai cái là vòng cổ, còn một cái là trấn chỉ (đồ chặn giấy thời xưa): “Còn một số đồ khác thì có chút quá lớn, tôi mặc dù có dị năng nhưng cũng không dám mạo hiểm, nếu mọi người tin tôi, có thể đi lấy.”
“Không cần, thuốc kia chúng tôi cũng không thiếu.” Trang Thiển tỏ ra không có gì uống một ngụm trà, vợ Chu Tễ nếu thật sự sinh bệnh, mười phần là do trong lúc nguy cấp bộc phát dị năng, còn đang trong quá trình thích ứng, “Nếu anh không đến, bọn tôi cũng sẽ đi qua đó một chuyến.”
Chu Tễ gật đầu, cảm kích nhìn Trang Thiển cùng Cố Thần, gã đem đồ cổ thu vào lại, chỉ để lại trấn chỉ: “Mặc kệ nói như thế nào, vẫn là vô cùng cảm ơn mọi người, tôi tên Chu Tễ, nếu về sau có cần gì tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực.”
“Trang Thiển.”
“Cố Thần.”
….Mọi người luân phiên tự giới thiệu, nói vài câu, Chu Tễ liền tạm biệt, gã lo lắng cho vợ, tuy em trai ở biệt thự có dị năng. Bọn Trang Thiển cũng chuẩn bị xuất phát. Trước khi Chu Tễ đi đến cửa, Trang Thiển gọi gã lại: “Nếu tôi là anh, tôi sẽ không dễ dãi đem đồ cổ đưa ra ngoài như vậy đâu.”
Chu Tễ ngẩn người, trong mắt hiện lên quang mang suy ngẫm, khẽ gật đầu: “Cảm ơn.” Sau đó vội vàng rời đi.
Đoàn người sửa sang lại một phen, lưu lại mấy người động tâm tư khác nhưng chưa kịp động thủ, vội vàng rời khỏi, đương nhiên là máy phát điện gì đó hẳn là không để lại rồi.
Một đường vừa đi vừa thu thập vật tư, rất nhanh đã đến ngoại ô D thị.
Hai xe quân dụng chạy lên đường cao tốc, Đường Duẫn Triết ngậm một cây kẹo lớn: “Nơi này trong vòng hai giờ tới đều rất thông thoáng.”
Nửa giờ sau, đường phía trước bị chặn lại đến rối tinh rối mù, xe dừng lại một cách rối loạn, tựa hồ là do người trên xe biến thành tang thi, sau đó xảy ra tai nạn xe liên hoàn, rồi ngăn luôn đường lại, kết quả người đến tụ lại càng lúc càng nhiều, hấp dẫn theo một lượng lớn tang thi.
Nhìn phía trước ồn ào, Trang Thiển quay đầu lại nhìn Đường Duẫn Triết.
Đường Duẫn Triết áp lực siêu lớn giơ lên cái máy tính: “Cậu xem đi, hai giờ trước tin tức mới cập nhật là nơi này vẫn rất thông thoáng đó.”
“Tha cho cậu đó, đi xuống giết tang thi đi.” Trang Thiển yên lặng quay đầu lại, tuy biết không phải do Đường Duẫn Triết sai, nhưng cậu thoạt nhìn khá bức bối….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúng ta cũng xuống đi.” Tiếng Úc Mộng Dao nhẹ nhàng truyền từ bộ đàm.
“Ừ, nhớ lưu lại một người trông xe.”
Vì thế quần chúng vây xem liền thấy một người đẹp, hai người đàn ông cùng một đứa nhỏ gia nhập chiến trường, mọi người chia đều thì mỗi người mấy chục, lên trăm thì chỉ có thể bạo kích, càng nhiều người thì chỉ bỏ lỡ thời gian thôi, mấy người ra tay chỉ có ba người, đối với người đi đầu, oán hận vô cùng. Rất nhanh người lái xe đầu tiên bỏ trốn, những người sau cũng lục tục bắt đầu chạy đi ….
Cuối cùng, tang thi được thanh lý sạch sẽ, những người chiến đấu hăng hái chào hỏi nhau, liền nhanh chóng lên xe rời đi. Trang Thiển ngồi trên ghế phó lái chờ đám người Đường Duẫn Triết quay lại.
Xe lại khởi động, đi lên quốc lộ, đường cao tốc quá nhiều người, dễ gặp chuyện, vẫn là đường nhỏ tương đối an toàn, bởi vì đại đa số xe nhà là không thể chịu được đường nhỏ xóc nảy.
Xe đi được một đoạn, Cố Thần liếc nhìn kính chiếu hậu: “Chúng ta bị theo đuôi.”
“Ờ.” Mạnh Viễn khẳng định trả lời, “Vừa rồi lên xe thì họ liền đuổi theo sau.”
Vừa lúc bọn họ có đi ngang qua một thôn nhỏ, bên ngoài thôn là mấy nhà nông bình thường, bãi đỗ xe rộng rãi vô cùng, Cố Thần quẹo cua, xe ngừng lại, Mạnh Viễn lái xe theo sát sau đó.
Tiếng thắng xe chói tai ở đằng sau, đám người Trang Thiển cầm vũ khí xuống xe, nhìn chằm chằm mấy xe phía sau trông rất chật vật.
Qủa nhiên, đội xe sau cũng dừng lại, cửa xe chậm rãi mở ra, rất nhiều người trẻ tuổi lục tục bước xuống.
Người cầm đầu đè nén hưng phấn: “Đường Duẫn Triết!.... A?! Trang Thiển!!!”
Trang Thiển híp mắt, nhìn Trịnh Vũ Văn bước xuống từ một chiếc xe hàng trong số đó, người này vẫn giống như ánh mặt trời chói sáng đầy nhiệt huyết, lúc nói chuyện với bạn học, vẻ mặt chân thành, tựa như cổ vũ cho bọn họ. Cậu nhìn Lý Hâm đứng phía sau, cô gái trẻ tuổi với ánh mắt si mê không che giấu nổi, còn Đỗ Bình trước sau như một lúc nào cũng phụ họa theo Trịnh Vũ Văn….
“Mộc Mộc?” Cố Thần kỳ quái nhìn Trang Thiển, hắn cảm thấy có chút quái dị.
“Không có gì đâu, đều là bạn học đại học của em, mọi người thu lại vũ khí đi.” Trang Thiển như suy ngẫm xoay xoay khẩu súng trên tay, rồi thu vào trong không gian, mang theo nụ cười nhợt nhạt đi đến….
…..
Mấy giờ sau, một đám người ở sân sau của gia đình nhà nông đốt lên đống lửa, tụm hai tụm ba với nhau. Trang Thiển nhìn đám bạn học mấy năm nay, bọn họ vừa thoát khỏi trường học, có một nửa đã bộc phát dị năng, còn chưa có trải qua giết chóc tàn khốc, tuy nhìn mỏi mệt nhưng cũng không quá trầm trọng, không ít người trên mặt còn nở nụ cười.
Xa xa, Đường Duẫn Triết bị bạn cùng phòng là Ngô Khải Văn kéo qua một bên tra hỏi. Trang Thiển một bên dùng nhánh cây chọt chọt đống lá khô đang cháy, một bên đánh giá.
Tuy mặt ngoài vẫn là một tập thể, nhưng đội ngũ sinh viên lại chia làm hai phe, một phe vây quanh Trịnh Vũ Văn, phe khác thì bám theo Ngô Khải Văn cùng một nam sinh khác tên Lý Lập cầm đầu.
Cho dù không có Trang Thiển, nhóm người này sớm hay muộn gì cũng sẽ tách ra, dù sao đối với mạt thế người ta vẫn tồn tại hai thái độ đối lập nhau, mà lý tưởng không hợp nhau thì không thể nào trở thành đồng đội được. Ánh mắt Trang Thiển xẹt qua trên người Lý Lập cùng Ngô Khải Văn, hai người này cũng không tệ lắm, lúc còn ở hội học sinh cùng cậu hợp tác khá vui vẻ, có lẽ cậu có thể đem trọng trách chuyển qua người bọn họ, dù sao kiếp trước những người đi theo cậu lại vào đường cùng vẫn khiến trong lòng cậu có chút khó chịu….
Qua một lúc, Ngô Khải Văn đè lại Đường Duẫn Triết, phía sau thêm mấy người rồi đi đến đây: “Đã lâu không gặp, hội trưởng! Hai người các cậu cư nhiên vứt bỏ chúng tôi mà tạm xin nghỉ học, mau thành thật khai báo…”
“Lâu rồi không gặp.” Trang Thiển đứng lên, sáp nhập vào cái vòng nhỏ này…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro