Vây Quét (Hạ)
Mạn Di
2024-11-20 21:12:30
Rất nhanh, từng tốp tang thi bậc một bị hấp dẫn tới tiêu diệt hầu như không còn, thu dọn một hồi, mọi người bắt đầu tiến quân đi xuống.
Đường Duẫn Triết cầm một cái máy tính bảng, trên đó biểu thị năm điểm nhỏ màu xanh lá với chung quanh là vô sô đường nét lập thể khiến nó phá lệ dễ thấy: “Thang máy thông xuống tầng hai không còn dùng được, cầu thang thì có năm, lúc này năm con tang thi cấp hai thì đã có ba con quanh quẩn ở lối đi cầu thang A1 cùng A2, hai con lạc đàn khác thì vẫn lãng đãng, tạm thời thì một con ở lối B, một con thì gần lối C.”
“Lối đi A1 và A2 là đường đi thông xuống tầm ngầm ba?” Trang Thiển ngẫm nghĩ.
Đường Duẫn Triết gật đầu: “Tài liệu cho biết vì tầng ngầm ba vô cùng bí ẩn, nên chỉ có hai lối đi bí mật, thậm chí rất nhiều người công tác trong đây luôn không biết nó tồn tại, trong đó một lối là dùng công nghệ khống chế, hiện tại thì chẳng sử dụng được nữa, còn có một cửa đặc biệt ngay tại lối đi A1 cùng A2 ở tầng ngầm hai.”
Lúc này mọi người chạy tới cầu thang tầng ngầm một.
“Chúng ta tách ra thôi.” Cố Thần nhíu mày nhìn vách tường tràn đầy máu đã khô cùng thịt vụn, chỉ mới nhìn thôi thì cũng nhận ra rằng trung tâm nghiên cứu đã từng phát sinh thảm trạng gì.
Mạnh Viễn cong mắt cười tủm tỉm, tư thái thoạt nhìn rất nhàn nhã: “Tán thành.”
“Không vấn đề.” Ánh mắt Diệp Cảnh Trình do dự trên người Diệp Hi Văn vài giây, rồi kiên định gật đầu.
Những người khác cũng nháo nhào tỏ vẻ không ý kiến.
“Diệp Cảnh Trình, Diệp Hi Văn đến lối đi C, Mạnh Viễn cũng đến cửa C, những người khác chia ra đi tới hai lối A.” Trang Thiển rất nhanh phân phó nhiệm vụ.
Tang thi cấp hai sớm đã ngừng việc thối rữa, sự thật thì, sau khi tiến hóa, thương thế trên người bọn nó tất cả đều được chữa trị, da thịt có màu xanh đen và trở nên khô quắt, phối hợp với móng tay sắc nhọn cùng ánh mắt phiếm đỏ, khiến bọn nó thoạt nhìn như mới từ hầm mộ chui ra. Sức lực tụi nó cực lớn, thậm chí một bộ phận có thể sử dụng dị năng, làm cho người ta đau đầu không thôi.
Đám tang thi cấp hai hiển nhiên không phải đối thủ của Mặc Huyền tiểu đội, huấn luyện nghiêm khắc cùng với phối hợp ăn ý, rất nhanh năm con tang thi đều bị giết sau một kích.
Lúc sau Phương tướng quân cho mở khóa nhỏ ở cửa chính, cửa lớn thông xuống tầng ngầm ba chậm chạp mở ra, hành lang hẹp dài tối u u, vách tường bằng kim loại kéo dài đến tận mặt đất, lạnh lẽo vô tình.
Theo trình tự vận hành, hệ thống điện vốn đã dừng hoạt động bắt đầu khởi động, từng ngọn từng ngọn đèn sáng bừng lên, chiếu sáng hành lang tối om, Đường Duẫn Triết theo bản năng nuốt nước miếng: “Mọi người nói coi chúng ta mà đi vào sẽ không bị tia laser gì đó bắn chứ?”
“……”
Không khí vốn khẩn trương bỗng dưng dịu hẳn đi.
Đường Duẫn Triết dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người yên lặng nhích nhích ra sau.
“Từ từ.” Trang Thiển khẽ híp mắt, khoát tay bảo mọi người im lặng, dường như nghe thất gì đó không bình thường.
Cả đội lập tức im lìm, một mảnh yên tĩnh chỉ nghe được tiếng vận hành motor của hệ thống thông gió, bên trong tiếng hỗn loạn đó, có một trận tiếng bước chân lộn xộn nhưng không kích động vang lên.
Lộp cộp… lộp cộp…
Tiếng vang dần rõ, dường như là tiếng giày da nhẹ nhàng nện trên nền đất kim loại, cũng như đang nện vào lòng mọi người. Sắc mặt mọi người cũng dần ngưng trọng, rõ ràng đây là tiếng bước chân của người chứ không phải tang thi, nhưng trong hoàn cảnh bốn bề là tang thi này mới khiến nó càng thêm quỷ dị.
Ở đầu kia của hành lang, tiếng vang càng lúc càng lớn, dần dần trên vách tường cũng hắt ra một bóng dáng mơ hồ, ở khúc quanh thì ngừng lại. Tất cả mọi người ngưng thở, bày ra tư thế sẵn sang công kích.
Trang Thiển nhíu mày, nhìn hình bóng, lẽ nào là một ….đứa nhỏ?
Đang nghĩ ngợi, một cái đầu ló ra ngay chỗ cua quẹo đó, cơ hồ là toàn lực khắc chế, mọi người mới ngăn bản thân phóng ra công kích.
“Nè…” Giọng nói mềm nhũn của trẻ con chứa tia mong chờ, “Mấy anh là tới cứu em hả?” Đúng rồi, một đứa nhỏ, người ló đầu ra là một cô nhóc nhỏ khoảng bốn năm tuổi, sắc mặt hồng hào hệt một quả táo nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Nhưng mọi người chẳng ai cảm nhận được điều đó, trong hoàn cảnh như vầy, cư nhiên có một cô bé con sáng sủa như sống ở nơi trước mạt thế ư…
Không ai thay đổi tư thế, thậm chí thần kinh của bọn họ còn căng chặt hơn.
Cô gái nhỏ mẫn cảm nhận ra không khí cứng ngắt, có chút không được tự nhiên co rúm lại, đầu nhỏ ló ra cũng dần lùi về sau, dường như có vẻ chẳng biết làm sao.
“Bé con, sao em lại ở chỗ này?” Giằng co vài giây, Cố Thần đứng thẳng người đầu tiên, giọng nói ôn nhu khẽ hỏi, nhưng lưng hắn vẫn rất căng, nguyên chưởng lực tụ nơi tay cũng không phát ra, tụ mà không hiện, nếu muốn công kích thì cũng có thể ngay lập tức bắn ra.
Phát hiện giằng co như vầy cũng chẳng phải cách, những người khác cũng thu hồi động tác phòng ngự, đứng thẳng người, điều chỉnh vị trí.
“Dọa chết tui.” Đường Duẫn Triết khoa trương lui về sau mấy bước, thở phào nhún vai, lấy ra một cái máy tính bảng dọc chơi, “Tôi còn tưởng là tang thi chớ!”
Mạnh Viễn dựa vào vách tường, bộ dáng nhàn hạ. Diệp Hi Văn cũng chạy chậm đến chỗ Diệp Cảnh Trình, kéo kéo góc áo anh.
Mỗi vị trí của tiểu đội khi điều chỉnh đều hoàn toàn bảo vệ một phương hướng, tất cả mọi người đều có thể lập tức xuất ra công kích.
Cô gái nhỏ do dự đôi chút, có lẽ là do tướng mạo cùng khí chất của họ, cô bé thay đổi góc đứng bước ra khỏi cua quẹo của hành lang, đứng ở đầu bên này đối mặt với Mặc Huyền tiểu đội.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy đầy đủ bộ dáng của bé con, giày da nho nhỏ màu đỏ, trên chiếc váy trắng được thuê hoa nhỏ màu phấn, cổ áo cùng chân váy đồng màu với hoa nhỏ, tóc thắt hai bím, hoàn toàn là hình dạng của một cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé trong gia đình bình thường.
Trang Thiển nhìn bé có hơi quan mắt, không xác định lắn nhìn qua Cố Thần, phát hiện Cố Thần quăng qua cho mình một ánh mắt, hoàn toàn chẳng có ngôn ngữ trao đổi nên tin tức nhắn nhủ cũng không nhiều mấy, nhưng Trang Thiển biết tạm thời không có nguy hiểm phải quan sát.
“Trang Thiển.” Úc Mộng Dao đứng bận cạnh Đường Duẫn Triết đột nhiên đi tới hỏi, “Có nước không?”
“Có.” Trang Thiển không đổi sắc lấy ra một bình nước suối, để ý thấy cô gái nhỏ khi bắt gặp cậu lấy vật này kia từ khoảng không thì giật mình, bộ dáng dường như có chút hưng phấn nho nhỏ.
Úc Mộng Dao nhận nước, mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Không có chi.” Trang Thiển nhàn nhạt cười, cậu nhìn thấy hàng chữ trên máy truyền tin ngụy trang đồng hồ của cô [có người phản ứng với nhiệt]
Úc Mộng Dao thay đổi đường đi tới vị trí phía trước, bước qua mọi người đứng chỗ đầu tiên.
Cô gái nhỏ hơi luống cuống nắm vò mấy hình hoa nơi chân váy, cô bé cảm giác được không khá là lạ sao ấy, rất im ắng. Cô bé có chút không kiên nhẫn đi tới trước hai bước, lại rụt lui về: “Ừ, em một mình chơi rồi chạy tới chỗ này, ngày đó tòa nhà đang sửa sang mọi người liền biến thành quái vật.” Cô bé nói xong, sợ hãi run run, có lẽ là nhớ đến chuyện khong hay ho.
“Em gái nhỏ, mấy quái vật đó là tang thi, ngày hôm đó là 26 tháng 3 phải không?” Diệp Cảnh Trình nở nụ cười ôn hòa với cô gái nhỏ, tận lực hạ nhẹ giọng nói, cố ý nói một ngày sai.
Cô gái nhỏ quả nhiên đối với một chú lớn ôn nhu không có sức chống cự, hơi quýnh lên lùi về sau, rối rắm suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Không biết, con chỉ biết là thứ năm cuối tuần.”
Thứ năm cuối tuần là ngày 28, là ngày tận thế chính thức bắt đầu, một bé con bốn tuổi không nhớ rõ ngày tháng cũng rất bình thường.
“Em có nhận ra ông lão này không?” Cố Thần lấy ra một ảnh chụp, “Là ông nội nhờ vả bọn anh đến cứu em.”
Trang Thiển giật mình hiểu ra, khó trách cảm thấy cô bé con này quen mắt, nhân viên nghiên cứu đưa cho bọn họ rất nhiều ảnh chụp, hy vọng bọn họ tìm kiếm, nhưng trừ những người may mắn còn sống trong các phòng khác, thì người bên ngoài cơ hồ đều chết hết. Bởi vì một cô bé con đột nhiên xuất hiện trong đống ảnh chụp toàn ảnh người trưởng thành, cho nên cậu mới nhớ rõ, đó là một ông lão ở phòng thứ nhất đưa cho bọn họ.
Cô gái nhỏ kinh hỉ nâng đầu lên, trong mắt rất nhanh tích ra một màn nước trong suốt: “Là ông nội! Là ảnh chụp của em!” Nói xong cô bé liền vui sướng chạy về phía này, giày da giẫm trên nền đất vang lên lộp cộp.
Ngay tại những giây đó, thần kinh mọi người căng siết, dư quang gắt gao bám chặt vào nhất cử nhất động của cô bé con. Thời điểm cô gái nhỏ vọt tới Trang Thiển đã suy nghĩ ra rất nhiều phương thức ứng phó, thậm chí nghĩ tới việc trực tiếp ngăn cản hành vi của cô nhóc, nhưng cuối cùng chỉ lấy một khối ngọc bội từ giới chỉ làm tốt phòng ngự. Đây là cậu cùng Cố Thần đặc chế, nhưng vì cấp bậc không cao, vì vậy chất lượng chỉ tương đối, nên chỉ có thể phòng ngực được khoảng ba lần thì hoàn toàn vô dụng.
Những người khác đều nhận ra động tác của cậu, cũng vội vàng lấy ra ngọc thạch được phân cho, cất ngọc thạch ở góc khuất cô gái nhỏ không nhìn tới. Lúc trước chiến đấu vì tăng cấp, nên bọn họ đều không chuẩn bị phòng ngự đầy đủ.
Cô gái nhỏ hệt như một chiếc xe lửa nhỏ thẳng một đường lao về phía Cố Thần, một phen tóm lấy ảnh chụp trong tay hắn, hai mắt nhìn thấy rồi thì gào khóc thiệt to: “Oa, ông nội…” Ảnh chụp vốn đã bị nước mắt của ông cụ làm cho mơ hồ giờ thì trở nên ướt nhẹp.
Bất đắc dĩ, Diệp Cảnh Trình cùng Úc Mộng Dao đành an ủi cô bé.
Rất nhanh, cô gái nhỏ dưới sự dỗ dành của chị gái cực xinh đẹp với chú lớn ôn nhu thì ngừng khóc, tuy nhiên cái mũi vẫn còn hồng hồng, cả người thoạt nhìn thật rất đáng thương. Nhưng người trong Mặc Huyền tiểu đội vẫn không buông xuống cảnh giác, bọn họ vẫn nhớ rõ thực vật thăm dò của Úc Mộng Dao khi tới tầng ngầm hai thì bị thứ gì đó tiệu diệt, cho thấy ở tầng ngầm này hẳn là không chỉ có mỗi cô gái nhỏ.
Lãng phí một đống thời gian, Mạnh Viễn nhìn thoáng qua hành lang, rồi liếc mắt nhìn sang Trang Thiển, tiến tới chỗ cô bé: “Nè, bé con, em muốn gặp ông nội không?”
Cô gái nhỏ đang thút thít liền bị dọa đến nghẹn một hồi, anh trai lớn này đáng sợ quá à, rõ ràng đang cười, nhưng thiệt là đáng sợ, cô bé co rúm lui lui về phía sau Úc Mộng Dao.
Tươi cười trên mặt Mạnh Viễn vẫn không đổi, còn phóng ra uy áp của dị năng giả: “Bọn anh làm xong nhiệm vụ mới đưa bé đi gặp ông nội được, nếu em không phối hợp, sẽ quăng cho tang thi ăn thịt nha…”
“… Em không muốn bị tang thi ăn thịt đâu!....” Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, nước mắt lại tràn mi.
“Vậy em phải phối hợp.”
Cô bé con gật đầu, nhìn về phía Diệp Cảnh Trình, Diệp Cảnh Trình nhìn bé cười ôn nhu, cô nhóc cũng nhẹ nhõm một hơi: “Dạ…”
“Nói cho bọn anh biết ở tầng này có gì, vì sao em lại ở đây.”
“A!” Cô gái nhỏ đột nhiên phát ra tiếng khiến mọi người nhảy dựng, “Em đồng ý với chú là không dẫn người đến gặp chú ấy!”
“Chú?” Trang Thiển lập lại lần nữa.
Cô gái nhỏ nhìn Mạnh Viễn, gật đầu, nói rất nhanh: “Chú ấy rất tốt nghen. Em vốn muốn trộm chạy tới tầng một thì có quái vật đuổi bắt em, em trốn trong một căn phòng dưới thang máy, nhưng tránh trong phòng được vài ngày thì bị quát vật phát hiện, chú đã cứu em, mấy hổm nay vẫn là chú chăm sóc em đó!” Nói xong cô nhóc hít hít mũi, nhìn về phía Mạnh Viễn, ánh mắt đo đỏ thiệt đáng thương.
Úc Mộng Dao an ủi vỗ về đầu cô bé con, thần sắc cũng không tốt lắm.
“Chẳng nhẽ là dị năng giả?” Đường Duẫn Triết cất máy tính bảng đi, “Tầng ngầm bị chắn rồi.”
“Không thể nào.” Trang Thiển nhìn về phía hành lang, ngọn đèn máu trắng sáng chói chiếu đến rõ ràng, không có bóng đen, cả tầng ngầm thoạt lạnh lẽo vô tình, hệt như một chiếc bẫy lớn, dưới vẻ ngoài an toàn là vô tận khủng bố.
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Sau một lúc, Cố Thần hỏi cô gái nhỏ: “Chú là quái vật hả?”
Cô gái nhỏ trầm mặc một hồi mới đáng thương cực kỳ ngước mặt lên, hốc mắt đỏ ửng: “Chú không giống quái vật… Chú là người tốt…” Bộ dáng vô cùng khẳng định.
Nhưng không đợi người khác hỏi, cô bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng da chú ấy có màu trắng xanh, hơn nữa giọng nói cũng là lạ sao á, còn nữa… mắt chú thực đỏ…Ừ… Tay cũng lạnh như băng…mặt không biểu tình…” Giọng của cô bé càng ngày càng nhỏ xíu, cuối cùng chẳng còn tiếng nào.
“Hítttt…” Đường Duẫn Triết hít một hơi khí lạnh, tang thi cấp ba!
Biểu tình của mọi người trở nên ngưng trọng.
Cô gái nhỏ nâng đầu lên, kiên trì và cố chấp: “Chú là người tốt!”
Rất rõ ràng, con tang thi cấp ba này không biết vì sao lại bảo vệ bé con, khắc chế dục vọng ăn thịt của bản thân, nhưng cho dù là một đứa nhỏ, những ngày sớm chiều ở chung cũng sinh ra hoài nghi, tuy nhiên bởi vì khờ dại, cho nên bướng bỉnh kiên trì bảo vệ tang thi là người tốt của mình.
Đột nhiên, không khí trở nên thực trầm mặc, Trang Thiển nhẹ nhàng hít một hơi: “Tang thi cấp ba khôi phục trí nhớ con người.”
Đường Duẫn Triết cầm một cái máy tính bảng, trên đó biểu thị năm điểm nhỏ màu xanh lá với chung quanh là vô sô đường nét lập thể khiến nó phá lệ dễ thấy: “Thang máy thông xuống tầng hai không còn dùng được, cầu thang thì có năm, lúc này năm con tang thi cấp hai thì đã có ba con quanh quẩn ở lối đi cầu thang A1 cùng A2, hai con lạc đàn khác thì vẫn lãng đãng, tạm thời thì một con ở lối B, một con thì gần lối C.”
“Lối đi A1 và A2 là đường đi thông xuống tầm ngầm ba?” Trang Thiển ngẫm nghĩ.
Đường Duẫn Triết gật đầu: “Tài liệu cho biết vì tầng ngầm ba vô cùng bí ẩn, nên chỉ có hai lối đi bí mật, thậm chí rất nhiều người công tác trong đây luôn không biết nó tồn tại, trong đó một lối là dùng công nghệ khống chế, hiện tại thì chẳng sử dụng được nữa, còn có một cửa đặc biệt ngay tại lối đi A1 cùng A2 ở tầng ngầm hai.”
Lúc này mọi người chạy tới cầu thang tầng ngầm một.
“Chúng ta tách ra thôi.” Cố Thần nhíu mày nhìn vách tường tràn đầy máu đã khô cùng thịt vụn, chỉ mới nhìn thôi thì cũng nhận ra rằng trung tâm nghiên cứu đã từng phát sinh thảm trạng gì.
Mạnh Viễn cong mắt cười tủm tỉm, tư thái thoạt nhìn rất nhàn nhã: “Tán thành.”
“Không vấn đề.” Ánh mắt Diệp Cảnh Trình do dự trên người Diệp Hi Văn vài giây, rồi kiên định gật đầu.
Những người khác cũng nháo nhào tỏ vẻ không ý kiến.
“Diệp Cảnh Trình, Diệp Hi Văn đến lối đi C, Mạnh Viễn cũng đến cửa C, những người khác chia ra đi tới hai lối A.” Trang Thiển rất nhanh phân phó nhiệm vụ.
Tang thi cấp hai sớm đã ngừng việc thối rữa, sự thật thì, sau khi tiến hóa, thương thế trên người bọn nó tất cả đều được chữa trị, da thịt có màu xanh đen và trở nên khô quắt, phối hợp với móng tay sắc nhọn cùng ánh mắt phiếm đỏ, khiến bọn nó thoạt nhìn như mới từ hầm mộ chui ra. Sức lực tụi nó cực lớn, thậm chí một bộ phận có thể sử dụng dị năng, làm cho người ta đau đầu không thôi.
Đám tang thi cấp hai hiển nhiên không phải đối thủ của Mặc Huyền tiểu đội, huấn luyện nghiêm khắc cùng với phối hợp ăn ý, rất nhanh năm con tang thi đều bị giết sau một kích.
Lúc sau Phương tướng quân cho mở khóa nhỏ ở cửa chính, cửa lớn thông xuống tầng ngầm ba chậm chạp mở ra, hành lang hẹp dài tối u u, vách tường bằng kim loại kéo dài đến tận mặt đất, lạnh lẽo vô tình.
Theo trình tự vận hành, hệ thống điện vốn đã dừng hoạt động bắt đầu khởi động, từng ngọn từng ngọn đèn sáng bừng lên, chiếu sáng hành lang tối om, Đường Duẫn Triết theo bản năng nuốt nước miếng: “Mọi người nói coi chúng ta mà đi vào sẽ không bị tia laser gì đó bắn chứ?”
“……”
Không khí vốn khẩn trương bỗng dưng dịu hẳn đi.
Đường Duẫn Triết dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người yên lặng nhích nhích ra sau.
“Từ từ.” Trang Thiển khẽ híp mắt, khoát tay bảo mọi người im lặng, dường như nghe thất gì đó không bình thường.
Cả đội lập tức im lìm, một mảnh yên tĩnh chỉ nghe được tiếng vận hành motor của hệ thống thông gió, bên trong tiếng hỗn loạn đó, có một trận tiếng bước chân lộn xộn nhưng không kích động vang lên.
Lộp cộp… lộp cộp…
Tiếng vang dần rõ, dường như là tiếng giày da nhẹ nhàng nện trên nền đất kim loại, cũng như đang nện vào lòng mọi người. Sắc mặt mọi người cũng dần ngưng trọng, rõ ràng đây là tiếng bước chân của người chứ không phải tang thi, nhưng trong hoàn cảnh bốn bề là tang thi này mới khiến nó càng thêm quỷ dị.
Ở đầu kia của hành lang, tiếng vang càng lúc càng lớn, dần dần trên vách tường cũng hắt ra một bóng dáng mơ hồ, ở khúc quanh thì ngừng lại. Tất cả mọi người ngưng thở, bày ra tư thế sẵn sang công kích.
Trang Thiển nhíu mày, nhìn hình bóng, lẽ nào là một ….đứa nhỏ?
Đang nghĩ ngợi, một cái đầu ló ra ngay chỗ cua quẹo đó, cơ hồ là toàn lực khắc chế, mọi người mới ngăn bản thân phóng ra công kích.
“Nè…” Giọng nói mềm nhũn của trẻ con chứa tia mong chờ, “Mấy anh là tới cứu em hả?” Đúng rồi, một đứa nhỏ, người ló đầu ra là một cô nhóc nhỏ khoảng bốn năm tuổi, sắc mặt hồng hào hệt một quả táo nhỏ, cực kỳ đáng yêu. Nhưng mọi người chẳng ai cảm nhận được điều đó, trong hoàn cảnh như vầy, cư nhiên có một cô bé con sáng sủa như sống ở nơi trước mạt thế ư…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không ai thay đổi tư thế, thậm chí thần kinh của bọn họ còn căng chặt hơn.
Cô gái nhỏ mẫn cảm nhận ra không khí cứng ngắt, có chút không được tự nhiên co rúm lại, đầu nhỏ ló ra cũng dần lùi về sau, dường như có vẻ chẳng biết làm sao.
“Bé con, sao em lại ở chỗ này?” Giằng co vài giây, Cố Thần đứng thẳng người đầu tiên, giọng nói ôn nhu khẽ hỏi, nhưng lưng hắn vẫn rất căng, nguyên chưởng lực tụ nơi tay cũng không phát ra, tụ mà không hiện, nếu muốn công kích thì cũng có thể ngay lập tức bắn ra.
Phát hiện giằng co như vầy cũng chẳng phải cách, những người khác cũng thu hồi động tác phòng ngự, đứng thẳng người, điều chỉnh vị trí.
“Dọa chết tui.” Đường Duẫn Triết khoa trương lui về sau mấy bước, thở phào nhún vai, lấy ra một cái máy tính bảng dọc chơi, “Tôi còn tưởng là tang thi chớ!”
Mạnh Viễn dựa vào vách tường, bộ dáng nhàn hạ. Diệp Hi Văn cũng chạy chậm đến chỗ Diệp Cảnh Trình, kéo kéo góc áo anh.
Mỗi vị trí của tiểu đội khi điều chỉnh đều hoàn toàn bảo vệ một phương hướng, tất cả mọi người đều có thể lập tức xuất ra công kích.
Cô gái nhỏ do dự đôi chút, có lẽ là do tướng mạo cùng khí chất của họ, cô bé thay đổi góc đứng bước ra khỏi cua quẹo của hành lang, đứng ở đầu bên này đối mặt với Mặc Huyền tiểu đội.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy đầy đủ bộ dáng của bé con, giày da nho nhỏ màu đỏ, trên chiếc váy trắng được thuê hoa nhỏ màu phấn, cổ áo cùng chân váy đồng màu với hoa nhỏ, tóc thắt hai bím, hoàn toàn là hình dạng của một cô gái nhỏ được nuông chiều từ bé trong gia đình bình thường.
Trang Thiển nhìn bé có hơi quan mắt, không xác định lắn nhìn qua Cố Thần, phát hiện Cố Thần quăng qua cho mình một ánh mắt, hoàn toàn chẳng có ngôn ngữ trao đổi nên tin tức nhắn nhủ cũng không nhiều mấy, nhưng Trang Thiển biết tạm thời không có nguy hiểm phải quan sát.
“Trang Thiển.” Úc Mộng Dao đứng bận cạnh Đường Duẫn Triết đột nhiên đi tới hỏi, “Có nước không?”
“Có.” Trang Thiển không đổi sắc lấy ra một bình nước suối, để ý thấy cô gái nhỏ khi bắt gặp cậu lấy vật này kia từ khoảng không thì giật mình, bộ dáng dường như có chút hưng phấn nho nhỏ.
Úc Mộng Dao nhận nước, mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Không có chi.” Trang Thiển nhàn nhạt cười, cậu nhìn thấy hàng chữ trên máy truyền tin ngụy trang đồng hồ của cô [có người phản ứng với nhiệt]
Úc Mộng Dao thay đổi đường đi tới vị trí phía trước, bước qua mọi người đứng chỗ đầu tiên.
Cô gái nhỏ hơi luống cuống nắm vò mấy hình hoa nơi chân váy, cô bé cảm giác được không khá là lạ sao ấy, rất im ắng. Cô bé có chút không kiên nhẫn đi tới trước hai bước, lại rụt lui về: “Ừ, em một mình chơi rồi chạy tới chỗ này, ngày đó tòa nhà đang sửa sang mọi người liền biến thành quái vật.” Cô bé nói xong, sợ hãi run run, có lẽ là nhớ đến chuyện khong hay ho.
“Em gái nhỏ, mấy quái vật đó là tang thi, ngày hôm đó là 26 tháng 3 phải không?” Diệp Cảnh Trình nở nụ cười ôn hòa với cô gái nhỏ, tận lực hạ nhẹ giọng nói, cố ý nói một ngày sai.
Cô gái nhỏ quả nhiên đối với một chú lớn ôn nhu không có sức chống cự, hơi quýnh lên lùi về sau, rối rắm suy nghĩ một hồi, lắc đầu: “Không biết, con chỉ biết là thứ năm cuối tuần.”
Thứ năm cuối tuần là ngày 28, là ngày tận thế chính thức bắt đầu, một bé con bốn tuổi không nhớ rõ ngày tháng cũng rất bình thường.
“Em có nhận ra ông lão này không?” Cố Thần lấy ra một ảnh chụp, “Là ông nội nhờ vả bọn anh đến cứu em.”
Trang Thiển giật mình hiểu ra, khó trách cảm thấy cô bé con này quen mắt, nhân viên nghiên cứu đưa cho bọn họ rất nhiều ảnh chụp, hy vọng bọn họ tìm kiếm, nhưng trừ những người may mắn còn sống trong các phòng khác, thì người bên ngoài cơ hồ đều chết hết. Bởi vì một cô bé con đột nhiên xuất hiện trong đống ảnh chụp toàn ảnh người trưởng thành, cho nên cậu mới nhớ rõ, đó là một ông lão ở phòng thứ nhất đưa cho bọn họ.
Cô gái nhỏ kinh hỉ nâng đầu lên, trong mắt rất nhanh tích ra một màn nước trong suốt: “Là ông nội! Là ảnh chụp của em!” Nói xong cô bé liền vui sướng chạy về phía này, giày da giẫm trên nền đất vang lên lộp cộp.
Ngay tại những giây đó, thần kinh mọi người căng siết, dư quang gắt gao bám chặt vào nhất cử nhất động của cô bé con. Thời điểm cô gái nhỏ vọt tới Trang Thiển đã suy nghĩ ra rất nhiều phương thức ứng phó, thậm chí nghĩ tới việc trực tiếp ngăn cản hành vi của cô nhóc, nhưng cuối cùng chỉ lấy một khối ngọc bội từ giới chỉ làm tốt phòng ngự. Đây là cậu cùng Cố Thần đặc chế, nhưng vì cấp bậc không cao, vì vậy chất lượng chỉ tương đối, nên chỉ có thể phòng ngực được khoảng ba lần thì hoàn toàn vô dụng.
Những người khác đều nhận ra động tác của cậu, cũng vội vàng lấy ra ngọc thạch được phân cho, cất ngọc thạch ở góc khuất cô gái nhỏ không nhìn tới. Lúc trước chiến đấu vì tăng cấp, nên bọn họ đều không chuẩn bị phòng ngự đầy đủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô gái nhỏ hệt như một chiếc xe lửa nhỏ thẳng một đường lao về phía Cố Thần, một phen tóm lấy ảnh chụp trong tay hắn, hai mắt nhìn thấy rồi thì gào khóc thiệt to: “Oa, ông nội…” Ảnh chụp vốn đã bị nước mắt của ông cụ làm cho mơ hồ giờ thì trở nên ướt nhẹp.
Bất đắc dĩ, Diệp Cảnh Trình cùng Úc Mộng Dao đành an ủi cô bé.
Rất nhanh, cô gái nhỏ dưới sự dỗ dành của chị gái cực xinh đẹp với chú lớn ôn nhu thì ngừng khóc, tuy nhiên cái mũi vẫn còn hồng hồng, cả người thoạt nhìn thật rất đáng thương. Nhưng người trong Mặc Huyền tiểu đội vẫn không buông xuống cảnh giác, bọn họ vẫn nhớ rõ thực vật thăm dò của Úc Mộng Dao khi tới tầng ngầm hai thì bị thứ gì đó tiệu diệt, cho thấy ở tầng ngầm này hẳn là không chỉ có mỗi cô gái nhỏ.
Lãng phí một đống thời gian, Mạnh Viễn nhìn thoáng qua hành lang, rồi liếc mắt nhìn sang Trang Thiển, tiến tới chỗ cô bé: “Nè, bé con, em muốn gặp ông nội không?”
Cô gái nhỏ đang thút thít liền bị dọa đến nghẹn một hồi, anh trai lớn này đáng sợ quá à, rõ ràng đang cười, nhưng thiệt là đáng sợ, cô bé co rúm lui lui về phía sau Úc Mộng Dao.
Tươi cười trên mặt Mạnh Viễn vẫn không đổi, còn phóng ra uy áp của dị năng giả: “Bọn anh làm xong nhiệm vụ mới đưa bé đi gặp ông nội được, nếu em không phối hợp, sẽ quăng cho tang thi ăn thịt nha…”
“… Em không muốn bị tang thi ăn thịt đâu!....” Cô gái nhỏ lắc lắc đầu, nước mắt lại tràn mi.
“Vậy em phải phối hợp.”
Cô bé con gật đầu, nhìn về phía Diệp Cảnh Trình, Diệp Cảnh Trình nhìn bé cười ôn nhu, cô nhóc cũng nhẹ nhõm một hơi: “Dạ…”
“Nói cho bọn anh biết ở tầng này có gì, vì sao em lại ở đây.”
“A!” Cô gái nhỏ đột nhiên phát ra tiếng khiến mọi người nhảy dựng, “Em đồng ý với chú là không dẫn người đến gặp chú ấy!”
“Chú?” Trang Thiển lập lại lần nữa.
Cô gái nhỏ nhìn Mạnh Viễn, gật đầu, nói rất nhanh: “Chú ấy rất tốt nghen. Em vốn muốn trộm chạy tới tầng một thì có quái vật đuổi bắt em, em trốn trong một căn phòng dưới thang máy, nhưng tránh trong phòng được vài ngày thì bị quát vật phát hiện, chú đã cứu em, mấy hổm nay vẫn là chú chăm sóc em đó!” Nói xong cô nhóc hít hít mũi, nhìn về phía Mạnh Viễn, ánh mắt đo đỏ thiệt đáng thương.
Úc Mộng Dao an ủi vỗ về đầu cô bé con, thần sắc cũng không tốt lắm.
“Chẳng nhẽ là dị năng giả?” Đường Duẫn Triết cất máy tính bảng đi, “Tầng ngầm bị chắn rồi.”
“Không thể nào.” Trang Thiển nhìn về phía hành lang, ngọn đèn máu trắng sáng chói chiếu đến rõ ràng, không có bóng đen, cả tầng ngầm thoạt lạnh lẽo vô tình, hệt như một chiếc bẫy lớn, dưới vẻ ngoài an toàn là vô tận khủng bố.
Tất cả mọi người không lên tiếng.
Sau một lúc, Cố Thần hỏi cô gái nhỏ: “Chú là quái vật hả?”
Cô gái nhỏ trầm mặc một hồi mới đáng thương cực kỳ ngước mặt lên, hốc mắt đỏ ửng: “Chú không giống quái vật… Chú là người tốt…” Bộ dáng vô cùng khẳng định.
Nhưng không đợi người khác hỏi, cô bé cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng da chú ấy có màu trắng xanh, hơn nữa giọng nói cũng là lạ sao á, còn nữa… mắt chú thực đỏ…Ừ… Tay cũng lạnh như băng…mặt không biểu tình…” Giọng của cô bé càng ngày càng nhỏ xíu, cuối cùng chẳng còn tiếng nào.
“Hítttt…” Đường Duẫn Triết hít một hơi khí lạnh, tang thi cấp ba!
Biểu tình của mọi người trở nên ngưng trọng.
Cô gái nhỏ nâng đầu lên, kiên trì và cố chấp: “Chú là người tốt!”
Rất rõ ràng, con tang thi cấp ba này không biết vì sao lại bảo vệ bé con, khắc chế dục vọng ăn thịt của bản thân, nhưng cho dù là một đứa nhỏ, những ngày sớm chiều ở chung cũng sinh ra hoài nghi, tuy nhiên bởi vì khờ dại, cho nên bướng bỉnh kiên trì bảo vệ tang thi là người tốt của mình.
Đột nhiên, không khí trở nên thực trầm mặc, Trang Thiển nhẹ nhàng hít một hơi: “Tang thi cấp ba khôi phục trí nhớ con người.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro