Chương 15
2024-09-16 10:05:18
Thấy cậu ta tiến đến bên người Ôn Hạ, Tần Mặc duỗi tay kéo Ôn Hạ sang bên kia, ngăn cách giữa hai người, sau đó liếc mắt nhìn Triệu Tử Xuyên một cái: “Cậu biết vì sao cậu là lão nhị vạn năm không?”
Ôn Hạ nhịn không được cúi đầu cười trộm, thầm thêm một câu ở trong lòng, sau này còn là thê nô* vạn năm nữa.
(*) dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ (hoặc bạn gái) lại vừa vui vẻ phục tùng vợ, không "ngại" để vợ bắt nạt.
“Vì sao?” Triệu Tử Xuyên không kịp phản ứng lại, theo bản năng liền hỏi thuận theo lời này.
“Mắt mù.” Tần Mặc hơi có chút ghét bỏ, lôi kéo Ôn Hạ đi xuống cầu thang.
Triệu Tử Xuyên sửng sốt một lúc, mắt mù? Sao lại mắt mù? Anh ta đã làm gì?
Thấy hai người nhanh chóng xuống chỗ ngoặt cầu thang, anh ta đột nhiên “À à à” vài tiếng, rồi vội vàng đuổi theo, khiếp sợ nói: “Hai người sẽ…” Không phải là đang yêu đương đi.
Nơi này còn là ở trường học, lui tới đều là bạn học, anh ta lập tức ngừng câu nói kế tiếp.
Tần Mặc lười trả lời anh ta, cúi đầu nói chuyện với Ôn Hạ: “Thi sao rồi?”
“Môn toán thảm không nỡ nhìn.” Ôn Hạ lắc đầu nhìn anh với vẻ mặt ỉu xìu.
Tần Mặc bật cười, vươn tay sờ đầu cô: “Bài thi có mang về không?”
“Có mang về.”
“Về nhà sẽ giảng lại cho em.”
Ra khỏi cổng trường, Tần Mặc đi lấy xe đạp màu đen, bởi vì nhà gần trường nên anh quyết định tự đi học.
Chờ Ôn Hạ ngồi xuống ghế sau, anh nhìn Triệu Tử Xuyên còn đang khiếp sợ nói: “Đi đây.”
Xe đạp lảo đảo lướt qua đám người chạy về phía trước.
“Uống trà sữa không? Hay là có nơi nào muốn đi không?” Tần Mặc nhìn về phía trước, xung quanh khá ồn nên anh nói chuyện lớn hơn.
“Uống…”
Ôn Hạ còn chưa nói dứt lời, thì cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, cô móc điện thoại ra, trên màn hình hiện lên là ba cô.
Cô vỗ vỗ eo Tần Mặc: “Ba em gọi điện thoại tới, dừng xe lại một chút.”
Tần Mặc vội vàng dừng xe đạp ở bên đường, chờ cô nghe điện thoại.
Xung quanh có chút ồn, Ôn Hạ nắm chặt điện thoại: “Alo, ba.”
“Con đang mua sách ở Gia Trung.”
“Không cần tới đón, con lập tức trở về đây.”
Ôn Hạ cúp máy, cất điện thoại: “Không uống trà sữa nữa, em phải về nhà gấp.”
“Ừa.”
Tần Mặc thấy cô đã ngồi xong, mới bắt đầu đạp xe.
Đến cổng khu chung cư Đức An, Ôn Hạ nói Tần Mặc thả cô xuống, vừa định nói gì đó thì cô nhìn thấy cách đó 1 mét là chiếc xe bốn bánh của nhà mình, Ôn Đức ngồi ở ghế lái, nghiêm túc nhíu mày.
“…”
“Ba.”
Ôn Hạ lấy cặp sách, đi qua, chột dạ giải thích nói: “Ba, đây là bạn học lớp con, tiện đường mua sách nên cho con đi nhờ một đoạn.”
Ôn Đức không có cởi mở giống như ba mẹ Tần Mặc, hơn nữa cô còn là con gái, cho nên ở phương diện nào đó, Ôn Đức quản cô tương đối nghiêm.
Tần Mặc đi tới, lễ phép nói: “Chú Ôn, con là bạn học của Ôn Hạ, Tần Mặc.”
“Ừ, hôm nay làm phiền cậu rồi.”
Nhìn không ra vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Đức đang suy nghĩ cái gì, sau đó ông nói với Ôn Hạ: “Lên xe.”
Ôn Hạ lén vẫy tay với Tần Mặc, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Xe khởi động, chuyển hướng rời đi khu chung cư.
Không khí bên trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Ôn Hạ liếm môi, thử hòa hoãn không khí: “Ba, ba tới trường học đón con à?”
Theo lẽ thường, vừa rồi Ôn Đức sẽ không hỏi cô đang ở đâu.
“Ừ, tiện đường.” Ôn Đức nhìn về phía trước, giọng điệu như đang có công việc.
Xưởng nhà cô cách Gia Trung tới bốn năm trạm dừng, trường trung học số hai ở hướng ngược lại, một nam một bắc, rất khó tiện đường.
Ôn Hạ nhớ tới trước kia Ôn Đức tới đón cô rất nhiều lần, mỗi lần đều nói tiện đường, khi đó cô đang ở trong thời kỳ phản nghịch, luôn thích chế nhạo ông mấy câu, nên kêu ông khi nào không tiện đường hãy đến đón cô.
Hiện tại nghĩ lại, trong lòng thực sự rất áy náy.
Cô cười hì hì nói: “Ba, sau này trưa thứ sáu con sẽ gọi điện thoại cho ba trước, nếu ba có thời gian thì tới đón con nha, mỗi lần chen chúc trên xe buýt, cả người đều đổ mồ hôi hột.”
Ôn Hạ nhịn không được cúi đầu cười trộm, thầm thêm một câu ở trong lòng, sau này còn là thê nô* vạn năm nữa.
(*) dùng để chỉ những người đàn ông vừa yêu chiều vợ (hoặc bạn gái) lại vừa vui vẻ phục tùng vợ, không "ngại" để vợ bắt nạt.
“Vì sao?” Triệu Tử Xuyên không kịp phản ứng lại, theo bản năng liền hỏi thuận theo lời này.
“Mắt mù.” Tần Mặc hơi có chút ghét bỏ, lôi kéo Ôn Hạ đi xuống cầu thang.
Triệu Tử Xuyên sửng sốt một lúc, mắt mù? Sao lại mắt mù? Anh ta đã làm gì?
Thấy hai người nhanh chóng xuống chỗ ngoặt cầu thang, anh ta đột nhiên “À à à” vài tiếng, rồi vội vàng đuổi theo, khiếp sợ nói: “Hai người sẽ…” Không phải là đang yêu đương đi.
Nơi này còn là ở trường học, lui tới đều là bạn học, anh ta lập tức ngừng câu nói kế tiếp.
Tần Mặc lười trả lời anh ta, cúi đầu nói chuyện với Ôn Hạ: “Thi sao rồi?”
“Môn toán thảm không nỡ nhìn.” Ôn Hạ lắc đầu nhìn anh với vẻ mặt ỉu xìu.
Tần Mặc bật cười, vươn tay sờ đầu cô: “Bài thi có mang về không?”
“Có mang về.”
“Về nhà sẽ giảng lại cho em.”
Ra khỏi cổng trường, Tần Mặc đi lấy xe đạp màu đen, bởi vì nhà gần trường nên anh quyết định tự đi học.
Chờ Ôn Hạ ngồi xuống ghế sau, anh nhìn Triệu Tử Xuyên còn đang khiếp sợ nói: “Đi đây.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xe đạp lảo đảo lướt qua đám người chạy về phía trước.
“Uống trà sữa không? Hay là có nơi nào muốn đi không?” Tần Mặc nhìn về phía trước, xung quanh khá ồn nên anh nói chuyện lớn hơn.
“Uống…”
Ôn Hạ còn chưa nói dứt lời, thì cảm nhận được điện thoại trong túi rung lên, cô móc điện thoại ra, trên màn hình hiện lên là ba cô.
Cô vỗ vỗ eo Tần Mặc: “Ba em gọi điện thoại tới, dừng xe lại một chút.”
Tần Mặc vội vàng dừng xe đạp ở bên đường, chờ cô nghe điện thoại.
Xung quanh có chút ồn, Ôn Hạ nắm chặt điện thoại: “Alo, ba.”
“Con đang mua sách ở Gia Trung.”
“Không cần tới đón, con lập tức trở về đây.”
Ôn Hạ cúp máy, cất điện thoại: “Không uống trà sữa nữa, em phải về nhà gấp.”
“Ừa.”
Tần Mặc thấy cô đã ngồi xong, mới bắt đầu đạp xe.
Đến cổng khu chung cư Đức An, Ôn Hạ nói Tần Mặc thả cô xuống, vừa định nói gì đó thì cô nhìn thấy cách đó 1 mét là chiếc xe bốn bánh của nhà mình, Ôn Đức ngồi ở ghế lái, nghiêm túc nhíu mày.
“…”
“Ba.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Hạ lấy cặp sách, đi qua, chột dạ giải thích nói: “Ba, đây là bạn học lớp con, tiện đường mua sách nên cho con đi nhờ một đoạn.”
Ôn Đức không có cởi mở giống như ba mẹ Tần Mặc, hơn nữa cô còn là con gái, cho nên ở phương diện nào đó, Ôn Đức quản cô tương đối nghiêm.
Tần Mặc đi tới, lễ phép nói: “Chú Ôn, con là bạn học của Ôn Hạ, Tần Mặc.”
“Ừ, hôm nay làm phiền cậu rồi.”
Nhìn không ra vẻ mặt nghiêm túc của Ôn Đức đang suy nghĩ cái gì, sau đó ông nói với Ôn Hạ: “Lên xe.”
Ôn Hạ lén vẫy tay với Tần Mặc, sau đó ngồi vào ghế phụ.
Xe khởi động, chuyển hướng rời đi khu chung cư.
Không khí bên trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Ôn Hạ liếm môi, thử hòa hoãn không khí: “Ba, ba tới trường học đón con à?”
Theo lẽ thường, vừa rồi Ôn Đức sẽ không hỏi cô đang ở đâu.
“Ừ, tiện đường.” Ôn Đức nhìn về phía trước, giọng điệu như đang có công việc.
Xưởng nhà cô cách Gia Trung tới bốn năm trạm dừng, trường trung học số hai ở hướng ngược lại, một nam một bắc, rất khó tiện đường.
Ôn Hạ nhớ tới trước kia Ôn Đức tới đón cô rất nhiều lần, mỗi lần đều nói tiện đường, khi đó cô đang ở trong thời kỳ phản nghịch, luôn thích chế nhạo ông mấy câu, nên kêu ông khi nào không tiện đường hãy đến đón cô.
Hiện tại nghĩ lại, trong lòng thực sự rất áy náy.
Cô cười hì hì nói: “Ba, sau này trưa thứ sáu con sẽ gọi điện thoại cho ba trước, nếu ba có thời gian thì tới đón con nha, mỗi lần chen chúc trên xe buýt, cả người đều đổ mồ hôi hột.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro